Dance With The Devil

Chương 3

Astrid ngồi trên mép giường , kiểm tra vết thương cho ‘vị khách’ của cô. Đã bốn ngày trôi qua, anh vẫn nằm mê man trên giường trong khi cô chăm sóc anh.

Những múi cơ bắp bên dưới tay cô rắn chắc và mạnh mẽ, nhưng cô không thể thấy chúng.

Cô không thể thấy anh.

Thị giác của cô luôn bị lấy đi khi cô được cử đi phán xét một ai. Đôi mắt có thể bị đánh lừa, chúng phán xét sự việc khác hẳn các giác quan khác.

Astrid phải luôn luôn sử xự công bằng mặc dù hiện giờ cô không thực sự cảm thấy thế.

Đã bao nhiêu lần Astrid suy xét bằng một trái tim rộng mở chỉ để cuối cùng bị lừa gạt?

Miles là trường hợp tệ nhất. Một tên Thợ săn đêm đểu cáng, hắn ta đã tỏ ra quyến rũ và hài hước. Hắn đã làm cô lóa mắt bằng sự năng nổ và khả năng làm cho mọi việc trở nên hài hước. Bất cứ khi nào cô có đẩy hắn đến giới hạn của mình, hắn chỉ cười xòa với những bài kiểm tra của cô và tỏ ra mình là một người có tinh thần độ lượng cao trong mọi tình huống.

Bề ngoài hắn có vẻ là một người đàn ông hòa hảo.

Đã có lúc, cô thậm chí còn tưởng cô yêu hắn ta.

Cuối cùng, hắn cố gắng giết cô. Hắn ta hoàn toàn vô đạo đức và độc ác. Lạnh lùng. Tàn nhẫn. Người duy nhất mà hắn ta yêu chính là bản thân của hắn và trong khi hắn ta chỉ là đồ cặn bã, trong đầu óc của hắn, hắn cho rằng mình bị loài người đối xử bất công nên hắn có quyền làm bất cứ điều gì với họ.

Và đó chính là rắc rối lớn nhất của Astrid với những Thợ săn đêm. Họ là những con người thường có xuất thân thấp kém. Bị người khác chà đạp từ lúc mới sinh cho đến khi chết đi, họ thù ghét thế giới. Artemis chưa bao giờ cân nhắc đến điều đó khi cô ta biến đổi họ. Tất cả những gì cô ta muốn là một người lính dưới trướng của Acheron. Một khi họ được tái sinh, Atermis phủi bỏ trách nhiệm của mình và giao họ cho những người khác huấn luyện và quản lí.

Ít nhất thì khi họ vượt quá giới hạn mà Artemis đặt ra. Nữ thần sẽ nhanh chóng đưa họ đi xét xử và thi hành bản án, và mặc dù không có chứng cứ, Astrid ngờ rằng Artemis chỉ tuân theo nguyên tắc này vì không muốn Acheron tức giận với cô ta.

Vì vậy Astrid đã nhiều lần được nhờ đến trong nhiều thế kỉ để tìm lí do cho phép một Thợ săn đêm tiếp tục được sống.

Cô chưa bao giờ tìm được. Chưa một lần. Mỗi một người mà cô xét xử đều rất nguy hiểm và hoang dã. Họ là mối nguy hiểm đe dọa cho loài người hơn cả loài Daimon mà họ săn đuổi.

Hệ thống tư pháp của những vị thần Olympus không được tổ chức như của loài người. Không tồn tại cái gọi là vô tội. Tại Olympus, một khi bị buộc tội,bị cáo phải chứng tỏ anh ta xứng đáng được khoan dung.

Chưa có bất cứ ai chứng minh được.

Người gần như được Astrid kết luận có thể nhận được khoan hồng là Miles, và nhìn xem mọi chuyện đã kết thúc như thế nào. Thật là kinh khủng khi nghĩ đến cô gần như phán hắn ta vô tội và sau đó thả hắn ra bên ngoài thế giới một lần nữa.

Trải nghiệm đó là bài học quý giá nhất mà cô nhận được. Kể từ đó, cô tách bản thân ra khỏi những người khác.

Cô sẽ không để vẻ ngoài đẹp mã và quyến rũ của đàn ông đánh lừa mình một lần nữa. Công việc hiện giờ cả cô là hiểu được trái tim của người đàn ông đang nằm trên giường.

Artemis đã nói Zarek là một kẻ không tim hay đại loại như vậy. Acheron đã không nói gì hết. Anh chỉ trao cô một ánh nhìn xuyên thấu như nói với cô anh tin cô sẽ làm điều đúng đắn.

Nhưng cái gì mới là điều đúng đắn?

“ Zarek, tỉnh dậy đi, anh chỉ còn mười ngày để cứu lấy bản thân thôi.” Cô thì thầm.

Zarek cảm nhận được một cơn đau mơ hồ, điều này khiến anh, một người xuất thân là một tên nô lệ và vật chịu đòn cho người khác, cảm thấy thật khó tin. Bởi vì kể từ khi sinh ra, đau đớn chính là điều thật nhất trong cuộc đời anh.

Đầu anh đau nhức, anh chuyển động, hy vọng sẽ cảm nhận nền tuyết lạnh bên dưới anh. Thay vào đó, anh lại cảm thấy mình được bao phủ bởi một thứ gì đó rất ấm áp.

Mình chết rồi,anh mỉa mai nghĩ.

Ngay cả trong những giấc mơ anh cũng không cảm thấy ấm áp như vậy.

Tuy nhiên, khi anh mở mắt và thấy ánh lửa cháy rực trong lò sưởi và một chồng chăn đắp trên người mình,anh nhận ra anh vẫn còn sống và đang nằm trong phòng ngủ của một người nào đó.

Anh nhìn quanh, căn phòng được trang trí theo tông màu của tự nhiên: hồng nhạt, nâu vàng, nâu và xanh lá đậm. Tường nhà được làm bằng loại gỗ quý chứng tỏ người chủ muốn căn nhà của mình mang lại cảm giác gần gũi với tự nhên, nhưng để được như vậy người đó phải có nhiều tiền để đảm bảo căn nhà được cách nhiệt tốt và ấm áp, không bị gió và hơi lạnh lùa vào.

Giường anh đang nằm là một phiên bản của loại giường sắt khổng lồ đắt tiền được sản suất vào cuối thế kỷ 19. Bên trái anh là một cái bàn nhỏ, trên đó đặt một chiếc bình đựng nước kiểu cổ và chậu rửa mặt .

Bất kì ai sở hữu nời này thì cũng phải rất giàu.

Zarek ghét những người giàu có.

