Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 18

Chuyện trong ảo trận, Cố Kinh Hàn không thể thăm dò.

Lắc đầu, hắn ra hiệu cho Dung Phỉ xem tiếp.

"A Thanh, em đừng lo, mẹ anh không phải là người bảo thủ, chúng ta yêu nhau thật lòng, bà sẽ không ngăn cản chúng ta đâu." Thanh niên liên tục trò chuyện với thiếu nữ, thanh niên họ Mục dịu dàng an ủi thiếu nữ, mở cánh cửa lớn sơn đỏ.

Cảnh tượng xung quanh biến hóa theo thanh niên và thiếu nữ, bước vào cửa chính, đi vào trong tòa dinh thự này.

Bởi vì sương tím che chắn, hoàn cảnh trong nhà cứ như ngắm hoa trong sương, mơ mơ hồ hồ, chỉ có đủ loại hương hoa ẩn nấp xa xa bay tới từ bốn phía.

Trong nhà, một phụ nữ trung niên hòa nhã mỉm cười kéo nhẹ thiếu nữ tới trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới một lần, ấm áp nói: "Đây chính là Tô Thanh Tô tiểu thư ư, không ngờ trông xinh thật, vóc dáng cũng cao nữa. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ây da, con xem dì kìa, cứ mãi hỏi chuyện, đến đây, nhanh ngồi xuống."

Tô Thanh ngồi xuống theo động tác của mẹ Mục, thế nhưng cơ thể cứng đờ, hiển nhiên vô cùng căng thẳng, đôi mắt quyến rũ, sóng nước dập dìu nhìn về phía Mục Bội Vân như đang xin giúp đỡ, giọng nói chân thành mềm mại: "Dạ thưa dì, con vừa tròn mười tám."

"Bội Vân năm nay hai mươi, tuổi hai đứa hợp lắm." Mẹ Mục cười nói.

Mục Bội Vân nhận được ánh mắt của Tô Thanh, nụ cười thêm tươi, trực tiếp vén vạt áo, quỳ xuống đất, thôi mỉm cười, nghiêm túc nói: "Thưa mẹ, tuy từ nhỏ A Thanh không cha không mẹ, nhưng tính tình lương thiện, dịu dàng đáng yêu, con đây thật lòng mến mộ, muốn lấy A Thanh làm vợ, mong được mẹ đồng ý."

Dứt lời, Mục Bội Vân lại cực kỳ lưu manh bồi thêm một câu: "Mẹ mà không đồng ý, con sẽ quỳ mãi ở đây!"

"Anh Mục..." Vẻ mặt Tô Thanh chợt căng thẳng, muốn đứng lên.

Một bàn tay chợt đặt lên mu bàn tay của cô, vỗ nhè nhẹ.

Tô Thanh quay đầu, nhìn thấy mẹ Mục mang vẻ mặt quở trách, nói với Mục Bội Vân: "Hồ đồ! Anh dẫn con gái người ta về, lại còn yêu nhau thật lòng, mẹ nào phải kiểu người không rõ lí lẽ? Mau đứng lên, anh không thấy xấu hổ trước mặt vợ à!"

Mục Bội Vân cười rộ lên, lập tức kéo Tô Thanh dập đầu trước mẹ Mục: "Cám ơn mẹ đã đồng ý."

Rồi lại ngẩng mặt, cười hì hì nói: "Mẹ, lúc nào cho con kết hôn đây..."

Mẹ Mục cười mắng: "Thằng nhóc thúi, có vợ liền quên mẹ! Đợi lát nữa mẹ bảo người đến đạo quán ngoài thành mời đại sư chọn một ngày hoàng đạo. Được rồi, đừng tiếp tục kì kèo mẹ nữa, học cũng học xong rồi, con phải tiếp quản công việc điều hương trong nhà đi thôi, chốc nữa đi tìm bác Vinh của con đi."

Mục Bội Vân chẳng thèm quan tâm mấy lời tiếp theo, phấn khởi kéo Tô Thanh chạy đi.

"Ngửi được không?" Cố Kinh Hàn nhìn cảnh tượng này, hỏi Dung Phỉ.

