Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 28

Đôi bờ mạch nước ngầm rất trơn trợt.

Không giống với chỗ chắp vá từ đá của Cố Kinh Hàn và Tuần lão đại, chỗ Dung Phỉ đang đứng là một bệ đá bằng phẳng nửa ngập trong nước, rêu mọc đầy từ trong khe hở, từng mảng bèo xanh thẫm chập chờn trên mặt nước, sóng nước nhẹ nhàng khuếch tán.

Sóng nước nhuộm một màu đỏ thẫm như máu.

Nửa người dưới của Dung Phỉ ướt nhem, lưng dựa sát vách đá, là một tư thế khá an toàn.

Nghe đại sư nói như vậy, cậu nhíu mày, bàn tay cầm súng vẫn không nhúc nhích, ngón trỏ giữ chặt cò súng.

Cậu đối mặt với đại sư đang mỉm cười quyến rũ trong chốc lát, rồi mới giễu cợt, nòng súng rê từ trên xuống dưới, nói: "Bà có một nửa đẹp trai của Cố Kinh Hàn, hay là có một nửa đáng yêu của anh ấy? Sống tới già khú rồi mà còn chưa biết soi gương hả?"

Nụ cười của đại sư cứng đờ, ánh mắt đa tình lập tức tối lại: "Tôi thấy cậu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

Biết rõ Dung Phỉ cố ý chọc giận mình nhưng đại sư vẫn không kiềm được lửa giận.

"Chỉ bằng bà sao?" Dung Phỉ cười khẩy, một tay cuộn lại, ánh sáng lạnh lóe lên, là một con dao ngắn.

"Một kẻ bình thường mà lại dám nói với tôi như vậy ư?" Đại sư cười lạnh, mũ che màu đen rung lên, vô số con côn trùng màu đỏ sậm bay ra.

Tròng mắt của đại sư dần biến thành màu xanh đậm, hai tay vỗ nhẹ, găng tay dệt từ sợi kim loại phát ra những tiếng keng keng nhỏ. Theo tiếng vỗ tay của đại sư, đám côn trùng tụ lại, nhìn chằm chằm vào Dung Phỉ.

Dùng côn trùng à?

Vẻ mặt của Dung Phỉ trở nên nghiêm túc, trong lòng cảnh giác tới mức cao nhất. Ở đâu cũng có mấy con vật nhỏ này, nhìn màu sắc là biết chắc mang theo kịch độc, tuyệt đối không thể dính vào.

Có điều, cậu có thể nhận ra người này tạm thời sẽ không ra tay.

Trong mắt Dung Phỉ lập lòe sự sợ hãi, tỏ vẻ cố gắng bình tĩnh, nói: "Người bình thường thì thế nào? Bộ ở trong mắt bà, người bình thường chẳng khác gì giun dế hả?"

Đại sư tập trung nhìn cậu bằng ánh mắt hiểu rõ, cười ha ha, đảo mắt nhìn mấy thi thể xung quanh, nói: "Vậy thì thế nào? Bọn mày vốn là giun dế, ngay cả mạng cũng không giữ được, không là giun dế thì là cái gì? Tôi có thể nói cho cậu biết, lúc bọn chúng bị thi độc điều khiển, tôi có thể cứu bọn chúng. Nhưng tại sao tôi phải cứu bọn chúng?"

"Bọn chúng trúng độc, tấn công cậu, tôi mới có thể nhìn ra thực lực của cậu và sự đặc biệt trên người cậu," đại sư nhẹ nhàng nói cười, đôi môi đỏ sẫm cong lên, độc ác và xinh đẹp, "Tất cả đều dính độc nhưng cậu vẫn không sao cả. Vì thế, tôi nghĩ cậu chính là mục tiêu của chuyến đi này của tôi. Quả đúng là thú vị."

Đại sư hững hờ vỗ tay, tiếp tục nói: "Tôi biết rõ cậu đang kéo dài thời gian, có lẽ muốn thăm dò gì đó từ trong miệng của tôi. Có điều cũng không quan trọng, cậu muốn biết cái gì thì tôi nói cho cậu biết, bởi vì xác chết có lòng trung thành tuyệt đối."

Cao ngạo, tự phụ, tàn nhẫn, tà ác.

Gần như trong nháy mắt, Dung Phỉ đã có được định nghĩa hoàn chỉnh về vị đại sư vô cùng thần bí này.

Sau khi tách khỏi Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ rơi vào một vết nứt, tiến thẳng vào một nhà mồ không lớn. Trong nhà mộ không có gì lạ, chỉ có một vài đồ đựng dụng cụ và một chiếc quan tài tùy táng, trong quan tài chỉ còn xương trắng.