“ Sasha ?”

Zarek cau mày trước một giọng nói du dương, dịu dàng. Giọng của một người phụ nữ. Cô ta đang ở trong một căn phòng khác phía cuối hành lang, nhưng anh không thể xác định rõ vị trí của cô khi mà đầu anh vẫn còn đau nhức.

Anh nghe tiếng rên rỉ nhỏ của một con chó.

“ Ồ, thôi nào.” người phụ nữ nhẹ nhàng khiển trách. “ Bộ tôi làm cậu khó chịu hả ?”

Zarek lại cau mày và cố hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh. Jess và những kẻ khác đang săn lùng anh và anh nhớ là mình đã ngất xỉu ở phía trước một căn nhà.

Một người nào đó trong nhà hẳn đã phát hiện ra anh và kéo anh vào trong, mặc dù anh thực không hiểu tại sao lại có người làm vậy.

Nhưng nó không phải là điều quan trọng. Jess và Thanatos đang săn lùng anh, và không cần đến một nhà khoa học về tên lửa mới có thể tìm ra nơi anh đang ẩn nấp, nhất là khi anh đã mất rất nhiều máu lúc chạy trốn. Chắc chắn, vệt máu sẽ dẫn thẳng đến trước cửa căn nhà gỗ này.

Đã vậy, anh cần ra khỏi nơi này càng-nhanh-càng-tốt. Jess sẽ không làm hại những người đã giúp đỡ anh, nhưng về phần Thanatos thì anh không dám đảm bảo.

Trong đầu anh thoáng thấy hình ảnh một ngôi làng chìm trong biển lửa. Rồi hình ảnh ghê rợn của những xác chết.

Zarek rùng mình trước kí ức đó và tự hỏi tại sao lúc này anh lại nghĩ đến nó.

Anh nói với bản thân nó là một lời nhắc nhở về những thứ anh có khả năng gây ra, và lí do tại sao anh phải rời khỏi nơi này. Anh không muốn làm hại những ai đã tỏ ra tử tế với anh.

Không một lần nữa.

Cố ép bản thân quên đi cơn đau trong người, anh chậm rãi ngồi dậy.

Con chó ngay lập tức chạy vào phòng của anh.

Nhưng nó không phải là một con chó, anh nhận ra khi nó dừng trước giường của anh và gầm gừ với anh. Nó là một con sói trắng khổng lồ. Và nó có vẻ ghét anh.

“ Lùi lại nào, Scooby.” Anh quát. “ Tao đã dùng lông của những con sói lớn hơn và dữ hơn mày để làm giầy.”

Con sói nhe răng ra như thể nó hiểu anh nói gì và thách anh dám như vậy.

“Sasha ?”

Zarek cứng người khi người phụ nữ xuất hiện trước cửa phòng của anh.

Chết tiệt.

Cô ta nhìn thật tuyệt. Mái tóc dài của cô có màu mật ong và nó giống như những gợn sóng mềm mại quấn quanh bờ vai thanh mảnh của cô. Da cô trắng,với gò má hồng hào và đôi môi hiển nhiên là được bảo vệ rất cẩn thận trước khí hậu khắc nghiệt của Alaska. Cô cao gần 1.8 mét và vận một cái áo len dài tay màu trắng cùng với quần jean.

Mắt cô có màu xanh nhạt, rất nhạt. Nhạt đến nỗi nếu nhìn thoáng qua, chúng dười như không màu. Và khi cô bước vào trong phòng với đôi tay đưa ra phía trước để dò dẫm và những bước đi chậm rãi và cẩn thận để định vị con chó sói, anh nhận ra cô bị mù.

Con sói sủa anh hai tiếng, rồi quay đầu đi về hướng chủ của nó.

“Cậu đây rồi.” Cô thì thầm, quỳ xuống để vuốt ve con sói. “ Sasha, cậu không nên sủa như vậy. Cậu sẽ đánh thức vị khách của chúng ta mất.”

“ Tôi tỉnh rồi và tôi chắc đó là lí do nó sủa ầm lên.”

Cô quay đầu về phía anh như thể cô đang cố nhìn rõ anh. “Tôi xin lỗi, chúng tôi thường không có khách và Sasha có một chút khó chịu với người lạ.”

“ Không sao, tôi hiểu cảm giác đó.”

Cô tiến về phía cái giường với đôi tay dò dẫm đường đi. “ Anh cảm thấy thế nào rồi?” Cô hỏi,vỗ nhẹ vào vai anh khi cô định vị anh.

Anh rùng mình trước cảm giác bàn tay ấm áp của cô trên da thịt mình. Một cái chạm nhẹ nhàng. Và nó làm một bộ phận xa lạ của anh nhức nhối. Nhưng tệ nhất là nó làm cho háng anh cương cứng.

Anh chưa bao giờ thích sự đụng chạm của người khác.

“Tôi mong là cô không làm vậy.”

“Làm gì ?” Cô hỏi.

“Chạm vào tôi.”

Cô chầm rãi lùi lại và cẩn trọng chớp mắt như thể hành động vừa rồi là một thói quen hơn là phản xạ. “Tôi nhìn bằng cách chạm vào.” Cô nhẹ nhàng nói. “ Nếu như tôi không chạm vào anh thì tôi sẽ hoàn toàn mù.”

“ Ồ, chùng ta đều có những rắc rối riêng.” Anh nhích người qua phía bên kia giường và đứng dậy. Trên người anh chỉ mặc mỗi cái quần lót bằng da và quấn một vài miếng băng. Cô hẳn đã cởi đồ anh ra và điều trị những vết thương trên người anh. Ý nghĩ đó khơi lên trong anh một cảm giác lạc lùng. Trước kia, chưa ai từng hạ mình chăm sóc cho anh mỗi khi anh bị thương.

Tại sao cô lại làm vậy?

Ngay cả Acheron và Nick còn bỏ anh một mình cùng với các dụng cụ y tế lúc anh bị thương ở New Orleans. Điều tốt nhất mà họ có thể làm là đề nghị đưa anh về nhà để anh có thể tự mình trị thương.

Dĩ nhiên, họ có thể giúp anh nhiều hơn thế nếu anh bớt tỏ ra thù địch với họ, nhưng tỏ ra thù địch là thứ mà anh giỏi nhất.

Zarek thấy quần áo của mình được máng trên một cái ghế bập bênh gần cửa sổ. Dù cho cơn đau đang ngự trị trong từng thớ thịt, anh vẫn cố mặc quần áo vào. Sức mạnh của Thợ săn đêm sẽ tự động chữa lành vết thương của anh trong khi anh ngủ, nhưng nếu như có sự giúp đỡ của Người bảo vệ giấc mơ (dream hunter) thì anh sẽ mau chóng bình phục hơn. Họ thường chữa trị cho những Thợ săn đêm bị thương trong khi những Thợ săn đêm đó chìm trong giấc ngủ, nhưng họ không chữa trị cho Zarek.