Hai người đang đứng ở cửa, ban nãy Mục Bội Vân và Tô Thanh vừa khéo sượt qua người bọn họ, trong nháy mắt đó, một mùi hồ hương kỳ lạ và quen thuộc chui vào mũi, chắc chắn là bay ra từ người của hai người kia.

Dung Phỉ gật đầu: "Hình như có một mùi thơm rất đặc biệt và khó quên. Đây chính là ký hiệu mà gã điều hương sư kia lưu lại trên người tôi sao? Một trong hai người kia, có một người là điều hương sư đã không còn da mặt? Mà sao tôi vẫn cảm thấy không đúng cho lắm."

Như thể xác minh cho Dung Phỉ, cảnh tượng lập tức xoay chuyển.

Tô Thanh đã búi tóc (dấu hiệu rằng đã có chồng) ngồi trong phòng, lẳng lặng xem sách. Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Mục Bội Vân nổi giận đùng đùng đi tới, song vừa thấy Tô Thanh, vẻ tức giận trong đáy mắt chìm xuống, cố gắng kìm chế lại.

"A Thanh, trời xuống bóng rồi mà sao em không đốt đèn?" Mục Bội Vân giơ tay đốt đèn, rồi dịch đèn đến trước mặt Tô Thanh, dịu dàng nói.

Tô Thanh nhìn Mục Bội Vân một chút, đóng cuốn sách trong tay lại, vẻ mặt có hơi ảm đạm, nói: "Anh Mục, có phải mẹ lại giục rồi không? Em..."

"Không có gì đâu, anh sẽ nghĩ cách!"

Mục Bội Vân bùng nổ ngay tức khắc, mặt mày trắng xanh, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, vòng tay ôm lấy Tô Thanh, "Xin lỗi A Thanh, anh không nên nổi giận với em. Hôm nay, cửa hàng xảy ra chút chuyện, không bán được hương liệu, đại hội điều hương... e rằng không thắng được. Gần đây mẹ rất bận bịu cho đại hội điều hương nên trong thời gian ngắn sẽ không nhắc lại chuyện con cái đâu."

Tô Thanh cười khổ, lắc đầu: "Anh Mục, anh đừng gạt em nữa. Chuyện con cái... là lỗi của em hết, em là một con hồ ly đực, dù có thể giả nữ, nhưng cũng không có cách vì anh sinh con dưỡng cái."

"Anh đã nói không sao rồi mà, A Thanh, sau này em đừng nói mấy lời này nữa." Mục Bội Vân ôm chặt Tô Thanh, thở dài nói, "Quan trọng là đại hội điều hương..."

Ánh mắt Tô Thanh sáng lên, thấp giọng nói: "Anh Mục, chẳng phải anh nói anh rất thích hương thơm trên người em sao? Anh nói xem, nếu như mùi thơm này được chế thành hương liệu, có phải sẽ đạt hạng nhất của đại hội điều hương hay không?"

"A Thanh, em... chuyện này không gây tổn thương cho em chứ?" Mục Bội Vân lo âu nói.

Tô Thanh cười lắc đầu.

Mục Bội Vân vui vẻ ra mặt, ôm lấy Tô Thanh hôn một cái chụt, ánh nến rọi bóng của hai người in lên giấy dán cửa sổ mỏng màu vàng, ấm áp và sâu sắc.

"Đúng là một con hồ yêu, mà còn là một con hồ ly đực..." Dung Phỉ rất đỗi ngạc nhiên.

Cố Kinh Hàn lại hơi sầm mặt, hắn lờ mờ đoán được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Như đã nói trước đó, hồ hương trên người hồ yêu là duy nhất, bám vào tinh hồn, làm sao có thể lấy ra được? Nếu nói là chế tạo, nếu như thanh niên thật sự có năng lực điều chế loại hương liệu này, vậy tại sao lại lo sợ bản thân sẽ thất bại trong đại hội điều hương?

Quả nhiên, đúng như phán đoán của Cố Kinh Hàn.

Vào một đêm trăng mờ gió lớn, Tô Thanh thả hồ hương, làm Mục Bội Vân chìm vào ngủ say, sau đó một thân một mình, khoác thêm áo choàng, nhanh chóng rời khỏi nhà lớn, chạy vào một ngọn núi nằm cách đó không xa.

