Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 64

Nửa đêm, gió tuyết bỗng thất thường.

Cửa ngõ của Phụng Dương quán hương khói hưng thịnh ngày trước lại đóng chặt, ánh đèn dầu mập mờ, lão đạo sĩ sau cùng mang theo bao quần áo, được đạo đồng đỡ, bước ra khỏi cổng chính của Phụng Dương quán.

Đi được vài bước, đạo đồng lưu luyến quay đầu nhìn lại, mất mác nói: “Sư phụ, trong đạo quán có chuyện gì vậy? Vì sao phải chuyển chúng ta đến chỗ khác? Con thấy quán chủ không có thu dọn đồ đạc, có phải là ngài ấy không rời đi hay không…”

Lão đạo vươn bàn tay khô gầy, run rẩy kéo khít áo tơi trên người.

Gió lạnh thấu xương thổi xộc đến từ trong rừng, lão đạo cúi đầu thở dài: “Không có chuyện gì đâu… Chỉ là chung quy có người không muốn sống nữa thôi.”

“Hả? Sư phụ, người nói gì vậy… phủi phui!” Đạo đồng bị tuyết bay đầy miệng, vừa che vừa nói.

“Không có gì, đi nhanh đi, nếu không nhanh xuống núi thì tuyết sẽ đổ lớn hơn đó.”

“A, được.”

Gió tuyết phủ người, một già một trẻ lẻ loi bước đi, từ từ biến mất.

Cùng lúc đó.

Bên ngoài chánh điện của Phụng Dương quán, trên khoảng sân rộng có vài bóng người đang ngồi xếp bằng, tạo thành một vòng tròn, ở giữa có đặt một cái đỉnh nhỏ lớn chừng lòng bàn tay, đứng bên cạnh đỉnh là một thanh niên mặc đạo bào thuần trắng.

Thanh niên có mái tóc bạc, mặt mày băng lãnh, vạt áo và ống tay áo bay phần phật trong gió tuyết lớn.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, như thể đang nhận biết điều gì đó.

Một lát sau, ấn đường của hắn hơi chau lại, thoáng cái giơ tay lên, một lá bùa bắn ra từ trong tay hắn, hóa thành một mũi tên lửa đỏ rực, phá vỡ gió tuyết, ghim vào một phương vị của Phụng Dương quán.

Theo động tác đó, mặt đất bỗng chấn động, toàn bộ Phụng Dương quán như cũng lắc lư theo.

Vô số tia sáng vàng nhỏ bé bay ra từ cảnh từ vật trong Phụng Dương quán, tiếp đó như bị hấp dẫn rồi chậm rãi tụ lại cái đỉnh nhỏ ở giữa mấy người, cuối cùng ngưng tụ thành một hư ảnh hình đỉnh nhỏ màu vàng.

Cố Kinh Hàn đưa mắt nhìn hư ảnh của đỉnh nhỏ ở bên chân, bàn tay đeo táng châu vỗ xuống, trực tiếp đánh hư ảnh vàng kia vào trong đỉnh nhỏ. Trong nháy mắt, đỉnh nhỏ phồng to lên, Cố Kinh Hàn lùi về sau vài bước, lập tức nhìn thấy đỉnh nhỏ kia đã biến thành một cái đỉnh to cao chín xích.

Trên đỉnh có khắc hoa văn không rõ, lại có đường vàng chạy ẩn, nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện những đường vàng này giống như năm cái móng vuốt, loáng thoáng là hình rồng.

“Tỏa Long đỉnh.”

Vân Chương mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn đỉnh to, lại nhìn về phía Cố Kinh Hàn, “Không ngờ ngươi lại tìm được vật cổ này, còn sửa lại hoàn hảo đến thế.”

“Luyện Tỏa Long đỉnh thành Phụng Dương quán, mượn nhang đèn và tâm nguyện của bách tính để phục hồi…” Nghiêm Tử Kỳ cười, “Quả nhiên không hổ là Cố thiên sư, xảo tư tuyệt luân. Cố thiên sư muốn dùng Tỏa Long đỉnh này để phong ấn Thiên Ma đúng không? Vậy cũng là kế sách hay…”

“Không.” Cố Kinh Hàn cắt ngang lời hắn, “Tỏa Long đỉnh dùng để đốt Thiên Ma.”