Anh dè chừng họ nhiều như anh dè chừng những người khác.

Vì vậy, anh học cách nhận lấy những cú đánh và chịu đựng những cơn đau. Đó là tốt nhất cho anh. Anh không thích con người, kẻ bất tử hay bất cứ thứ gì tương tự vậy.

Sống đơn độc vẫn tốt hơn.

Anh nhăn nhó khi thấy lỗ rách ở phía sau chiếc áo sơ mi cuả mình, ngay vị trí phát súng bắn vào anh.

Phải, sống đơn độc vẫn tốt hơn. Không như ‘bạn’ của anh, dù cho anh có muốn thì anh cũng không thể phản bội chính mình.

“ Anh đang đứng hả?” người phụ nữ lạ mặt hỏi, giọng cô tràn đầy ngạc nhiên. “ Đang mặc đồ ?”

“Không” Anh cáu kỉnh nói. “Tôi đang tè lên tấm thảm của cô. Cô nghĩ tôi đang làm cái quái gì chứ?”

“ Tôi mù, tất cả những gì tôi biết là anh đang đi tè lên tấm thảm của tôi, mà nó tình cờ là một tấm thảm rất đẹp, nên tôi hy vọng anh chỉ đùa thôi.”

Anh cảm thấy một tia thích thú trước lời đáp trả của cô. Cô nhanh trí và thông minh. Anh thích điều đó.

Nhưng anh không có thời gian để lãng phí. “ Nghe này, quý cô. Tôi không biết cô mang tôi vào đây bằng cách nào, nhưng tôi rất biết ơn điều đó. Tuy nhiên, tôi phải đi. Tôi đảm bảo cô sẽ hối hận nếu tôi không đi khỏi đây.”

Cô đứng dậy khỏi giường khi nghe thấy những lời nói đầy vẻ thù địch của anh và ngay lúc đó anh nhận ra mình vừa to tiếng với cô.

“Bên ngoài đang có bão tuyết rất lớn.” Cô nói, giọng điệu không còn thân thiện như lúc trước. “ Không có ai có thể đi ra ngoài vào lúc này.”

Zarek không tin lời cô cho đến khi anh vén tấm màn cứa sổ lên. Tuyết đang rơi rất nhanh và dày đến nỗi nó giống như một bức tường trắng kiên cố.

Anh lẩm bẩm chửi rủa. Rồi cao giọng hỏi. “Tuyết rơi như vậy trong bao lâu rồi?”

“ Khoảng vài giờ rồi.”

Anh nghiến răng khi nhận ra anh bị mắc kẹt ở đây.

Với cô.

Chuyện này thật tồi tệ, nhưng ít nhất thì bọn chúng không thể lần theo dấu vết của anh. Nếu may mắn thì tuyết sẽ xóa sạch hết dấu vết của anh và anh biết Jess rất ghét lạnh.

Về phần Thatanos,theo như tên gọi,ngôn ngữ và vẻ ngoài, Zarek chắc hắn là người Địa Trung Hải cổ và điều đó có nghĩa là Zarek vẫn có lợi thế hơn hai người bọn họ. Từ hàng thế kỉ trước anh đã học được cách di chuyển nhanh trên tuyết và tránh những thứ có thể gây nguy hiểm.

Ai mà ngờ được chín trăm năm ở Alaska lại có ngày trở thành một lợi thế?

“ Làm sao mà anh có thể đứng dậy và di chuyển?”

Câu hỏi của cô làm anh giật mình. “ Xin lỗi, cô vừa nói gì?”

“Vài ngày trước, khi tôi tìm thấy anh, anh bị thương rất nặng. Làm sao mà hiện giờ anh có thể di chuyển?”

“Vài ngày?” Anh hỏi, sững sờ bởi lời nói của cô. Anh đưa tay lên mặt mình và cảm nhận lớp râu dày trên mặt.

Chết tiệt. Nhiều ngày đã trôi qua. “Mấy ngày rồi?”

“ Gần năm ngày rồi.”

Tim anh đập thình thịch. Anh đã ở đây bốn ngày và bọn chúng vẫn chưa tìm thấy anh? Làm sao có khả năng đó ?

Anh cứng người. Có cái gì đó không ổn.

“ Tôi cho rằng tôi cảm nhận được vết đạn trên lưng anh.”

Lờ đi cái lỗ trên chiếc áo sơ mi. Zarek tròng cái áo lót màu đen vào. Anh chắc chắn Jess chính là người đã bắn anh. Súng ngắn là vũ khí ưa thích của cao bồi. Ý nghĩ Jess cũng phải chịu đau từ phát súng đó là điều duy nhất khiến anh thấy dễ chịu. Trừ khi Artemis đã dở bỏ lệnh cấm của ả ta, thì thằng khốn đó không cảm thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ thỏa mãn.

“ Đó không phải là vết thương gây ra bởi súng.” Anh nói dối. “ Tôi bị ngã.”

“Không có ý xúc phạm gì đâu, nhưng anh hẳn phải ngã từ đỉnh Everest xuống thì mới có những vết thương kiểu này.”

“Phải, có lẽ lần tới, tôi sẽ nhớ mang dụng cụ leo núi của tôi theo.”

Cô quắc mắt nhìn anh. “ Anh đang chế giễu tôi hả?”

“Không. Tôi chỉ không muốn nói chuyện gì đã xảy ra.” Anh chân thành nói.

Astrid gật đầu, cô cố tìm hiểu nhiều hơn về người đàn ông cộc cằn này, người mà có vẻ không thể nói chuyện mà không càu nhàu với cô. Khi tỉnh dậy, anh ta chẳng thân thiện chút nào.

Khi Sasha tìm thấy anh ta, anh ta gần như mất mạng. Không ai đáng phải bị đánh đập dã man và bị bắn, rồi bỏ

lại cho đến chết, giống như anh đã bị.

Những Người cận vệ đã nghĩ cái gì vậy?

Cô ngạc nhiên là người Thợ săn đêm đơn độc này vẫn có thể đứng dậy chỉ sau bốn ngày nghĩ ngơi.

Tốc độ lành lặn của những người đã thề bảo vệ loài người thật phi thường. Nếu một người bình thường tìm thấy Zarek, thì thân phận của anh sẽ bị lộ bởi sự bất cẩn của những Người cận vệ, và loài người sẽ biết về sự bất tử của anh.

