Hôm sau, Ma Kim và Hồ Mẫn lại phải lấy cớ kiểm tra khu mỏ để xin phép ba cô nương kia đi tới ngôi làng phía Đông Bắc.
Hắn ta bay thẳng vô hang động của xà tinh, con rắn này có vẻ lười biếng, lần nào hắn tới cũng thấy nó đang ngủ say sưa nên hắn sút cho một cú dính vách, chấn động không nhỏ, vài mẩu đá rơi xuống.
Xà chúa tức giận hết lên:
-Này, cái hang này chông chênh lắm rồi, nếu nó sập thì ta bắt đền ngươi.
-Thế thì tốt quá! (Ma Kim)
Vậy là hắn cùng Hồ Mẫn đập phá cái hang trong sự bất lực của rắn tinh.
-Làm ơn dừng lại đi, có gì từ từ nói.
Ta xin lỗi mà.
Ma Kim dừng lại và quay sang nói:
-Thôi được rồi, ta vào thẳng vấn đề luôn, con rắn nhà ngươi làm con gái con nứa nhà người ta mang thai rồi, tính sao đây?
-Hả? Cô ta vậy mà thụ thai rồi sao? Không thể tin được!
-Tính phủi bỏ trách nhiệm hả con tra rắn này.
Có tin ta đây lột da ngươi không?
-Giờ ngươi muốn ta làm sao mới vừa lòng.
-Đoạt xá biến thành yêu nhân, sau đó về sống chung với Lam Ngọc, chăm sóc cho cô ta và đứa con trong bụng.
-Ngươi không đùa chứ? Cho ta thời gian suy nghĩ đã rồi trả lời cho ngươi.
-Trả con mẹ nhà ngươi, đấy là thông báo, chứ không phải là câu hỏi.
Ở yên đây mà chuẩn bị tâm lý đi, giờ ta đi kiếm nguyên liệu cho ngươi.
"Hắn làm việc là sao chứ, ép rắn quá đáng mà, rõ ngày trước hắn ta bắt ta thụ thai, giờ thì nói cái giọng như ta là tội nhân vậy.
Dù gì trước đây ta cũng là chúa tể của ngọn núi này.
Không nể mặt chút nào cả." Xà tinh tức lắm, lỡ miệng thốt thành tiếng rủa mắng:
-Khốn nạn.
Ma Kim quay người lại:
-Ngươi vừa nói gì cơ?
Xà tinh lắc lắc đầu phủ nhận:
-Không có không có, ngươi nghe nhầm rồi.
-Coi chừng ta!
Thế là hai người họ đi tới gặp một tên thuộc hạ trong làng, tra hỏi thử dạo gần đây có nữ nhân nào vừa chết không, tiếc là câu trả lời là không.
-Hoàng Hà Thành lớn như thế còn không có mà.
Huống hồ ngôi làng nhỏ này.
(Hồ Mẫn)
-Để ta dò la thêm vài nơi nữa, nếu không có thì đành giết nữ tù nhân.
(Ma Kim)
Bọn họ đi qua vài ba ngôi làng khác, vẫn chỉ nhận được kết quả là không.
-Hay cho con rắn đó thể xác nam nhân đi.
(Hồ Mẫn)
-Nếu là nam nhân thì ta đã để cho một đứa thuộc hạ lo liệu rồi.
Cần gì tới con rắn ngu đó.
(Ma Kim)
Trên đường trở về địa lao ở Hoàng Hà Thành thì trời xui đất khiến, Ma Kim thấy nghe thấy tiếng kêu cứu của một đám người ở gần con đường giao thương phía Bắc
Hai người tò mò đi đến xem thì thấy một con nhện tinh đang giăng tơ bắt giữ một đám người đang vận tiêu, thật may cho đám người này, ả ta nửa người nửa nhện.
Thế nên Ma Kim động lòng trắc ẩn quyết định ra tay hành hiệp trượng nghĩa.
Khi vừa đáp xuống một cái cây, hắn liền ném lưỡi hái, nhện tinh không kịp phản xạ, thế là ba cái chân của nó đứt lìa.
Hồ Mẫn triệu hai phân thân nhảy xuống thuyền lao tới yêu nhân.
Nhưng mà chưa kịp làm gì đã bị đống dây tơ khống chế.
Nàng tức tối tính đích thân nhảy xuống xử lý nhưng bị Ma Kim cản lại.
-Muốn đi chết à, nó cũng tầm nhị giai đấy không đùa đâu, dùng vũ hồn đi.
Thế là nàng đành thả con mèo béo múp míp xuống.
Với hình dáng nhỏ bé, tốc độ lại nhanh, nhện tinh dù cố gắng để cỡ nào cũng không thể phóng tơ trói Bạch Miêu lại.
Nó lao tới cắn xé bàn tay của ả, không ngờ con nhện tinh này cũng thông minh, liền hi sinh một cánh tay, dùng tơ nhện quấn chặt lấy con mèo.
