Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 20

Lúc Cố Kinh Hàn về tới Dung gia là đã qua giờ Ngọ (11h-13h trưa).

Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Dung thiếu gia ngủ đến xương cốt lỏng lẻo đang ngồi tựa trong phòng khách, chân dài gác lên tay vịn, vô cùng buồn chán híp mắt chơi đùa một đóa hoa hồng thẹn thùng xinh đẹp, dùng nòng súng chọc chọc cánh hoa đỏ sậm.

Máy hát được Dung Phỉ dời ra, giọng nữ uyển chuyển và trầm ấm ngân vang.

Ánh sáng vàng rượm và sắc bén xuyên qua giàn dây leo, cắt ngang gương mặt đẹp trai sắc sảo của Dung Phỉ, sóng mắt quét tới, cố định trên người Cố Kinh Hàn.

"Anh ra ngoài à?" Dung Phỉ nhíu mày nói.

Cố Kinh Hàn đã đứng lại song chẳng thể kiềm lại mà bước tiếp, đi tới cạnh Dung Phỉ, đặt xuống vài bao giấy dầu tỏa mùi thơm lừng, rồi lấy ra hai vé xem phim.

Ánh mắt chăm chú, Dung Phỉ khá ngạc nhiên, khóe miệng vô thức cong lên, nói: "Cố đại thiếu cũng sành nhỉ... Rạp chiếu phim Hải thành? Phim gì vậy?"

Dung Phỉ nhìn kỹ lại, "Tên lạ quá, phim mới à? Có hay không?"

Cố Kinh Hàn nhớ lại nụ cười gượng gạo và cái nhìn kỳ lạ của cô bán vé, mày hơi nhíu lại, rồi chợt giãn ra, nói khẳng định: "Hay."

"Không hay cũng không sao, cùng lắm tôi xem anh là được." Dung thiếu gia cười, lặng lẽ chộp lấy hai vé xem phim, đút vào trong túi, như thể sợ Cố Kinh Hàn sẽ đổi ý, sau đó đứng lên nói, "Anh đã ăn gì chưa? Tôi có dặn người làm để lại cơm cho anh, phải hâm nóng lại..."

"Đúng rồi," hai người đi vào phòng ăn, Dung Phỉ bỗng nhiên cau mày nói, "Khi nào anh định đi Kỳ Sơn?"

Người làm bưng món ăn tới, kéo ghế, sau đó nhanh chóng lui xuống sạch sành sanh.

Cố Kinh Hàn ngồi vào cạnh Dung Phỉ, nhàn nhạt nói: "Sau ngày kết hôn tháng tới."

"Phải đợi hai mươi ngày nữa sao?" Dung Phỉ vén ống tay áo, nhấc đũa rồi bắt đầu gắp thức ăn cho Cố Kinh Hàn, không đồng ý nói, "Theo tôi thấy thì chuyện này quan trọng hơn, chúng ta đi Kỳ Sơn trước đi, dù sao nó cũng không xa lắm, đi tàu hỏa chỉ mất hơn một ngày. Chờ mọi việc xong xuôi, quay về giải quyết ba hũ tro kia, sau đó kết hôn vẫn chưa muộn."

Cố Kinh Hàn nghe xong dừng đũa, trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu, "Cũng được."

Việc này mà chưa được giải quyết, hắn cứ thấy khó chịu như có thứ gì đó chẹn ở lồng ngực, chỉ sợ lại xuất hiện trắc trở, nhưng việc kết hôn hiển nhiên càng quan trọng hơn. Có điều, nếu Dung Phỉ đã không để tâm, vậy hắn không cần gò ép làm gì.

"Há miệng nào."

Mới thất thần một chút, đã có một đôi đũi gắp theo một miếng đậu hũ non kề bên môi.

Cố Kinh Hàn giương mắt nhìn Dung Phỉ, sau đó nắm chặt bàn tay cầm đũa của Dung Phỉ, há miệng ngậm lấy miếng đậu hũ lắc lư sắp rớt này.

Đậu hũ vỡ ra dưới răng, đũa nằm trong miệng vài giây, tiếp đó được kéo ra một cách chậm rãi, láng máng nhìn thấy ánh nước trơn bóng quét qua vành môi.

"Ngon lắm." Cố Kinh Hàn mặt không biến sắc nói.

Đôi mắt đào hoa của Dung Phỉ gần như muốn bốc lửa, cứng đờ lấy đũa về, không gắp rau nữa, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa vào trong miệng mình, xúc cảm lành lạnh vừa chạm tới khóe môi, đột nhiên bị một bàn tay giữ lại.

