Giữa đêm khuya hiu hắt, những cơn gió lạnh thổi vun vút qua những tấm ngói cong vút, tên nô lệ Phúc Khánh đứng canh gác trước cửa phòng chủ nhân, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt không lay, tay thì đang nắm chặt một ngọn giáo nhị giai dũng mãnh.
Bạch Đường Cung ghé qua, thấy cảnh tượng đó, trong lòng vô cùng tức giận, thầm chửi rủa tên "phản bội".
Y tiến về phía căn phòng, đương nhiên bị Phúc Khánh chặn lại và khiêu khích:
-Bạch công tử đêm hôm muốn tới ngủ cùng sao?
Bạch Đường Cung nghe thế càng phẫn nộ, chỉ hận không thể một kiếm chém chết tên vô sỉ trước mặt.
Ma Kim đang nằm trong phòng, dường như đã chờ sẵn, nghe tiếng động bên ngoài liền đeo mặt nạ lên rồi Dịch Chuyển ra ngoài, hắn bước lại gần đứng đối diện với Bạch Đường Cung.
Phúc Khánh có chút e dè, liền nhắc nhở:
-Chủ nhân, xin cẩn thận ạ!
Ma Kim lạnh lùng đáp:
-Ý ngươi là ta đang bất cẩn?
Phúc Khánh vội cúi đầu xin lỗi rồi lùi lại một bước.
Bạch Đường Cung nhìn thấy vậy, nhếch mép cười khinh bỉ rồi quay sang nói với Ma Kim:
-Ta sẽ vào luôn vấn đề chính.
Hiện tại ta biết rõ muội muội của ta đang ở đâu.
Nếu ngươi muốn sự việc sáng tỏ thì đi theo ta.
Ma Kim cười lớn rồi dè bỉu nói:
-Ngươi nghĩ tại sao ta phải đi theo ngươi chứ?
Bạch Đường Cung nhích lại gần, nói nhỏ:
-Ngươi mắc kẹt ở đây thì ai sẽ bảo vệ hai mỹ nhân ở Hoàng Hà Thành.
Nếu ta không nhầm thì bọn họ chỉ mới nhất giai hậu kỳ.
Ma Kim không ngờ đối phương lại giở trò đê tiện như vậy, hắn vỗ tay tán thưởng rồi vỗ vai Bạch Đường Cung nói:
-Ta sẽ đi theo ngươi.
Với điều kiện, tất cả bọn ta phải đi cùng nhau.
Bạch Đường Cung không ngờ đối phương lại chấp nhận một cách dễ dàng như vậy, nhưng dù gì thì y cũng muốn quăng lưới bắt cả đàn cá một lần, liền vui vẻ nói:
-Được thôi.
Đơn giản.
Ma Kim quay người lại, hắn chợt dùng lưỡi ra ám hiệu cho Phúc Khánh.
Tên nô tài hiểu ý, bất ngờ dùng thương lao tới tấn công Bạch Đường Cung trong chớp nhoáng.
Bạch Đường Cung không ngờ đối phương lại dám manh động nên không kịp phòng bị.
Ấy vậy mà Ma Kim lại đẩy mạnh hất y sang một bên, giúp y thoát khỏi mũi giáo sắc nhọn kia trong gang tấc, thậm chí còn để bản thân bị chảy máu.
Ma Kim đạp mạnh một cú khiến cho Phúc Khánh bị văng vào cửa khiến cho nó đổ sập phát ra tiếng động lớn.
Động tĩnh này đã thu hút đám lính canh gác gần đó, bọn chúng chạy tới chỉ nghe thấy tiếng khóc than của Hồ Mẫn, còn Ma Kim thì đang chửi bới thuộc hạ đang ngã lăn dưới đất:
-Ngươi bị điên à.
Tính đắc tội với Bạch công tử.
Ngươi thực sự muốn mất mạng sao?
Phúc Khánh hộc máu, nghẹn ngào nói:
-Thuộc hạ chỉ sợ kẻ gian hãm hại ngài.
Thà để thuộc hạ đổi mạng với hắn!
-Bạch công tử đúng hay sai thì hay để những tiền bối bên trên phán xét.
Ngươi làm như vậy không chỉ hại chính ngươi mà còn liên lụy tới ta.
May mà ta phản xạ kịp, nếu không hậu quả đã...
Phúc Khánh vội quỳ xuống vái lạy Bạch Đường Cung:
-Nô tài nông cạn.