"Cậu quyết định thật rồi sao, A Thanh?"

Bên trong động, ánh lửa nhảy múa, một vài bóng dáng cao gầy nằm rạp trên bàn nhỏ hơi lay động, một giọng nói có hơi già nua nặng nề vang lên, dường như mang theo tiếng thở dài bất tận, "Trước khi hồ yêu tu thành hình người sẽ không có giới tính, song một khi đã xác định giới tính thì không thể thay đổi được. Nếu như cậu muốn thụ thai bằng cơ thể nam giới, chắc chắn sẽ làm trời đất oán giận, sẽ gặp thiên khiển đấy."

Tô Thanh khoác áo đứng ở cửa động, lúc này, trên mặt cậu không có bất kỳ lớp son phấn nào, lộ ra gương mặt nguyên bản tuấn tú và sáng sủa, đôi mắt hồ ly phản chiếu ánh lửa, kiên định và lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của tôi, lựa chọn của tôi, tôi sẽ không hối hận."

Cậu nhìn chằm chằm vào chúng hồ ly bên trong động, ánh mắt hơi dịu lại, "Có lẽ mọi người cũng sẽ gặp phải một ngày như thế này, tình yêu là một chuyện không nói lí lẽ. Lúc tôi vẫn còn là một con hồ yêu chưa hóa hình, tôi đã gặp Bội Vân. Anh ấy chăm sóc tôi rất lâu, tôi vượt qua kiếp hóa hình cũng là do anh ấy thay tôi đỡ tia sấm đó."

Đôi mắt vốn cụp xuống của chúng hồ ly bỗng mở to, nhất thời nhìn nhau không nói gì.

Dùng cơ thể loài người để gánh kiếp số của yêu quái, một câu tình yêu đích thực cũng không đủ để miêu tả chuyện này nữa rồi.

Một con hồ ly đen to lớn đứng dậy, chậm rãi đi tới, đó chính là chủ nhân của giọng nói già nua ban nãy, "Được. Tôi giúp cậu."

Tách tinh hồn, nghịch thiên đổi thể.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hang động, ròng rã bảy bảy bốn mươi chín ngày, chưa từng dừng lại.

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đứng ở cửa động, lẳng lặng lắng nghe, mặt không hề biến đổi.

Đợi đến ngày tiếng la thảm thiết dừng lại, trời giáng mưa to, mưa rơi tầm tã.

Tô Thanh quấn chặt áo khoác, mặt trắng như tờ giấy, lảo đảo bước ra khỏi hang động, không nghĩ ngợi nhiều mà chạy ngay xuống núi. Chưa từng có hồ yêu nào đưa ra quyết định này, cậu đâu có ngờ sẽ bị trì hoãn lâu như vậy. Cậu đã mất tích hơn một tháng, có thể tưởng tượng ra Mục Bội Vân sẽ lo lắng đến cỡ nào.

Thời điểm Tô Thanh trở lại Mục phủ, nhìn thấy Mục Bội Vân hốc hác không thể tả, cứ như đã già thêm vài tuổi chỉ trong một đêm.

Hai người gặp lại, ôm nhau khóc nức nở.

Không nghĩ sẽ che giấu, Tô Thanh nói ra hết tất cả, chỉ giấu kín chuyện tách tinh hồn.

Cậu cất kín hồ hương được rút ra ở trong bình sứ, giao cho Mục Bội Vân, trực tiếp giúp Mục Bội Vân giành được giải nhất trong đại hội điều hương diễn ra mấy ngày sau. Mục Bội Vân vui mừng gấp bội, ôm ấp Tô Thanh không thôi.

Sửa đổi thể chất, Tô Thanh thuận lợi có con. Mục Bội Vân chỉ cảm thấy đường làm quan rộng mở, không còn tháng ngày nào tốt hơn được nữa.

Nhưng tiệc vui chóng tàn.

Bụng Tô Thanh lớn dần, ở trong sân sau, cậu bắt gặp cô vợ lẽ của Mục Bội Vân.

Hóa ra trong quãng thời gian cậu mất tích, mẹ Mục vốn có ý định cưới vợ lẽ cho con trai từ lâu trực tiếp khiêng em gái họ phương xa của Mục Bội Vân vào cửa.