Hơi thở man mát như quấn lấy con tim.

"Đừng hấp tấp," Cố Kinh Hàn siết tay Dung Phỉ, nhẹ nhàng kéo xuống, "Tối lại nếm."

Dung Phỉ nghiêm mặt, cổ tay linh hoạt xoay một cái, thoát khỏi kiềm cặp của Cố Kinh Hàn, đặt đũa xuống, trực tiếp sờ lên đùi Cố Kinh Hàn, nghiêng người kề sát bên tai, mắt cười rũ xuống, khẽ nói: "Cố đại thiếu rộng rãi quá, vậy tôi không khách sáo nữa, phải nếm cho đủ mới được."

Cố Kinh Hàn đặt tay mình lên tay Dung Phỉ, véo nhẹ một cái, lời chưa ra khỏi miệng, ánh mắt đã tối sầm lại.

Dùng cơm xong, hai người đều có việc riêng cần làm.

Dung Phỉ đã nghỉ ngơi đủ, sửa soạng đôi chút rồi đi tới hiệu buôn tây của Dung gia.

Tuy nói Dung thiếu gia lêu lổng cả ngày, nhưng cũng không phải kiểu người vô trách nhiệm, nói cho cùng, Dung Phỉ là độc đinh của lão Dung gia. Trong khoảng thời gian này, vì Cố Kinh Hàn, Dung thiếu gia đã lâu không làm việc đàng hoàng. Nếu tiếp tục lười biếng thì e rằng hiệu buôn tây không còn nhớ có một người như cậu mất.

Tiễn Dung Phỉ xong, Cố Kinh Hàn về phòng ngồi thiền.

Chữ Lâm vẫn im lặng, nếu không phải Cố Kinh Hàn và ông ta có khế ước liên kết, biết rằng ông ta còn tỉnh, thì có lẽ phải hoài nghi ông ta lại chìm vào ngủ say rồi chăng.

Hóa giải vài phần âm khí trong cơ thể, Cố Kinh Hàn kết thúc tu hành, lấy ra chu sa và bùa, bắt đầu vẽ bùa.

Phương pháp của hắn chính là bùa chú. Sau chuyện của điều hương sư, bùa dự trữ tiêu hao rất nhiều, tuy nói khi vào trận, Cố Kinh Hàn vẽ bùa cực nhanh, nhưng phía Kỳ Sơn làm hắn cảm thấy bồn chồn không rõ vì sao, cần chuẩn bị nhiều hơn mới được.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Đợi đến khi mặt trời lặn xuống phía Tây, Dung Phỉ vốn đang bận bịu đến bực bội nghe thấy tiếng chuông vang lên, nhất thời mặt mày hớn hở, vung tay, quăng xuống một câu: "Ông đây về nhà ôm vợ đây, mọi người làm tiếp đi nhé!"

Sau đó, trực tiếp đá văng cửa kho hàng, xoay người lên ngựa phóng như bay, để lại cho đám người làm độc thân một bóng lưng phóng khoáng.

Một đường trêu chọc người đi đường lác đác trên phố, phóng ngựa chạy vội.

Khi còn cách khá xa, Dung Phỉ đã nhìn thấy trong ánh hoàng hôn nhạt dần, có một bóng người mặc áo khoác màu xám tro đứng dưới táng cây hoa quế, hoa rơi phủ kín mặt đường đá, Cố Kinh Hàn giương mắt nhìn tới, thanh dật* thoát tục.

*Thanh: nước trong, chỉ phẩm chất của người không bị thế tục làm bẩn. Dật: thanh thản, an nhàn.

Dung Phỉ cong mắt, ghìm ngựa đến gần, đưa tay, "Tới rồi?"

Nắm lấy tay Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn gần như không cần dùng sức, trực tiếp xoay người nhảy lên, ngồi xuống sau lưng Dung Phỉ, hai tay vòng qua cái eo nhỏ đeo dây nịt của Dung thiếu gia, thay cậu cầm lấy dây cương, cúi đầu nói: "Phóng ngựa nơi phố xá sầm uất rất nguy hiểm."

Dung Phỉ nhướng mày, nhẹ buông tay.

Móng ngựa đạp đất, nhanh nhẹn chạy đi, thẳng đến rạp chiếu phim Hải thành.

Ánh chiều tà le lói, bảng hiệu rực rỡ sắc màu dần sáng đèn.

