Dance With The Devil

Chương 14

Thanatos nằm trên một chiếc giường ấm áp, thoải mái trong nhà của một chiến binh Spathi. Những người Spathi, đặc biệt là những thành viên trong gia đình của một chiến binh Spathi ( gồm cả Daimon lẫn Apollite), đều ngủ trong phòng ngủ của bọn họ, chờ đến lúc hoàng hôn buông xuống, thời điểm an toàn để ra bên ngoài.

Sau khi hắn ta để mất dấu Zarek vào đêm qua, Thanatos đã lùng sục cho đến khi sự kiệt sức chiếm lấy hắn.

Bọn Daimon đã mang hắn trở về đây để nghỉ ngơi, và dù cho hắn vẫn còn mệt mỏi, hắn cũng không thể ngủ thêm một chút nào nữa. Không khi mà những cơn ác mộng cứ hành hạ hắn.

Hắn có thể cảm nhận lời kêu gọi của những Nhà tiên tri đang cố triệu tập hắn trở về cái ngục tù của hắn ở Tartarus.

Hắn chống cự việc trở lại.

Chín trăm năm qua hắn chỉ chờ đợi giây phút này. Chờ đợi cơ hội trả thù.

Cái ngày Artemis tạo nên hắn, ả ta đã hứa hắn sẽ có cơ hội giết chết Zarek xứ Moesia. Rồi vì một vài lý do không rõ nào đó, ả ta thay đổi thỏa thuận của bọn họ.

Không có gì diễn ra đúng theo lời ả ta nói.

Thay vì sống trong sự giàu có và sung sướng, hắn bị giam cầm trong một cái lồng nhỏ, cô độc và bị lãng quên.

“Không một ai được phép biết về sự tồn tại của người.” Ả ta nói với hắn. “Ít nhất là cho đến khi ta cần nhà người.”

Và vì vậy hắn đã chờ đợi. Năm này qua năm khác, thế kỷ này qua thế kỷ khác, gào thét với ả thần đó hoặc là thả hắn ra hoặc là giết hắn đi.

Ả ta không bao giờ trả lời hắn.

Và hắn nhận ra rằng có một vài thứ còn kinh khủng hơn cả tuổi thọ ngắn ngủi mà những đồng loại người Apollite của hắn kinh khiếp.

Bị nhốt trong một cái lỗ đen cùng sự bất tử còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Hắn sẽ không trở lại cuộc sống đó. Không một ai có thể giam cầm hắn một lần nữa. Trước tiên hắn sẽ xé nhỏ toàn bộ đỉnh Olympus.

Artemis đã quá lo ngại những tên Thợ săn đêm của ả ta trở nên bất trị đến nỗii ả đã không suy nghĩ một cách thấu đáo. Rằng không một ai có khả năng ngăn cản hắn.

Thứ gì đó thoáng qua trong tâm trí hắn. Một mảng ký ức.

Hắn nhìn thấy bản thân hắn khi còn là một Apollite... nhìn thấy...

Cảnh tượng đó thay đổi thành cảnh Zarek đang giết chết vợ hắn.

Thanatos gầm rống lên trong cơn thịnh nộ.

Không, giết chết Zarek là quá dễ dàng.

Hắn muốn người đàn ông đó phải bị dày vò như cách hắn đã gánh chịu.

Bị dày vò.

Bởi nỗi đau...

Lần đầu tiên trong chín trăm năm, hắn ta mỉm cười. Phải rồi. Đêm qua Zarek đã bảo vệ người phụ nữ đó. Hắn ta đã ôm lấy cô ta trên chiếc xe trượt tuyết đó.

Người phụ nữ của hắn ta.

Thanatos đứng lên và nhún vai mặc áo khoác của hắn vào. Dù cho hắn đang kiệt sức, hắn cũng không thể ngủ thêm một chút nào nữa. Hắn mặc đồ một cách nhanh chóng và im ắng.

Hắn sẽ tìm thấy tên Thợ săn đêm đó. Tìm thấy người đàn bà của hắn ta.

Cô ta sẽ chết, nhưng còn Zarek... hắn ta sẽ sống. Cũng như Thanatos đã sống. Trong nỗi đau vĩnh hằng, nhức nhối cho tình yêu của hắn người đã mất đi.

oOo

Zarek đứng lại khi anh nhìn xuống Astrid, người đã chìm vào giấc ngủ trong khi bọn họ đang trò chuyện.

Trò chuyện.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thực sự trò chuyện với bất kỳ ai. Nhưng rồi thì, anh đã làm rất nhiều việc với cô mà anh đã không bao giờ nghĩ anh sẽ làm.

Thậm chí ngay cả trong giấc ngủ cô cũng có vẻ mệt mỏi. Đôi mắt ngọt ngào của cô có những quầng thâm bên dưới nó.

Anh đặt một nụ hôn lên môi cô, và quay đi chỗ khác để không đánh thức cô dậy.

Con ác quỷ nằm trên sàn nhà nơi cô ta đã từng ngồi ở đó. Cô ta trông có vẻ như đang ngủ rất say. Một tay cuộn lại gối sau đầu trong khi tay còn lại giấu dưới cằm của mình. Cô ta khiến anh nhớ đến một cô gái nhỏ. Thảo nào Ash lại yêu thích cô ta.

Anh liếc trở lại chỗ Astrid. Sức mạnh của anh.

Điểm yếu của anh.

Simi là của Ash.

Và anh có trách nhiệm với cả hai bọn họ.

Cảm nhận được sức nặng của cái gánh nặng ấy, Zarek vớ lấy một cái chăn khác và đắp lên người con ác quỷ.

Cô ta mỉm cười trong khi ngủ và nói một cách dịu dàng. “Cảm ơn, akri.”

Anh nhìn thiết tha đến cái áo khoác của mình, thứ vẫn đang nằm bên dưới Astrid.

Anh lấy một cái chăn khác và phủ nó lên người cô. Cho tay vào túi, anh lấy ra một vài vật nhỏ anh đã thu thập khi anh mạo hiểm đi lên căn nhà gỗ của mình vài phút trước để lấy đồ ăn cho Simi.

Anh đặt chúng bên cạnh Astrid và để tay cô lên chúng để cô có thể ‘ nhìn thấy’ chúng là thứ gì khi cô tỉnh giấc.

Anh để bàn tay mình nấn ná trên gương mặt cô.

“Anh sẽ nhớ em.” Anh thì thầm, biết rằng thậm chí sau khi ở thành cái Bóng cô vẫn sẽ là một nỗi dày vò của anh.

Sau cùng thì, anh cần cô hơn cả cần thức ăn và không khí.

Cô là cuộc sống của anh.

Hít vào một hơi thật sâu, anh lướt những ngón tay của mình lên mái tóc của cô, để nó sưởi ấm anh. Anh hình dung cô cuồng nhiệt và mềm mại trong vòng tay anh. Vẻ mặt của cô khi cô lên đỉnh cùng anh.

Cách giọng nói cô vang lên bất kỳ khi nào cô gọi tên anh.

Phải, anh chắc chắn sẽ nhớ cô.

Đó là lý do vì sao anh phải giữ cô an toàn.

Buộc bản thân mình rời khỏi sự dễ chịu mà cô mang đến, anh rời khỏi hai người phụ nữ.

Anh đi đến cúi đường hầm nơi thông ra khu rừng.

Trang bị nhiều hỏa lực nhất mà anh có thể mang theo, anh mở cánh cửa sập ra, run rẩy khi luồng không khí lạnh lẽo thổi qua anh, và anh rời đi để tìm Thanatos.

oOo

Astrid giật mình tỉnh dậy khi một âm thanh xa lạ xâm chiếm giấc ngủ của cô.

“Con thích tên Zarek đó. Hắn ta biết đánh giá người khác.”

Cô nhấp nháy mắt khi cô nhận ra giọng nói của Simi. Astrid định di chuyển cho đến khi cô cảm thấy một thứ gì đó bên dưới bàn tay cô.

Một vài bức tường nhỏ của Zarek nằm ở đó, và khi cô lần theo đường nét của chúng bằng những ngón tay của mình, cô nhận ra chúng là cái gì.

Mỗi bức tượng là một nhân vật trong cuốn Hoàng tử bé. Tổng cộng có sáu bức: bản thân hoàng tử bé, con cừu, con voi, bông hồng, con cáo và con rắn.

Chúng là những bức tượng tinh tế đến từng chi tiết hơn cả những bản mẫu khác mà cô đã ‘nhìn thấy’.

“Hắn ta thậm chí còn cho còn đồ mở nắp vì vậy con không cần phải dùng đến răng nanh của mình. Con thích lắm. Kim loại gây khó khăn với những cái răng.” Simi chép miệng. “Kem que thịt lợn và đậu. Ngon quá! Đúng là món yêu thích của con.” (Vivian: cái này là món đồ hộp bị đông đá mà ở đầu truyện Zarek còn không thèm ăn nè. Simi quả là có khẩu vị đặc biệt mà @@)

“Simi?” Astrid nói, rồi ngồi dậy. “Zarek đang ở đâu?”

“Con không biết. Con tỉnh dậy một vài phút trước và tìm thấy chỗ thức ăn ngon này mà hắn ta để lại cho con.”

“Zarek ?” Asrid gọi lớn.

Anh không trả lời.

Dĩ nhiên, với anh, điều đó là hành động đặc trưng.

“Simi, anh ấy ở có ở trên nhà gỗ không?”

“Con không biết.”

“Con làm ơn lên đó xem được không?”

“Zarek!” Simi thét lên. (Simi dễ thương kinh. ^^)

“Simi, ta cũng có thể thét lên như vậy.”

Con ác quỷ phát ra một tiếng thở dài nặng nề và bực bội. “Được rồi, nhưng đừng để món đậu của con tan ra.” Cô ta đứng lại và thêm vào. “Akri bảo con bảo vệ người, không phải là đi hầu người. Zarek hắn ta là một tênThợ săn đêm khổng lồ và hắn có thể tự mình đi lại được.”

Astrid cảm nhận được con ác quỷ bốc hơi.

Một vài phút sau con bé trở lại. “Không, hắn ta cũng không có ở đó.”

Trái tim Astrid nện thình thịch.

Có lẽ anh chỉ đi tìm thêm thức ăn thôi.

“Simi, anh ấy có để lại lời nhắn nào không?”

“Hông.”

oOo

Zarek đá cánh cửa nhà của tên Apollite đầu tiên anh đến mở ra. Cộng đồng nhỏ của người Apollite đã ở đây được vài thập kỷ ngay ở vùng ngoại ô của thị trấn Fairbanks, nhưng anh đã để bọn họ yên.

Luật lệ của Thợ săn đêm cấm bất kỳ người Thợ săn nào làm hại đến một Apollite cho đến khi bọn họ biết thành Daimon và hút máu loài người. Chừng nào họ còn biết giữ bản thân mình và không làm hại đến loài người và sống cuộc sống của họ cho đến khi họ hai mươi bảy tuổi, họ sẽ được hưởng sự bảo vệ giống như bất kỳ một người bình thường nào.