Mong Bạch công tử tha tội, mong Bạch công tử tha tội.
Ma Kim cũng nói đỡ:
-Huynh đài nể tình ta đồng ý hợp tác.
Hãy tha cho thuộc hạ của ta một mạng, coi như ta đây cầu xin huynh.
Bạch Đường Cung thấy mấy tên lính xung quanh, mặc dù đều là người của Bạch Gia, tuy nhiên không phải dưới quyền của y, có nhiều tên thuộc các thế lực khác trong nội bộ, mồm miệng chắc chắn không giữ.
Không còn cách nào khác, y đành phải ngậm ngùi phủi tay bỏ qua rồi lớn tiếng giải tán đám đông xung quanh.
Thấy xung quanh không còn người ngoài, gương mặt Bạch Đường Cung hiện lên vẻ khó chịu, gần cổ nổi lên, khắp người nồng nặc sát khí, tức giận nói:
-Các ngươi diễn đủ chưa? Mau đi theo ta!
Ma Kim liền tới đỡ tên nô tài, tên đó miễn cưỡng đứng dậy, khập khiễng bước đi.
Bạch Đường Cung thầm đắc ý: "Xem ra hắn ta đã ra tay thật.
Tên kia đã bị trọng thương, bớt đi một đứa cản đường."
.
Năm người phi hành theo sau Bạch Đường Tuyết tới một hẻm núi nhỏ cách Kinh Dương Thành không quá xa.
Thậm chí nếu quan sát kỹ thì nơi đây không phải một chốn hoang vu gì mà là một động phủ kiên cố.
Trên đường bay, nhân lúc đối phương không chú ý.
Ma Kim, Hồ Mẫn và Thiên Khả đã thả ra vài phân thân kèm theo vài phi kiếm tản ra khắp nơi thu thập thông tin và đánh lạc hướng.
Còn lí do đánh lạc hướng là vì để cho Phúc Khánh lập tức trở về Hoàng Hà Thành tăng cường thông báo.
Thật ra là do Ma Kim lo xa, Bạch Đường Cung ban nãy vốn chỉ hù dọa nhằm khiến cho một tên cẩn trọng như Ma Kim chịu bước qua ranh giới an toàn, chứ y cũng không mạo hiểm đến nỗi gây chiến trực tiếp với Kim Gia hiện đang ở Hoàng Hà Thành và Bạch Khung cũng không cho phép điều đó xảy ra.
.
Nhật Nguyệt Thương Hội hiện tại là một thế lực khiến cho bao nhị giai thế gia khác thèm khát, lượng sản phẩm đang tăng theo cấp số nhân, chỉ cần hợp tác với Kim Gia thì lợi ích đạt được là rất lớn.
Ngược lại, nếu đối đầu thì nhiều nguồn thu nhập bị đứt đoạn.
Bởi lẽ khi làm ăn, Nhật Nguyệt Thương Hội luôn giao kèo với các bên về chính sách bảo trợ, theo đó nếu Kim Gia bị tấn công thì sẽ được các nhị giai thế gia và triều đình che chở, ngược lại Kim Gia tuyên bố sẽ không xâm phạm lợi ích bất cứ nhị giai thế gia nào.
Còn lí do các thế gia chấp thuận giao kèo này thì là vì Ma Kim đã sử dụng chính sách khuyến mãi giả, tức ban đầu hắn đẩy giá sản phẩm lên cao, sau đó yêu cầu đối phương ký vào hiệp ước này, đổi lại sẽ được giảm tận bốn đến năm phần.
Món hời như vậy, trong Việt Quốc, chỉ có mỗi Lâm Gia là chưa chịu hợp tác mà thôi.
.
Tới trước một vách đá, Bạch Đường Cung kích hoạt cơ quan mở ra lối vào mật đạo.
Đi sâu vào bên trong đó chính là căn phòng giam giữ Bạch Đường Tuyết.
Ma Kim và các nữ tử lúc này nhận được thông tin từ các phân thân, phát hiện bên ngoài có khoảng mười tên tu chân giả bao vây, vẫn chẳng có gì nằm ngoài dự đoán.
Bạch Đường Tuyết ở trong phòng trống, không bị xiềng xích gì cả, cơ thể cũng không hề bị xây xước, thậm chí còn có đồ ăn thức uống chất đống trên bàn.
Nàng ta lúc này chưa biết có người đến, vẫn đang chăm chỉ luyện tập thân pháp Dịch Chuyển.
