Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 61

Sáng sớm hôm sau, Cố Kinh Hàn dẫn Dung Phỉ xuống núi về lại tiểu viện.

Nguyễn thành tên là Thành (thành thị) nhưng thật ra là một thị trấn nhỏ không quá phát triển. Nó nổi tiếng ở khu vực xung quanh là do có bể nước nóng, tiếp đó lại mọc ra rất nhiều hàng ăn vặt và chợ đêm, vừa hỗn độn lại vừa đông đúc.

Đêm đó, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đi dạo một vòng, mua đầy những đồ dùng không cần dùng tới.

Trước lúc đi ngủ, Cố Kinh Hàn lau tóc cho Dung Phỉ, thông báo cho cậu biết: “Sáng mai dậy sớm đi tản bộ ở bờ sông với anh. Em cứ mê ngủ cả ngày không tốt cho cơ thể đâu.”

Dung Phỉ thở dài: “Em đâu có mê ngủ, là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh có nghe qua chưa?”

“Rèn luyện cho tốt.”

Cố Kinh Hàn hôn lên vành tai ẩm ướt của cậu, “Vài ngày nữa mới có sức để thỏa thuê chứ.”

Dung thiếu gia rất thích nghe cách nói này, quay đầu liếm hạt nước đọng trên cổ Cố Kinh Hàn, sau đó trở mình chui vào trong chăn.

“Eo của anh có lực như vậy, lúc đó dùng sức nhiều một chút…”

Dung Phỉ ngứa ngáy trong lòng, bèn cọ cọ Cố Kinh Hàn bên cạnh, cầm tay hắn cho vào miệng cắn, “Hôm nay thử một chút không anh? Để chuẩn bị cho đao thật súng thật của chúng ta… em thì không sợ đau rồi đó, em chỉ sợ đến lúc đó quá chặt, không đi vào được…”

Cố Kinh Hàn giơ tay bịt lại cái miệng có thể kể văn đồi trụy của Dung Phỉ, ôm cậu vào trong lòng, nhắm mắt, khẽ nói: “Tha cho anh đi, ngủ.”

Lòng bàn tay bị liếm láp, nhột đến trong lòng.

Cố Kinh Hàn buông tay ra, Dung Phỉ không giỡn nữa, gác chân lên đùi của hắn, khẽ nói trong bóng tối: “Bọn anh sắp xếp chuyện của Thiên Ma đến năm sau à?”

“Ừ.”

Cố Kinh Hàn chỉ che giấu mỗi việc này có chút chột dạ.

Dung Phỉ di chuyển, áp lên mặt Cố Kinh Hàn, có thể cảm giác được bắp thịt chuyển động trong lúc nói chuyện, “Thế thì về sau chúng ta vẫn còn rất nhiều ngày như thế rồi. Anh bắt quỷ xem phong thủy, em bắn súng trông cửa tiệm… Tuy nghe không ra gì nhưng em rất thích.”

“Sẽ có.” Cố Kinh Hàn nói.

Hắn cũng ước ao sẽ có, nếu như hắn có thể sống sót quay về.

“Mệt rồi.”

Dung Phỉ vùi mặt vào cổ Cố Kinh Hàn, tuy biết vai phải của Cố Kinh Hàn sẽ tê rần sau khi ngủ qua một đêm, thế nhưng cậu quả thật như mắc phải chứng bệnh đói khát da thịt, không hề muốn rời khỏi con người đã làm cậu trở thành kẻ nghiện này.

Bóng đêm nặng nề, ngoài cửa sổ có trăng sáng.

Tiếng hít thở bên tai dần dần trở nên nhẹ nhàng.

Cố Kinh Hàn mở mắt, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của Dung Phỉ, lát sau mới nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu.

Một đêm vắng lặng.

Sáng hôm sau, hai người dậy sớm đi tản bộ dọc bờ sông.

Con sông nhỏ của Nguyễn thành là một nhánh của một con sông lớn, không có tên rõ ràng, là một cái tên địa phương rất khó đọc.