Cậu nóng lòng đi tìm Cố Kinh Hàn nên lập tức mở cửa nhà mồ, nào ngờ vừa bước ra, đã xui xẻo chạm mặt đại sư đồ đen dẫn theo năm, sáu tên thủ hạ của Tuần lão đại.

Cậu vốn định tách ra hoặc trực tiếp đánh nhau, chỉ là cơ hội tiếp cận đại sư này để thăm dò âm nhãn ở gần ngay trước mắt, Dung Phỉ quyết định đặt mình vào nguy hiểm.

Huống hồ, nếu phải đánh nhau thật thì cậu hoàn toàn không biết bản lĩnh của đại sự này, e sợ lành ít dữ nhiều.

Sau khi đứng sóng đôi, đại sư cũng không định ra tay, đôi bên Dung Phỉ và thổ phỉ nhất thời không làm gì được nhau, đành phải tạm đồng hành.

Đã là thổ phỉ thì hiển nhiên không kiêng dè gì nhiều, thấy một nhà mồ thì cướp một nhà mồ, gần như ngay cả quan tài cũng bị nhấc nắp vơ vét sạch sẽ. Ban đầu chỉ có một vài nhà mồ, ngoại trừ chút ít cơ quan thì vẫn chưa gặp phải chuyện gì xấu.

Nhưng vừa nãy, bọn họ tìm tới một nhà mồ rất lớn.

Nhà mồ này gần giống như đúc một căn phòng sách thời cổ, đồ trang trí vàng ngọc, vật chứa đồ tạc đá, đầy đủ mọi thứ.

Lúc này, đám thổ phỉ bị che mắt, tranh giành đến mức suýt nhào vào xáp lá cà.

Trong phòng sách có dựng một bức bình phong bằng gỗ đàn, một ngọn nến bốc cháy sau tấm bình phong, rèm châu nửa cuốn, để lộ một bóng nữ mặc trang phục trong cung ngồi cúi đầu.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của cô gái này, mọi người cứ như bị trúng tà, vô thức đi tới, chìa tay nâng gương mặt ẩn trong bóng tối của cô gái này lên.

Thế nhưng, không có bất kỳ bàn tay nào có thể chạm vào mặt của cô gái này.

Mà gương mặt này tự chầm chậm ngẩng lên.

Chỉ trong tích tắc, cả bọn đầu váng mắt hoa, còn chưa thấy rõ mặt mày của cô gái thì đã có một luồng khói xanh phun ra từ trong miệng cô gái, bỗng chốc tản ra khắp nơi.

Ánh mắt của mọi người lóe lên, dần dần mất đi tiêu cự, trống rỗng dại ra.

Da mặt như bị ngấm phải khói xanh, trở nên trắng bợt.

Bọn họ đồng loạt xoay người giống như cương thi, nhìn về một người duy nhất không đến gần và còn đứng yên tại chỗ, Dung Phỉ. Đại sư đã biến mất không thấy tăm hơi, Dung Phỉ cảm thấy không ổn, xoay người bỏ chạy.

Cả đám thổ phỉ nhảy cà tưng đuổi theo như những con cương thi đen.

Dung Phỉ bị chặn kín trong đạo động, ma xui quỷ khiến chui tọt vào một đạo động khác, rồi nhảy xuống một bệ đá mạch nước ngầm.

Đây là một vị trí rất tốt.

Một người giữ cửa, vạn người khó qua.

Phàm là cương thi chui ra từ đạo động đều bị Dung Phỉ cho một phát ngủm củ tỏi. Cậu không hề quen biết mấy kẻ cười nhạo cậu bán mông và thậm chí còn làm nhiều việc ác kia, vì vậy không chút nương tay.

Đám thổ phỉ ngã hết xuống đất, Dung Phỉ vừa thở một hơi, nhìn thấy đại sư đi ra từ trong ánh nước.

Ả vẫn luôn đứng ngoài quan sát.

Hoặc là nói, ả vẫn luôn đợi. Đợi cậu hoàn thành màn xác nhận này của ả.

Hồi ức chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau khi Dung Phỉ nghe xong một màn kêu ngạo tự phụ của đại sư, cậu cười thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt lại do dự, cảnh giác nói: "Tôi là mục tiêu của bà? Bộ tôi có cái gì đặc biệt hả, sao tôi lại không biết?"

Dung Phỉ bắt được mấy chữ mấu chốt.

Lúc khói xanh tản ra, thật ra cậu cũng ngẩn ra trong tích tắc, nhưng chỉ có tích tắc đó thôi, bởi vì rất nhanh đã có một cơn mát rượi truyền đến từ lồng ngực, hình như là nửa miếng phong yêu quyết được Cố đại thiếu biểu diễn tay không bẻ ngọc đưa cho cậu đang tỏa ra hơi lạnh.

Không phải ả ta... muốn miếng ngọc quyết này chứ?

