[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 39

Khương Thư Mỹ và Triệu Hiểu Nga vốn hơi kinh ngạc khi nghe Cố Vãn cầu xin giúp Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình, nhưng lúc nghe thấy câu cuối cùng của cô thì tức giận đến cả người run rẩy.

Dám nói bảo bối của bọn họ là súc sinh?

Cố Vãn nói tiếp: "Nhưng mà hai kẻ súc sinh này làm xằng làm bậy trong từ đường, quấy rầy sự thanh tịnh của tổ tiên nhà họ Hoắc, làm nhục ánh mắt của tổ tiên, làm bẩn từ đường nhà họ Hoắc là sự thật như sắt thép. Do đó từ hôm nay trở đi, Cố Vãn sẽ tự tay viết một bản "Kinh Pháp Hoa" bằng máu, thờ cúng tại từ đường nhà họ Hoắc, để rửa sạch nỗi nhục mà nhà họ Hoắc phải chịu!"

"Đứa bé ngoan! Đây thật sự là một đứa trẻ ngoan!" Không biết bà cụ Hoắc chống gậy, được bà cả dìu đến đây từ khi nào. Nghe Cố Vãn nói muốn tự viết một quyển "Kinh Pháp Hoa" bằng máu thì nhất thời không nhịn được lên tiếng khen ngợi.

Cả ngày bà cụ làm bạn với kinh Phật nên hiểu rõ hơn ai hết, toàn bộ quyển "Kinh Pháp Hoa" dài hơn một trăm bốn mươi vạn chữ, trong thời gian ngắn không thể nào sao chép hết được. Người muốn dùng máu để viết kinh, chỉ riêng tấm lòng này thôi, nói ra cũng khiến người khác cảm động.

"Đình Nhi, tạm tha cho bọn họ đi!" Bà cụ Hoắc nhìn lướt qua Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình, trong mắt thoáng hiện lên tia chán ghét, sau đó nói tiếp với Hoắc Đình: "Hôm nay là sinh nhật của con, nghe lời mẹ, đừng nên giết người trong ngày sinh nhật. Mẹ không muốn nhìn thấy con giết người trước mặt mẹ."

"Mẹ nhìn sức khỏe con trai mình cường tráng thế này, sao còn nói mấy lời như vậy chứ?" Hoắc Đình là một đứa con hiếu thảo, lập tức bước qua đỡ bà cụ Hoắc: "Dạ, dạ, dạ, mẹ sinh ra con. Sinh nhật con là ngày mẹ trải qua nỗi đau vất vả, mẹ nói gì cũng được hết!"

Ông ta quay đầu, lạnh lùng ra lệnh: "Còn đứng thất thần đó làm gì? Mau đuổi hai kẻ súc sinh này ra khỏi Hoắc phủ!"

Nói xong, ông ta lại bổ sung một câu: "Đuổi hết người nhà họ Mạnh ra ngoài!"

Không thể đuổi nhà họ Cố, vì nhà họ còn có một đứa con ngoan!

"Cố Vãn thay mặt em gái cảm ơn ân đức to lớn của bà cụ Hoắc." Cố Vãn vội vàng quỳ lại bà cụ Hoắc thêm một cái: "Xin bà cụ Hoắc cho phép Cố Vãn nói vài câu với Mạnh Thư Hành và người nhà họ Mạnh."

"Mau đứng lên đi!" Bà cụ Hoắc nói: "Cô muốn nói gì thì cứ nói đi. Tuy nhiên là người từng trải, tôi muốn nhắc nhở cô một câu: Con người có thể hiền lành, nhưng không thể tốt bụng một cách ngu ngốc, có thể mềm lòng nhưng không được mềm yếu. Đường là do mình chọn, đừng chọn sai đường là được."

Bà cụ Hoắc là người tin Phật, thế nhưng ở trong thế giới loạn lạc, ngay cả bảo vệ bản thân cũng là một điều khó khăn này thì Phật cũng sống trong địa ngục.

Cố Vãn đứng lên, lại khom lưng với bà cụ Hoắc: "Dạ! Cố Vãn xin nghe theo lời dạy dỗ của cụ Hoắc!"

Ánh mắt cô hơi nóng lên, kiếp trước bà cụ Hoắc cũng nói những lời y hệt như thế, nhưng cô không để trong lòng, sau này cũng hại chết bà cụ Hoắc.

"Mạnh Thư Hành à, vốn dĩ sau này tôi và anh phải kết hôn với nhau!" Cố Vãn bước tới trước mặt Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình, giọng điệu rất bình tĩnh: "Hôn ước với anh là do cha mẹ tôi quyết định, ông cụ Mạnh tự mình đến cửa đề nghị. Nhà họ Mạnh và nhà họ Cố có quan hệ lâu năm, đáng lẽ hôn sự này nên tiếp tục, nhưng chuyện anh làm thực sự khiến tôi đau lòng.”
Bình Luận (0)
Comment