Nhớ lại cái đêm thỏa thuận với Bạch Khung, nói đúng hơn là đe dọa, Ma Kim đã cẩn thận dặn trước với y về cách xử lý khi Sát Dục Hội muốn điều trần về việc mười tên nhị giai trung kỳ của chúng chết thê thảm.
-Nếu ngươi có gặp lại chúng thì nhớ bảo chúng phái người đến điều tra bọn ta.
Tất nhiên là hứa hẹn với chúng rằng nếu lấy đầu được hồ ly tinh kia thì ngươi sẽ thưởng thêm ba trăm linh thạch.
Bạch Khung có chút khó hiểu, không ngại ngần hỏi thẳng:
-Tại sao ngươi lại muốn thế? Tự chuốc phiền phức về cho bản thân sao?
-Ngươi ngu thế.
Nếu ngươi bảo tha thứ cho ta thì ắt hẳn chúng sẽ nghi ngờ hai chúng ta có vấn đề, như vậy há chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao.
Với cả, ta cần chắc chắn là bọn chúng cử sát thủ tới.
Ta có hứng thú về tổ chức này.
-Bọn chúng không dễ đối phó đâu.
Ngươi mà chết vì chuyện này thì không liên quan tới ta đâu đấy.
Ma Kim vỗ vai đối phương, cười nói:
-Yên tâm, chỉ cần ngươi từ bỏ ý đồ chống đối ta thì ngươi sẽ mãi là một trưởng bối cao ngạo ở Bạch Gia.
.
Có thêm vài tên sát thủ chết do mất máu quá nhiều, hiện tại trong ngục lao chỉ còn khoảng bảy người sống thoi thóp.
Vẫn như thường lệ, Ma Kim lấy ra công cụ rồi tiến hành tra tấn để khai thác thông tin.
Ấy vậy mà bọn này khá cứng đầu, nói đúng hơn là một bọn não rỗng, bọn chúng hấp thụ lượng lớn huyết dịch trước khi tới đây, hiện cơ thể chẳng khác nào một quả pháo nhỏ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
"Thì ra ngay từ đầu đã bọn chúng đến đây là để cảm tử.
Xem ra cách dụng hình này không hiệu quả, đành đổi sang biện pháp khác thôi." Ma Kim thầm nghĩ.
Thế là hắn bổ đôi đầu của một tên rồi khoét sọ lấy cả cái bộ não ra.
Cầm trên tay, trông nó nhớp nháp như một cục mỡ lớn.
Trước đây, trong một lần vô tình phẫu thuật cơ thể người, Ma Kim lại có thể cảm nhận một chút kí ức của họ sau khi đọc nhẩm thần chú hấp thụ tàn hồn, giờ thì hắn tiến hành làm việc đó lần nữa.
Một vài hình ảnh rời rạc hiện ra, Ma Kim có thể tận dụng hai thiên phú bá đạo để tìm hiểu sâu về cái tổ chức kia.
Sau nửa canh giờ ít ỏi, Ma Kim cũng đã tìm được nhưng thông tin quý giá từ bảy cục mỡ lớn.
Mặc dù kỹ năng này bá đạo là thế, nhưng nó có một khuyết điểm rất lớn, vì Ma Kim có trí nhớ siêu phàm nên khi đọc ký ức ,hắn không thể xóa những hình ảnh tiêu cực ra khỏi tâm trí.
Có vài thứ khiến cho hắn muốn buồn nôn, điển hình là cảnh tượng hai tên nam nhân đấu kiếm với nhau kim huyết văng tung tóe.
"Lần này là lần cuối! Tởm lợm quá đi, khéo hấp thụ nhiều thì ta cũng biến thái giống chúng mất! Không biết mẹ ta khi sử dụng mấy cái thần chú hấp hồn này có trông thấy những hình ảnh kì dị đó không nữa..." Ma Kim thở dài.
Hắn kêu người vận chuyển hết mấy cái xác qua khu luyện huyết rồi lôi Hồ Mẫn ra tra tấn để vơi bớt trải nghiệm kinh hoàng kia.
Hồ Mẫn mếu máo hỏi:
-Huhu, em đã làm gì sai?
Hắn ta không nói không rằng, xé toang bộ đồ của nô lệ.
Nàng còn chưa cao tới ngực hắn, tay chân mảnh khảnh, trắng trẽo.
Nhìn bộ dạng lõa thể run rẩy của nàng với cả cái vẻ mặt tinh nghịch, lúc nào cũng lấm lem nước bọt và nước mắt, làm sao mà Ma Kim có thể không dùng tới bạo lực cơ chứ.
Vòng một của Hồ Mẫn thật ra còn bé hơn Ly Ly, à, phải nói là nhỏ hơn cả đám nít ranh tiểu chu vài tuổi.