Sau đó, Tô Thanh trở về, lại giúp Mục Bội Vân giành được hạng nhất và có con, mẹ Mục bèn cấm túc cô em họ này, gạt Tô Thanh.

Trong lúc vô tình nhìn thấy, Tô Thanh chất vấn Mục Bội Vân, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Mục Bội Vân luôn yêu thương cưng chiều cậu lại dửng dưng như không: "Đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, A Thanh, em đừng tức giận vì chút chuyện cỏn con này, người anh yêu vẫn luôn là em, em mới là thiếu phu nhân của Mục gia."

Một đời một kiếp một đôi người, hóa ra chỉ là một câu nói đùa đáng thương.

Tô Thanh tự biến mình thành một trò cười, nhưng nào có làm được gì? Cậu quá yêu Mục Bội Vân, yêu đến mức có thể vì anh mà từ bỏ linh hồn và giới tính của mình, thế thì còn có gì không thể nhẫn nhịn được?

Thế nhưng, mọi thứ biến hóa quá nhanh.

Tô Thanh có thể thụ thai, nhưng bề ngoài của cậu vẫn không thay đổi, vẫn là nam. Cậu cũng không giống nữ, vì thế ngày thường đều phải trang điểm dày cộm, dùng thêm thuật mê hoặc của hồ yêu, thay đổi sơ cơ thể của mình và những chi tiết nhỏ đặc biệt.

Nhưng việc mang thai đã làm cậu buông lỏng, một buổi sáng nọ, cậu bị mẹ Mục xông vào phòng lôi xềnh xệch ra ngoài, ngã trong sân nhà rách hết quần áo.

"Đàn ông! Hóa ra mày là đàn ông!"

"Một thằng đàn ông sinh con... Mày quả nhiên là yêu quái!"

Không còn hiền hậu của ngày xưa, mẹ Mục dữ tợn đứng bên cạnh, vung tay lên, vài tên hộ viện (người bảo vệ nhà ở) tiến lên, gậy thô to trực tiếp nện xuống.

"Đánh! Đánh chết tên yêu quái này đi!"

Một gậy này hướng về phía bụng, Tô Thanh cuộn chặt người lại, dùng lưng đỡ lấy cú đánh này.

Cơn hoảng sợ đau đớn và con chịu uy hiếp xộc tới trong lòng, Tô Thanh gầm nhẹ, một làn sóng hơi vô hình chợt bay ra, tóc tai cậu dựng đứng, con ngươi chuyển sang màu xanh thẫm, móng tay mọc dài, ra sức cào về phía hộ viện bên cạnh.

"A ____!"

"Yêu quái! Yêu quái kìa!"

Cả sân kinh hoàng, chạy đi tán loạn.

Chỉ có một người vọt tới: "A Thanh!"

Tô Thanh lập tức thu móng tay về, hai chân mất sức, được Mục Bội Vân chạy tới ôm lấy, "Anh Mục..."

Nhưng mà, Mục Bội Vân không hề nhìn cậu, chỉ nhìn mẹ Mục đang ngã quỵ trên mặt đất, nói: "Mẹ, là do con sơ suất. Con lập tức mang A Thanh về phòng, mẹ xem A Thanh còn đang mang thai con của con, xin mẹ đừng so đo với em ấy. Chờ đứa bé được sinh ra, con sẽ cùng A Thanh nhận tội với mẹ."

Mẹ Mục kinh hãi nhìn ánh mắt kiên định của con trai, không nói một lời.

Cuối cùng, Tô Thanh vẫn được lưu lại, nhưng là bị giam cầm. Có ai dám đến nơi yêu quái sống đây? Ngoại trừ Mục Bội Vân mỗi ngày tới đưa cơm cho cậu thì không còn người thứ hai nào xuất hiện tại nơi này. Ngay cả Mục Bội Vân cũng chưa từng ở lại qua đêm, ánh mắt nhìn cậu thỉnh thoảng sẽ mang theo chút sợ hãi.

Hi vọng của cậu, có lẽ chỉ còn lại đứa con trong bụng này thôi.