Cô có ý định sẽ báo lại chuyện này với Acheron.

Nhưng chuyện đó có thể để sau. Hiện giờ, Zarek có thể đứng dậy và di chuyển. Cuộc đời bất tử và cái chết của anh đều nằm trong tay cô và cô dự định sẽ thử thách anh về mọi mặt để xem liệu anh ta là người như thế nào.

Liệu anh trong anh còn tồn tại lòng trắc ẩn hay anh cũng chỉ vô cảm như cô?

Nhiệm vụ của cô là hóa thân thành những thứ có thể khiến Zarek phát điên. Cô sẽ dồn ép anh vượt quá giới hạn chịu đựng của mình và xem anh sẽ phản ứng như thế nào.

Nếu anh có thể kiểm soát hành động của anh đối với cô, cô sẽ kết luận anh là người biết kiềm chế và an toàn.

Nếu anh kích động và gây tổn thương cho cô dưới bất kì hình thức nào, cô sẽ phán anh có tội và anh sẽ chết.

Hãy bắt đầu bài kiểm tra...

Cô điểm lại trong đầu những thông tin ít ỏi mà cô biết về anh. Zarek không thích trò chuyện với mọi người. Anh không thích người giàu có.

Quan trọng nhất là anh không thích bị chạm vào và bị sai khiến.

Vì vậy cô quyết định trước tiên sẽ thử anh bằng những câu hỏi vẩn vơ.

“Tóc anh có màu gì ?” Cô hỏi. Câu hỏi có vẻ như vô hại lại khiến tâm trí cô thoáng nhớ lại cảm giác mái tóc anh bên dưới bàn tay của cô khi cô gội sạch máu dính trên nó.

Tóc anh mềm mại, mượt mà. Những lọn tóc nhẹ nhàng trượt qua các ngón tay của cô, mơn trớn chúng. Bằng cảm giác, cô biết tóc anh không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng có thể chắc khi để xõa ra nó dài đến vai anh.

“Cô nói gì?” Anh có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của cô và lần đầu tiên không tỏ ra khó chịu trước câu nói của cô.

Anh có giọng nói rất hay. Trầm và ấm. Đậm chất Hy Lạp, và mỗi lần anh nói, cô cảm thấy một cơn rùng mình chạy xuyên qua cô. Cô chưa bao giờ gặp bất kì người đàn ông lại có giọng nói đầy nam tính như anh.

“Tóc của anh. Tôi tự hỏi nó có màu gì?” Cô lặp lại.

“ Cô muốn biết để làm gì?” Anh hỏi giọng đầy khiêu khích.

Cô nhún vai. “ Chỉ tò mò thôi. Tôi sống một mình trong hầu hết thời gian và mặc dù tôi không nhớ rõ màu sắc cho lắm, tôi vẫn cố hình dung chúng theo nhiều cách khác nhau.Chị tôi, Cloie cho tôi một cuốn sách, nó nói mọi màu sắc đều có kết cấu riêng và mang lại cảm giác khác nhau. Ví dụ như màu đỏ, nó có mang lại cảm giác nóng và gập ghềnh.

Zarek cau mày nhìn cô. Đây quả thực là một cuộc trò chuyện kì lạ, nhưng mặc khác,anh cũng đã sống đơn độc đủ lâu để hiểu nhu cầu được nói về bất kì chủ nào với bất cứ ai có thời gian để lắng nghe. “Nó màu đen.”

“Tôi cũng đoán vậy.”

“Phải không?” Anh hỏi trước khi có thể ngăn mình lại.

Cô gật đầu. Cô đi vòng qua cái giường và bước đến gần anh. Cô đứng rất gần anh đến nỗi cơ thể họ gần như chạm vào nhau. Anh cảm thấy một thôi thúc lạ lùng được chạm vào cô. Để cảm nhận làn da cô có mềm mại như vẻ ngoài của nó không.

Chúa ơi, cô thật xinh đẹp.

Người cô cao và mảnh khảnh. Bầu ngực của cô là một tạo vật hoàn hảo. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối anh quan hệ với phụ nữ. Và chưa bao giờ anh ở gần một người phụ nữ như thế này mà không thưởng thức máu của cô ta.

Anh thề là ngay lúc này anh có thể thưởng thức máu của cô. Cảm nhận nhịp tim của cô nện thình thịch bên dưới môi anh và khi anh uống máu cô, cảm xúc và tình cảm của cô tràn đầy trong anh, lấp đầy anh bằng những khoái

cảm và xua đi những đau đớn và sự tê tái.

Mặc dù uống máu người là điều cấm kị, nó lại là cách duy nhất mang lại cho anh khoái cảm. Cách duy nhất có thể chôn vùi nỗi đau trong anh và cho phép anh trải nghiệm thứ được gọi là mơ ước, hy vọng.

Cách duy nhất cho phép anh cảm nhận con người.

Anh muốn cảm nhận cô.

“ Tóc của anh mát lạnh như bầu trời đêm và mềm mại như nhung.” Cô dịu dàng nói.

Câu nói của cô làm vật đàn ông của anh cương cứng với nhu cầu và ham muốn.

Mát lạnh và mềm mại.

Những từ ngữ này khiến anh nghĩ đến hình ảnh đôi chân cô quấn quanh anh. Đến làn da mềm mại, nữ tính tại chân và mông của cô. Đến cảm giác khi chúng cọ sát vào chân anh khi anh bên trong cô.

Hơi thở anh dồn dập. Anh hình dung cảm giác khi cởi cái quần jean ôm, bạc màu ra khỏi đôi chân dài của cô và tách chúng ra. Khi anh luồn tay vào đám lông ngắn xoăn tít của cô cho đến khi anh chạm đến nơi thầm kín nhất, vuốt ve cô cho đến khi cô rên rỉ bên tai anh và ấn chặt người cô vào anh.

Cảm giác khi đặt cô nằm xuống chiếc giường ở phía sau cô và đắm mình trong nơi ấm nóng, ẩm ướt của cô cho đến khi cả hai cùng đạt đến đỉnh.

Để cảm nhận đôi môi cô trên cơ thể anh.

Zarek đứng lặng yên, chìm đắm trong mộng tượng của bản thân trong khi cô đặt tay lên vai anh. Mùi hương của đàn bà, khói và hoa hồng tràn ngập khắp cơ thể anh và anh cảm thấy một nhu cầu mãnh liệt được cúi xuống, vùi mặt mình vào làn da mịn màng của cô và hít thơ hương thơm ngọt ngào toát ra từ người cô. Cắm ranh nanh vào chiếc cổ mềm mại, mỏng manh của cô và tận hưởng nguồn sinh lực bên trong cô.