Đó là lý do tại sao, ít nhất là theo lời của Simi, Zarek đã bị cho đi đày. Đối với Artemis và những vị thần khác, giết hại một Apollite là một trọng tội như giết hại loại người.

Nhưng vào giây phút này, Zarek sẵn lòng phá bỏ luật lệ đó và bất kỳ luật lệ nào khác chỉ để giữ Astrid an toàn.

Ngay khi cánh của mở tung, những người phụ nữ cư ngụ trong căn nhà đó la hét và chạy tìm chỗ trốn trong khi những người đàn ông phóng đến chỗ anh.

Anh dùng siêu năng lực của mình để dính chặt họ vào tường.

“Thậm chí đừng có mà cố thử việc đó.” Anh quát bọn họ. “Tao không có tâm trạng để chơi đùa với tụi mày đâu. Tao ở đây tìm Thanatos.”

“Ngài ấy không ở đây.” Một trong những người đàn ông nói.

“Tao cũng đã nhận ra điều đó rồi. Nhưng mà tao còn biết bọn mày có thể nói lại với hắn. Đúng không?”

“Không.”

“Hắn ta sẽ giết tất cả chúng ta.” Giọng một đứa bé thét lên từ phía sau căn nhà.

Sự sợ hãi trong giọng nói của đứa bé khiến anh bình tĩnh lại, nhưng chỉ một chút mà thôi.

Zarek thả những người Apollite anh đã ghim vào tường ra. “Nói với Thanatos nếu hắn muốn tao, tao sẽ đợi hắn ta bên ngoài thị trấn ở Bear’s Hollow. Nếu hắn ta không đến đó trong một giờ nữa, tao sẽ trở lại đây và dọn dẹp hết những tên Daimon nào mà tao cảm nhận thấy.”

Anh quay người và bước ra khỏi cửa.

Zarek dừng lại cách bọn họ một khoảng ngắn.

Họ khóa cánh cửa đằng sau anh và thì thầm trong nhóm người bọn họ cho đến khi họ quyết định được người nào nên đi đón Thanaots.

Hài lòng khi bọn họ sẽ chuyển lời nhắn của anh, Zarek cười mỉa mai và tiến đến chiếc xe trượt tuyết của anh.

Lên đường, anh lái xe đến điểm hẹn và ngồi ở đó chờ đợi.

Anh móc chiếc điện thoại của Spwan ra và gọi cho Jess.

Chàng cao bồi trả lời máy khi hồi chuông thứ ba vang lên. “Này, Eskimo, là anh đó hả?”

“Phải, tôi đây. Nghe này, tôi để Astrid ở lại căn nhà gỗ của tôi.”

“Anh làm cái gì? Anh có_”

“Phải, tôi bị điên đó, nhưng bọn họ đang ở nơi an toàn. Tôi muốn anh đợi khoảng ba tiếng rồi đến đón cô ấy. Từng đó sẽ cho tôi đủ thời gian.”

“Đủ thời gian làm gì?”

“Đừng lo lắng về chuyện đó. Đi vào căn nhà gỗ của tôi và nói cho Astrid biết anh là ai. Cô ấy sẽ ra khỏi chỗ trốn của mình với một người phụ nữ khác. Hãy tử tế với cô gái bé nhỏ đó, cô ta thuộc về Ash.”

“Cái gì bé nhỏ?”

“Rồi anh sẽ thấy.”

“Trong ba giờ nữa?” Jess lặp lại.

“Phải.”

Jess ngập ngừng trong vài giây. “Còn anh thì sao, Eskimo?”

“Còn tôi thì sao?”

“Anh sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đó chứ ?”

“Không. Tôi làm một việc thông minh đó chứ.” Zarek cúp máy.

Anh quẳng chiếc điện thoại vào trong ba lô và lấy ra mấy điếu xì gà và cái bật lửa. Anh châm điếu xì gà trong khi anh chờ đợi và ngồi trong cái lạnh buốt giá mà nhớ đến chiếc áo khoác của mình.

Nhưng khi nghĩ đến chiếc áo khoác, dòng suy nghĩ của anh lại quay trở về với Astrid và anh cảm thấy ấm lên đáng kể.

Anh ước mình có thể làm tình với cô thêm một lần nữa đến nhường nào.

Cảm nhận làn da cô trên anh. Hơi thở của cô phả vào mặt anh. Đôi bàn tay của cô vuốt ve khắp da thịt anh.

Anh chưa bao giờ bất kỳ thứ gì hay bất kỳ ai giống như cô, nhưng mà, sau cùng thì cô cũng là một tiên nữ. Hoàn toàn không giống bất kỳ ai trong vũ trụ này.

Anh vẫn không thể tin được những cảm giác của anh đối với cô.

Làm thế nào mà cô có thể xoa dịu nỗi đau trong anh mà anh đã ngỡ rằng sẽ không bao giờ có thể lành lại được.

Lạ lùng làm sao trước cái cách cô mang nhưng suy nghĩ của anh thoát khỏi quá khứ. Thoát khỏi mọi thứ.

Thảo nào Talon lại sẵn sàng chết vì Sunshine.

Giờ đây anh đã hoàn toàn hiểu tại sao.

Nhưng Zarek không muốn chết vì Astrid. Anh muốn sống vì cô. Anh muốn dành quãng đời bất tử còn lại của mình bên cạnh cô.

Nhưng anh không thể.

Nhìn lên những rặng núi xung quanh anh, anh nghĩ đến đỉnh Olympus. Nhà của Astrid.

Người thường không thể sống trên đó và thần thánh thì không thể sống dưới trái đất.

Mọi chuyện giữa bọn họ thật vô vọng.

Và anh đủ thực tế để nhận biết điều đó. Anh không có một chút mơ mộng nào trong người để mơ tưởng dù chỉ trong một phút thôi rằng một cái gì đó có thể giúp họ ở bên nhau. Bất kỳ sự lạc quan nào anh từng cảm thấy đều đã bị đá văng ra khỏi đầu anh trước khi anh đủ lớn để biết cạo râu.

Dù vậy, anh vẫn không thể nào khiến cho một phần trong anh ngừng nhức nhối trước sự mất mát đó. Một phần từ sâu trong tâm hồn anh gào thét Astrid hãy ở cùng anh.

“Chết tiệt các người đi, số mệnh. Chết tiệt tất cả các người đi.”

Nhưng rồi, họ vẫn luôn làm thế với anh. Từ lâu, rất lâu rồi.

Anh nghe thấy tiếng ồ ồ của một chiếc xe trượt tuyết đang tiến đến.

Zarek không nhúc nhích cho đến khi chiếc xe tiến lại gần và dừng lại. Anh ngồi nghiêng trên ghế ngồi với hai chân duỗi thẳng ra, hai mắt cá chân bắt chéo lại với nhau. Hai tay anh khoanh lại trước ngực, anh kiên nhẫn chờ đợi người tài xế xuống xe.

Thanatos cởi chiếc nón bảo hộ của hắn ra và nhìn anh như thể hắn không thể tin nổi thứ hắn đang tận mắt nhìn thấy. “Ngươi thực sự ở đây.”

Zarek nghiêng đầu và gửi cho sinh vật ấy một nụ cười mỉa mai lạnh lẽo và hiểm ác. “ Lấy độc trị độc* (hair of the dog) , cưng ạ. Sớm muộn gì, thì chúng ta đều phải khiêu vũ cùng quỷ. Đêm nay, đến lượt của mày.”

Thanatos nheo mắt. “Mày quả là thằng con hoang kiêu ngạo.”

Zarek thả điếu xì gà của anh xuống đất và nghiền nát nó bằng gót đôi giày bốt của mình. Anh cười cay đắng khi anh bật người rời khỏi chiếc xe trượt tuyết của mình.

“Không, không phải là một thằng con hoang kiêu ngạo. Tao không là gì cả ngoại trừ một đống phân dám chạm vào một vì sao.” Anh móc cả hai khẩu Glock ra khỏi bao đeo súng*(shoulder holsters). “Giờ thì tao là thằng khốn người sẽ chấm dứt những đau khổ của mày.

images

( shoulder holster )

Zarek nổ súng.

Anh không mong đợi phát súng sẽ mang lại công dụng và anh đã đúng.

Phát súng không làm được gì ngoại trừ khiến Thanatos loạng choạng về sau. Và điều đó khiến Zarek cảm thấy tốt hơn một chút.

Anh vứt vỏ đạn xuống nền tuyết, nạp đạn và nổ súng một lần nữa.

Thanaots bật cười. “Mày không thể giết tao bằng một khẩu súng.”

“Tao biết, nhưng nó vui chết đi được khi nả đạn vào mày.” Và với bất kỳ may mắn nào đó nó sẽ khiến Thanatos yếu đi đủ để Zarek có cơ hội kết liễu hắn ta.

Đó là tất cả cơ may mà anh có.

Khi anh dùng lượt đạn cuối cùng của mình, anh ném vũ khí của mình vào Thanatos và ném theo chúng là hai quả lựu đạn.

Không có một thứ nào trong chúng có hiệu quả.

Nó gần như chỉ khiến Thanaots dừng lại.

Gầm gừ, anh phóng đến hắn ta.

Bọn họ ngã xuống nền đất và tấn công lẫn nhau. Zarek đấm đá với tất cả sức lực của mình.

Thanatos bị mất máu nhiều hơn, nhưng mà anh cũng vậy.

“Ngươi không thể giết ta, Thợ săn đêm.”

“Nếu mày chảy máu, thì mày có thể chết.”

Thanatos lắc đầu. “ Đó chỉ là một huyền thoại mà con người bảo nhau để cảm thấy an ủi hơn mà thôi.”

Zarek đá hắn ta và rút ra thanh kiếm có thể thu ngắn của mình. Anh nhấn cái nút ở cán kiếm, bung nó dài ra thành một thanh kiếm dài 1m5. “Thợ săn đêm cũng là một huyền thoại thôi, nhưng nếu cắt rời đầu của bọn tao thì bọn tao sẽ chết. Còn mày thì sao? Mày có thể mọc lại một cái đầu khác được không?”

Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi thoáng qua trong đôi mắt của tên Daimon.

“Tao không nghĩ vậy.” Zarek vung lưỡi kiếm lên.

Thanaots cúi xuống và xoay người tránh khỏi anh. Hắn ta rút ra một con dao găm lớn, được trang hoàng đẹp mắt ra khỏi thắt lưng của mình.

Kĩ năng đánh kiếm của Zarek hơi bị lụt nghề một chút, nhưng khi anh chiến đấu, ký ức của anh trở về với anh.

Oh, phải, anh nhớ rõ làm thế nào để xiên một thứ gì đó.