Nghiêm Tử Kỳ ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Cố Kinh Hàn.

Vân Chương lại sớm đoán được, bày ra vẻ mặt trong dự liệu, than thở: “Phong ấn một đời rồi một đời, đến khi nào có thể chấm dứt? Nếu chỉ để vì phong ấn thì làm sao Cố huynh lại cần chuẩn bị nhiều như vậy, còn cắt luôn đường lui cơ chứ.”

Trường Thanh lên tiếng: “Sư huynh phải trừ sạch Thiên Ma, vĩnh viễn loại hết hậu họa của nó. Tuy chỉ cần Thiên Đạo vẫn còn, Thiên Ma có thể hạ xuống, nhưng dù sao vẫn đụng phải vật cản. Tu giả chúng ta có lẽ chỉ là người thường, sinh tồn ở hậu thế, kéo dài mấy nghìn năm, song chẳng qua chỉ là một con đường bất khuất, chỉ có đi thẳng về trước, tuyệt đối không lùi về sau.”

“Lẽ ra nên thế.” Vân Chương cười nói.

Chính là hắn dẫn Cố Kinh Hàn đi lên con đường này, nên hắn hiển nhiên hỗ trợ, cũng hiển nhiên dùng hết sức lực.

Nghiêm Tử Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn Lục Trầm Uyên chưa hề thanh tỉnh, hồn lửa yếu ớt, cúi đầu ngồi bên cạnh, không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng Lục Trầm Uyên biết rõ phải làm thế nào. Từ lúc hắn chấp nhận điều kiện của Cố Kinh Hàn vào ngàn năm trước ở huyết mộ, bắt đầu tiến vào hủ tro cốt, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ quyết chiến một trận sống mái với Thiên Ma.

Nghiêm Tử Kỳ mở miệng: “Dung Phỉ…”

Cố Kinh Hàn lại ngắt lời hắn: “Ta bày ra trận Nghiệp Hỏa, nghe khẩu lệnh của ta mà tiến lùi. Trường Thanh, mở Tỏa Long đỉnh ra, không được buông tha cho bất kỳ sợi khí tức nào của Thiên Ma.”

Nghiêm Tử Kỳ nhíu mày, chạm mắt với Vân Chương, cả hai thầm thở dài, song không còn lời để nói, dù sao đây là lựa chọn của chính Cố Kinh Hàn.

Hai người đứng dậy chia nhau đi ra phía sau phía Lục Trầm Uyên và Ôn Dương.

Lúc này, bốn người bọn họ không có thân thể, toàn bộ là thần hồn, dùng bùa chú bình ổn, để tiện cho chốc nữa bài trừ Thiên Ma.

Dự định của Cố Thiên Hàn rất đơn giản, thả ra bản thể của Thiên Ma, để nó hấp thu hết những phân thân khác, từ đó tiêu trừ tai họa ngầm trên người bốn người kia. Tuy rằng việc này sẽ làm cho thực lực bản thể của Thiên Ma tăng mạnh, rất khó đối phó, nhưng chung quy còn hơn so với việc đánh không chết để nó chạy thoát rồi ngóc đầu trở lại.

Tiếng nổ ầm vang, như sấm vang dội.

Dưới điều khiển của Trường Thanh, Tỏa Long đỉnh xoay tròn như bay, ánh sáng vàng rực rỡ, đâm toạc gió tuyết vù vù.

Ánh sáng vàng dệt thành một tấm lưới lớn, bao phủ đất trời quanh Phụng Dương quán.

Trong phút chốc, toàn bộ Phụng Dương quán như trút bỏ hết sắc màu, mái nhà cong loang lổ, cây cỏ héo rũ, nham thạch ở trong gió thổi tuyết bay chợt hóa thành tro bụi, không còn dấu vết.

Kết giới đã hoàn thành.

Sắc mặt của Trường Thanh tái nhợt, lưng ướt đẫm mồ hôi, trường kiếm ra khỏi vỏ, cố định phía trên Tỏa Long đỉnh, khóa kín mắt trận.

Thấy bên này bố trí xong, Cố Kinh Hàn không chậm trễ điểm lên ấn đường của mình.

Một tia sáng vàng bị bức ra.