Có mùi nước biển lướt qua con phà chật ních người, hòa quyện vào làn gió đêm mát mẻ. Gió thổi bay góc áo, tiếng rao hàng của trẻ bán dạo và tiểu thương xuyên qua ngõ ngách, hàng dây leo mọc ở góc tường dưới mái hiên núp vào trong bóng đêm vô tận.

Bảng hiệu rạp chiếu phim Hải thành lấp lánh ánh đèn, vô cùng bắt mắt.

Hai người xuống ngựa, đi vào rạp chiếu phim, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì.

Hình như bộ phim hôm nay không nổi tiếng cho lắm, nhìn quanh cũng không có nhiều người đến xem. Hầu hết đều là nam nữ trẻ tuổi, nhẹ giọng nói cười. Lúc sắp trình chiếu, số người bên trong rạp vẫn chưa đến quá nửa.

Cố Kinh Hàn chìa tay rót cho Dung Phỉ một tách trà, nước trà còn ấm.

Dung Phỉ cầm lấy, uống hai hớp, trong mắt có chút ngạc nhiên: "Nghe nói rạp phim Hải thành là đông đúc nhất, suất nào cũng đầy người, sao hôm nay lại vắng thế?"

Cố Kinh Hàn còn chưa kịp trả lời, màn sân khấu phía trước đột nhiên sáng lên, phim bắt đầu chiếu rồi.

Đây là một bộ phim nước ngoài đen trắng, lời thoại toàn là tiếng Anh.

May là Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đều là người thông thạo ngoại ngữ, bằng không sẽ vô cùng lúng túng khi xem bộ phim này.

Cô bán vé của rạp phim Hải thành quả thật cực kỳ đáng tin, phim chiếu không được bao lâu, nam chính nữ chính đã ôm lấy nhau, củi khô lửa bốc, hôn đến khó chia lìa. Nếu ngồi gần màn hình thì có thể nhìn thấy sự chuyển động của môi và lưỡi, cả tư thế hôn, tất cả hiện rõ mồn một.

Xung quanh chỗ hai người ngồi không một bóng người.

Cố Kinh Hàn ngồi vững như kiềng ba chân, ánh mắt bình thản, thấp giọng nói: "Tôi và cậu đều không biết hôn môi, không bằng học một ít."

Dung Phỉ vốn rất bình thường, nhưng khi nghe xong thì thấy có hơi rạo rực.

Dung Phỉ gõ ngón trỏ lên tay vịn ghế, chờ phim chiếu quá nửa, nam nữ chính hôn môi lần thứ hai, cuối cùng Dung Phỉ cũng duỗi bàn tay bồn chồn ấy, nắm lấy cánh tay của Cố Kinh Hàn, giọng nói khàn khàn, ngầm chịu đựng: "Anh học xong chưa?"

Không thèm đợi Cố Kinh Hàn trả lời, Dung Phỉ dùng chút sức, trực tiếp chồm người tới, vòng tay ôm lấy cổ Cố Kinh Hàn, ngửa đầu cắn tới.

Ghế tựa phát ra một tiếng cọt kẹt do không chịu nổi sức nặng.

Cố Kinh Hàn nhanh tay lẹ mắt, vội vã giang tay ôm lấy Dung Phỉ, để người thoải mái tựa lên người mình, môi chợt bị chạm vào, một tia máu tanh nhàn nhạt tan ra trong miệng.

Răng tìm được chỗ, nghiền nát vành môi, đầu lưỡi mềm ướt thò ra, vừa chậm vừa vội liếm láp khóe miệng của hắn, Cố Kinh Hàn cảm thấy một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ xâm nhập, bàn tay đang đỡ vai Dung Phỉ dịch lên cao, dừng ở sau gáy, rồi đột nhiên dùng sức, ấn người về phía mình.

"Ưm..." Dung Phỉ ôm lấy Cố Kinh Hàn chợt thấy căng thẳng, một hơi thở ấm áp tràn ra từ kẽ môi.

Làn hương thanh lạnh đắm say tâm trí đột nhiên nồng nàn lên, hơi thở mát lạnh quấn quýt tìm lấy nhau.

Dung Phỉ chưa bao giờ nghĩ rằng đôi môi bạc bẽo của người này khi ngậm vào miệng càng thêm nóng hổi không thể diễn tả, gần như biến thành một ngọn lửa rực cháy, đốt trái tim cậu thành tro bụi.