Ngực nàng phẳng lì như đồng bằng, chỉ nhô ra hai cái nhụy hoa hồng nhạt, thậm chí lúc huyết khí chưa tích tụ thì nó thậm chí còn nhạt nhòa hòa với làn da chui ngược vào bên trong, trông khá kì quặc.
Chính vì vậy, mỗi khi Hồ Mẫn phô bày cái tấm lưng thứ hai này ra, dù là phu quân, phu nhân hay mấy đứa nhỏ đều không tránh khỏi cám dỗ dùng ngón tay xoa đều để kích thích cặp song nhũ đó ngóc đầu lên.
Bỏ qua cái thứ không đáng để nhắc đến kia thì vòng ba của Hồ Mẫn khá hấp dẫn, nó cân đối với dáng người nhỏ bé như nàng, nó trắng mịn và cong vút, sờ rất vừa tay, Ma Kim thích nhất là há rộng mồm để cạp lấy nó.
Hắn bóp cổ nàng nhấc lên, lôi ra cái thứ hình trụ gân guốc và tiến hành nhấp điên cuồng khiến cho nàng chìm trong khoái lạc:
-Ư ử...!Mạnh nữa lên...!á.
Thật ra, mười buổi tra tấn Hồ Mẫn thì chỉ có khoảng chừng hai, ba lần Ma Kim nảy sinh dục vọng thôi.
Lần này thì là hắn đang cần hít một ít dâm khí của chính mình để xoa dịu đạo tâm vừa bị vỡ nát kia.
.
Trong lúc bồng Hồ Mẫn cho nàng hút máu, Ma Kim có tiết lộ:
-Ta có một vài chuyện liên quan tới nàng đây.
-Ao á?
-Đám tu ma mà ngày trước nhăm nhe hại đời nàng, ta đã tìm ra hang ổ của chúng.
Sức chiến đấu của chúng không đáng gờm nhưng lại sử dụng khá nhiều loại đan dược kì lạ.
Nào cái loại dùng để thu nhỏ cơ thể như nàng sử dụng khi trước, loại biến đổi giới tính, loại khiến linh lực trong cơ thể bạo phát,...
-Kệ, em hông quan tâm.
-Em không muốn anh nghiên cứu ra cách khiến cơ thể của em múp hơn sao?
Hồ Mẫn nghe tới đây liền sửng sốt đến nỗi ngưng cả việc hút máu hắn lại.
Nàng ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe, miệng thì không khép chặt, má ửng đỏ, nàng lấp ba lấp bấp hỏi lại:
-Anh nói..
nói thật sao? Vú em có thể sẽ bự như Thiên Khả??? Mông đít cũng sẽ nở nang như Đại Nô??? Cặp giò sẽ dài như Tuyết Hân? Cơ bụng sẽ sáu múi giống Vũ Nguyệt???
Ma Kim vỗ mông nàng cái bốp để trấn tĩnh mộng tưởng của nô lệ lại:
-Anh chỉ đoán là có thể giúp em cải thiện thôi.
Đừng hi vọng nhiều như thế để rồi lại thất vọng.
Dù sao hiện tại trông em cũng dễ thương mà, thân thể cũng còn nuột nà hơn Tiểu Đông.
-Ể? Sao lại so em với em bé, aaa, không chịu đâu.
Mau đi quét sạch cái hang ổ đó đi rồi hốt thuốc về cho em!!! Anh không đi thì em tự đi!
-Dẹp.
Anh nói cho em biết chỉ để xem thái độ của em thôi.
Thì ra là em lại hấp tấp đến thế.
Tới lúc đó anh phải nhốt em trong phòng cho chắc.
-Không được làm thế!!!
.
Mặc dù chuyện về hội sát thủ kia khá quan trọng, nhưng hiện giờ Ma Kim vẫn đang tập trung chuẩn bị cho lần vào Trung Tâm diễn ra vào Tháng Dị.
Hai Cổng Ngoài ở Khánh Hòa sẽ là vị trí tiếp theo mà Nhật Nguyệt Giáo thu hoạch.
Khác với cổng lần trước mà họ đi ké Bạch Gia, lần này chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Khi trước, Đại Nô sẽ phụ trách đi săn ở một cổng còn Nhị Nô, Tam Nô và Tứ Nô sẽ cố thủ cổng còn lại.
Bởi lẽ, họ đã thương lượng với những tướng lĩnh phụ trách cai quản nơi này là sẽ trấn áp không cho linh, ma thú xổng ra ngoài.
Đại Nô có kể lại một lần nọ sau khi rời khỏi Trung Tâm thì nàng bắt gặp một con ma thú to lớn dí theo ba tiểu muội vòng quanh Thung Lũng.
Còn có hai tháng chuẩn bị, Ma Kim bắt đầu đẩy mạnh việc săn thú ở khu rừng phía Đông nhằm kiếm thêm vài bộ nguyên liệu tốt một tí để củng cố lực lượng.