Anh cắt vào ngực của Thanatos. Tên Daimon rít lên và loạng choạng lùi về sau.

“Thanatos. Mày có vẻ sợ hãi thì phải.”

Hắn ta con môi. “Tao không sợ gì cả, không giống như bọn ngươi.”

Thanatos tấn công anh trước khi anh có thể lùi lại. Hắn ta bắt lấy tay cầm kiếm của Zarek và vặn nó. Zarek rít lên khi cơn đau xuyên qua anh.

Nhưng nó không là gì cả so với vết cắt mà Thanatos đã gây ra cho cánh tay trái của anh.

Anh nguyền rủa.

Cánh tay anh đau nhói, Zarek không thể giữ nổi thanh kiếm.

Thanatos đấm anh té xuống nền đất.

Hắn ta ấn đầu gối mình vào cột sống của Zarek và kéo ngược tóc anh lên cho đến khi cổ anh lộ ra.

Zarek cố hất hắn ta ra, nhưng anh không thể làm được gì ngoại trừ chờ đợi Thanatos lấy đầu anh.

Lưỡi dao găm cắt xuyên qua cổ anh.

Zarek nín thở, khống dám nhúc nhích vì sợ sẽ khiến cho lưỡi dao cắt đứt cổ họng anh.

Chỉ khi lưỡi dao cắt xuyên qua cổ anh, một tia sáng lóe lên giữa băng tuyết, đánh trúng vào Thanaots và đập hắn về phía sau.

Zarek đổ sụp xuống vùi mặt vào tuyết.

“Không, không, không.” Simi nói khi cô ta xuất hiện dưới hình dạng con người kế bên Zarek. “Akri nói người không được giết Zarek. Thanatos hư.”

Cả người anh nhức nhối đến không thể tin được, Zarek lăn người nằm ngửa khi Thanatos đứng lên.

“Nhà ngươi là cái quái quỷ gì ?” Thanatos hỏi.

“Đừng bận tâm.” Cô ta nói, quỳ xuống bên cạnh Zarek. Cô ta chạm vào vết cắt trên chân mày của anh và nhìn xuống chỗ máu trên tay và cổ anh. “Oh, không, ngươi bị thương nặng quá, Thợ săn đêm. Simi rất xin lỗi. Chúng tôi cứ tưởng người sẽ trở lại nhưng rồi Astrid trở nên hoang mang và đòi ta đến mang ngươi về. Mặc dù, ngươi nhìn không khỏe cho lắm. Lúc trước ngươi nhìn quyến rũ hơn nhiều.”

Thanatos hiên ngang tiến về phía bọn họ.

Zarek buộc bản thân mình đứng lên và giúp cô ta đứng lên. “Simi, đi đi trước khi cô bị thương.”

Simi khịt mũi ầm ĩ như một con ngựa. “Hắn ta không thể làm đau ta. Không ai có thể.”

Thanatos tấn công bằng con dao găm.

“Thấy chưa, xem nè.” Simi quay người và để cho Thanato đăm vào ngực của cô ta. (V: No comment @@)

Hắn đâm cả lưỡi dao vào cho đến khi chạm đến cán dao găm, rồi rút con dao găm ra.

Đôi mắt của con ác quỷ mở to trong khi cô ta thở dốc vì cơn đau.

Lúc đầu Zarek nghĩ cô ta đang đùa thôi cho đến khi cô ta lảo đảo về sau. Nước mắt hiện lên trong mắt của cô ta khi cô ta nhìn lên Zarek với vẻ đau đớn quằn quại.

“Nó đáng ra không đau như vậy.” Cô ta khóc rống lên như một đứa trẻ nhỏ. “Ta bất bại. Akri đã nói vậy mà.”

Tim anh nện thình thịch.

Máu chảy ra từ môi cô ta.

Zarek đá vào lưng của Thanatos và bế Simi nằm trong vòng tay của mình lên. Thậm chí khi cánh tay bị thương của anh đang run rẩy cơn đau từ vết thương trên nó, anh vẫn ẵm Simi chạy đến chiếc xe trượt tuyết.

Thanatos lùi lại, chờ đợi.

Hắn ta quan sát bọn họ bỏ đi và mỉm cười. “Đúng rồi đó, Zarek. Chạy về chỗ người phụ nữ của nhà ngươi đi. Chỉ ta thấy nơi mà ngươi đã giấu cô ta .”

oOo

Artemis cảm nhận một con chấn động ập đến ngôi đền thờ của cô ta như một cơn động đất. Thứ gì đó phát ra một tiếng gầm rống giận dữ báo hiệu điềm dữ.

Những người hầu của cô ta ngẩng đầu lên, gương mặt bọn họ đều trắng bệch.

Artemis ngồi dậy trên ngai vàng của mình. Nếu cô ta không biết rõ cô ta sẽ nghĩ...

Cánh cửa dẫn đến căn phòng riêng của cô ta vỡ vụn ra. Từng mảnh vụn của nó bay khắp phòng như thể bị hất đi bởi một cơn lốc xoáy dữ dội.

Phụ nữ la thét và bỏ chạy đến cánh cửa dẫn ra bên ngoài, tìm kiếm chỗ trú ẩn trước cơn bão bất ngờ ập đến. Artemis cũng muốn chạy theo, nhưng nỗi sợ hãi khiến cô ta bất động.

Rất hiếm khi cô ta nhìn thấy mặt này của Acheron.

Cô ta quá sợ anh đến nỗi chưa lần nào dám dồn ép anh đến từng này.

Anh lơ lửng bay ra từ căn phòng ngủ của cô ta với mái tóc đen dài của anh bay phất phơ quanh người. Đôi mắt anh đỏ như máu, sáng rực như lửa trong khi sức mạnh hiếm có của anh tỏa ra khắp nơi. Răng nanh của anh dài ra và rất lớn.

Anh chính là thứ mà cô ta sợ nhất trong vũ trụ này. Trong trạng thái này, anh có thể giết cô ta dễ như trở bàn tay.

Cô ta hoảng sợ. Nếu cô ta không làm anh bình tĩnh lại những vị thần khác sẽ cảm nhận được sự hiện diện của anh và mọi người sẽ phải trả giá bằng cả địa ngục.

Mà người sẽ phải trả giá nhiều nhất là cô ta.

Cô ta dùng sức mạnh của mình để che giấu anh, hy vọng có thể khiến mọi người lầm tưởng sức mạnh của anh là của cô ta. Với một chút may mắn, những vị thần khác sẽ cho rằng cô ta đang tự nổi cơn thịnh nộ.

“Acheron ?”

Anh nguyền rủa cô ta bằng tiếng Atlantean và giữ cô ta lại bằng một bức tường vô hình. Cô cảm nhận được sự đau đớn của anh. Anh đang ở trong một cơn đau đến cùng cực, nhưng cô ta lại không biết lý do.

Mọi thứ trong điện thờ của cô ta xoay vòng vòng trong cơn bão sức mạnh và thịnh nộ của anh. Thứ duy nhất vẫn ở trên mặt đất là hai người bọn họ.

“Artemis? Em đang có một vấn đề.”

Cô ta ngần ngại khi nghe thất giọng nói của Astrid vang lên trong đầu mình. “Không phải lúc này, Astrid. Chị đang có một vấn đề ở đây.”

“Để em đoán nhe, Acheron đang nỗi giận?”

“Anh đã qua cơn giận dữ lâu rồi, Astrid.” Giọng anh trầm, thấp và mang vẻ ma quái. Ánh nhìn đẫm máu của Acheron xuyên thủng Artemis. “Làm sao Simi lại bị thương?”

Nỗi sợ hãi của Artemis như nhân ba lên. “Con ác quỷ bị thương sao?”

“Simi đang chết dần.” Astrid và Acheron đồng thanh nói.

Artemis che miệng mình lại. Cô ta bỗng nhiên cảm thấy bệnh. Bệnh. Kinh hoàng và sợ hãi đến không thể tin nổi.

Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra cho con ác quỷ của anh...

Anh sẽ giết cô ta.

Acheron dùng quyền năng của mình để kéo cô ta một cách thô bạo về phía anh. “Thanatos lấy một trong những con dao găm của tôi ở đâu hả, Artemis?”

Một làn sóng tội lỗi lướt qua cô ta khi câu hỏi đó được nêu ra. Khi cô ta tạo ra Thanatos đầu tiên vào bảy ngàn năm trước, cô ta đã ban cho hắn thứ vũ khí có thể tiêu diệt những Thợ săn đêm. Vào lúc đó cô ta nghĩ việc đó là nhân danh công lý thiêng liêng khi để hắn ta sử dụng một trong những con dao găm từ Atlantean của Acheron để giết chết bọn họ.

Ngay khi Acheron phát hiện ra một trong những con dao găm đó biến mất, anh đã gom hết tất cả những món vũ khí của mình lại và phá hủy chúng.

Giờ thì cô ta đã hiểu tại sao.

Anh làm vậy để bảo vệ con ác quỷ của mình.

“Em không biết con dao găm của anh có thể làm hại nó.”

“Mẹ kiếp cô đi, Artemis. Cô luôn lấy đi mọi thứ của tôi. Mọi thứ.!”

Cô ta cảm nhận được nỗi đau, sự cô độc của anh. Cô ta ghét anh vì điều đó. Nếu ngày mai cô ta có chết đi anh cũng chẳng thèm quan tâm. ( V: Acheron chưa mở tiệc ăn mừng là may lắm rồi mắc gì phải quan tâm >.

Nhưng nếu đó là con ác quỷ đó, thì anh sẽ rơi nước mắt.

Tại sao anh lại không yêu cô ta và bảo vệ cô ta như vậy chứ? (V: bởi vì cô quá ích kỷ, chỉ biết có bản thân mình thôi nên tốt như Acheron cũng muốn bỏ cô. Vậy mà cũng phải hỏi ==)

“Em sẽ đi đón nó cho anh, Acheron.”

Acheron ngăn không cho cô ta rời khỏi anh. “Cô đừng có làm gì hết, Artemis. Tôi biết cô. Cô không được giúp đỡ hay cố chữa lành cho con bé bằng bất kỳ cách nào. Cô chỉ việc mang cong bé về đây cho tôi ngay lập tức. Hãy thề trên dòng sông Styxx đi.”

“Em thề mà.”

Anh thả cô ta ra.

Artemis biến mất khỏi đền thờ của cô ta và hiện ra tại nơi Asrtid, Simi và Zarek đang ẩn náu bên dưới lòng đất. Con ác quỷ nằm trên nền đất với Zarek và Astrid quỳ gối bên cạnh nó.

“Con muốn akri!” Simi khóc nức nở. Cô ta la thét và khóc ré lên.

“Shh.” Zarek nói, dỗ dành cô ta. Anh giữ một cái băng gạc ngay trên vết thương của cô ta. Cả miến băng gạc cùng bàn tay anh đều dính đầy máu. “Cô hãy bình tĩnh nào, Simi. Cô đang làm vết thương tệ hơn đó.”