Đầu mũi kề nhau, ma sát nhẹ nhàng và cẩn thận giống như từng cái chạm khẽ vào tim.

Cơn sóng tình ấm áp, trong vắt và ngọt ngào thấm ướt cái tâm hờ hững của Cố Kinh Hàn, cánh tay của hắn vô thức thắt chặt dần, gần như muốn ghì cả người Dung Phỉ vào trong cơ thể mình.

Một tay ôm lấy vòng eo thon thả, ép chặt người vào lồng ngực, một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời lấp đầy lồng ngực của Cố Kinh Hàn.

Hắn ngửa đầu một chút, mặc ý Dung Phỉ dùng tư thế cưỡng ép không cho phép từ chối mà cắn xé mút mát, sau đó hắn cũng đáp lại bằng cách thức lơ mơ và cộc cằn đó.

Quá tuyệt vời, muốn dừng mà không được.

Cố Kinh Hàn chặn kín môi lưỡi của Dung Phỉ, hơi thở hỗn loạn và gấp gáp hòa quyện. Dung Phỉ không an phận thò tay vào cổ áo sơ mi của Cố Kinh Hàn, vuốt ve cái cổ thon dài của Cố Kinh Hàn, xoa nhẹ lên trái cổ gợi cảm hơi nhô lên của hắn.

"... Suỵt."

Rời môi, hơi lui lại, đôi môi ẩm ướt và lạnh lẽo của Cố Kinh Hàn dán lên vành tai của Dung Phỉ, "Em thở lớn quá."

Dung Phỉ dùng sức ngắt cằm Cố Kinh Hàn một hồi, nhanh nhẹn xoay người rời khỏi người Cố Kinh Hàn, ánh mắt âm trầm lia một vòng, dọa chạy hết một vài ánh mắt như có như không ở cách đó không xa đang nhìn tới đây, sau đó, mới thong thả nhìn Cố Kinh Hàn, khẽ cười nói: "Mùi vị khá lắm."

Mắt đào hoa khẽ chớp, không hề che giấu lửa tình trong đáy mắt.

Rõ ràng cổ họng vừa mới được làm ướt qua, nhưng lại càng lúc càng khô, Cố Kinh Hàn nhìn Dung Phỉ một chút, giơ tay lau chút sắc nước trên môi Dung Phỉ, trong giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo trước kia giờ có thêm chút khàn khàn nên càng thêm mờ ám và quyến rũ: "Ngày xưa có biết bao suy tư, giờ mới biết... được hương vị của nhân gian."

Ngón tay cái sượt qua môi, trong bóng tối, màu sắc tươi đẹp, căng mọng và ướt át.

Cố Kinh Hàn ổn định lại hơi thở, thu tay về, "Tan cuộc rồi."

Dung Phỉ cả kinh, lúc này mới chợt hoàn hồn, bộ phim đã gần đi đến kết thúc, khán phòng vốn không nhiều người đã có người lục đục đứng dậy, nối đuôi đi ra ngoài.

Hóa ra bọn họ đã ôm đầu gặm lâu như vậy.

Chờ mọi người rời đi gần hết, Cố Kinh Hàn đứng lên trước, ngón tay thon dài vén mái tóc ướt mồ hôi trước trán của Dung Phỉ, cúi người hôn lên trán cậu, "Về nhà thôi."

Dung Phỉ bị nụ hôn nhẹ như mưa phùn này làm cho run rẩy, im lặng một chốc, nói: "Đợi... đợi lát nữa."

Cố Kinh Hàn nâng mắt.

Vẻ ảo não lướt nhanh qua hai hàng lông mày, ngay lập tức, Dung thiếu gia vô cùng trơ trẽn ngả người ra sau, chỉ về phía chân, học theo dáng vẻ mặt không cảm xúc của Cố đại thiếu, nói: "Chờ nó xẹp xuống đã."

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt thong dong và lạnh nhạt ngàn năm của Cố Kinh Hàn, hắn ngớ ra, sau đó cong môi, mỉm cười.

Tiếng cười trầm thấp êm tai, mắt phượng sắc bén híp lại, uốn thành một độ cong cực kỳ dịu dàng, đôi mắt đen láy tràn ngập sắc vàng, tỏa ra ánh sáng lung linh, óng ánh rực rỡ.

Dung Phỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chờ Cố Kinh Hàn cười xong, mới thở dài nói: "Nếu em mà có chết trẻ, nhất định là bị con hồ ly tinh anh câu hồn."