Anh hé môi trong vô thức, để lộ răng nanh của mình.

Nhu cầu có được cô gần như lấn áp mọi thứ.

Nhưng khao khát được chạm vào cô còn mãnh liệt hơn.

“Anh cao hơn là tôi nghĩ.” Cô lần tay theo đường cong trên bắp tay của anh. Anh rùng mình và háng của anh thậm chí còn cứng hơn.

Anh muốn cô. Muốn đến tuyệt vọng.

Cắn cô...

Con sói của cô gầm gừ.

Zarek lờ nó đi và tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

Chuyện tình ái của anh với phụ nữ luôn luôn nhanh gọn. Anh chưa bao giờ cho phép một người phụ nữ đối mặt hay chạm vào anh trong khi họ đang giao cấu.

Anh luôn chiếm lấy họ từ đằng sau, mạnh bạo và nhanh chóng như một con vật. Anh không bao giờ muốn dành thời gian cho phụ nữ ngoài trừ việc thỏa mãn cơ thể anh.

Tuy nhiên, anh có thể dễ dàng hình dung người lạ mặt này trong vòng tay anh và chiếm lấy cô, mặt đối mặt. Cảm

nhận hơi thở của cô phả lên da anh trong khi anh cưỡi lên cô một cách chậm rãi và mãnh liệt suốt đêm dài và thưởng thức máu cô...

Anh im lặng khi cô lướt tay mình dọc theo cánh tay anh và anh không tưởng tượng được tại sao anh lại không đẩy cô ra.

Vì một vài lý do nào đó, cô làm anh bất động bằng sự đụng chạm của cô.

Vật đàn ông của anh bị thiêu cháy bởi một nhu cầu mãnh liệt. Nếu như anh không biết rõ, anh sẽ thề là cô cố tình làm như vậy.

Nhưng mọi sự đụng chạm của cô đều mang theo sự trong sáng, như nói cho anh biết cô chỉ đơn thuần muốn ‘nhìn thấy’ anh. Không có bất cứ sự mời gọi nào trong hành động đó.

Ít nhất là từ phía cô thì không.

Zarek bước lùi lại, thiết lập khoảng cách 1m an toàn giữa họ.

Anh cần phải làm vậy.

Thêm một phút nữa thôi, anh sẽ lột trần cô trên chiếc giường này.

Cô buông thỏng tay xuống và đứng yên như thể đang chờ anh chạm vào cô.

Anh đã không đáp lại. Chỉ cần một cái chạm nhẹ và anh sẽ biến thành con thú mà mọi người vẫn thường nghĩ.

“ Tên cô là gì?” Câu hỏi bật ra trước khi anh có thể ngăn bản thân lại.

Cô tặng anh một nụ cười thân thiện làm cho vật đàn ông của anh phản ứng lại. “Astrid. Còn anh?”

“Zarek.”

Nụ cười của cô nở rộng. “Anh là người Hy Lạp. Tôi nghĩ vậy qua giọng của anh.”

Con sói chạy quanh chân cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô và giương mắt nhìn anh. Nó nhe răng với ý đe dọa.

Anh thực sự bắt đầu ghét con vật này.

“ Tôi có thể lấy cho anh thứ gì không, Zarek?”

Có,nằm khỏa thân trên cái giường đó và để tôi làm tình với cô cho đến tận bình minh.

Anh nuốt nghẹn với ý nghĩ đó và vật đàn ông của anh cương cứng lên khi âm thanh tên anh trên môi cô.

Dù cô có vuốt ve anh bằng đôi tay của mình thì anh cũng không thể nào cương cứng hơn nữa.

Bằng miệng của cô..

Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy? Anh đang trên đường chạy trốn để bảo toàn mạng sống vậy mà tất cả những gì anh có thể nghĩ là tình dục?

Anh đang hành động hoàn toàn như một thằng ngốc .

“Không, cảm ơn. Tôi ổn.” Anh nói.

Bụng anh réo ầm lên,phản bội chủ nhân của nó.

“Theo tôi thì anh có vẻ đói bụng.”

Chính xác là rất đói, nhưng ngay lúc này anh khao khác được nếm cô hơn là thèm muốn thức ăn. “ Phải. Tôi cho là tôi đang đói.”

“ Đây” Cô nói, vươn tay về phía anh. “ Dù tôi bị mù, nhưng tôi vẫn có thể nấu ăn. Tôi thề rằng nếu Sasha không dịch chuyển bất cứ món đồ nào trong nhà bếp, thì món bít tếch của tôi có thể ăn được.”

Zarek không nắm lấy tay cô.

Cô nuốt nghẹn lộ vẻ bồn chồn vầ ngượng ngùng, rồi buông thõng tay mình xuống và hướng ra khỏi phòng.

Sasha gầm gừ với anh một lần nữa.

Zarek gầm gừ đáp trả và giẫm chân mình lên con sói đáng ghét đó, con vật nhìn như muốn xé tọac chân anh ra.

Anh bắt gặp một cái nhìn mang vẻ khiển trách trên gương mặt của Astrid khi cô dừng lại tại lối vào và quay đầu lại nhìn bọn họ. “ Anh đang bắt nạt Sasha hả?”

“Không, tôi chỉ đáp trả lại lời chào hỏi của nó thôi.” Tai con sói vẫn vểnh lên nghe ngóng khi nó đã chạy ra khỏi phòng. “ Rin Tin Tin có vẻ không thích tôi cho lắm.”

Cô nhún vai. “ Cậu ấy không thích nhiều người cho lắm. Đôi lúc thậm chí cả tôi cậu ấy cũng không thích.”

Astrid quay người và đi xuống cuối hành lang với Zarek đi phía sau.Có điều gì đó rất đáng ngại về người đàn ông này. Chết chóc. Và đó không chỉ là sức mạnh cô cảm nhận được từ cánh tay của anh khi cô chạm vào nó.

Anh toát ra một cái gì đó rất đen tối đến nỗi khiến cho mọi người,kể cả người mù cũng phải đề phòng và tránh xa anh ra. Một cái gì đó có thể là làm cho Sasha cảm thấy khó chịu. Một cái gì đó làm người khác bồn chồn.

Thậm chí là sợ hãi.

Có lẽ Artemis nói đúng. Có lẽ cô nên phán anh có tội và quay trở về nhà..

Nhưng anh ta đã không tấn công cô. Ít nhất thì vẫn chưa.