“Con muốn daddy của con! Mang con về nhà đi, Astrid. Con cần về nhà ngay bây giờ.”

“Ta không thể mang con về nhà được Simi. Năng lực đó đã bị tước đi cho đến khi ta trao lời tuyên án cho mẹ ta.”

“Con muốn akri.” Cô ta rên rỉ một lần nữa. “Con không muốn chết mà không có ngài ấy. Con sợ. Làm ơn, làm ơn mang con về nhà đi. Con chỉ muốn daddy của mình thôi.”

Zarek nhìn lên khi một cái bóng đổ lên bọn họ.

Nó là khuôn mặt mà anh đã không nhìn thấy kể từ ngày anh trở thành một Thợ săn đêm.

Artemis.

Mái tóc dài nâu đỏ của ả ta dợn sóng quanh cơ thể xinh đẹp, mềm mại của ả ta. Ả ta mặc một chiếc váy dài màu trắng và đôi mắt xanh lục lấp lánh một cách đáng sợ trong ánh sáng lờ mờ của đường hầm.

Anh nín thở, nửa chờ đợi ả ta giết anh. Không một Thợ săn đêm nào được phép có mặt trước sự hiện diện của một vị thần.

Simi nhìn ả ta và phát ra một tiếng thét khủng khiếp. “Không phải ả ta. Ả thần bò cái này sẽ giết con mất thôi!”

“Câm mồm.” Artemis quát. “Tin ta đi, ta rất yêu thích được nhìn thấy ngươi chết, nhưng nếu giờ ngươi mà chết thì ta sẽ phải nghe về việc đó mãi.”

Artemis bế cô ta lên mặc cho cô ta ra sức chống cự.

Ả ta nhìn Astrid và Zarek. “ Em đã có phát quyết về hắn ta chưa?”

Trước khi Astrid có thể trả lời, cánh cửa sập đằng sau họ bỗng mở tung.

Zarek nguyền rủa khi anh thấy Thanatos đi xuyên qua nó.

Anh quay lại định ra lệnh cho Artemis mang Astrid đi cùng Simi, nhưng ả ta đã biến mất rồi.

Anh, một mình, phải bảo vệ cô.

Chết tiệt Artemis vì chuyện đó.

“Chạy đi!” Anh quát về phía Astrid. Anh kéo cô về hướng cánh cửa sập dẫn lên trên căn nhà gỗ của anh.

“Chuyện gì vậy?”

“Thanatos đang ở đây và nếu em không có sức mạnh thần thánh nào có thể giết được hắn thì chạy đi.”

“Artemis đâu rồi?”

“ Ả ta bốc hơi rồi.”

Astrid nhìn có vẻ phẫn nộ, rồi làm theo lời anh bảo.

Khi Zarek giúp cô trèo lên, Thanatos tóm lấy họ.

Zarek đá vào lưng hắn ta.

“Người không thể trốn được ta đâu Thợ săn đêm. Nhưng mà ngươi cũng chẳng phải là người mà ta đang truy lùng.”

Máu anh đông lạnh khi nghe những từ ngữ đó, Zarek liếc nhìn xuống Thanaots và phát hiện ánh nhìn của hắn đang khóa chặt vào Astrid.

Thanatos liếm môi của hắn. “ Sự trả thù ví như một món ăn phải dọn ăn nguội mới ngon.”* (‘Vengeance is a dish best served cold’ đây là câu nói nổi tiếng từ xưa bên phương Tây rồi nên V lấy nghĩa dịch trên mạng luôn cho chính xác. Câu này có nghĩa là để có một cuộc trả thù thỏa mãn nhất là khi nó được lên kế hoạch kỹ càng và gây ra đau khổ cùng cực cho kẻ thù khi họ ít mong đợi nhất và đang trong tâm trạng vui sướng.)

Ngay khi Astrid vừa khuất bóng khỏi căn tầng hầm, Zarek nhảy trở xuống cái thang và đấm túi bụi vào Thanatos. “Chúng ta đang ở Alaska, thằng ngu. Mọi thứ ở đây đều lạnh ngắt.”

Zarek đập hắn ta vào tường, rồi xông tới với lấy cánh cửa sập.

Ngay khi anh ở phía trên căn nhà gỗ của mình, anh đóng cánh cửa sập và khóa nó lại. Zarek dời cái lò sưởi chắn ngang cánh cửa sập, rồi cúi người vào trong cái lò sưởi để chuyển con chồn cái và những đứa con của nó đi. Người mẹ cắn anh đau như quỷ, nhưng anh vẫn không chùn bước.

Nhẹ nhàng hết mức có thể, anh đặt chúng vào trong chiếc ba lô của mình rồi phóng ra ngoài căn nhà gỗ.

Astrid đứng ngay bên ngoài cửa nhà anh.

“Zarek. Có phải anh không?”

Anh hôn cô.

“Tốt hơn thì đó nên là anh.”

Anh khịt mũi trước câu nói đó.

Không có thời gian để mà phí phạm, anh phóng đến chiếc xe trượt tuyết của Thanatos và giựt đứt một cái ống dẫn của nó. Anh dẫn Astrid đến chỗ chiếc xe của anh. “Công chúa, em cần phải ra khỏi đây. Sức mạnh của anh không giữ chân hắn lâu đâu.”

“Em không thể thấy đường để lái thứ này.”

Zarek nhìn chăm chú vào cô, ghi nhớ gương mặt cô. Ghi nhớ cái cách cô ngẩng đầu lên bên dưới ánh trăng đang len lỏi chiếu sáng qua những đụm mây.

Cô thật xinh đẹp, ngôi sao của anh.

Không giống bất kỳ tạo vật nào trong vũ trụ này.

Anh nghe tiếng Thanatos thoát khỏi tầng hầm.

Rồi anh làm một điều mà anh chưa từng làm trước đây. Nó là loại sức mạnh mà Ash đã chỉ cho anh thấy nhiều thế kỷ trước đây, nhưng anh chưa bao giờ sử dụng đến nó.

Đêm nay anh đã dùng đến.

Anh hôn cô say đăm.

Astrid cảm nhận hơi ấm từ đôi môi của Zarek. Trong khi lưỡi anh nhảy múa cùng cô, đôi mắt cô trở nên bỏng rát.

Cô lùi khỏi anh, rít lên, chỉ để nhận thấy cô có thể nhìn thấy mọi thứ quanh cô.

Tim cô ngừng đập.

Zarek đứng ngay trước cô, đôi mắt của anh là một màu xanh nhạt, rất nhạt như đôi mắt của cô mỗi khi cô mất đi thị lực của mình. Đôi môi anh sưng phồng và bầm tím, môi bên mắt của anh bầm tím.

Máu khô đóng vảy quanh mũi và tai anh. Quần áo của anh rách rưới và đầy máu.

Anh đã bị đánh đến bầm dập vậy mà cũng không hé môi nói với cô nửa lời về việc đó.

Cô nghẹn ngào khi nhìn thấy máu đang tuôn ra từ cánh tay anh ở nơi mà Thanatos đã đâm anh.

Anh đưa cô cái ba lô của anh, rồi mò mẫm chiếc xe trượt tuyết cho đến khi anh khởi động được nó.

“Astrid, đi đi. Fairbanks ở ngay hướng đó.” Anh chỉ vào con đường mòn xuyên qua khu rừng. “Đừng dừng lại cho đến khi em đến được đó.”

“Còn anh thì sao?”

“Không cần lo cho anh.”

“Zarek !” Cô thét lên. “Em không để anh chết ở đây đâu.”

Anh tặng cho cô một nụ cười buồn trong khi anh ôm gương mặt cô trong bàn tay mình. “Ổn mà công chúa. Anh không phiền được chết vì em đâu.”

Anh hôn nhẹ lên môi cô.

Thanatos đột nhiên xuất hiện qua cánh cửa trước của căn nhà gỗ.

“Zarek, lên xe trượt tuyết ngay.”

Anh lắc đầu. “Như vậy sẽ tốt hơn, Astrid. Nếu anh chết hắn ta sẽ không có lý do gì để làm hại em.”

Trái tim cô choáng váng trước từ ngữ của anh. Trước sự hy sinh mà anh sẵn lòng đánh đổi vì cô.

Cô định cãi lại, nhưng chiếc xe trượt tuyết bắt đầu chạy. Cô có phanh nó lại, nhưng Zarek hẳn đã dùng sức mạnh của anh để giữ cho xăng tiếp tục bơm vào động cơ.

Điều cuối cùng cô nhìn thấy là một Zarek mù lòa đang xoay xở quay người đối mặt với Thanatos.

oOo

Ash tóm lấy Simi từ Artemis khi giây phút ả ta hiện hình trước mặt anh.

Anh nâng niu ‘đứa con’ của anh một cách dịu dàng trong vòng tay anh khi anh mang con bé đến chiếc giường của Artemis.

“Akri!” Simi rên rỉ, rúc vào trong ngực anh. “Simi đau quá. Ngài đã nói với con rằng con không thể bị thương mà.”

“Ta biết, Simi, ta biết.” Anh ôm con bé chặt hơn, nửa lo ngại làm phần băng bó của con bé bung ra và nhìn thấy những thương tổn mà con bé đã phải gánh chịu.

Nước mắt của con bé chảy dài xuống đôi má lạnh cóng của nó, khiến mắt anh cũng cay xè. Như thói quen, anh bắt đầu hát ru cho con bé nghe, một bài hát ru bằng tiếng Atlantean cổ mà anh vẫn thường hát cho con bé nghe khi nó còn là một đứa trẻ sơ sinh.

Ash lau những giọt nước mắt từ đôi má lạnh cóng của con bé, rồi tháo lớp băng bó ra.

Con dao găm của anh đã đâm xuyên qua con bé, chỉ trượt khỏi tim con bé một chút, nhưng vết thương đã được làm sạch và máu đã gần như ngừng tuôn ra. Không nghi ngờ gì, tất cả nều nhờ có Zarek.

Anh không bao giờ có thể trả hết cho người đàn ông đó những gì mà anh nợ anh ta.

Triệu tập sức mạnh của mình, Ash đặt bàn tay mình lên chỗ vết thương của con bé và chữa lành vết thương của nó.

Simi liếc nhìn quanh, rồi nhìn lên anh. “Simi đã khỏe lại chưa?”

Anh gật đầu và mỉm cười. “Simi đã khỏe lại rồi.”

Simi nhìn vào ngực của con bé. Con bé kéo áo sơ mi của mình lên và nhìn bên dưới nó, như thể để xác nhận với chính bản thân mình rằng nó đã ổn.

Cười vang, con bé quăng người mình vào vòng tay của anh.

Ash ôm lấy con bé, biết ơn vô bờ vì con bé đã không chết.

Anh ôm chặt lấy con bé cho đến khi nó rên rỉ đòi anh thả nó ra.