Cố Kinh Hàn ngưng cười, khôi phục sắc mặt lạnh lùng.

Hắn giơ tay xoa đầu Dung Phỉ, ôm người dậy, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế tựa của mình rồi khoác lên người Dung Phỉ, "Mặc vào, đi thôi."

Dung thiếu gia được hầu hạ, lồng tay vào hai ống tay áo, sau đó duỗi tay lén bóp mặt Cố thiếu gia một cái, cười chớp mắt: "Đi, tối nay tới phòng ngủ của bổn thiếu gia."

Về vấn đề đến phòng ngủ của ai, Cố Kinh Hàn vĩnh viễn không cần tranh luận với Dung thiếu gia.

Sau khi trở về Dung phủ, trời đã quá nửa đêm, Cố Kinh Hàn đang ngồi thiền chợt nghe thấy một chút tiếng động, lập tức kéo chăn nằm vào giường.

Nằm chưa được bao lâu, cửa phòng phát ra tiếng cọt kẹt quen thuộc, Dung Phỉ tự cho là không hề có kẽ hở, rón ra rón rén đi vào, vén chăn trượt tới lồng ngực của người ta.

Mặc dù trước đó chỉ bị Dung thiếu gia bò lên giường một lần, nhưng Cố đại thiếu cũng khá quen thuộc rồi.

Dung Phỉ nhích từng chút tìm vị trí, sau đó yên tĩnh lại, ngay khi Cố Kinh Hàn muốn giơ tay ôm lấy người, môi hắn bỗng nhiên nóng lên, còn bị cắn nhẹ một cái.

Gò má trơn ấm và tóc gối lên cổ, hô hấp của Dung Phỉ dần chậm lại.

Trong bóng tối, Cố Kinh Hàn mở mắt ra, nhét kỹ góc chăn, rồi ôm lấy Dung thiếu gia ngủ thiếp đi.

Ở Hải thành thêm hai ngày, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ chuẩn bị chút hành trang đi về phía Tây.

Đáng nhắc tới chính là trong những ngày qua, có rất nhiều quan to phú quý ở Hải thành dồn dập tới Dung phủ thăm hỏi Cố Kinh Hàn. Có lẽ là do ở lễ đính hôn ngày ấy, Cố Kinh Hàn thể hiện quá mức giật gân, cho dù là Phụng Dương quán được tâng bốc ở ngoại thành cũng không có phép màu như vậy, vì thế, những người kia có lòng thấp thỏm khó tránh khỏi nối đuôi mà tới.

Cầu bùa bình an có, cầu phong thủy có, thậm chí cầu cả linh đan diệu dược.

Có điều, không một ai được ngoại lệ, đều bị Dung thiếu gia nhấc súng xua ra ngoài. Đừng nói Cố Kinh Hàn không có nhiều thời gian rỗi để đối phó những việc này, cho dù có đi nữa thì cũng phải ở cùng cậu trước, ở đâu đến phiên những người này?

Dung thiếu gia mặt Diêm Vương đội một bình giấm, tiếng xấu càng tăng cao.

Ngày đó xuất phát, thủ hạ báo lại.

"Động đất?"

Nghe thủ hạ nói xong vài câu, Dung Phỉ nhướng mày, ngạc nhiên nhìn người đưa tin, trước khi đi mà lại nhận được tin tức này, cậu không khỏi thấy kỳ lạ, "Động đất ở Kỳ Sơn xảy ra lúc nào?"

Thủ hạ nói: "Ba ngày trước. Trận động đất không mạnh, không có nhiều người chết, nhưng có người nói nội thành Kỳ Sơn gần đây không được yên bình."

Dung Phỉ vung tay, thủ hạ lui xuống.

"Có liên quan tới huyết mộ không?" Dung Phỉ nói với Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn đã mặc quần áo chỉnh tề, hắn đặt valy trong tay qua một bên, móc ra ba đồng xu thường hay dùng, ném về phía mặt bàn.

Bình thường, ba đồng xu sẽ chuyển động trong chốc lát rồi ngã xuống, lúc này lại đứng thẳng rung rung liên tục, chuyển động điên cuồng, không có dấu hiệu dừng lại.

Ánh sáng vàng ở bên trong đồng tử của Cố Kinh Hàn chợt tán loạn, hắn đột nhiên nhắm mắt lại, trái cổ hơi động, nuốt xuống ngụm máu suýt nữa trào ra khỏi miệng, rồi giơ tay ấn lại đồng tiền, trầm giọng nói: "Không nhìn ra, nhưng rất nghiêm trọng, có liên quan tới anh và em."