Astrid dẫn anh đến quầy ăn sáng nơi có ba cái ghế cao được đặt ở đó. Lúc trước, các chị của cô đã đặt chúng ở đó khi họ đến thăm và nhắc nhở cô về lần xét xử trước.

Cả ba người chị của cô đã rất không vui khi cô nhận lời mẹ mình phán xét Zarek, nhưng cuối cùng thì họ cũng

không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn cô hoàn thành công việc của mình.

Nỗi bất an lớn nhất của họ là việc có một vài thứ ngay cả ba nữ thần số mệnh cũng không thể kiểm soát được.

Ý chí cá nhân là một trong những thứ số mệnh không thể kiểm soát.

“Anh có thích món bò hầm không?”

“ Tôi không phải là người kén chọn. Chỉ cần là đồ ăn nóng sốt và không phải do tôi nấu là tôi đã hài lòng rồi.”

Cô để ý thấy vẻ cay nghiệt trong giọng nói của anh. “Anh vẫn thường tự mình nấu ăn sao?”

Anh không trả lời.

Astrid dò dẫm đường đến bếp lò.

Khi Astrid đến gần cái nồi, Zarek đột ngột xuất hiện ở đó, tóm lấy tay cô và kéo cô về phía sau. Anh di chuyển quá nhanh và không gây ra tiếng động làm cô há hốc miệng vì giật mình.

Tốc độ và sức mạnh của anh khiến cô dè chừng. Người đàn ông này có thể dễ dàng làm đau cô nếu anh ta muốn, và với thực tế mạng sống của anh phụ thuộc vào cô quyết định của cô, thì đây quả là một phát hiện đáng sợ.

“ Để tôi làm cho.” Anh gay gắt nói.

Cô nuốt ghẹn khi cảm nhận sự giận dữ vô cớ trong giọng nói của anh. “Tôi không vô dụng đến vậy đâu. Tôi thường xuyên làm việc này mà.”

Anh thả cô ra. “ Tốt thôi, cứ tự nhiên làm phỏng bản mình đi, tôi không quan tâm.” Anh rời khỏi cô.

“Sasha ?” Cô gọi.

Con sói tiến đến bên cạnh cô và dựa vào chân cô để cô biết nó đang ở đâu. Qùy người xuống, cô ôm đầu nó trong tay mình và nhắm mắt lại.

Mở rộng đầu óc mình, cô tiến vào tâm trí của Sasha cho đến khi cô có thể nhìn thấy qua đôi mắt của nó. Cô nhìn thấy Zarek đang bước trở lại quầy ăn sáng và cô kìm nén tiếng thở hổn hển.

Vì lo sợ vẻ ngoài của anh có thể là ảnh hưởng đến phán xét của cô về tính cách của anh trước khi cô có cơ hội tìm hiểu về anh, ngoài lần này ra cô chưa lần nào dùng đôi mắt của Sasha để nhìn anh.

Giờ thì cô biết cô đã rất sáng suốt.

Zarek đẹp trai đến khó tin. Mái tóc đen bóng mượt của anh chỉ hơi dài qua bờ vai rộng một chút. Chiếc áo cổ lọ màu đen anh đang mặc bó sát vào người anh để lộ ra các cơ bắp săn chắc. Khuôn mặc anh cân đối và đẹp như tạc. Mặc dù một phần khuôn mặc anh bị bao phủ bởi bộ râu quai nón thì nó vẫn được xem là một hình mẫu điển hình cho vẻ đẹp nam tính. Tuy nhiên, anh không chỉ đẹp mà còn đẹp trai một cách đen tối. Gương mặt đó gần như mang vẻ khắc nghiệt nếu như không nhờ hàng lông mi dài đen bóng và đôi môi bướng bỉnh làm cho đường nét trên gương mặt anh trở nên mềm mại hơn.

Và khi anh ngồi xuống cô có dịp chiêm ngưỡng cặp mông tuyệt đẹp bên dưới chiếc quần da.

Người đàn ông này là một vị thần.

Nhưng điều làm cô ấn tượng nhất là khi anh ngồi xuống và đăm chiêu nhìn vào quầy ăn sáng, đôi mắt như màng đêm của anh toát lên một nỗi buồn sâu thẳm. Như thể có một bóng ma lởn vởn trong ánh mắt đó.

Anh có vẻ mệt mỏi. Mất mác.

Và đáng chú ý nhất là anh có vẻ rất cô đơn.

Anh liếc nhìn họ rồi nhăn mặt.

Cô vỗ nhẹ đầu Sasha và ôm nó vào người cứ như không có chuyện gì bất thường xảy ra. Cô hy vọng Zarek không biết cô đang làm gì.

Những chị gái của cô đã cảnh báo cô người Thợ săn đêm này có những sức mạnh đặc biệt như di chuyển đồ đạc và nghe được những âm thanh ở rất xa, nhưng tất cả bọn họ đều không biết anh có thể cảm nhận được sức mạnh ít ỏi của cô hay không.

Cô chỉ cảm thấy rất may mắn vì anh không có khả năng ngoại cảm. Nếu như anh sở hữu sức mạnh đó thì công việc của cô sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Cô đứng lên và đi đến tủ đựng chén để lấy một cái bát cho Zarek, và một cách cẩn thận, cô múc món thịt hầm

cho vào bát. Rồi cô đặt nó lên quầy ăn không xa nơi mà Zarek đang đứng.

Anh với tay đón lấy cái bát từ cô. “ Cô sống một mình?”

“ Chỉ có tôi và Sasha.” Cô thắc mắc tại sao anh lại quan tâm đến chuyện đó.

Chị gái của cô, Cloie đã cảnh báo cô rằng Zarek có thể trở nên rất bạo lực chỉ với một khiêu khích nhỏ. Rằng nhiều người đều biết Zarek đã từng tấn công Acheron và những người khác vì họ đến gần anh ta.

Trong giới Thợ săn đêm có tin đồn sở dĩ Zarek bị đày đến Alaska là vì anh ta đã phá hủy một ngôi làng mà anh ta có trách nhiệm bảo vệ. Không ai biết lí do. Chỉ biết rằng vào một đêm anh ta phát khùng và tàn sát mọi người sống ở đó, rồi san bằng nhà cửa của họ.

Các chị của cô từ chối bàn luận về điều gì đã xảy ra vào đêm đó vì sợ sẽ ảnh hưởng đến phán xét của cô.

Vì tội ác của Zarek, Artemis đã đày anh ta đến nơi hoang vu lạnh giá này.

Chỉ là anh hơi tò mò về cách cô sắp xếp cuộc sống hay còn bất kì còn một lí do sâu xa nào khác khiến anh hỏi như thế?