Nghe thấy tiếng động của những tảng đá chắn rung chuyển, nàng ngó ra, thấy Bạch Đường Cung bước vào trước thì nàng bĩu môi tỏ vẻ chán ghét rồi quay mặt đi hướng khác tránh ánh mắt của ca ca.
Tuy nhiên nàng chợt nghe một giọng nói thân quen vọng vào:
-Nô lệ của ta, nàng vẫn ổn chứ?
Bạch Đường Tuyết lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết trên gương mặt, chưa vội quay lại mà Dịch Chuyển tới trước gương ngắm nghía và dùng tay vén nhẹ lọn tóc, thoa thêm chút son.
Trái ngược với đó, Bạch Đường Cung khi nghe Ma Kim xưng hô như vậy với muội muội thân yêu của mình, y vô cùng tức giận, không nhịn được nữa liền rút kiếm ra khỏi chuôi, tính chém chết hắn ngay tức khắc.
Thiên Khả lập tức vận tiên khí, triệu ra Thiên Thuẫn đỡ lấy đòn tấn công đó một cách dễ dàng.
Bạch Đường Tuyết thấy thế vội hét lên can ngăn:
-Ca ca, huynh đã hứa với muội không được làm hại Kim công tử mà.
Bạch Đường Cung tặc lưỡi một cái rồi lùi lại.
Bạch Đường Tuyết lúc này lao tới ôm chầm lấy Ma Kim nhưng bất ngờ bị hắn ta bóp cổ nhấc lên.
Bạch Đường Cung điên tiết lên, kiếm chưa kịp thu thì lại phải dùng tới, Thiên Khả tuy không thích cách Ma Kim đối xử với Đường Tuyết như vậy nhưng vẫn phải cố gạt chuyện đó qua một bên để chuyên tâm bảo vệ an toàn cho hắn ta tuyệt đối.
Ma Kim tát Bạch Đường Tuyết hai cái mạnh rồi mới chịu buông ra, nàng ấy ngồi bệt dưới đất khóc nức nở:
-Chủ nhân, là thiếp sai rồi! Chủ nhân tha lỗi cho thiếp.
-Tại sao lại ngu đến thế hả? Ngươi từng khoe về Báo Hiệu Phù, Ẩn Thân Phù, Dịch Chuyển Phù, Hộ Giáp Phù.
Tại sao vẫn để bị bắt cóc thế kia.
Rõ là ngươi cố tình.
Nguyên nhân là gì, mau nói!
-Thiếp...!chỉ là...!huynh ấy...!thiếp không thể nói được.
Mong chủ nhân...!thiếp...!xin lỗi.
Bạch Đường Cung vô cùng sốt ruột khi mà tiểu muội mà y hết mực yêu thương, chiều chuộng lại bị một kẻ khác bắt nạt ngay trước mặt.
Y thậm chí còn triệu hồi vũ hồn Cường Hổ để gia tăng lực công kích, nhưng cuối cùng vẫn là bất lực trước Thiên Thuẫn, thậm chí Thiên Khả còn chẳng thèm dùng tới vũ hồn Đại Quy.
Ma Kim không hề có chút lòng thương cảm nào, hắn ta dùng chân sút một cú vào đầu Bạch Đường Tuyết, tất nhiên là dùng một lực nhẹ đủ để nàng ta cảm thấy có chút đau đớn và chảy máu ngoài da.
Hắn hét lớn hệt như một tên vũ phu bạo ngược:
-Mau nói cho ta đầu đuôi sự việc!
Thiên Khả lúc này có chút mất tập trung, liền bị đối phương dùng Hổ Cước võ kỹ tấn công từ bên hông đá văng Thiên Thuẫn.
Nhưng may là Bạch Miêu lao tới yểm trợ, Thiên Khả nhân cơ hội này Dịch Chuyển tới bắt lấy Thiên Thuẫn và tiếp tục công việc yểm hộ.
Bạch Đường Tuyết mặc dù ấm ức trong lòng nhưng vẫn kiên quyết không nói ra chân tướng, ấy vậy mà Ma Kim cứ liên tục dày vò thể xác và tinh thần nàng ấy bằng vũ lực thô bạo.
.
Thiên Khả muốn can ngăn nhưng không thể, mặc dù trong căn phòng này, trông Ma Kim chẳng hề giao tiếp với ba nữ nữ nhân nhưng thực chất bên ngoài động phủ, các phân thân của họ đang tranh cãi với nhau gay gắt:
-Chàng đang làm gì thế hả? Sao cứ ra tay với Bạch cô nương thế? (Thiên Khả)
-Ta đang thử thách mức độ tập trung của nàng đấy.