"Anh bị thương hả?"

Nếu là ngày trước, Cố Kinh Hàn che giấu rất tốt, Dung Phỉ không hẳn sẽ nhìn ra những thay đổi nhỏ nhặt trên mặt Cố Kinh Hàn, nhưng sau khi trải qua hai ngày trước, cảm xúc ấm lên, tình yêu dần dày, Dung Phỉ gần như đặt hết tâm trí lên người Cố Kinh Hàn, một điểm là lạ cũng có thể phóng to vô số lần, thấy rất rõ ràng.

"Thế nào? Có đau hay không?" Dung Phỉ ôm lấy Cố Kinh Hàn, lông mày nhíu lại mang theo lo lắng và nóng nảy, "Em đi gọi..."

"Không sao." Cố Kinh Hàn trở tay đè lại eo cậu, "Bói toán phản phệ, việc thường thôi. Việc cấp bách là phải nhanh chóng đến phía Tây. Đến trạm xe lửa thôi."

Cố Kinh Hàn kéo Dung Phỉ ra khỏi Dung phủ, lên xe chạy thẳng đến trạm xe lửa.

Vốn tưởng Dung thiếu gia đã bỏ ý định gọi người đến xem bệnh cho mình, nhưng lúc lên xe lửa, Cố Kinh Hàn nhận ra bản thân quá nông cạn rồi.

Dung Phỉ đã trực tiếp đưa một đội ngũ y tế lên xe lửa ở trạm tiếp theo, hận không thể cho Cố Kinh Hàn khám tổng quát cả người. Kết quả hiển nhiên không như suy nghĩ vị hôn phu của cậu là một đóa mai trắng mỏng manh. Về bản chất, tuy Cố đại thiếu gầy, cũng không mạnh như trâu, nhưng một tay giết hết đội chữa bệnh này vẫn không thành vấn đề.

Tạm thời nhẹ cả lòng, Dung Phỉ lập tức lười biếng lại, đẩy ngã Cố Kinh Hàn vào ghế ngồi, sau đó căng người, tiến vào lòng Cố Kinh Hàn, nằm ngủ.

Toàn bộ toa xe đã được Dung Phỉ bao trọn, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng xe lửa nhịp nhàng vang lên.

Ngoài cửa sổ, phong cảnh lướt qua nhanh chóng, ánh sáng ấm áp dìu dịu rơi xuống.

Dung thiếu gia ngủ không yên giấc, ở trên giường còn có chỗ cho cậu nằm sao cũng được, nhưng ghế tàu lửa thì không thoải mái.

Dung Phỉ từ vùi vào lòng Cố Kinh Hàn, biến thành ôm cổ gối lên vai, sau đó lại trượt tới trên đùi, ôm eo Cố Kinh Hàn, gáy khe khẽ. Tiếp đó, mặt trượt xuống, gần như muốn vùi vào giữa hai chân Cố Kinh Hàn.

Cố đại thiếu lạnh nhạt nhưng không phải vô năng.

Sau khi hơi thở khẽ tắc nghẽn, hắn lập tức duỗi một ngón tay, ấn nhẹ lên đôi môi hồng của Dung Phỉ, sau khi chạm được chút ươn ướt, mấy ngón tay còn lại nắm lấy cằm của Dung thiếu gia, nâng gương mặt ửng đỏ đang ngủ kia lên, lắc lắc nhẹ.

Dung Phỉ đã hình thành thói quen ngủ rất ngon khi có Cố Kinh Hàn bên cạnh, nhưng lúc này cũng bị lay tỉnh, đôi mắt đào hoa chầm chậm mở ra, hệt như từng lớp cánh hoa dần hé nở, phản chiếu ánh sáng rọi vào từ ngoài cửa sổ, "... Hử?"

"Thích không?" Cố Kinh Hàn rũ mắt nhìn Dung Phỉ, giọng nói hơi khàn.

Dung Phỉ mơ màng chớp mắt, chợt ý thức được tư thế của bản thân, lập tức bật người dậy, "Mẹ... em phát hiện mặt anh còn dày hơn ông đây nữa."

Cố Kinh Hàn bất động, ôm người chặt hơn.