“Anh có muốn uống gì không?” Cô hỏi anh.

“ Chắc rồi.”

“Anh muốn uống gì?”

“Cái gì cũng được.”

Cô lắc đầu vì câu nói của anh. “Anh không phải là một người kén chọn lắm?”

Cô nghe thấy anh hắng giọng. “Không.”

“Tôi không thích cách hắn ta nhìn cậu.”

Cô nhướng mày khi lời nói đầy giận dữ của Sasha vang lên trong đầu cô. “ Cậu không thích cách bất kì đàn ông nào nhìn mình.”

Coi sói chế giễu. “Cũng thế thôi, hắn chưa lần nào dứt mắt khỏi cậu, Astrid. Hắn đang nhìn cậu đó. Hắn đang cúi đầu, nhưng trong mắt hắn chứa đầy thèm khát khi hắn nhìn chằm chằm vào cậu. Ánh nhìn của hắn quá mãnh liệt. Tôi có thể cắn hắn ta không?”

Vì lí do nào đó, biết rằng Zarek đang nhìn mình làm cả người cô nóng lên và run rẩy. “ Không, Sasha. Tỏ ra tử tế một chút đi.”

“ Astrid, tôi không muốn tỏ ra tử tế. Mỗi tế bào trong người tôi kêu gọi tôi hãy cắn hắn ta. Nếu cậu có bất cứ tôn trọng nào đối với bản năng động vật của tôi, thì cậu nên để tôi hạ hắn ta và tiết kiệm cho cả hai chúng ta mười ngày ở nơi lạnh giá này.”

Cô lắc đầu với cậu ta. “

Tụi mình chỉ vừa gặp anh ta thôi mà, Sasha. Sẽ như thế nào nếu hàng thế kỉ trước Lare đã ngay lập tức kết luận rằng cậu có tội khi chị ấy mới nhìn thấy cậu?”

“ Ồ vậy là cậu lại một lần nữa tin vào lòng tốt?”

Cô ngập ngừng. Không, cô không tin. Nhiều khả năng Zarek xứng đáng nhận lấy tội chết, nếu như một nữa những điều cô nghe về anh là sự thực.

Tuy nhiên, câu nói của Acheron ám ảnh cô.

“ Mình nợ Acheron nhiều hơn mười phút trong thời giờ của mình.”

Sasha khịt mũi.

Cô rót cho Zarek một tách trà và mang nó cho anh. “ Đây là trà hương thảo, anh uống được không?”

“Sao cũng được.”

Khi anh đón lấy cái tách từ tay cô, cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ những ngón tay anh khẽ lướt qua các ngón tay cô.

Một luồng cảm xúc mãnh liệt xuyên qua cô. Cô cảm nhận được sự ngạc nhiên của anh. Nhu cầu cháy bỏng của anh.Ham muốn không thể thỏa mãn của anh.

Điều đó thực sự làm cô sợ hãi. Người đàn ông này có thể làm bất cứ điều gì. Người có sức mạnh gần như ngang bằng với các vị thần.

Anh có thể làm bất cứ điều gì với cô...

Cô cần phải làm anh sao lãng.

Và làm bản thân cô sao lãng.

“Vậy đã có chuyện gì xảy ra với anh?” Cô hỏi, tự hỏi không biết anh có phá bỏ nguyên tắc im lặng của mình và kể cho biết những người kia muốn gì từ anh.

“Không có gì.”

“Ồ, vậy thì tôi hi vọng tôi sẽ không bao giờ có dịp nói ‘Không có gì’ khi mà hành động đó có khả năng tạo ra một cái lỗ trên lưng của tôi.”

Cô nghe tiếng anh cầm tách trà của mình lên, nhưng anh không trả lời.

“Anh nên cẩn thận hơn.”Cô nói.

“ Tin tôi đi, tôi không phải là người cần phải cẩn thận đâu.”Giọng anh đầy vẻ cay nghiệt khi anh nói những từ ngữ đó, nhấn mạnh sự nguy hiểm của anh.

“Anh đang đe dọa tôi hả?” Cô hỏi.

Một lần nữa anh không nói gì. Người đàn ông này như một bức tường của sự im lặng.

Vì vậy, một lần nữa cô dùng những câu hỏi để dồn ép anh. “ Anh có cần gọi cho bất cứ ai để báo anh vẫn bình an không?”

“Không.” Anh nói,giọng anh trống rỗng.

Cô gật đầu ngẫm nghĩ về điều anh nói. Zarek chưa bao giờ được cấp một Người cận vệ.

Cô không thể hình dung nỗi bị trục xuất theo kiểu Zarek đã bị.Tại thời điểm anh bị trục xuất, khu vực này của thế giới vẫn còn rất ít người sinh sống.

Khí hậu ở đây rất khắc nghiệt.Khó có thể sinh sống.Khô cằn. Lạnh lẽo.

Cô chỉ mới sống ở đây vài ngày mà đã cảm nhận được sự khắc nghiệt đó. Nhưng ít nhất cô vẫn còn mẹ cô, các chị gái và Sasha giúp cô thích nghi.

Zarek bị mọi người ruồng rẩy.

Trong khi những Thợ săn đêm khác được phép có cộng sự và người hầu, Zarek buộc phải chịu đựng sống trong cô đơn.

Một mình.

Cô không thể hình dung nỗi làm sao mà anh có thể chịu đựng trong nhiều thế kỉ khi mà anh phải vật lộn để sống qua ngày, biết rằng mình sẽ không bao giờ nhận được bất kì lệnh ân xá nào.

Chẳng trách sao anh ta phát điên.

Tuy vậy, đó cũng không phải là cái cớ cho hành vi của anh. Như anh đã nói mọi người đều có những rắc rối riêng.

Zarek ăn hết món ăn của mình rồi mang ly chén cho vào bồn rửa. Theo thói quen, anh rửa sạch ly chén, rồi đăt chúng lên giá đựng.

“Anh không cần phải làm việc đó. Tôi có thể rửa chúng mà.”

Anh lau khô tay bằng khăn lau chén dĩa mà cô đặt trên quầy ăn. “ Thói quen.”

“Anh hẳn là cũng sống một mình.”

“Phải.”

Anh nhìn cô dò dẫm đến gần anh. Một lần nữa cô di chuyển sang bên cạnh anh, xâm nhập vào không gian của riêng anh. Anh bị giằng xé giữa mong muốn được đứng bên cạnh cô và thôi thúc nguyền rủa sự gần gũi của cô.

Anh quyết định tránh xa cô. “Này, cô có thể tránh xa tôi một chút được không?”

“ Bộ anh thấy khó chịu khi tôi đến gần hả?”