Nhưng mà ả ta đã tính sai, Bạch Miêu bá đạo xé rách đám tơ nhện, thứ mà chủ nhân của nó là Hồ Mẫn khéo còn không thể lay động.
Nó lao lên gặm ngay vào cổ, phân thân Ma Kim bí mật thả ngay từ đầu lao tới, chộp lấy lưỡi hái đang ghim dưới đất, chặt đứt mấy cái chân còn lại.
Vậy là con yêu nhân xấu số đã bị thu phục, Ma Kim và Hồ Mẫn cũng giải cứu cho đám người bị nhện tinh bắt giữ.
Rất may là chưa có thương vong nào, chắc ả tính trói hết lại rồi gom về ổ một thể, dù gì trong tơ nhện có dung dịch giúp duy trì sự sống tối thiểu, giúp con mồi không bị thối rửa.
Thì ra đây là một đoàn thương nhân, đang dự định đi tới Hoàng Hà Thành.
Ma Kim cũng chẳng quan tâm lắm, thu mấy cái chân nhện vào túi trữ vật, sau đó lôi yêu nhân tới chỗ của xà tinh.
-Hàng về, hàng về rồi đây.
(Ma Kim)
-Sao ngươi lại đem yêu nhân về thế này.
Với cả con này là con gì đây, ve yêu à? (Xà chúa)
-Không phải, là nhện đó, có điều ta chặt hết chân của ả rồi!
-Ngươi cũng ác gớm.
-À mà đợi tí ta tra khảo một tí đã, nếu ngươi không phiền.
-Có gì đâu nào, miễn đừng phá nát cái hang của ta là được.
Thế là Ma Kim bắt tay vào việc, đầu tiên là tát mấy cái cho con yêu nhân kia tỉnh lại.
Hắn bắt đầu gặn hỏi:
-Nè, hang ổ của ngươi ở đâu?
-Khốn khiếp.
Mau giết ta đi!
Ma Kim mấy cây kim châm ra, bắt đầu đâm vào nhũ hoa của ả ta khiến ả đau đớn khôn xiết.
-Nói đi nào!
-Tên khốn!
Thế là Ma Kim lại dùng kim châm khắp bộ phận trên cơ thể của ả, tiếng la đau đớn vang dội khắp hang động.
Đến yêu quái như xà tinh còn không dám chứng kiến, phải đi ra ngoài đợi.
-Ngươi thật sự cứng đầu thật đó! Nhưng mà nói nhỏ nghe này, khi nãy ta có để lại một phân thân ở đó, vô tình bắt gặp mấy bé nhện con chạy ra tìm mẹ, cho nên nãy giờ trêu ngươi tí thôi.
Hahaha.
-Ngươi....
Nhện tinh gục đầu xuống vô vọng, biết có cầu xin thì hắn cũng không tha cho đàn con của ả.
Ma Kim lạnh lùng nói:
-Em yêu, cho Bạch Miêu ăn phần thân nhện của ả này đi, chừa lại phần người tí cho xà tinh hấp thụ là đủ rồi.
Hồ Mẫn triệu vũ hồn ra, nhưng khi nàng nhìn lên gương mặt bê bết máu của yêu nhân, có chút thương cảm, đành ra lệnh cho Bạch Miêu phóng lên cổ chấm dứt sự giày vò này.
Nhưng mà có một điều khiến Hồ Mẫn bất ngờ, vũ hồn của nàng lại kháng lệnh, mà hành động theo ý chỉ của Ma Kim.
Hắn giải thích:
-Nếu cô ta chết thì tỉ lệ dung hợp sẽ giảm đó.
-Làm ơn, tha cho cô ấy đi, anh hành hạ như thế đã đủ rồi mà.
-Nhưng còn mèo này thích ăn thịt tươi cơ.
-Anh không thương em sao?
-Thôi thôi, em là nhất, chịu chưa.
Xà tinh đâu, vào đây!
Thế là xà chúa một đớp đứt nửa thân trên của yêu nhân, sau đó theo lời của Ma Kim chỉ dạy mà vận linh khí để chuyển hóa cơ thể, quá trình tốn khoảng nửa canh giờ.
Trong lúc Hồ Mẫn đứng nhìn con mèo ăn thịt nửa thân dưới con nhện, nàng thắc mắc:
-Cơ thể nhện có độc, mặc dù là vũ hồn nhưng nó ăn như vậy có bị gì không?
-Anh cũng không biết nữa, cơ mà chắc là không đâu, khéo ăn nhiều quá lại hấp thụ đặc tính của loài nhện cũng nên.
Không ngờ dự đoán của Ma Kim lại thành sự thật, Bạch Miêu sau khi ăn xong, cái phần mông mèo lại trở nên béo múp, đuôi giờ cũng bị tiêu biến.
-Aaaaa, bắt đền anh đấy! Nó cụt mất đuôi rồi! (Hồ Mẫn)
-Nhìn cũng dễ thương mà.
Bắn thử tí tơ ra nào!