Lúc này, trên mặt sông đã đóng băng, sương mù lạnh kết thành từng sợi bay lơ lửng quanh rừng cây và rặng núi, mặt trời ban sáng bắn ra hàng vạn hàng nghìn tia nắng sớm.

Mặt sông phản chiếu tia sáng và rặng mây đỏ, có một đám trẻ con chạy lướt qua hai người, rồi trượt đến giữa sông, tiếng cười giòn tan vang lên liên tiếp.

“Bộ không sợ rơi xuống sao.” Dung Phỉ cười.

Cố Kinh Hàn nhìn ra một chút tiếc nuối và hăng hái muốn thử từ trong mắt Dung Phỉ, hắn mỉm cười, khẽ nói: “Em muốn chơi không?”

“Hả?” Dung Phỉ sửng sốt.

“Trượt băng đó.” Cố Kinh Hàn liếc nhìn đám trẻ con đang tung hoành ngang dọc trên mặt sông.

“Em lớn quá rồi, chắc chắn…” Dung Phỉ muốn phủ nhận, nhưng nói được phân nửa, cậu lại cảm thấy suy nghĩ của mình không có gì phải xấu hổ ở trước mặt Cố Kinh Hàn, hà tất phải giả vờ giả vịt?

Lập tức chuyển lời: “… Chắc chắn muốn chơi.”

Cậu nhìn Cố Kinh Hàn, “Nhưng mà nhiều củ cải đỏ quá (củ cải đỏ có nghĩa là trẻ con), vừa vướng víu lại còn mất mặt.”

Dung thiếu gia thẳng thắn nói lời có ích cho mình.

Cố Kinh Hàn rất có tiềm chất phóng hỏa mua vui cho chư hầu, giơ tay bắn ra vài lá bùa, bày ra một trận pháp kết giới cách bọn nhỏ một khoảng, cản lại cái nhìn trộm của bên ngoài.

Nhân lúc không có ai chú ý, hai người chui vào trong kết giới.

Dung Phỉ giẫm lên mặt băng, quay đầu kéo tay Cố Kinh Hàn, “Tự nhiên em không dám di chuyển, anh kéo em đi, đến… đến chỗ này nè.”

Thử trượt vài bước về phía trước, Dung Phỉ túm lấy Cố Kinh Hàn.

“Hải thành có sông nhưng lại không cho trượt băng,” Dung Phỉ vòng qua người Cố Kinh Hàn, thở ra một làn hơi trắng, “Em vẫn muốn đến phương Bắc, tuyết ở phương Bắc không giống với phương Nam, năm ấy em ở Bắc Bình, tuyết cao đến tận đầu gối em…”

“Qua hai ngày nữa Nguyễn thành sẽ tiếp tục đổ tuyết, tuyết lớn.” Cố Kinh Hàn nhìn cậu, nói.

Dung Phỉ dừng lại, “Làm sao anh biết?”

“Xem thiên tượng trời đêm.” Cố Kinh Hàn đi tới lau mồ hôi trên trán Dung Phỉ.

“Lợi hại đó, Cố thiên sư.”

Dung Phỉ mỉm cười hôn Cố Kinh Hàn, trượt một vòng quanh người hắn, lại đúng lúc trút ra một chút lẳng lơ trong đầu, “Vậy thì tuyết sẽ rơi cho đến ngày sinh nhật của anh nhỉ, ngày đó… chúng ta làm ở bể nước nóng… hay là làm trên mặt băng?”

Cố Kinh Hàn nở nụ cười, vỗ vỗ lưng Dung Phỉ, “Anh sợ em chịu không nổi.”

Dung Phỉ híp mắt cười, lại trượt xa một chút, sau đó đánh vòng quay lại. Vừa rồi cậu làm động tác này rất nhiều lần, thuộc lòng như cháo, nhưng lúc này lại đột nhiên trượt chân, cắm đầu về phía trước.