Hai người lại dựa sát vào nhau, hai thằng đàn ông to xác cũng không ngại chen lấn, biếng nhác hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Cố Kinh Hàn thỉnh thoảng sẽ đút một miếng bánh ngọt cho Dung Phỉ, thấp giọng nói vài câu, bầu không khí rất tuyệt vời, thời gian vô thức trôi qua nhanh chóng.

Đến Kỳ Sơn đã là một ngày một đêm sau đó.

Tục truyền, Kỳ Sơn là một vị trí long mạch ở khu vực Tây Nam, có một ngôi mộ đế vương khổng lồ nằm ẩn sâu bên trong, toàn bộ hầm mộ được xây dựa vào lưng núi, núi ở mộ ở, núi đổ mộ sụp.

Từ nhiều năm nay, bởi vì truyền thuyết này nên vùng Kỳ Sơn đầy bọn trộm mộ hống hách ngang tàng, thú chơi đồ cổ hưng thịnh, đã trở thành một hiện tượng.

Vừa xuống xe lửa, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ liền bị mấy tiểu thương chào hàng đồng nát sắt vụn vây quanh.

Dung thiếu gia cực kỳ khó ở, trực tiếp rút súng ra dọa, chúng tiểu thương quả nhiên dè dặt tản đi hết. Nhưng cũng có một vài ánh mắt vốn không để ý đến chuyện bên này đang tập trung lại đây, như có như không lượn quanh người hai người.

Cố Kinh Hàn quan sát một hồi, hình như là một vài người đàn ông vạm vỡ mặc trang phục võ thuật thời cổ, giữa lông mày ẩn chứa sát ý, phía sau lưng có vài chỗ nhô lên, hẳn là súng. Một trạm xe lửa nho nhỏ mà đã ngọa hổ tàng long như vậy, xem ra Kỳ Sơn cũng không phải là một thành phố núi tầm thường.

Sau khi lên xe, Dung Phỉ nhíu mày hỏi người tới đón bọn họ: "Những người ban nãy... là ai thế?"

Người tới đón vô cùng phóng khoáng, cười khà khà nói: "Thiếu gia đừng lo, mấy tên đó chỉ là thổ phỉ trong núi hoặc là trộm mộ thôi, không có cửa so với Dung gia chúng ta ở Kỳ Sơn đâu. Chẳng qua mấy ông trên không muốn quản, bằng không mấy ổ thổ phỉ đó đã bị quét sạch sành sanh từ đời nào rồi!"

Nói xong, người nọ có chút khó hiểu nói: "Có điều, nhắc tới cũng lạ, trước đây tuy cũng có thổ phỉ và trộm mộ đó, nhưng không nhiều lắm, phần lớn là người bản xứ. Nhưng bây giờ... từ sau cơn động đất kia, cả đống người đến luôn."

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có suy nghĩ.

Thu xếp ổn thỏa tại phân hiệu của Dung gia ở Kỳ Sơn, tuy cả hai mệt mỏi nhưng chẳng phải người bình thường, tinh thần và thể lực vẫn rất dồi dào, Dung Phỉ lập tức kéo Cố Kinh Hàn ra cửa dạo phố.

Nếu muốn biết một thành phố xa lạ, ắt không thể thiếu những điều mắt thấy tai nghe đầu đường cuối ngõ.

Hai người dùng cơm trưa tại một quán ăn nổi danh ở Kỳ Sơn, còn cơm tối thì chọn một quán nhỏ dựng ở ven đường, khẩu vị thiên cay, tê tê làm cho môi Dung Phỉ đỏ tươi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Kinh Hàn hơi tối lại, rồi dời đi nơi khác, lắng nghe người ở bàn phía sau lưng tám chuyện trên trời dưới biển, nói về truyền thuyết của huyết mộ Kỳ Sơn.

"Tao thấy đám kia đến để hiến thịt chứ làm được gì! Mộ lớn ngàn năm, lại còn là huyết mộ, nào có giống một nơi cho người đi vào?" Có người nói.

Một người khác tặc lưỡi nói, "Ôi, tao cũng thấy vậy. Chẳng phải ngày trước có người vào trỏng sao? Gì mà hòa thượng, đạo sĩ, đại pháp sư, rồi còn cái gì Mô Kim Hiệu Úy, truyền nhân của trộm mộ thế gia nào đó, kết quả ngay cả cái bóng cũng không mò thấy, chản nản bỏ đi, hay là một đi không trở lại, lạc ở bên trong rồi. Huyết mộ gì chứ, ăn thịt người thôi!"