Hôn lên chân mày của con bé, anh thả con bé ra. “Trở về với ta nào, Simi.”

Lần đầu tiên, con bé không cãi lại. Dưới hình dạng rồng, con bé đặt bản thân mình lên vị trí trước trái tim anh.

Nơi mà con bé thuộc về.

Chậm rãi quay người lại, Ash đối mặt với Artemis.

Hờn dỗi, ả ta đứng đó với hai tay chống hông và cả cơ thể căng cứng lại. “Ồ, thôi mà. Anh không còn giận em nữa chứ. Em đã làm điều đúng đắn. Em đã mang nó về cho anh.”

“Con bé!” Anh quát, khiến ả ta nhảy dựng lên. “Simi không phải là nó, Artemis. Mà là con bé và tôi muốn cô nói tên con bé dù chỉ một lần.”

Ả ta nâng cằm lên đầy thánh thức. Nheo đôi mặt xanh lá của ả ta, ả buộc bản thân mình nói. “Simi.”

Anh gật đầu hài lòng. “Còn về chuyện làm việc đúng đắn... không, Artie. Việc đúng đắn là không nên trộm đồ từ tôi. Việc đúng đắn là lắng nghe tôi khi tôi nói cô không nên tạo thêm một Thanatos nào khác nữa. Việc cô làm hôm này là một điều khôn ngoan. Vì vậy, tôi sẽ không làm điều sai trái và giết cô. Nhưng Thanatos lại là một chuyện khác.”

“Anh không thể rời khỏi đây để giết hắn ta.”

“Tôi không cần phải rời khỏi đây mới có thể giết hắn ta.”

oOo

“Mày là đồ con hoang!” Thanatos rống lên khi hắn đấm Zarek văng qua một bên.

Zarek cố buộc mình đứng lên, nhưng cơ thể anh không còn phản ứng nữa.

Không có phần nào trên cơ thể anh không đau đớn. Không nhức nhối.

Anh vẫn dùng sức mạnh của mình để giữ cho chiếc xe trượt tuyết đi đúng hướng.

Kiệt sức, anh không còn bất kỳ sức lực nào còn lại trong người để mà chiến đấu. Còn chưa nói đến thực tế là anh cũng không thể thấy Thanatos ở nơi nào nữa.

Những cú đánh dường như hướng tới anh từ mọi phía.

Giống như lúc anh vẫn còn là con người.

Zarek bật cười.

“Có gì mà buồn cười?”

Zarek nằm trên nền tuyết, lạnh cóng và chảy máu nhưng vẫn tiếp tục cười lớn. “Mày. Tao. Cuộc đời nói chung và sự thật là cái mông của tao đang đóng băng như mọi khi.”

Thanatos đá mạnh vào một bên người anh. “Mày đúng là thằng tâm thần mà.”

Phải, anh là một thằng tâm thần. Nhưng trên tất cả anh đã quá kiệt sức. Qúa mệt mỏi để đứng dậy và di chuyển. Qúa mệt mỏi để tiếp tục chiến đấu.

Anh nghĩ về Astrid.

Chiến đấu vì cô..,

Lần đầu tiên trong đời anh, anh có thứ gì đó để mà sống vì. Một lý do để nâng cái mông mù lòa của anh lên và chiến đấu.

Nhắm chặt mắt mình lại anh cố triệu hồi phần sức mạnh ít ỏi của mình lại để chống lại sinh vật này.

Anh nghe thấy âm thanh của con dao găm rời khỏi vỏ.

“Zarek ...” Giọng nói của Ash thì thầm trong tâm trí anh.

Zarek chần chừ khi thị lực của anh trở về một cách bất ngờ. “Cái quỷ quái gì vậy?”

Bộ vuốt năm ngón sáng chói hiện lên trên bàn tay trái của anh.

Zarek mỉm cười trước sự xuất hiện của nó khi anh nắm bàn tay mình lại thành nắm đấm và cảm nhận đầu nhọn sắc bén của bộ móng vuốt cắm vào lòng bàn tay anh.

Ash luôn luôn hiểu rõ về anh.

“ Có một dấu bớt hình trăng lưỡi liềm ở giữa bả vai của Thanatos.” Giọng Ash thì thầm. “Đâm vào chỗ đó và hắn sẽ chết. Artemis không bao giờ tạo ra bất kỳ thứ gì mà không có công tắc.”

Zarek lộn người đứng dậy.

Thanatos nhướng một bên mày vì bất ngờ. “Vậy là mày vẫn còn sức để chiến đấu sao.”

“Có vẻ như quỷ dữ vừa lê cái mông của mình đến tận Alaska để ngắm tuyết. Nào, thằng đầu đất, cùng khiêu vũ nào.”

Zarek đấm hắn ta, và Thanatos văng ra sau.

Dường như Ash không chỉ tặng anh bộ móng vuốt của anh. Sức mạnh và quyền năng tuôn tràn trong anh không như bất kỳ điều gì mà anh đã từng trải nghiệm trước đây.

Zarek hít vào một hơi thật sâu khi mà cơn đau mà anh cảm thấy bỗng bốc hơi.

Thanatos đấm thẳng vào mặt anh.

Zarek bật cười khi cơn đau đến rồi đi. Nó không còn làm phiền anh nữa.

Thanatos trở nên tái xanh.

“Phải, mày nên biết sợ đi.” Anh đấm trả lại hắn ta. “Thật tệ khi mày không còn là thứ kinh hãi nhất ở đây, huh?”

Zarek nâng hắn lên và ném hắn xuống.

Thanatos lộn vòng trên nền tuyết. Hắn ta cố đứng dậy và té ngã xuống.

Zarek oai vệ tiến về phía hắn ta.

Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.

Anh đặt bàn chân mình lên lưng của Thanatos để giữ hắn nằm ở đó và xé áo khoác và áo sơ mi của hắn mở ra để lộ dấu hiệu hình lưỡi liềm.

Vậy là Ash đã không nói dối.

“Mày có thể giết tao, Thợ săn đêm nhưng việc đó cũng không thể nào xóa bỏ sự thật là mày xứng đáng chết vì đã giết Dirce. Cô ấy vô tội và mày đã sát hại cô ấy.”

Zarek do dự. “Dirce sao?”

“Mày thậm chí còn không nhớ đến cô ấy sao ?” Thanatos căng cứng người vì cơn thịnh nộ trong khi hắn vặn người để nhìn thẳng vào anh một cách cáo buộc. “Cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi khi mày đâm cô ấy.”

Suy nghĩ của Zarek lóe lên thứ mà Simi đã cho anh thấy thông qua đôi mắt của cô ta...

Người phụ nữ tóc vàng mà Zarek đã đâm xuyên qua người cô ta bằng thanh gươm của anh.

“Cô ta là của người của mày à?”

“Đó là vợ tao, mày thằng con hoang.”

Zarek nhìn chằm chằm vào dấu hiệu của Thanatos.

Anh nên giết hắn ta.

Nhưng anh không thể xuống tay.

Cả hai người bọn họ đều lao đao khổ sở bởi cùng một người. Artemis.

Và thật không công bằng khi anh nên giết Thanatos bởi vì hắn ta khao khát sự báo thù.

Báo thù là một thứ mà anh đã hiểu quá rõ. Qủy thật, anh đã bán linh hồn của bản thân mình để trả thù.

Zarek nghe tiếng một chiếc xe trượt tuyết hướng về phía anh.

Anh không cần nhìn cũng biết đó là Astrid. Không nghi ngờ gì cô quay lại ngay khoảnh khắc anh bị xao nhãng bởi trận chiến.

Anh sử dụng sức mạnh của mình để buộc Thanatos nằm dính trên nền đất.

Tên Daimon rống lên đòi được thả ra.

Hắn ta la thét lên đòi chết.

Anh hiểu âm thanh của cả hai thứ đó. Đã rất nhiều đêm anh nằm trằn trọc thực hiện điều tương tự.

Nếu anh rũ lòng thương xót , anh sẽ giết hắn ta. Nhưng đó không phải là công việc của anh.

Anh là một Thợ săn đêm, và Thanatos là...

Zarek sẽ để việc này cho Ash xử lý.

Astrid đậu chiếc xe trượt tuyết và chạy về phía anh.

Giờ đây mắt cô là một màu xanh biển đậm hơn chứng tỏ cô có thể nhìn thấy.

“Hắn đã bị khống chế rồi à?”

Anh gật đầu.

Cô quăng người vào vòng tay anh. Zarek loạng choạng về sau vài bước.

“Nhẹ nhàng thôi, công chúa. Lý do duy nhất anh vẫn đang đứng mà không phải ngồi gần như là nhờ sức mạnh của ý chí.”

Astrid nhìn qua Zarek và thấy Thanatos đang nằm trên nền đất, nguyền rủa cả hai người bọn họ. “Sao anh lại không giết hắn ta?”

“Không phải là việc của anh. Bên cạnh đó, anh không làm con chó cảnh của Artemis nữa. Đã đến lúc anh nói với ả thần bò cái đó rằng anh đi đây.”

Astrid trở nên nhợt nhạt. “Anh không thể chỉ rời đi như thế, Zarek. Chị ta sẽ giết anh.”

Anh mỉm cười cương quyết. “Để ả ta thử đi. Anh đang trong tâm trạng muốn chiến đấu.” Anh khịt mũi trước câu nói đó. “Mà dù sao thì anh luôn ở trong tâm trạng sẵn sàng chiến đấu.”

Astrid nín thở trước những từ ngữ đó của anh. Chúng mang lại cho cô hy vọng.

“Còn chúng ta thì sao?” Cô hỏi.

Lần đầu tiên cô có thể nhìn thấy sự thống khổ hiện lên trên gương mặt anh khi anh nhìn cô, nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt như màn đêm của anh. “Không có chúng ta gì cả, công chúa. Không bao giờ có chúng ta.”

Astrid định mở miệng tranh cãi, nhưng trước khi cô có thể, mẹ cô xuất hiện cùng với Sasha, người đang ở trong hình dáng của con người.

Astrid đảo mắt nhìn bà. “Mẹ đến hơi muộn rồi, mẹ ạ.”

“Trách mấy chị của con đó. Atty nói mẹ nên đợi. Mẹ đến đây ngay khi con bé cho mẹ đi.”

Sasha cong môi trước Zarek người đang nhìn trừng trừng vào cậu ta.

“Xin lỗi nha Scooby, tôi hết LivaSnap* rồi.”

(Liva Snap là tên một loại thức ăn dành cho chó)

Sasha cong môi. “Tôi thật sự rất ghét anh.”

Zarek gửi cho cậu ta một điệu cười khinh khỉnh tương tự. “Cảm thấy y chang như vậy.”

Themis phớt lờ những người đàn ông khi bà ta tập trung vào Astrid. “Con đã phán xét hắn ta chưa, con yêu?”