Coi đây là chìa khóa, Cố Kinh Hàn lấy ra một đoạn kiếm vàng từ giữa Phong Yêu quyết đeo trên cổ, thẳng tay đánh nát đào mộc tâm ngàn năm, đưa toàn bộ linh tính của đào mộc tâm ngàn năm vào trong đoạn kiếm.

Đoạn kiếm thiếu phần mũi chậm rãi dài ra, tu bổ toàn bộ, trở thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.

“Còn muốn co đầu rút cổ à?”

Cố Kinh Hàn cầm kiếm trong tay, trầm giọng quát lên. Gần như cùng lúc đó, có một tia khí đen chợt bắn ra từ trong tia sáng vàng được bức ra từ trong người hắn ban nãy, tia khí đen ngoằng ngoèo như rắn, muốn quấn dọc theo cánh tay cầm kiếm của Cố Kinh Hàn, lao thẳng về mặt Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn đâu để nó thành công, lúc này cổ tay dịch chuyển, lấy một góc độ khó tin lia ngược mũi kiếm, lập tức chém tia khí đen thành hai khúc. Khí đen kia bỗng tản ra, lùi lại một chút, rồi ngưng tụ hóa thành một gương mặt vặn vẹo mơ hồ.

Gương mặt há miệng, kêu lên một tiếng rít the thé.

Trong tiếng rít, một âm thanh lạnh giá trầm trầm vang vọng nhất phương thiên địa: “Kẻ phản nghịch, phải giết!”

Thanh âm này rầm rầm vang dội, chấn động làm cho bọn người Nghiêm Tử Kỳ và Trường Thanh chảy máu tai mũi, bọn họ cần phải vận chuyển tu vi lên chống đối trước thời hạn.

Ánh mắt của Cố Kinh Hàn cũng hơi ngẩn ngơ, ký ức kiếp trước kiếp này mất đi khống chế chạy cuồn cuộn trong đầu, một bên là Dung Phỉ nói cười an nhàn, một bên là trên vạn người tu hành quả dục, một bên là tiếng nói chồng chéo hỏi hắn có bằng lòng vì người kia phá giới đi theo trái tim hay không, một bên là những câu nói về cách thanh tâm vô thượng đại đạo…

Tâm ma đâu?

Cảnh ảo chồng chất, biến hóa kỳ ảo mỗi cảnh mỗi vẻ.

Phá giới nhập hồng trần, hay là cố chấp tu đạo? Hay là… tất cả.

“Rít ____!”

Tiếng thét chói tai gần trong gang tấc, vẻ mặt của Cố Kinh Hàn như hoảng hốt, nhưng trong chớp mắt Thiên Ma áp tới, hắn chợt giơ tay lên, chém ra một kiếm, cùng Thiên Ma tranh đấu.

Ánh kiếm vọt lên trời cao, đan xen khắp nơi, bổ ra ánh sáng bén nhọn giữ trời gió tuyết.

Khí đen hỗn loạn, như ẩn như vây, song vẫn không chịu rời khỏi người của Cố Kinh Hàn.

Tiếp tục giằng co như vậy tất nhiên không tốt.

Ánh mắt của Cố Kinh Hàn phát ra ánh sáng lạnh, táng châu trên tay đột nhiên nổ tung bắn ra một tia máu đỏ tươi, mang theo ánh chớp sắc nhọn đâm về phía Thiên Ma.

Ánh sáng đỏ này quỷ dị lạ thường, tốc độ cực nhanh, sau khi tránh né Thiên Ma, cuối cùng đánh một vòng, từ sau đâm vào giữa mặt Thiên Ma.

Thiên Ma không kịp tránh, khí đen ầm ầm nổ tung, rống lên một tiếng phẫn nộ.

Cố Kinh Hàn thừa thắng xông lên, không còn nương lại nữa, tiếp tục không dấu vết điều chỉnh phương hướng, ép Thiên Ma về phía trung tâm Tỏa Long đỉnh.

Sau vài bước, Thiên Ma như nhận ra ý đồ của Cố Kinh Hàn, lập tức ra một chiêu hư hoảng, chợt tản ra, phân thành hai sợi, bay nhanh về phía Lục Trầm Uyên và Vân Chương có phân thân Thiên Ma trong người.

Cố Kinh Hàn thấy thế bèn đuổi theo, tay áo bào run lên, vài lá bùa chợt bắn ra, vờ ngăn cản Thiên Ma.

