Một canh giờ sau, mặt trời hơi chếch, ba người tiến vào Kỳ Sơn.
Người của Dung gia được Cố Kinh Hàn lưu lại dưới chân núi.
Dung Phỉ không hiểu, Cố Kinh Hàn lời ít ý nhiều giải thích: "Tiến vào hầm mộ không phải càng nhiều người càng tốt. Khó kiểm soát là thứ nhất, khí thế rối ren dễ dẫn đến biến cố là thứ hai."
Vào núi, đi bộ tiếp vài chục dặm, Huyền Hư đột nhiên giơ tay, đứng trên một bãi đá vụn.
Nói tới tầm long điểm huyệt, Phụng Dương quán ở Hải thành đúng là tuyệt nhất thế gian.
Trước đó, bọn trộm mộ có nhắc tới lưng đeo ngọc tím, ngọc tím chính là biểu tượng của đệ tử Phụng Dương quán, hơn nữa, chỉ có vài đệ tử nòng cốt được đạo quán chỉ định mới có quyền hạn đeo nó. Vì thế, bọn trộm mộ chạm mặt Huyền Hư, Huyền Hư lại đi đến Kỳ Sơn, bên trong chắc chắn có chỗ kỳ lạ.
Nhưng lúc này không phải là thời cơ tốt để truy xét đến cùng.
"Định phong ba?" Cố Kinh Hàn nhìn vào vật trên tay Huyền Hư, nói.
Chỉ thấy Huyền Hư xòe rộng năm ngón tay gầy guộc, nâng một chiếc la bàn to chừng nắm tay, nhưng đó không phải loại la bàn bình thường. Trên mặt có khắc Thiên Can Địa Chi cùng rất nhiều chú văn kỳ lạ có kích thước cỡ con ruồi, tất cả đều có màu vàng, trông vô cùng huyền diệu.
Dung Phỉ chỉ liếc mắt nhìn mà đã thấy đầu tê rần, có hơi choáng váng.
Nhưng trong cơn choáng váng ngắn ngủi này, cậu láng máng nhìn thấy cái gì đó, vẻ mặt nghiêm lại, theo bản năng nắm lấy cánh tay của Cố Kinh Hàn.
"Đừng nhìn."
Cố Kinh Hàn nhận ra sự bất thường của Dung Phỉ, lúc này đưa tay ôm cậu đến trước người, che lại hai mắt của Dung Phỉ.
Một làn hơi thở rất nhẹ, mát mẻ và ấm áp gần như giúp Dung Phỉ trở lại bình thường ngay lập tức, cậu mở mắt ra, kéo tay Cố Kinh Hàn xuống.
Lòng bàn tay sượt qua môi, một chút ẩm ướt lướt qua cực nhanh.
Bàn tay của Cố Kinh Hàn đơ ra, dần dần nắm chặt thành đấm, hắn hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt nhọn của Dung Phỉ, chút ý cười trêu ngươi lướt qua mắt, như hoa đào rực rỡ.
Hắn hơi rũ mắt, thấp giọng nói: "Vật ấy tên Định phong ba, là chí bảo tầm long điểm huyệt, đo tính cát hung của Phụng Dương quán. Nếu như có nó thì ngay cả mắt của long mạch cũng có thể tìm ra."
Huyền Hư vốn đang dẩu môi, hai cọng râu mép rung rung, có hơi đắc ý, nhưng vừa nghe Cố Kinh Hàn nói nửa câu sau thì lập tức cay đắng.
"Cố thiếu gia quả nhiên tinh tường, đây chính là chí bảo tầm long điểm huyệt, Định phong ba. Nhưng dù có Định phong ba đi nữa, tôi cũng không tìm được long huyệt. Cố thiếu gia, cậu là người đàng hoàng, đừng nói mà không giữ lời... không trâu bắt chó đi cày* chứ?"
*Không trâu bắt chó đi cày: ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng.Cố Kinh Hàn lắc đầu nói: "Chọn vị trí đạo động và đường vào mộ chủ là được."
Huyền Hư lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, cảm giác sâu sắc người đứng dưới mái hiên thấp, không thể không cúi đầu*, bèn vội vàng kiểm tra xung quanh.
*Người đứng dưới mái hiên thấp, không thể không cúi đầu: khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm. (Google)"Ở đây hả?"
Dung thiếu đã dựa hẳn lên người Cố Kinh Hàn, bệnh lười từ trong xương tủy lại ứa ra, nheo mắt đánh giá xung quanh.
Kỳ Sơn không chỉ là một ngọn núi, mà là một dãy núi.
Nhìn chung toàn bộ Kỳ Sơn, cụm núi kéo dài, địa hình hiểm trở, vách núi cheo leo, ngọc hồ phi bộc.
Một màu xanh biếc um tùm phủ thẳng một đường từ chân núi đến đỉnh núi, còn có sương mù lượn quanh, phong cảnh đa dạng và hùng vĩ.