“Anh ấy vô tội.” Cô chỉ vào Thanatos, người vẫn đang nguyền rủa bọn họ. “Đó chính là bằng chứng cho lòng khoan dung và nhân đạo ở anh.”

Một tiếng thét chói tai vang lên. Rồi theo sau đó là sự tĩnh lặng.

“Cái quỷ gì vậy?” Zarek hỏi.

“Artemis.” Astrid nói đồng thanh với Sasha và mẹ của cô.

Themis thở dài. “Tôi không muốn vào vị trí của Acheron đêm nay đâu.”

“Sao vậy?” Zarek hỏi.

Sasha là người trả lời. “Không bao giờ được chọc giận một nữ thần. Không thể nói trước được ả sẽ làm gì với anh ta vì để anh thoát khỏi giá treo.”

Zarek cảm thấy bệnh khi anh nhớ đến một vài thứ Acheron đã nói với anh trong quá khứ ám chỉ thực tế Artemis thường trút những cơn giận dữ của ả lên anh ta. “Ả ta sẽ không thực sự trừng phạt anh ta chứ?”

Biểu hiện trên gương mặt bọn họ đã nói cho anh biết sự thật.

Anh nhăn mặt khi nhớ đến những lúc Ash yêu cầu anh đừng làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn nữa. Đến những lúc anh bảo Ash cút xuống địa ngục đi.

Sasha tiến về phía Thanatos.

“Hắn ta sẽ ra sao?” Zarek hỏi.

Themis nhún vai. “Chuyện đó phụ thuộc vào Artemis. Hắn thuộc về cô ta.”

Zarek thở dài trước câu trả lời đó. “Có lẽ sau cùng thì tôi nên giết hắn ta.”

Astrid dùng tay áo của mình thấm máu trên gương mặt anh.

“Không.” Mẹ cô nói. “Việc mà anh đã làm cho Simi và con gái tôi cùng với sự khoan dung anh dành cho Thanatos là lý do tôi cho phép lời kết án của con bé có hiệu lực thậm chí dù cho con bé đã vi phạm trắng trợn lời thề công chính của nó.”

Astrid mỉm cười nhìn anh, nhưng anh không cảm thấy hạnh phúc trước cái cách mọi chuyện diễn ra.

“Nào, Astrid.” Mẹ cô nói. “Chúng ta nên về nhà thôi.”

Zaek không thể rời mắt khởi cô trong khi những từ ngữ đó đâm vào tim anh như một con dao.

Hãy để cô đi...

Anh phải để cô đi.

Và dù vậy từng tế bào trong cơ thể anh gao thét xin anh hãy giữ cô lại. Hãy vươn đến và ôm lấy cô trong vòng tay anh.

“Anh có điều gì muốn nói không, Thợ săn đêm?” Mẹ cô hỏi.

Anh có chứ, nhưng những từ ngữ đó lại không thể tuôn ra.

Trong suốt cuộc đời mình, Zarek đã luôn mạnh mẽ. Đêm nay anh sẽ phải mạnh mẽ. Anh sẽ không bao giờ buộc chặt cô vào anh. Điều đó là không đúng đắn.

“Đôi khi những vì sao vẫn rơi xuống trái đất.”

Anh nghe lời nói của Acheron vang vọng trong tâm trí anh. Đó là sự thật. Những vì sao có rơi xuống trái đất và chúng biến thành những thứ tầm thường như phần đất cát khác trên trái đất.

Ngôi sao của anh là duy nhất.

Anh sẽ không bao giờ cho phép cô giống những vì sao khác. Không bao giờ cho phép cô trở nên tầm thường hay bị vấy bẩn.

Không, nơi chốn của cô là ở trên bầu trời. Cùng với gia đình cô.

Với con sói cưng hôi thối của cô.

Chứ không phải cùng anh.

“Sống tốt nhé, công chúa.”

Đôi môi Astrid run rẩy. Đôi mắt của cô đầy những giọt nước mắt chưa rơi. “Anh cũng vậy nhé, hoàng tử quyến rũ.”

Mẹ cô nắm lấy tay cô trong khi Sasha áp giải Thanatos. Trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất.

Mọi thứ trở về như lúc trước khi cô xuất hiện.

Và dù vậy mọi thứ đã không còn như cũ nữa.

Zarek đứng cô độc trong cái sân nhà của anh. Mọi thứ như đứng lại. Ngay cả gió cũng không có.

Tĩnh lặng.

Yên bình.

Ngoại trừ trái tim của anh, thứ đang vỡ vụn thành từng mảnh.

Astrid đi rồi.

Như vậy sẽ tốt cho cô hơn.

Vậy tại sao anh lại cảm thấy đau khổ như vậy?

Khi Zarek cúi đầu xuống, anh nhận thấy máu đang chảy ra từ cánh tay của mình.

Anh tốt nhất nên điều trị vết thương trước khi bất kỳ con gấu hay con sói nào đánh hơi thấy mùi máu. Thở dài, anh bước vào căn nhà gỗ trống rỗng của mình, đóng cửa và khóa nó lại. Anh băng qua căn phòng đến chỗ đặt cái tủ và mở nó ra.

Thực sự thì ở đây không có cách nào điều trị vết thương của anh. Vì chiếc máy phát điện của anh chưa bao giờ được giao tới, nước thị bị đóng băng vì lạnh và cũng không có nguồn nhiệt nào để làm tan bất kỳ thứ gì.

Ngay cả chai ô-xi già cũng đông cứng như đá.

Anh nguyền rủa và đặt chai ô-xi già trở lại chạn để thức ăn của mình, rồi thay vào đó chộp lấy một chai vodka. Nó đã bắt đầu đông lại, nhưng vẫn còn là chất lỏng.

Anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại yếu ớt vang lên từ bên ngoài. Trở ra ngoài sân nhà mình, anh tìm thấy chiếc ba lô của mình mà Astrid đã để lại. Con chồn cái và những đứa con của nó vẫn còn bên trong và cáu kỉnh.

Lờ tịt bọn chúng, Zarek lấy chiếc điện thoại của anh ra. “Alo?” Anh nói, trả lời cú điện thoại.

“Jess đây. Tôi nhận được cuộc gọi từ Acheron nói tôi và Andy trở về nhà đi. Tôi muốn kiểm tra anh trước, đảm bảo rằng anh vẫn còn sống.”

Zarek mang con chồn cái và lũ con của nó vào nhà và đặt chúng an toàn trở lại trong chiếc lò sưởi của anh. “Vì tôi có thể điện thoại, tôi cho rằng tôi vẫn còn sống.”

“ Đồ ranh mãnh. Anh vẫn cần tôi đến mang Astrid đi chứ?”

“Không, cô ấy...” Anh nghẹn lời. Hắng giọng, anh buộc mình nói. “Cô ấy đi rồi.”

“Tôi rất tiếc.”

“Vì cái gì cơ chứ?”

Im lặng bao trùm bọn họ.

Sau vài giây, Jess nói. “Nhân tiện, đã có người nào nói với anh về Sharon chưa? Mọi thứ hỗn loạn quá, tôi cũng không có thời gian nói với anh.”

Zarek dừng lại, bàn tay anh đặt trên lò sưởi. “Cô ta thì sao?”

“Thanatos đánh đập cô để moi tin về anh, nhưng cô ấy sẽ ổn thôi. Otto sẽ ở lại đây một vài ngày để đảm bảo cô ấy sẽ có một căn nhà mới và một ai đó chăm sóc cô ấy khi cô ấy xuất viện. Tôi chỉ cho rằng anh muốn biết thôi. Tôi...uh... tôi gửi hoa cho cô ấy dưới tên của anh.”

Anh chậm rãi thở ra. Anh thấy đau lòng khi biết cô ta bị thương và anh thậm chí còn không biết về việc đó. Anh phá hủy mọi thứ anh chạm vào. “Cảm ơn, Jess. Anh thật tử tế khi làm việc đó cho tôi. Tôi rất biết ơn.”

Có một cái gì đó choảng vào người nghe máy. Rất mạnh. Nó khiến tai của Zarek ù ù.

“Xin lỗi?” Jess nói một các hoài nghi. “Đó có phải là Zarek Băng giá mà tôi đang nói chuyện không vậy? Hay phải kẻ quái gở nào khác đang giả mạo vậy?”

Anh lắc đầu trước lời nói đùa của Jess. “Tôi đây, dickless.”( V: cái này mọi người tự hiểu nha V ko dịch đâu. Mà thực ra thì V cũng ko biết tìm từ nào đỡ thô để dịch hết đó, ai biết thì nói V nha.)

“Này, giờ thì hơi quá thân mật rồi đó. Tôi không cần biết rõ về anh như vậy đâu.” (V: anh Z nói ‘it’s me, dickless’ ý ảnh ám chỉ anh J là dickless, còn anh J cố tình hiểu ngược lại đó mà)

Zarek cười miễn cưỡng. “Câm đi.”

“Được rồi. Vậy thì tôi đi đây, để Mike xách cái mông của tôi ra khỏi đây trong khi vài chỗ ở mông tôi vẫn còn chưa rã đông đây... Oh, này, nhân tiện, Spawn vừa mới về được một lúc. Bảo nói với anh rằng không cần lo về việc trả lại điện thoại cho anh ta. Có lẽ đôi lúc anh nên gọi cho anh ta.”

“Anh đang chơi trò mai mối à?”

“Um,không. Chắc chắn là không và một lần nữa các anh làm cho tôi phát hoảng trước cái ý tưởng đó đây nè. Tôi đã nghe đủ mấy câu chuyện về người Hy Lạp của các anh rồi. Thực tế thì, nói anh nghe cái này nè, quên hết mọi thứ tôi nói về Spwan đi. Tôi đi đây. Bảo trọng nhé, Z. Tôi sẽ gặp anh trên mạng.”

Zarek ngắt kết nối và tắt điện thoại. Vậy sẽ tốt hơn. Dù sao thì Jess là người duy nhất từng gọi cho anh.

Anh đứng giữa căn nhà gỗ của mình, nhức nhối đến nỗi anh gần như không thể thở.

Giờ đây chỉ còn một mình, anh cần Astrid theo cái cách mà ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu nổi. Anh muốn một thứ gì đó của cô.

Không, anh cần một thứ gì đó từ cô.

Đẩy cái lò sưởi qua một bên, anh quay lại con đường hầm nơi anh có thể ôn lại cảm giác ôm lấy cô. Dưới đây trong bóng tối, anh có thể vờ rằng cô vẫn còn bên cạnh anh.

Nếu anh nhắm mắt lại, anh thậm chí còn có thể vờ mờ thấy cô trong những giấc mơ của mình.

Nhưng đó không phải là cô. Không thực sự là cô.

Zarek thở ra một cách giận dữ và nhặt chiếc áo khoác của anh từ dưới đất lên. Khi anh định mặc nó vào người, anh ngửi thấy mùi hương của hoa hồng.

Astrid .