Trong đó có một sợi bị đánh tan dễ dàng, một sợi khác được yểm hộ nên chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Vân Chương, hóa thành một cái miệng khổng lồ, bỗng nhiên hút vào.

“Cút ____!”

Thần hồn Vân Chương đau nhức, bóng người nửa trong suốt gần như yếu ớt không duy trì nổi.

Cả người Lục Trầm Uyên cũng rung mạnh, vẻ mặt đau đớn, bóng hình lúc tụ lúc tán, nếu không phải Nghiêm Tử Kỳ dùng bí thuật khóa chặt hắn từ phía sau thì chỉ sợ hắn đã bị hút đi.

Trong gió đen cuồn cuộn, Lục Trầm Uyên và Ôn Dương chìm vào hôn mê cùng mở mắt ra.

Luồng khí đen cuối cùng biến mất khỏi đỉnh đầu của hai người, hai thanh trường kiếm cũng cùng rời vỏ.

“Ra tay!”

Lục Trầm Uyên và Ôn Dương đều đã khôi phục ký ức và tu vi, khi thấy tình huống trước mắt thì vẫn biết phải làm gì.

Bốn người từng là bạn thân, đây đó phối hợp cực kỳ ăn ý, chia ra bốn phía kết ra kiếm trận, nhắm thẳng vào Thiên Ma.

“Thành công rồi à?”

Nghiêm Tử Kỳ nhìn Lục Trầm Uyênbên cạnh, giống như có chút không tin, “Thiên Ma dễ bị gạt vậy à?”

Lục Trầm Uyên vẫn còn nhớ ký ức lúc bị Thiên Ma khống chế, hắn đã hành hạ Nghiêm Tử Kỳ, vì vậy chột dạ tránh ánh mắt của Nghiêm Tử Kỳ, tập trung công kích, đáp lại: “Thiên Ma không dễ gạt, là do nó đã tìm được thân ký gửi tốt nhất, không cần Tỏa Long đỉnh của chúng ta nữa…. Cố Kinh Hàn muốn dùng Tỏa Long đỉnh luyện Thiên Ma, Thiên Ma chưa chắc không nghĩ đến việc dùng Tỏa Long đỉnh nấu chảy Cố Kinh Hàn.”

Nghiêm Tử Kỳ cả kinh: “Chẳng phải Thiên Ma không có trí tuệ con người hay sao?”

“Rắn độc cũng không có trí tuệ, nhưng có thể độc chết người.” Lục Trầm Uyên trầm giọng nói.

Theo lời nói của hắn, Thiên Ma dưới sự công kích của bọn họ cuối cùng cũng chật vật thôn phệ xong phân thân của mình, cả gương mặt lập tức lớn ra gấp mười lần có thừa, cao vút gần như che khuất bầu trời.

Nhưng cũng vào lúc này, Vân Chương đột nhiên cầm lấy một lá bùa dán lên giữa trán, cao giọng quát: “Phá!”

Hắn ấy mà có chuẩn bị đường xoay xở!

Bùa ở giữa trán chợt bốc cháy, ngọn lửa này đồng thời đốt lên người Thiên Ma, có một ngọn lửa vô sắc lủi ra từ một bên lỗ tai, cả gương mặt Thiên Ma bị đốt cháy bắt đầu vặn vẹo, rít gào đánh về phía Vân Chương.

Ôn Dương giơ kiến đỡ, phát động trận pháp, chớp mắt vạn kiếm đột kích, đâm vào chỗ đau của Thiên Ma.

Hắc khí quanh người Thiên Ma cuồn cuộn như sóng, trực tiếp đẩy ngược phần lớn kiếm quang tro7o3 lại, kiến trúc của Phụng Dương quán thoáng chốc bị phá hoại nặng nề, chỉ còn lại đống đổ nát.

“Thiên phạt, lôi hàng!”

Âm thanh nặng nề trước đó đột nhiên vang lên, mang theo căm giận ngút trời.

Cố Kinh Hàn chỉ cảm thấy ngực chợt nặng trĩu, vòm trời vốn đen kịt trên đỉnh đầu đột nhiên sáng choang, vài tia sấm sét ẩn hiện sau tầng mây, sau đó đánh xuống.

Không kéo dài được nữa.