“Mợ nó!”

Tiếng chửi thề của Dung Phỉ còn chưa dứt thì Cố Kinh Hàn đã vọt tới.

Nhưng Cố đại thiếu rõ ràng đánh giá cao khả năng trượt băng của mình, lúc vọt tới không chỉ không đỡ được Dung Phỉ, trái lại làm chân của hai người vướng vào nhau, người đè người ngã trên mặt băng.

Mặt băng nứt ra vài đường vân như mạng nhện.

“Hít…”

Cố Kinh Hàn làm đệm, té ngồi xuống băng. Dung Phỉ khụy ngối ở giữa hai chân Cố Kinh Hàn, đầu gối đập lên mặt băng, đau đến hít hà, lúc Cố Kinh Hàn kịp phản ứng nâng đầu gối của Dung Phỉ đặt lên đùi mình thì Dung Phỉ đã chậm lại, nửa người trên dựa vào Cố Kinh Hàn.

“Băng nứt rồi, em đừng cử động.”

Cần cổ bị cắn mạnh, Cố Kinh Hàn quay đầu nói.

Hắn móc ra một lá bùa giảm trọng lượng rồi dán lên người Dung Phỉ, sau đó ôm lấy người, chậm rãi đứng lên, cẩn thận rời khỏi mặt băng nứt, đi tới bờ.

Ra khỏi phạm vi kết giới, Dung Phỉ lập tức nhảy xuống khỏi người hắn.

Hai người đứng trên bờ nhìn ra mặt băng đầy vết nứt, xong lại nhìn nhau, đột nhiên cười phá lên.

Dung Phỉ cười ha ha: “Anh ngốc quá đi…”

“Em mới ngốc đấy,” Cố Kinh Hàn cong môi, như tiết lạnh mùa xuân chợt ấm lên, cúi đầu cọ cọ chóp mũi lành lạnh của Dung Phỉ, “Bao tuổi rồi hả?”

“Anh làm em trượt mà.” Dung Phỉ thổi một làn sương trắng lên mắt Cố Kinh Hàn, làm cho lông mi dài của hắn treo đầy những hạt nước li ti, đẹp như sao giăng trên trời.

Chỉ thưởng thức trong chốc lát, Dung Phỉ bỗng chau mày nói: “Hồi nãy em vấp… là do mắt mờ đi, nhưng bây giờ hết rồi… lạ quá…”

“Trên trấn có bác sĩ, chốc nữa về chúng ta sẽ ghé xem thử.” Cố Kinh Hàn bình tĩnh chớp mắt, sau đó rủ mắt tránh ánh mắt của Dung Phỉ, nhàn nhạt nói, “Còn đầu gối của em nữa, chắc đã bầm tím rồi… Để anh cõng em.”

Dung Phỉ do dự một chút, cuối cùng vẫn trèo lên lưng Cố Kinh Hàn.

Hai người không tiếp tục tản bộ mà chuyển đường đi đến trạm y tế.

Mắt Dung Phỉ hiển nhiên không có vấn đề gì, trái lại bị bác sĩ mắng ở không đi kiếm chuyện. Đầu gối thì quả thật có hơi sưng, bác sĩ đưa cho một chai dầu thuốc.

“Một ngày bôi hai lần, vừa bôi vừa xoa cho tan máu bầm, qua một hai ngày là hết sưng ngay.”

Bác sĩ nói không sai, đến xế chiều ngày hôm đó, đầu gối của Dung Phỉ không còn đau nữa, sau khi xoa dầu thuốc một ngày thì cũng hết sưng, lập tức lấy lại sức sống, nhưng tay lại nứt da nên có hơi ngứa.

Cố Kinh Hàn diệt được quỷ quái, nhưng hắn không biết trị nứt da.

Hắn nghe ngóng được ở thị trấn kế bên có thuốc trị nứt da rất hiệu quả, bèn chọn một ngày đi đến thị trấn đó.