Nhìn xem, lơ là như vậy có thể mất mạng bất cứ khi nào.
Mau tập trung vào trận đánh đi! (Ma Kim)
-Nè anh ơi, đám kia tiếp cận nơi này rồi.
Chúng ta nên làm gì đây? (Hồ Mẫn)
-Để ta đi thương lượng với chúng! (Ma Kim)
.
Bạch Đường Cung nhìn muội muội bị hành hạ, không chịu được nữa, bèn nói ra sự thật:
-Ta và Đường Tuyết đã sớm ân ái với nhau như phu thê! Ngươi mau dừng tay lại ngay!
Ma Kim nghe tin này thì chẳng có gì lạ lẫm cho lắm, hắn đã sớm phân tích tới trường hợp này rồi.
Hồ Mẫn thì nhảy cẫng làm như có chuyện vui xảy ra:
-Haha, em đoán đúng mà!
Rồi sau đó nàng nhận thức bản thân phản ứng hơi lố nên tự lấy tay bịt miệng.
Thiên Khả và Đại Nô không thể ngờ được chuyện này lại có thể xảy ra.
Bạch Đường Tuyết lúc này khóc nức nở van xin:
-Ca ca, huynh làm ơn đừng nói mà.
Bạch Đường Cung nghiến chặt răng, trong lòng cũng chẳng hề vui vẻ gì khi bản thân thừa nhận chuyện nhạy cảm đó với người khác.
Đôi mắt của y cũng bắt đầu ngấn lệ, y vừa cười bất lực vừa nói:
-Bọn ta vốn đã có một cuộc sống hạnh phúc, nếu như bọn ta không gặp ngươi! Ngươi là kẻ đã chia rẻ tình cảm huynh muội ta.
Kể từ lúc ngươi cởi bỏ mặt nạ ra đã khiến muội muội ta say đắm.
Là ngươi, ngươi khiến muội muội lạnh nhạt với ta.
Ta ghét cái cách ngươi che giấu bản thân bằng những cái mặt nạ chó chết đó! Trong lúc muội ấy mất cảnh giác, ta đã đánh ngất muội ấy rồi giam giữ ở nơi này.
Ma Kim nghĩ thầm: "Ủa, mặt nạ hình con chó này dễ thương mà ta? Dám chê đồ của nô lệ ta tặng, chín phần chết tăng lên thành mười phần trọn trịa."
Bạch Đường Tuyết mếu máo:
-Cung ca, ta van huynh, đừng nói nữa mà! Ta....
Bạch Đường Cung quỳ xuống đất, gào thét thê lương:
-Tuyết muội, muội hãy tỉnh lại đi, đừng để tên cặn bã này mê hoặc, hắn ta đối xử với muội như vậy, muội tại sao vẫn cố chấp.
Hắn chẳng mảy may quan tâm tới muội.
Hắn tới đây cũng chỉ vì lợi ích của bản thân.
Muội mau tỉnh lại đi!
Ma Kim lúc này mới chịu lên tiếng:
-Tội nghiệp chưa kìa, ta rất tiếc và chân thành xin lỗi vì đã phá hoại hạnh phúc ấy.
Hai huynh muội các ngươi đứng dậy đi.
Ta sẽ tha thứ cho cả hai mà.
Miễn là Bạch công tử đây giải thích với Bạch Gia giúp ta một tiếng.
Muội muội bé bỏng của ngươi, ngươi cứ lấy về tự nhiên.
Trừ khi ngươi chết thì ta mới thay ngươi chăm sóc Đường Tuyết.
Vậy nên hãy ráng sống tốt nhé!
Bạch Đường Tuyết nghe những lời vô tình đó, trái tim đau đớn khôn xiết tựa hồ ngàn vạn lưỡi dao ghim chặt.
Nàng cạn kiệt sức lực, tay chân run rẩy không thể tự mình đứng lên.
Thiên Khả cũng đau lòng thay cho muội muội kết nghĩa, nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ mà hai người cười đùa với nhau, nàng không ngờ có ngày lại chứng kiến cảnh một Bạch Đường Tuyết mạnh mẽ, cá tính lại có lúc yếu đuối đến như thế "Mà không, nếu ta là muội ấy, ta có lẽ sẽ chọn cái chết để giải thoát."