Anh ôm chặt lấy chiếc áo khoác, vùi sâu mặt mình vào trong chiếc áo lông để bắt giữ ấy mùi hương của cô.

Anh giữ nó trong đôi bàn tay run rẩy của mình trong khi những cảm xúc và ký ức len lỏi vào trong anh, tra tấn anh.

Anh cần có cô.

Ôi thánh thân ơi, anh yêu cô. Anh yêu cô còn nhiều hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng. Anh ghi nhớ từng sự đụng chạm của cô trao anh. Từng tiếng cười của cô khi ở gần anh.

Cái cách mà cô khiến anh cảm thấy như con người.

Và anh không muốn sống thiếu cô. Không dù chỉ trong một khoảnh khắc. Một giây phút ngắn ngủi.

Zarek khụy gối xuống, không thể chịu nổi cái ý nghĩ không bao giờ được nhìn thấy cô một lần nữa.

Giữ chặt lấy chiếc áo khoác mang mùi hương của cô, anh rơi nước mắt.

oOo

Ash thoát khỏi tâm trí Zarek, để anh ta có giây phút riêng tư trong nỗi đau của mình.

Artemis đang đứng bên ngoài sân đền thờ của ả ta, lại có thêm một trận la thét thịnh nộ về lời phán quyết trong khi anh ở một mình bên trong điện chính của ả ta cùng với Simi nằm an toàn trên ngực anh.

“Những con người phàm này quả là ngu ngốc mà.” ANh thì thầm.

Nhưng mà anh cũng từng là một kẻ khờ dại vì yêu. Tình yêu khiến con người ta trở nên ngu ngốc. Thần thánh hay người phàm đều như vậy.

Dù vậy, anh vẫn không thể tin Zarek để Astrid ra đi cũng như việc Astrid im lặng rời đi.

Con người là vậy!

Artemis hiện hình trước mặt anh. “Làm sao có thể như thế chứ.” Ả ta ré lên. “Trong cả cuộc đời của mình cô ta chưa bao giờ phán bất kỳ một người đàn ông nào vô tội cả.”

Anh bình tĩnh nhìn ả ta. “Đó là vì cô ấy chưa bao giờ gặp một người đàn ông vô tội đấy thôi.”

“Em ghét anh.”

Anh bật cười cay đắng trước câu nói đó. “Ôi làm ơn đừng cho tôi nhiều hy vọng như vậy. Cô gần như khiến tôi tin vào điều đó. Ít nhất hãy đảm bảo với tôi lần này sự căm ghét của cô sẽ kéo dài hơn năm phút.”

Ả định tát anh, nhưng anh bắt được bàn tay của ả. Vì vậy thay vào đó, ả ta hôn anh, rồi dứt khỏi môi anh cùng với một tiếng cười thích thú.

Ash lắc đầu khi ả ta biến mất một lần nữa.

Ả ta sẽ mau bình tĩnh trở lại thôi. Ả ta vẫn luôn như vậy.

Nhắm mắt lại, anh vượt qua khoảng cách giữa đỉnh Olympus và thế giới loài người.

Rồi anh tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.

Zarek ngẩng đầu lên khi anh nhận ra mình đang ở giữa một căn phòng màu trắng với nội thất bằng vàng. Nó là một căn phòng khổng lồ, với mái vòm bằng vàng chạm khắc khung cảnh về cuộc sống hoang dã. Căn phòng được bao quanh bởi những cột đá cẩm thạch trắng và ở giữa phòng đặt một chiếc trường kỷ lớn bằng ngà voi.

Điều khiến anh ngạc nhiên nhất là nhìn thấy Acheron đứng trước chiếc trường kỷ đó, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt bạc cuộn xoáy đến lạ lùng.

Người Atlantean mang mái tóc vàng dài và nhìn dễ tổn thương một cách lạ thường – điều mà đối Acheron là không thể xảy ra. Anh ta mặc một chiếc quần da đen ôm sát người và một chiếc áo sơ mi lụa đen dài tay thứ đang mở phanh ra.

“Cảm ơn vì Simi.” Acheron nói, gật đầu về phía anh. “Tôi rất cảm kích những việc anh đã làm cho con bé khi nó bị thương.”

Zarek hắng giọng, đứng dậy và chĩa cái nhìn giận dữ về phía Acheron. “ Sao anh lại nghịch bậy với cái đầu của tôi?”

“Tôi buộc phải làm vậy. Có những thứ tốt hơn người ta không nên biết.”

“Anh để tôi nghĩ mình đã giết chết người của mình.”

“Vậy sự thật có khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn không? Thay vì nhìn thấy khuôn mặt của bà lão ấy, anh sẽ bị ám ảnh bơi gương mặt của người phụ nữ trẻ tuổi ấy và chồng của cô ta. Còn chưa nói đến anh đã biết cách để tiêu diệt bất kỳ Thợ săn đêm nào cản đường anh, bao gồm cả Valerius, và nếu anh làm vậy, tôi sẽ không thể nào cứu nổi anh cả. Không bao giờ.”

Zarek nao núng khi nghe nhắc đến người anh trai của mình. Dù anh có ghét phải thừa nhận điều đó như thế nào đi chăng nữa thì Ash đã đúng. Anh có lẽ sẽ dùng phát hiện ấy để giết chết Valerius. “Anh không có quyền gì chơi đùa với đầu óc của người khác .”

Sự tán thành của Acheron khiến anh sửng sốt. “Không, tôi không có quyền. Và tin hay không thì tùy, tôi hiếm khi làm chuyện đó. Nhưng đó không phải là lý do khiến anh phát điên lên, đúng không nào?”

Zarek căn cứng cả người. “Tôi không hiểu anh có ý gì.”

“Ồ anh có hiểu đấy chứ Z.” Anh ta nhắm mắt lại và nghiêng đầu như thể đang lắng nghe một điều gì đó. “Tôi biết mọi suy nghĩ trong đầu anh. Cũng giống như cái đêm anh giết chết những người Apollite và bọn Daimon sau sự kiện ở Taberleigh. Tôi cố đem lại cho tâm trí anh sự bình yên bằng cách xóa đi ký ức của anh, nhưng anh không chịu đón nhận điều đó. Tôi không thể ngăn cản những giấc mơ của anh và M’Adoc thì lại không chịu giúp. Tôi rất xin lỗi vì điều đó. Nhưng hiện giờ, anh còn một rắc rối lớn hơn cả việc mà tôi đã làm với anh khi tôi cố giúp anh.”

“Phải? Và nó là gì vậy?”

Acheron giơ tay lên và phát ra một hình ảnh từ lòng bàn tay của anh ta.

Zarek nín thở khi anh nhìn thấy Astrid đang khóc. Cô đang ngồi trong một cái sân nhỏ với ba người phụ nữ khác đang ôm lấy cô trong khi cô khóc.

Anh bước thẳng đến hình ảnh đó, chỉ để nhớ ra anh không thể thực sự chạm vào nó.

“Nó đau lắm.” Cô nức nở.

“Atty, làm cái gì đi chứ!” Một người phụ nữ tóc vàng nói, nhìn qua người phụ nữ tóc đỏ, người có vẻ là lớn tuổi nhất trong số họ. “Giết hắn ta vì đã làm tổn thương con bé đi.”

“Không.” Astrid ré lên. “Chị không dám làm thế đâu. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị nếu chị làm hại anh ấy.”

“Những người phụ nữ này là ai?” Zarek hỏi.

“Ba nữ thần số mệnh. Atty hay còn gọi là Atropos là người tóc đỏ. Clotho là người tóc vàng đang ôm Astrid, và người tóc đen còn lại là Lachesis, hay còn gọi là Lacy.”

Zarek nhìn chằm chằm vào bọn họ, trái tim anh tan vỡ bởi nỗi đau mà anh gây ra cho Astrid. Điều cuối cùng mà anh muốn làm là khiến cô đau lòng. “Tại sao anh lại cho tôi xem những thứ này?”

Acheron trả lời câu hỏi của anh bằng một câu hỏi của anh ta. “Anh còn nhớ tôi đã nói gì với anh lúc ở New Orleans không?”

Zarek nhìn anh ta một cách chăm biếm. “Lúc đó anh nói quá nhiều thứ rác rưởi với tôi.”

Vì vậy Acheron nhắc lại. “ ‘Qúa khứ đã chết rồi Z. Ngàyy mai sẽ ra sao là do sự quyết định của anh’.”

Acheron nhìn anh một cách mãnh liệt. “Với sự giúp đỡ của Dionysus anh đã phá hỏng ngày mai của mình vào cái đêm tại New Orleans khi anh tấn công những người cảnh sát, nhưng anh đã mang lại cho bản thân mình một cơ hội khác khi anh giải cứu Sunshine.” Ash ra dấu về phía Astrid. “Anh có một sự lựa chọn trọng đại khác ở đây, Z à. Anh sẽ quyết định ra sao?”

Acheron đóng bàn tay mình lại và hình ảnh của Astrid và các chị của cô biến mất. “Tất cả mọi người đều xứng đáng được yêu, Zarek ạ. Ngay cả anh cũng vậy.”

“Im đi!” Anh quát lên. “Anh không biết anh đang nói gì đâu, Thưa điện hạ.” Zarek phun ra cái danh xưng ấy. Anh quá bệnh với việc người khác cố dạy đời anh trong khi họ lại phớt những việc mà anh đã trải qua.

Thật dễ dàng cho một người như Acheron nói với anh về tình yêu. Một hoàng tử thì biết gì về việc bị người khác ghét bỏ cơ chứ? Bị xem thường cơ chứ?

Đã từng có lúc nào người ta phỉ nhổ vào người Atlantean không?

Nhưng Acheron không nói gì cả.

Ít nhất thì không phải bằng từ ngữ.

Thay vào đó, một hình ảnh hiện ra trong tâm trí của Zarek. Một cậu thanh niên tóc vàng bị xích lại giữa một căn nhà cổ ở Hy Lạp. Cậu bé dính đầy máu trong khi bị đánh đập.

Cậu van xin những người xung quanh rũ lòng thương.

Zarek nín thở khi anh nhận ra người trẻ tuổi đó…

“Tôi hiểu anh theo cái cách mà không một ai khác có thể hiểu được.” Acheron lặng lẽ nói. “Anh có một cơ hội hiếm có đó, Z. Đừng phá hỏng nó.”

Lần đầu tiên, anh lắng nghe Acheron. Anh nhìn anh ta bằng sự kinh trọng khác hẳn trước đây.

Họ giống nhau nhiều hơn là anh có thể đoán và anh tự hỏi làm sao mà Acheron có thể tìm thấy tính người thứ đã rời bỏ Zarek từ rất lâu rồi.

“Nếu tôi làm cô ấy tổn thương thì sao?” Zarek hỏi.

“Anh có định làm cô ấy tổn thương không?”

“Không, nhưng tôi không thể sống ở đây và cô ấy_”

“Sao anh không đi mà hỏi cô ấy, Z ?”