Nhưng trời cao thường không hậu đãi những người đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng thật lòng có hi vọng.

Cái thai chưa được chín tháng, đã bị đạo sĩ được mẹ Mục mời tới tự tay móc ra. Từ một đứa nhỏ mới sinh, đánh trở về một con hồ ly nhỏ yếu đã chết.

Giữa trán Tô Thanh có bùa chú do Mục Bội Thanh dán lên, không thể động đậy dù chỉ một chút, nỗi đau xé nát con tim chỉ có thể chìm vào ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt.

"Không cùng chủng tộc chúng ta, ắt có tâm tư khác," Mục Bội Vân mang theo bi thương, nhìn Tô Thanh, vô cùng trìu mến, "A Thanh, em đừng trách anh. Anh yêu em là thật, nhưng anh là người, em là yêu, chúng ta không thể ở bên nhau. Em hãy theo đại sư về núi tu hành đi, sau này, chúng ta... không gặp lại nữa."

Không gặp lại nữa.

Tô Thanh thật sự hi vọng không gặp lại nữa.

Thế nhưng, sau khi bị bắt đi, mình đầy thương tích liều mạng trốn đi, lúc gặp lại Mục Bội Vân, Tô Thanh vẫn mang ý nghĩ ngông cuồng trong lòng.

Mãi đến khi cậu nhìn thấy những bức thư qua lại giữa Mục Bội Vân và mẹ Mục vào vài năm trước ở trong phòng sách.

"Mẹ, con gặp được một chàng trai, trên người có hương thơm rất đặc biệt, chắc là có thể điều chế hương liệu, giúp Mục gia chúng ta cao hơn một bậc."

"Mẹ, kẻ này hóa ra là một con hồ ly tinh đực, con thấy ghê tởm lắm. Nhưng nghe nói hồ hương kỳ dị, con muốn dùng thân mạo hiểm, lấy được hồ hương.

"Mẹ, con sẽ dẫn hồ yêu về nhà, mong mẹ mau chóng mời đạo trưởng đến trấn giữ..."

Sấm vang chớp giật, mưa to nhấn chìm núi hoang, trăm thú gào thét.

Tô Thanh mặt không thay đổi, dùng dây đỏ cột lại tay chân của mình, dùng kiếm gỗ đào đóng mình lên cửa mộ của cổ mộ ngàn năm. Lúc cả người không còn một giọt máu, cậu đột nhiên ngẩng mặt lên, điên cuồng cười to, "Mục Bội Vân! Tô Thanh tôi thề vĩnh viễn không được siêu sinh, hóa ác quỷ trăm năm, nguyền rủa Mục gia nhà anh đời đời bị trăm quỷ quấn lấy, chết không yên lành!"

Tiếng truyền trăm dặm, gần như nổ tung trong lỗ tai.

Trên dưới Mục gia kinh hoảng không thôi, bắt đầu từ ngày đó, dường như thật sự ứng với nguyền rủa, Mục phủ liên tục có người vô tội chết thảm.

Chưa đến mấy ngày, phủ đệ to lớn đã lụn bại tứ tán. Mẹ Mục vô cùng hối hận, gần như bị bức điên. Mục Bội Vân đá văng mẹ Mục khóc lóc kể lể, lao ra khỏi Mục phủ, đi tới một ngôi nhà nhỏ.

"Đại sư! Đại sư! Cầu xin đại sư cứu tôi, ngài đã nói nếu tôi thay ngài làm chuyện này, ngài sẽ..."

Cửa nhà mở ra, một bàn tay nâng một khúc xương sườn được bọc trong vải liệm chìa ra ngoài, còn có một viên ngọc quý.

"Đây là âm nhãn, cho ngươi hộ thân, bảo đảm ngươi bất tử."

Một giọng nói khản đặc vang lên, "Âm nhãn gồm có ba khúc, ta đưa khúc này cho ngươi, cần ngươi giúp ta làm ba việc. Thứ nhất, thay ta tìm ra hai khúc còn lại; thứ hai, nếu như gặp được người có thể làm cho viên ngọc này sáng lên, trích máu lấy tóc, rồi giết chết!"

Hết chương 18
Bình Luận (0)
Comment