"Cậu không biết," đại sư khinh thường, "Cậu và đám kia dĩ nhiên không biết rồi, chẳng qua đều là đồ bỏ đi. Nói cho cậu biết cũng được, lúc tôi nhận được tấm bản đồ thứ ba, cũng nhận được một lá thư tương tự. Trong thư nói, huyết mộ Kỳ Sơn có khí tức cõi âm mà tôi cần gấp để luyện công. Tôi vốn tưởng trong huyết mộ này có thứ gì đó, nhưng mãi đến tận lúc nãy tôi mới phát hiện... thứ đó lại chính là cậu."

Sắc đen tụ đầy ở giữa lông mày đại sư, nụ cười càng lớn hơn: "Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao. Chỉ cần hấp thu cậu là tôi có thể sống thêm ít nhất hai mươi năm, chờ sau khi tu vi của tôi đại thành, dù là âm tào địa phủ, há có thể làm khó được tôi?"

Khí tức cõi âm?

Dung Phỉ nghe mà mơ hồ, nhưng rõ ràng ả ta sẽ giết cậu, nếu không thì nói nhiều như vậy làm gì.

Quả nhiên, một giây sau.

"Nghe đủ chưa? Hiểu ra chưa? Nếu cậu đã không ngoan ngoãn bó tay chịu trói, vậy thì..."

Giọng nói của đại sư đột nhiên lạnh lẽo, hai tay chặp lại, "Chết đi!"

Đám công trùng ùn ùn bay tới.

Dung Phỉ vội nín thở, cấp tốc tránh né.

Nhưng cậu có trốn nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh hơn bầy côn trùng này.

Kiếm gỗ đào được lấy ra, Dung Phỉ đột nhiên khom lưng, trở tay vung kiếm, ấy mà có thể chém rớt một vài con. Nhưng số lượng côn trùng quá nhiều, chỗ nào cũng có, lại thấy bọn chúng sắp tụ lại đây, khí thế càng mạnh.

Đại sư chỉ huy bầy côn trùng, quây lại tấn công, đồng thời ả còn vung ra vài sợi dây mảnh màu trắng trông như tơ nhện, mang theo chất dính, lập tức quấn lấy chân Dung Phỉ.

Dung thiếu gia không hề chậm trễ, nhấc chân đạp xuống, tiện thể hất bay một chiếc giày, đánh rớt một mảng côn trùng.

"Chỉ có ngần ấy thôi sao?" Dung Phỉ kích thích ả.

"Mày muốn chết à!" Đại sư giận tím mặt, mười mấy cái chân nhện giống như những lưỡi dao nhỏ dài đột nhiên đâm ra từ sau lưng ả, dưới sự che chở của bầy côn trùng, nhanh chóng đâm về phía Dung Phỉ.

Mẹ nó... Cố Kinh Hàn, anh phải ở góa rồi!

Dung thiếu gia vừa thấy người sống biến thành quái vật, lòng chợt lạnh lẽo. Nếu là người thì có lẽ cậu còn vài phần thắng, thế nhưng đối với loại chuyện vượt quá sức người này, cậu không biết phải làm gì cả, cậu không phải là Cố đại thiếu tay đấm lão yêu tinh, chân đá động bàn tơ. Lúc này, sự an nguy của Cố Kinh Hàn vẫn đang treo lơ lửng trong lòng cậu, càng khỏi phải nói đột nhiên xuất hiện cứu cậu.

Huống hồ, nếu như khí tức cõi âm gì đó cần nửa miếng ngọc quyết này, vậy thì Dung Phỉ không hi vọng Cố Kinh Hàn sẽ xuất hiện. Hơn nữa... nếu quả thật không xong, thôi thì liều mạng chết chung với ả đại sư này luôn, có lẽ có thể giúp được Cố đại thiếu một chút.

Cậu giống như... một người bình thường kéo chân sau.

"Em có thể chết... nhưng anh thì không thể."

Dung Phỉ thì thầm một câu, lại có chút không cam tâm cắn răng, "Ngọt như vậy mà mình còn chưa hôn đủ... sau này, tên khốn kiếp nào lại được lợi đây?

Nghĩ như vậy, máu trong người Dung Phỉ sôi trào, gần như muốn vặn gãy cây kiếm gỗ đào trong tay.

Đường bị chặn, trái phải không thông, lên trời xuống đất đều không có cửa.

Bầy côn trùng lướt qua, rong rêu và vách tường đều biến đen, đá gần như mục nát, có thể thấy độc tính đáng sợ như thế nào.

Thân vùi trùng vây, đường sống đã tuyệt, mắt Dung Phỉ tối sầm, bỗng nhiên xoay người, vọt vào bầy côn trùng, chạy thẳng đến chỗ đại sư.

Hết chương 28
Bình Luận (0)
Comment