Vị trí hiện tại của ba người Cố Kinh Hàn là ở giữa sườn núi của ngọn núi chính của Kỳ Sơn.
Dưới chân đầy đá vụn, gồ ghề nhấp nhô, gió núi rít gào lạnh lẽo, thổi đến từ một vách núi gần đó, như đao lạnh thấm đầy ớn lạnh. Xung quanh không có nhiều cây cối, cành cây khô héo đan xen, trông dữ tợn như bóng quỷ.
Thật sự không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
"Tuy không cần long huyệt, nhưng Định phong ba đã chọn thì tất là con đường cực kỳ an toàn," Cố Kinh Hàn nói, "Trường khí* nơi này nhìn như ôn hòa, có sinh cơ mơ hồ, nhưng nếu có sinh cơ thật thì vì sao có cây mà không mọc lá? Nhìn như đất sống nhưng thực chất là đất chết, nhà mồ chủ hẳn nằm cách không xa."
*Trường khí là những luồng năng lượng di chuyển nhưng chúng ta không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường, bao gồm Sinh khí và Tà khí, vì thế một trường khí tốt thì phải nhiều Sinh khí, ít Tà khí, âm dương khí phải luôn cân bằng."Chàng trai trẻ nói rất chính xác."
Một giọng cười sang sảng đột nhiên truyền tới từ phía sau.
Mắt của Cố Kinh Hàn lạnh đi, lập tức quay đầu đề phòng. Có thể ở gần hắn như vậy mà không bị hắn phát hiện, đủ thấy đây không phải là người bình thường.
Tay của Dung Phỉ đã trượt đến bên hông, chạm vào súng.
Trong nháy mắt hai người quay đầu lại, đã nghe thấy Huyền Hư ngẩng đầu nhìn ra phía sau bọn họ, vẻ mặt sửng sốt, nghi ngờ nói: "Các người... là hòa thượng hả?"
Chậm rãi bước ra từ trong mảnh rừng rậm không xa, xuất hiện ở trước mắt Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ quả nhiên là hai hòa thượng một cao một thấp.
Song, nếu chỉ là hòa thượng bình thường thì Huyền Hư sẽ không hoang mang như đang nhìn thấy đàn ông mặc yếm.
Hai hòa thượng một lớn một nhỏ này rõ ràng là một tổ hợp thầy trò.
Đại hòa thượng tròn như một trái banh, bước đi như thể đang lăn, không thấy chân đâu cả. Tiểu hòa thượng chỉ chừng sáu, bảy tuổi; gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt đen láy chất phác, sợ hãi trốn ở sau lưng sư phụ của mình, thó đầu ra nhìn ba người.
May là hai hòa thượng này có cái đầu trọc lóc và và đeo tràng hạt, bằng không nhìn mỗi bộ quần áo gió lùa, vá lỗ chỗ, đen thùi lui không nhìn ra màu sắc kia, sợ rằng sẽ làm người ta liên tưởng đến đệ tử Cái Bang.
"Xin ba thí chủ đừng căng thẳng."
Một nụ cười hiền lành hiện lên trên gương mặt mập mạp của đại hòa thượng, "Bần tăng là du tăng đến từ phía Tây, Chí Thiện, đây chính là đệ tử của bần tăng, Vân Đắc. Chúng tôi là hòa thượng thật."
Dung Phỉ nhịn cười.
Khóe miệng của Cố Kinh Hàn kéo thẳng tắp, bát phong bất động (tám gió thổi không động) trước sau như một, vẻ cảnh giác trong mắt vẫn chưa vì thế mà giảm bớt, chỉ là vụt tắt đến càng thêm âm trầm, "Hai người tới đây có phải là vì huyết mộ?"
Chí Thiện không che giấu, gật đầu nói: "Nói vậy, các vị thí chủ cũng thế sao? Ba vị chính là người nắm giữ hai tấm bản đồ còn lại ư?"
Nghe xong, ba người Cố Kinh Hàn lập tức trao đổi ánh mắt. Xem ra ba miếng bản đồ đã có nơi thuộc về. Trong tay đại hòa thượng này có tấm thứ hai.
"Chúng tôi chỉ có một tấm."
Tầm mắt của Dung Phỉ dừng lại trên người Chí Thiện, luồng sát khí như thể đã có từ lúc sinh ra đang tạo một áp lực vô cùng nặng nề, "Có ba tấm bản đồ, hiện đã gom được hai tấm. Thế nhưng có một vấn đề, không biết đại sư có thể giải đáp một, hai? Các người tìm được nó như thế nào? Làm sao... vừa khéo như thế?"