Cái mông của Bạch Miêu ưởn lên trên, lắc lắc vài cái liền bắn ra được một sợi tơ nhện dính lên trên trần, nhưng mà nó chưa kiểm soát được sự đàn hồi, cơ thể vì thế bị kéo văng lên trên, va chạm mạnh khiến cho cái hang rung rinh, bản thân nó cũng tan biến vào trong người Hồ Mẫn để dưỡng sức.
Hai người thấy vậy liền bật cười sảng khoái, ai ngờ vài giây sau cả cái hang đổ sụp xuống.
Ma Kim nhanh chân lao tới đưa lưỡi hái chạm tay Hồ Mẫn, bọn họ vì thế kịp thời bay ra ngoài.
Ma Kim nhìn ngó xung quanh, cảm thấy thiếu thiếu:
-Hình như anh quên gì đó?
Sực nhớ ra, cả hai đồng thanh la lên:
-Xà tinh còn đang ở trong!
Trong đống đất đá đổ nát, một cánh tay thò lên, Ma Kim vội kéo nó.
Xà tinh giờ đã có thân hình nửa người nửa rắn.
Cô ta tức giận hét lớn:
-Hai tên phá hoại kia!!!
-Sủa gì đấy? Sủa lại xem nào? (Ma Kim)
-À, không, không có gì, lỗi của ta.
-Biết điều đấy.
Giờ thì thử biến thành dạng nhân loại đi.
-Làm cách nào đây?
Ma Kim thở dài, sau đó liền hướng dẫn cho ả ta cách chuyển đổi dạng.
Yêu nhân có thể chuyển đổi giữa hai dạng bán nhân và hoàn chỉnh.
Ở dạng bán nhân tất nhiên là thực lực mạnh hơn, còn dạng hoàn chỉnh thì dễ dàng xâm nhập vào xã hội nhân loại.
Khi cạn linh khí thì cơ thể sẽ tự động chuyển về dạng bán nhân để có thể hồi phục nhanh chóng, còn nếu chết đột ngột thì sẽ giữ nguyên dạng.
Chính vì lẽ đó, ban nãy Ma Kim tra tấn nhện tinh đến kiệt sức, đề phòng ngừa trong lúc xà tinh ăn thịt thì ả ta chuyển về dạng hoàn chỉnh, như thế thì Bạch Miêu sẽ không có cái gì lót dạ.
Xà tinh đã chuyển dạng thành công, cả người lõa thể.
Ma Kim trêu chọc:
-Này, ngươi thử kích thích điểm nhạy cảm con người với rắn xem cái nào sướng hơn.
Cô ta vậy mà xấu hổ, phản xạ như một thiếu nữ lấy tay che lại.
Ma Kim lấy một bộ độ ra đưa cho cô ta và hỏi:
-Tên của ngươi là gì?
-Ta chưa đặt nữa.
-Cho ngươi mấy canh giờ thế mà không chịu động não.
Bảo ngu lại tự ái cho xem
-Ngươi đặt cho ta đi.
Ma Kim bỗng nhớ lại cái lúc đặt tên cho Lisa, thấy có chút xao xuyến, liền xoa đầu ả và nói:
-Thanh Thanh nhé!
-Ờ ừm.
Cảm ơn.
Cô ta đỏ mặt, đôi mắt lén nhìn Ma Kim.
Hắn lại la mắng:
-Mặc y phục rồi về thôi.
Đứng ngơ ngác ra đó làm gì.
Lần đầu bận đồ có chút khó khăn, Hồ Mẫn chủ động tới giúp, vì Ma Kim không biết hình dáng thế nào nên vớ đại một bộ đầm lớn nhất trong phủ, có hơi rộng một tí nhưng không sao, nhìn tổng thể vẫn ổn áp.
Ma Kim lấy ra một chiếc gương để cho Thanh Thanh tự ngắm nghía.
Cô ta muốn bàn bạc với hắn:
-Này, nếu như ta đi, lỡ ma thú quậy phá thì sao.
-Ta hứa với dì Như chỉ không giết ngươi thôi, còn số ma thú kia, đám thuộc hạ ta có thể dọn dẹp trong một tuần.
-Không được làm thế, nếu không ta không theo ngươi đâu.
-Chắc ngươi muốn thử trò tẩy não của ta nhỉ?
-Nhưng mà đám ma thú đó đâu làm gì sai.
-Thì mạnh sống yếu chết, đám ma nhân dưới trướng ta cần luyện huyết mà.
-Làm ơn đi, ta xin ngươi!
-Ta sẽ chừa đàn con của ngươi mà.
Yên tâm.
-Không phải thế, chỉ là toàn bộ ma thú ở ngọn núi từng thần phục dưới trướng ta, ta cũng phải có trách nhiệm bảo vệ chúng.
Ma Kim tới gần, ghé sát tai cô ta nói nhỏ:
-Thế thì chăm sóc Lam Ngọc cho tốt, nếu cô ấy mà buồn bã thì ta không chỉ giết toàn bộ ma thú nơi đây, mà kể cả con người.
Dứt lời, hắn thơm nhẹ lên má Thanh Thanh để xoa dịu.