Ảo giác của Thiên Ma đã làm cho hắn hơi không phân rõ sấm sét trước mắt là thật hay giả, Dung Phỉ trong ảo giác lại cởi sạch quần áo, ôm lấy cổ hắn.

Khí huyết đang nhanh chóng xói mòn, chẳng thể ngăn cản.

Dưới sự áp chế của bọn họ, Thiên Ma quả thật cũng thấy rã rời, lại đang liên tục bị thương, cho nên mới hấp thụ chất dinh dưỡng từ trong cơ thể hắn với tốc độ cực nhanh.

Hắn không thể để Thiên Ma khôi phục lại.

Cố Kinh Hàn nhắm mắt, đột nhiên vung ra bốn lá bùa, bắn thẳng về phía đám người Vân Chương. Bùa nổ tung ở giữa đường, biến thành một trận gió to, trực tiếp cuốn bốn người ra khỏi Tỏa Long đỉnh.

Đám người Nghiêm Tử Kỳ phản ứng lại, lúc này chém gió lớn, muốn vọt vào trong. Nhưng lúc đến gần thì lại bị nghiệp hỏa đỏ rực bỗng phừng lên quanh Tỏa Long đỉnh bức lui.

Lục Trầm Uyên bừng tỉnh, trước đó lờ mờ đoán ra quyết tâm thật sự của Cố Kinh Hàn, lúc này ngẩn ra, lập tức hiểu rõ: “Hắn muốn đồng vu quy tận ư? Không phải hắn muốn phong ấn à? Vì sao hắn không cần khí công đức…”

Còn chưa dứt lời, tự Lục Trầm Uyên đoán được nguyên nhân.

Không ngoại trừ không bỏ xuống được.

Cũng không ngoại trừ Cố Kinh Hàn hắn chính là một người cứng đầu cứng cổ như thế.

Giống như năm đó hắn lấy thân đổi Thiên Ma trên người Dung Phỉ, đồng thời liều lĩnh đụng chạm Thiên Đạo, tiết lộ vô số thiên cơ, hắn đúng là kiểu người như vậy.

Kiểu người dù cho trời sập thì cũng phải chống đến đầu rơi máu chảy, chẳng biết hối cải.

Ánh lửa hoàn toàn bao vây bốn mặt của Tỏa Long đỉnh, không thể đến gần, trừ phi cam nguyện bị nghiệp hỏa thiêu đốt, song bốn người bọn họ đều là hồn thể, chỉ sợ đến gần chút thôi thì có thể tan thành mây khói.

Ánh chớp và ngọn lửa đan xen, vòm trời sáng tỏ như ban ngày.

Gió tuyết gào rít dữ dội, như bách quỷ nghẹn ngào.

Kiếm quang màu vàng trong tay Cố Kinh Hàn đã biến thành một sợi dây xích từ lúc nào, trói hắn và Thiên Ma lại với nhau, chỉ cần hắn ở trong trận Nghiệp Hỏa, Thiên Ma chắc chắn không chạy thoát.

Giống như Vân Chương, Cố Kinh Hàn cũng cầm giữ một phần khí tức của Thiên Ma, bèn thử câu liên.

Thiên Ma nhận ra dự định điên cuồng của Cố Kinh Hàn, muốn bức ra nhưng chẳng thoát nổi, chỉ có thể giãy dụa điên loạn, cắn nuốt thôn tính cơ thể Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn tránh né tia sét, ảo giác dây dưa, một chân trên trời một chân dưới luyện ngục, gần như muốn quỳ rạp xuống đất.

Ngọn lửa liếm lên vạt áo của hắn, bất thình lình, hắn bất động như thể cảm ứng được gì đó, hắn chợt giương mắt nhìn về một phía.

Bầu trời phía Bắc sáng như ban ngày.

Một người một ngựa phá tuyết chạy đến.

Nghiệp hỏa lan tràn bị một sợi roi dài bổ ra, roi mang theo sự hung hãn, trực tiếp quất lên mặt Cố Kinh Hàn, một vết máu dài nhỏ tràn ra.

Chủ nhân của roi tung người xuống ngựa, đứng cách nghiệp hỏa nhìn Cố Kinh Hàn, môi run nhè nhẹ.

“Một lần cuối cùng.”

“Cố Kinh Hàn, em không thích nhặt xác cho anh đâu, đặc biệt là kiểu nướng chín này.”
Bình Luận (0)
Comment