Người ở bàn bên cạnh nghe vậy phản bác: "Không nói thế được. Mấy người có biết cơn động đất mấy hôm trước không? Tôi nghe nói đó chính là dấu hiệu huyết mộ mở ra! Trước đó không có ai sống sót rời khỏi là do mộ người ta chưa mở, lúc này mở rồi nên mới có nhiều người đến thử. Đám người đánh nhau ở phố Đông ngày hôm qua tới từ phương Bắc, nghe nói đã đào không biết bao nhiêu ngôi mộ đế vương ở Hà Nam kia kìa, đám người này khá đấy!"

Người kia giơ ngón tay cái.

"Kệ đi, chuyện có liên quan tới chúng ta đâu," lại có một người nói, "Chỉ mong mấy người này an phận một tí, đừng có ngày nào cũng ầm ĩ trong thành, bằng không người Kỳ Sơn chúng ta không dễ ức hiếp vậy đâu..."

"Đúng vậy!"

"Cái này đúng thiệt!"

Một tràng phụ họa vang lên, đám người trong lều cười ha ha chạm cốc uống rượu.

Cố Kinh Hàn lấy lại tinh thần, thấy Dung Phỉ đang chớp mắt nhìn mình, lập tức đứng lên trả tiền, sau đó hai người ra khỏi lều, giẫm lên ánh trăng mỏng tang giao hòa với bóng đêm nửa sáng nửa tối, quẹo vào con hẻm nhỏ, đi về nhà.

"Lời của mấy người đó nghe có vẻ hơi thật."

Dung Phỉ thấp giọng nói, "Có điều, có thể khẳng định ngôi mộ này không dễ vào, bằng không tên đại sư kia đã chẳng tính toán mọi cách như thế."

Cố Kinh Hàn đồng ý nói: "E rằng có kỳ lạ. Phải tiếp tục tìm hiểu kỹ càng."

Dung Phỉ gật gù, đang suy nghĩ quay về sẽ bố trí thêm người thì chợt nghe thấy một tiếng hét thảm thiết đến từ cuối con hẻm, kèm theo rất nhiều tiếng mắng chửi và tiếng đấm đá.

"Thả tôi ra đi! Thả tôi ra đi! Bần đạo không biết tầm long điểm huyệt thật mà! Bần đạo hiện là đại đệ tử của Phụng Dương quán, các người... Ôi! Đừng đánh! Đừng đánh!"

Giọng nói này quá mức quen tai.

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đi thêm mấy bước, quẹo vào chỗ ngoặt, liền nhìn thấy trong con hẻm nhỏ hỗn loạn tối om, có vài người đàn ông vóc người không đồng đều nhưng đều vô cùng xốc vác đang vây quanh đấm đá một bóng người lọm khọm, một người trong đó duỗi bàn tay to khỏe, trực tiếp xách người nọ lên, cười lạnh nói: "Phụng Dương quán? Bộ ghê gớm lắm hả? Ông đây chưa từng nghe qua! Nói mau, muốn ăn đòn tiếp hay là ngoan ngoãn theo bọn tao vào núi!"

Gương mặt sưng vù nọ lộ ra, chẳng phải Huyền Hư thì là ai?

Huyền Hư bị đánh đến chảy máu miệng, mơ hồ nói: "Không... không phải tôi không muốn giúp, mà là không vào được... Ngôi mộ này không vào được đâu..."

"Nói láo!"

Người đàn ông giận dữ, nắm đấm như đúc bằng sắt ập xuống, nhưng mới đến nửa chừng thì chợt dừng lại.

Sau vài tiếng bịch bịch, vài bóng người lần lượt ngã xuống, Huyền Hư không còn chống đỡ, ngã phịch xuống đất, lại oái một tiếng, "Mẹ nó..."

Lời còn chưa dứt, Huyền Hư đã nhìn thấy có hai đôi chân đi tới trước mặt, một đôi giày da đen bóng lưỡng, một đôi bốt cổ cao.

Bàn chân mang bốt kia nâng lên, đạp cho gã một cái, "Đạo trưởng Huyền Hư, nói đi, muốn ăn đòn tiếp hay là ngoan ngoãn đi theo bọn này?"

Chẳng khác gì uy hiếp nhưng Huyền Hư không dám phản bác, đành phải đau khổ ngẩng đầu lên, "Dung thiếu, có thể đỡ bần đạo lên được không? Hình như tôi té vỡ... xương cụt rồi."

Hết chương 20
Bình Luận (0)
Comment