Hơn cả những gì cô có thể hình dung ra. Khi cô ở gần anh, anh dễ dàng quên đi anh là thứ gì. Dễ dàng vờ như anh là một con người bình thường.

Nhưng đó không phải là anh.

Không bao giờ là anh.

“Phải, rất khó chịu,” Anh nói, hạ thấp giọng đe dọa. “Tôi không thích người khác ở gần mình.”

“ Tại sao?”

“ Thưa quý cô, việc đó không liên quan cái khỉ gì đến cô.” Anh quát cô. “Tôi chỉ không thích người khác chạm vào tôi và tôi cũng không thích họ đến gần tôi. Vì vậy lùi lại và để tôi yên trước khi tôi làm đau cô.”

Con sói gầm gừ với anh, lần này lộ vẻ dữ tợn hơn.

“ Và mày, Kibbles,” Anh gầm gừ với con sói. “ tốt hơn là tránh xa tao ra. Mày mà còn gầm gừ thêm một lần nào nữa và tao thề là tao sẽ thiến mày bằng một cái muỗng.”

“Sasha ,đến đây.”

Anh nhìn con sói ngay lập tức chạy đến bên cạnh cô.

“Tôi rất tiếc vì anh cảm thấy hai chúng tôi phiền phức.” Cô nói. “Nhưng vì chúng ta có vẻ bị mắc kẹt với nhau

trong một lúc, anh có thể cố tỏ ra thân thiện một chút. Ít nhất thì cũng tỏ ra lịch sự một chút.”

Có lẽ cô nói đúng. Nhưng điều khó ở đây là anh không biết làm thế nào để tỏ ra thân thiện, chứ đừng nói đến lịch sự. Chưa có ai muốn trò chuyện với anh khi anh là con người hay là Thợ săn đêm.

Thậm chí khi lần đầu tiên anh đăng nhập vào trang Web Thợ-săn-đêm.com để chat vào mười năm trước, những Thợ săn đêm khác, lớn tuổi hơn, đã nổi cơn tanh bành với anh và tấn công anh.

Anh đang bị đi đày.Một trong những luật lệ đối với những người bị trục xuất là không ai được phép nói chuyện với anh ta.

Anh bị cấm đăng bài ở bản thông tin, phòng chat, thậm chí ở những nhóm riêng.

Nhờ tình cờ mà anh gặp được Jess, người đang ở trong phòng chơi bài chờ đợi Myst đối thủ của mình online. Là một Thợ săn đêm còn trẻ tuổi, anh ta không biết mình không được phép bắt chuyện với Zarek , Jess đã chào hỏi anh như một người bạn.

Sự lạ thường trong hành động đó làm Zarek yếu lòng và vì vậy anh đã nói chuyện với chàng cao bồi. Trước khi

anh nhận ra, họ đã giống như bạn của nhau.

Và nó đã mang lại cho anh cái gì?

Không gì cả ngoại trừ một viên đạn gắm vào lưng.

Quên đi. Anh không cần trò chuyện. Anh không cần gì cả. Và điều cuối cùng mà anh muốn là tỏ ra thân thiện với một phụ nữ phàm trần, người có thể gọi điện báo cảnh sát nếu cô ta phát hiện ra anh là ai và là thứ gì.

“Nghe này công chúa, đây không phải là cuộc trò chuyện xã giao. Ngay khi thời tiết khá hơn, tôi sẽ lập tức ra khỏi

đây. Vì vậy hãy để tôi yên trong vài giờ tới và vờ như tôi không ở đây.”

Astrid quyết định lùi lại một chút và để anh có một ít thời gian làm quen với sự hiện diện của cô.

Anh không hề biết, anh sẽ bị mắc kẹt ở đây lâu hơn rất nhiều so với vài giờ. Cơn bão sẽ chỉ yếu đi khi cô muốn nó yếu đi.

Còn bây giờ, cô sẽ cho anh thời gian để suy ngẫm và làm quen.

Vẫn còn rất nhiều bài kiểm tra anh cần phải vượt qua. Cô sẽ không nương tay trong những bài kiểm tra đó.

Nhưng việc đó có thể để sau. Bây giờ anh vẫn còn bị thương và cảm thấy bị phản bội.

“Được thôi, tôi ở trong phòng ngủ của mình nếu như anh cần tôi.”

Cô để Sasha lại trong bếp để trông chừng anh.

“Tôi không muốn canh chừng hắn.”Sasah cằn nhằn.

“Sasha, ngoan nào.”

“ Lỡ hắn làm cái gì đó kinh tởm thì sao?”

“Sasha!”

Con sói càu nhàu.

“Được rồi. Nhưng tôi có thể cắn nhẹ hắn ta một cái không? Chỉ để cho hắn có cái nhìn đúng đắn về tôi?”

“Không.”

“Tại sao?”

Cô do dự bởi câu hỏi khi bước vào phòng ngủ của mình.

“Vì có điều gì đó mách bảo mình rằng nếu cậu tấn công anh ta, thì cậu mới chính là người có được cái nhìn đúng đắng về sức mạnh của anh ta.”

“ Phải, được rồi.”

“Sasha! làm ơn đi mà.”

“ Được thôi, tôi sẽ trông chừng hắn ta. Nhưng nếu hắn ta làm bất cừ điều gì kinh tởm, tôi sẽ biến khỏi đây ngay lập tức.”

Cô thở dài với người đồng hành trái tính trái nết của mình và nằm xuống giường, cố gắng nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu trận chiến ý chí tiếp theo với Zarek.

Cô hít một hơi dài và nhắm mắt lại. Cô tiến vào tâm trí của Sasha một lần nữa để kiểm tra Zarek đang làm gì.

Anh đang đứng trước cửa sổ, nhìn cơn bão tuyết.

Cô có thể nhìn thấy vết rách tơi tả đằng sau chiếc áo sơ mi của anh. Nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt anh. Anh nhìn có vẻ nản lòng đồng thời lại có vẻ rất quyết tấm.

Dáng vẻ của anh toát lên sự già dặn. Một sự khôn ngoan có vẻ đối lập với vẻ bề ngoài khắc nghiệt của anh.

“Zarek, anh là người như thế nào?” Cô thầm tự hỏi bản thân.

Câu hỏi này nối tiếp những câu hỏi khác. Trong vài ngày tới, cô sẽ biết chắc chắn anh là con người như thế nào. Và nếu như Artemis nói đúng và anh thực sự là tên vô đạo đức và là kẻ giết người, cô sẽ không do dự lệnh cho Sasha giết chết anh.
Bình Luận (0)
Comment