“ Còn mẹ cô ấy thì sao?”

“Mẹ cô ấy thì sao chứ? Anh sẵn sàng chiến đấu với Artemis và Thanatos. Chằng lẽ Astrid lại không xứng để chiến đấu vì sao?”

“Còn nhiều hơn cả vậy.” Anh bắt gặp tia nhìn của Ash với sự quyết tâm sục sôi. “Cô ấy đang ở đâu?”

Trước khi Zarek có thể chớp mắt, anh nhận ra mình đang ở trong cái sân mà Acheron đã cho anh thấy.

Atty ngẩng đầu lên với một tiếng rít. “Đàn ông nào được phép vào đây.”

Người mà Acheron gọi là Clotho định tấn công anh. Nhưng cô ta đột ngột kiềm lại khi Acheron xuất hiện bên cạnh anh.

Zarek phớt lờ bọn họ trong khi anh tập trung vào Astrid người đang ngồi đó với nước mắt hiện ra trong mắt cô, nhìn chằm chằm vào anh như thể anh là bóng ma.

Tim anh nện thình thịch, anh bước đến chỗ cô và quỳ xuống trước cái ghế của cô.

“Những vì sao đáng ra không nên khóc.” Anh thì thầm để chỉ mình cô có thể nghe thấy anh. “Chúng đáng ra phải cười đùa.”

“Làm sao em có thể cười khi mà em không có trái tim của mình.”

Anh nắm lấy tay cô trong tay anh và hôn lên từng đầu ngón tay. “Em có một trái tim.” Anh đặt bàn tay cô lên vị trí trái tim của anh. “Nó chỉ đập vì em thôi, công chúa.”

Cô tặng cho anh một nụ cười run rẩy. “Tại sao anh lại ở đây, Zarek ?”

Anh lau đi những giọt nước mắt trên má cô. “Anh đến đây để mang bông hồng của mình đi, nếu cô ấy chịu về nhà cùng anh.”

“Đừng bao giờ tin những lời đó.” Atty thét lên. “Astrid, làm ơn đừng nói với chị là em tin những lời nói ngu ngốc đó nha?”

“Hắn ta là một người đàn ông, em gái bé bỏng.” Lacy thêm vào. “Nếu như môi hắn có chuyện động, thì hắn đang nói dối đó.”

“Tại sao ba người các người tránh xa chuyện này ra?” Acheron nói

Atty căng cổ cãi. “Các gì cơ? Chúng tôi là nữ thần số mệnh và _”

Một cái liếc mắt từ phía Acheron cắt đứt cơn xối xả của cô ta.

“Tại sao chúng ta lại không để bọn họ ở lại một mình?”Atty nói với các em của cô ta. Ba người bọn họ nhanh chóng đi ra trong khi Acheron quan sát Zarek và Astrid với hai tay khoanh lại trước ngực mình.

Zarek vẫn chưa dứt mắt khỏi Astrid. “ Anh định làm kẻ dòm lén* sao Ash?”

(voyeur: chỉ những kẻ dòm lén qua khe cửa nhìn người khác thay đồ hay làm chuyện đó)

“Còn tùy. Anh định cho tôi cái gì đó để xem sao?”

“Nếu anh cứ định đứng ở đây như vậy, thì tôi sẽ có thứ cho anh xem đó.” Rồi anh nhìn qua vai mình.

Acheron gật đầu với anh và quay người rời đi. Khi anh ta rời đi, một cơn gió nhẹ thổi phần xẻ ở đuôi áo sau lưng anh ta bay lên, để lộ một đường roi ở một bên vai.

Zarek nhìn chằm chằm vào những lằn roi sưng đỏ đang lộ ra. Những lằn roi mà anh biết từ kinh nghiệm của chính bản thân mình được gây ra bởi một cái roi da.

“Đợi đã!” Astrid nói, khiến Acheron đứng lại. “Còn linh hồn của Zarek thì sao?”

Acheron khẽ cứng người trước khi anh gọi to. “Artemis?”

Ả ta hiện hình bên cạnh anh.

“Cái gì?” Cô ta quát trả lại.

Anh gật đầu về phía bọn họ. “Astrid muốn linh hồn của Zarek.”

“Ồ, làm như em quan tâm vậy và hơn nữa thì hắn đang làm gì ở đây?” Ả ta nheo mắt nhìn Astrid. “Em biết đáng ra không nên mang hắn lên đây.”

Ash hắn giọng. “Tôi mang Zarek lên đây.”

“Ồ.” Artemis ngay lập tức bình tĩnh lại. “Sao anh lại làm thế?”

“Bởi vì họ thuộc về nhau.” Anh mỉm cười một cách mỉa mai. “Đó là số mệnh.”

Artemis đảo mắt. “Đừng có mà nói kiểu đó.”

Astrid đứng dậy. “Em muốn linh hồn của Zarek, Artemis. Hãy trả nó lại cho anh ấy đi.”

“Chị không có nó.”

Tất cả bọn họ đều sửng sốt trước câu nói của ả ta.

“Ý cô là sao khi cô nói cô không có nó?” Acheron hỏi, giọng anh sắc nhọn và giận dữ. “Đừng có mà nói với tôi là cô đã làm mất nó rồi.”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Ả ta nhìn qua Zarek rồi đến Astrid. Nếu Zarek không biết rõ, anh sẽ nói ả ta có vẻ như đang xấu hổ. “Em chưa bao giờ lấy nó cả.”

Cả ba người bọn họ trừng mắt nhìn ả ta đầy hoài nghi.

“Nói lại coi?” Ash hỏi.

Artemis cong môi khi ả ta nhìn Zarek. “Em không thể lấy nó. Việc đó đòi hỏi em phải chạm vào hắn ta và lúc ấy hắn ta rất kinh tởm.”Ả ta rùng mình. “ Em không thể đặt tay lên người hắn ta bằng bất cứ giá nào. Hắn ta bốc mùi.”

Há hốc mồm, Acheron nhìn Zarek. “Anh quả là thằng khốn may mắn.” Rồi anh ta quay về phía Artemis. “Nếu cô không chạm vào anh ấy, làm sao anh ấy lại trở thành một Thợ săn đêm bất tử từ trước đến giờ?”

Artemis trao cho anh một nụ cười mỉa mai khinh khỉnh. “Sau cùng thì không phải chuyện gì anh cũng biết, đúng không nào, Acheron?”

Anh ta tiến một bước về phía ả ta và ả ta khẽ kêu lên, tạo thêm khoảng cách giữa hai người bọn họ.

“Em tiêm vào người hắn máu thần thánh.”

Zarek sửng sốt. Máu thần thánh là một chất được tìm thấy trong máu của các vị thần, nó được cho là thứ giúp bọn họ trở nên bất tử.

“Còn những sức mạnh của Thợ săn đêm thì sao?” Acheron hỏi.

“Những thứ đó, thì em ban cho hắn từng chút một, cùng với răng nanh để anh không nhận ra hắn không giống với những người còn lại.”

Acheron bắn cho ả ta một cái liếc mắt kinh tởm và mệt mỏi. “Ồ, tôi biết là tôi sẽ ghét câu trả lời cho câu này. Nhưng tôi phải biết. Còn về ánh nắng mặt trời thì sao hả Artemis? Vì anh ấy vẫn giữ linh hồn của mình tôi đoán anh ấy chưa bao giờ bị nguyền khỏi ánh sáng mặt trời, phải không?”

Vẻ mặt ả ta đã xác nhận điều đó.

“Đồ chó cái!” Zarek gầm lên, phóng về phía ả ta.

Trước sự ngạc nhiên của anh, Acheron chính là người đã ngăn anh tóm lấy ả ta.

“Thả tôi ra. Để tôi xé toạc cổ họng ả ta!”

Astrid kéo anh lại. “Để chị ta yên đi, Zarek. Chị ta có những rắc rối riêng của bản thân mình rồi.”

Zarek rít với Artemis, nhe răng nanh đe dọa.

Những chiếc răng nanh ngay lập tức biến mất.

Zarek lướt lưỡi mình lên những chiếc răng bình thường của anh.

“Một món quà.” Acheron nói.

Zarek đã bình tĩnh hơn một chút và rồi thậm chí còn bình tĩnh hơn nữa khi anh nhận ra Astrid đang vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh. Phía trước của cô ép chặt vào lưng anh đến nỗi anh có thể cảm nhận được ngực cô tựa vào sống lưng của anh.

Nhắm mắt lại, anh tận hưởng cảm giác có được cô.

“Anh đã được tự do khỏi Artemis rồi Zarek.” Astrid thì thầm vào tai anh. “Anh được phán vô tội và anh còn bất tử nữa. Nói cho em biết, anh muốn làm gì với sự vĩnh hằng?”

“Anh muốn nằm trên một bãi biển ấm áp nào đó.”

Trái tim cô bám víu lấy từng lời nói của anh. Cô đã ngu ngốc nghĩ rằng anh sẽ nói điều gì đó về cô.

“Em hiểu rồi.”

“Nhưng quan trọng hơn.” Anh nói, xoay người trong vòng tay cô để đối mặt với cô. “Anh muốn chọc tức mọi người.”

“Mọi người sao?” Cô hỏi, trái tim cô thậm chí còn tan nát hơn nữa.

“Phải.” Anh nói, tặng cho cô một nụ cười hiếm hoi. “Theo cách mà anh hiểu, nếu anh rời khỏi em, chỉ mỗi anh và em là không hạnh phúc. Nếu anh mang em đi cùng anh, mọi người ngoại trừ hai ta sẽ đều tức tối, đặc biệt là cái thứ ghẻ lở mà em gọi là con sói đó. Việc đó khiến anh rất thích thú.”

Cô nhướng một bên mày. “Nếu anh đang cố dụ dỗ em bằng cách đó thì, hoàng tử quyến rũ à, em_”

Anh ngừng câu nói bằng một nụ hôn dữ dội đến nỗi những ngón chân của cô cũng phải cong lại. Tim cô nện thình thịch.

Zarek cắn nhẹ môi cô, rồi lùi lại và nhìn cô chằm chằm. “Hãy đi cùng anh nhé, Astrid.”

“Sao em phải đi cùng anh chứ?”

Ánh nhìn của anh như thiêu cháy cô. “Bởi vì anh yêu em, và dù anh có nằm ngay trên mặt trời thì anh vẫn cảm thấy thật lạnh lẽo khi không có em ở bên. Anh cần ngôi sao của mình để anh có thể nghe thấy tiếng cười đùa.”

Bật cười hào hứng, cô tặng anh một nụ hôn ‘Eskimo*.’ “Bora Bora*, chúng ta đến đây.”

(*)Eskimo kiss: là hai người cọ mũi vào nhau )

images

images

( Bora Bora beach )

Zarek kết thúc câu nói của cô bằng một nụ hôn thực sự.

Một nụ hôn rất rất dài.
Bình Luận (0)
Comment