Chí Thiện hơi ngạc nhiên, khẽ chau mày, nói: "Thí chủ không nhận được thư sao? Kèm theo tấm bản đồ này là một lá thư, trong thư bảo bần tăng phải đến Kỳ Sơn trước bảy ngày động đất xảy ra, sau đó tìm một bãi đá vụn ở sườn núi của ngọn núi chính, chờ hai tấm bản đồ còn lại. Hôm qua bần tăng có đến một lần, nhưng không thấy một ai."
Lời vừa nói ra, Cố Kinh Hàn chậm rãi nhíu chặt mày.
Có người đặt ra một cái bẫy, hay la có người tính ra ván cờ này?
Dung Phỉ nhìn vẻ mặt của Cố Kinh Hàn, nói ra một vài thông tin nghe được từ chỗ bọn trộm mộ, nhưng không nói ra chuyện bọn trộm mộ mà chỉ nói là cậu lấy được, hiển nhiên thân phận cũng đổi thành đạo mộ thế gia.
"Bần tăng sớm biết chuyện có kỳ lạ mà," Chí Thiện than thở, trên gương mặt từ tâm hiện ra khổ đau, "Nhưng... khác với bức bách trong nhà của thí chủ, bần tăng là vì đồ vật sư tôn để lại nên nhất định phải tiến vào mộ. Chuyện còn lại, bần tăng thật không thể cho hay, chỉ hi vọng ba vị thí chủ có thể dẫn theo bần tăng và tiểu đồ tiến vào mộ, hai người bần tăng chắc chắc sẽ đồng sức đồng lòng cùng ba vị."
Chẳng thể nhìn ra lai lịch thật giả, song cũng không từ chối được.
Dễ hiểu thôi, bởi vì bọn họ cần tấm bản đồ trong tay Chí Thiện.
Người viết thư chỉ điểm ba tấm bản đồ hội tụ, vậy thì có nghĩa nếu như thiếu một tấm, nói không chừng sẽ thiếu hụt gì đó.
Lai lịch của huyết mộ ngàn năm là một bí ẩn, dù có là Cố Kinh Hàn, nếu như không có chuẩn bị và không có manh mối, thì cũng không thể đảm bảo sống sót ra khỏi đó.
Về tấm bản đồ của hầm mộ này, khi Cố Kinh Hàn nhìn thấy nó lần đầu tiên, hắn đã biết ít nhất tám phần mười là thật. Vẽ long mạch thành hình, tất sẽ nhiễm năng lượng của long mạch nơi đó. Tấm bản đồ này có năng lượng của Kỳ Sơn, mặc dù năm tháng lâu dài, thế sự xoay vần, có chút khác biệt với Kỳ Sơn bây giờ, nhưng về cơ bản thì như nhau.
Có điều, không thể tin 100%, hoàn toàn ỷ lại bản đồ.
Cố Kinh Hàn suy tư trong chốc lát, đồng ý cho hai người Chí Thiện gia nhập.
"Tìm được rồi! Ở đây nè!"
Huyền Hư vẫn mò mẫm như con ruồi không đầu đột nhiên la to, vui mừng giẫm chân, cùng lúc đó, ngón tay vuốt lên Định phong ba, một tia sáng vàng chợt bắn ra, rơi vào chỗ gã vừa giẫm chân ban nãy.
Gió tà đột nhiên nổi lên.
Mọi người cùng nhau run lập cập, tụ lại gần.
"Có mang theo công cụ không?" Cố Kinh Hàn bắt lấy một tia khí rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó vuốt cằm nói, "Bắt đầu đi."
Đạo trưởng Huyền Hư vác ba lô bị nhóm nhỏ bắt nạt mất sạch niềm vui, ấm ức đặt ba lô xuống, lấy ra từng món đồ trộm mộ chuyên nghiệp, phần lớn là cướp từ chỗ bọn trộm mộ, số ít còn lại được Cố Kinh Hàn chọn mua lúc dạo phố. Dù sao, gần đây việc trộm mộ rất thịnh hành ở Kỳ Sơn, các nhà thương gia cũng phải đuổi kịp xu hướng mới được.
Mọi người chia công cụ ra rồi bắt đầu đào đạo động.
Đây là lần đầu tiên Dung Phỉ thấy Cố đại thiếu lao động chân tay nên có hơi buồn cười, nhưng cũng có hơi đau lòng.
Dung Phỉ nghĩ thầm, sau khi giải quyết hết mấy chuyện phiền lòng này, cậu nhất định phải nâng niu Cố đại thiếu, mỗi ngày ăn ngon uống say, ngủ trên giường êm lót mười lớp nệm, còn phải ôm hắn nữa.
Càng nghĩ càng thấy hăng hái, tốc độ đào đạo động của Dung thiếu gia tăng lên không ít.
Đột nhiên, Cố Kinh Hàn dừng tay, quay đầu nhìn vào trong rừng, ánh mắt lạnh lẽo: "Có người đến."
Hơn nữa, "Lai giả bất thiện"*.
*Lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt.
Hết chương 22