Dung thiếu gia lại ôm giường, đầu gối cũng vừa khỏi nên Cố Kinh Hàn không dẫn cậu đi theo.

Có lẽ do thời tiết lạnh nên người đi đường rất thưa thớt, sự nhộn nhịp và nổi tiếng ở đó còn không bằng một trấn nhỏ như Nguyễn thành.

Song, đợi lúc gặp được bà bán thuốc nứt da, Cố Kinh Hàn mới biết được nguyên nhân thị trấn ít nhộn nhịp không phải là do trời lạnh, mà là có rất nhiều người dân mắc bệnh.

“Bà con phát sốt mấy hôm nay rồi.”

Bà bán thuốc nứt da không có hàng dự trữ, hiện giờ mới bắt tay vào làm, vừa làm vừa luyên thuyên với Cố Kinh Hàn, “Bà già đây ở thành Tây, do người thưa thớt nên không có mấy ai mắc phải bệnh này. Còn mấy hộ gia đình lớn bên thành Đông ấy, nghe nói ngày nào cũng có hai nhà khiêng người chết ra ngoài… toàn là độc đinh không chớ đâu, hôm nào cũng quỳ khóc ở trước trạm xá… nhưng khóc lóc có làm được gì? Bác sĩ nói không biết chứng bệnh nên không chữa được, giống như dịch bệnh ấy… tới số thì đi thôi, thiên tai nhân họa, có cách gì đâu?”

Trời muốn giết người, người phải chết.

Vân Chương từng nói với Cố Kinh Hàn rằng Ôn Dương bị Thiên Ma lợi dụng, nhưng sự thật là do Ôn Dương vẫn cho rằng nếu Dung Phỉ không nhìn trộm Thiên Đạo thì Thiên Đạo sẽ không thả ra Thiên Ma, thế gian trăm họ lầm than, thiên tai nhân họa ắt có thể tránh khỏi.

Nhưng có thể tránh thật sao?

Chẳng qua Dung Phỉ là mồi dẫn mà thôi.

Chuyện Thiên Đạo thả ra Thiên Ma xưa nay cũng có, Vũ Vương phạt Trụ, Trụ bạo ngược vô đạo, khinh nhờn thần minh, đó là cớ.

Một khi kiếp diệt thế phải đến thì không có cách để ngăn cản. Không có Dung Phỉ thì vẫn còn những người khác.

Cố Kinh Hàn tu đạo lâu, cũng có một dạo nghĩ rằng phải theo thiên ý, không thể trái thiên ý.

“Cậu trai… Cậu trai?”

Bà lão gọi hai tiếng, thấy Cố Kinh Hàn hoàn hồn lại rồi mới nhét cái chai vào tay Cố Kinh Hàn, “Còn trẻ thế mà ngẩn ra làm gì vậy? Đi đi, nhanh mang cao về nhà, đừng có lêu lỏng tùm lum, bên ngoài không thái bình đâu. Đầu năm chiến tranh, bệnh tật, mạng người không đáng bao nhiêu tiền…”

“Nếu có người thân bên ngoài thì đi lẹ đi cậu, đừng lề mề ở làm chi. Phía trên mà phong thành phóng hỏa là không chạy thoát đâu…”

Giọng nói của bà lão dần dần biến mất ở phía sau tấm màn vải dầu.

Cố Kinh Hàn cầm thuốc nứt da, trả tiền rồi ra khỏi thành.

Quãng đường không ngắn, khi về tới Nguyễn thành thì đã qua giữa trưa.

Cố Kinh Hàn vừa mới vào sân, chỉ thấy Dung Phỉ khoác áo choàng dài, đứng ngẩn ở trong sân, ghế ngã rạp trên hành lang.

Nghe thấy tiếng động, Dung Phỉ quay đầu nhìn sang, há miệng, chốc lát sau mới nói: “Cố Kinh Hàn… Em mù rồi.”
Bình Luận (0)
Comment