Hiện tại thì chỉ còn khoảng năm giáo đồ nhị giai sơ kỳ trấn giữ ở Hoàng Hà Thành, nhiêu đó là quá ít để có thể vào Trung Tâm.
Bù lại lần này thì Thiên Khả không phải tham dự thí luyện ở tông môn vì năm nay là dành cho nhị giai trung kỳ.
Với sức phòng thủ của nàng, linh, ma thú nhị giai hậu kỳ vẫn chưa thể xuyên phá được, kèm theo đó có sự giúp đỡ của Đại Nô, chỉ cần bỏ vào một tí may mắn thì trong đợt thí luyện hoàn toàn có thể thu hoạch bộ thăng giai siêu phẩm.
.
Thời điểm cuối năm là thời điểm mà Ma Kim bận rộn nhất.
Hắn phải tìm dự trù các khả năng có thể xảy ra khi mà lượng lớn giáo đồ tinh nhuệ sắp phải đi thí luyện.
Cộng thêm việc Tháng Dị xảy ra thiên tai khiến cho việc kinh doanh nảy sinh rất nhiều vấn đề.
Sau một ngày vò đầu bứt tai, Ma Kim quyết định sẽ ngưng toàn bộ hoạt động của Nhật Nguyệt Thương Hội và Nhật Nguyệt Kỳ Hội trong suốt Tháng Dị.
Dồn số nhân lực đó sang hỗ trợ cho các nông trường và tiêu cục để đảm bảo nguồn cung lương thực, thực phẩm và công cụ thiết yếu trong suốt khoảng thời gian thiên nhiên giận dữ.
-Chỉ cần dân chúng ấm no, hạnh phúc thì họ sẽ thay ta che chở cho Đế Chế Nhật Nguyệt.
.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, cảnh vật xung quanh sớm đã nhuộm một màu trắng xóa.
Ma Kim cùng các nữ nhân dạo bước trên những con phố ngắm nhìn lại vẻ đẹp của thành trì này.
Bọn họ không khoác trên người bộ cánh lộng lẫy mà chỉ giản đơn trong đồng phục Đông Hoàng Hà.
Nó gồm một bộ đồ vải dày cộm có kèm theo một cái mũ trùm đầu khá kín.
Bước qua một con hẻm nhỏ, Ma Kim bỗng khựng lại và cởi nón ra rồi lặng nhìn về phía đó.
Hắn bỗng nhớ về cái ngày đầu mà trọng sinh đến đây trong thân xác của Nguyễn Kim.
"Chính là con hẻm này, nơi mà ta say khướt..."
*Bụp.
Con mắm Hồ Mẫn vò một nắm tuyết rồi ném vào đầu Ma Kim trong lúc hắn đang thẩn thơ với những kỷ niệm đặc biệt.
*Bụp.
*Bụp.
*Bụp.
Cả đám người Kim Gia thế mà tổ chức một buổi ném cầu tuyết trong một góc vắng vẻ.
Chơi đã đời, Ma Kim quyết định dẫn cả bọn đi tới một hàng quán bên đường để thưởng thức chén cháo hành nóng hổi thơm ngon.
Chủ quán là một bà lão phàm nhân già khụm, giữa cái trời đông giá lạnh mà một mình bán buôn ở đây trông thật tội nghiệp, đó có lẽ cũng là lí do Ma Kim chọn dừng chân tại cái quán vắng tanh này.
Đám người Kim Gia ngồi xuống ghế, vì họ mang trên người bộ đồng phục nên bà lão kia chẳng hề nhận ra thân phận đặc biệt của họ nên chỉ vui vẻ đón tiếp những vị khách mở hàng.
Ái Như nhìn dáng vẻ có chút run rẩy của lão bà xa lạ, trong lòng cảm nhận một chút gì đó quen thuộc.
Nàng nhớ lại cái thời mà lưu lạc đến Hoàng Hà Thành, trong tay không một đồng xu dính túi, bụng đói cồn cào suốt hai ngày chưa có gì bỏ vào miệng, y phục chỉ là chấp vá nhiều lớp vải thô, nàng cứ như vậy một mình chịu đựng cái rét thấu xương giữa tuyết trời lạnh giá.
Tưởng chừng đã sắp chết cóng, may mắn thay, Lương Di, mẫu thân của Nguyễn Kim, đang dạo phố đã bắt gặp và thu nhận nàng vào Kim Gia.
Thoáng cái đã ba mươi năm, hiện tại thân phận của nàng đã rẽ sang một chiều hướng mà có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cũng là tiết đông như thế, nhưng giờ đây, dù không có lớp vải che thân thì với tu vi nhất giai hậu kỳ, tuyết trắng còn chẳng đủ làm mát cho nàng.
Ái Như đứng bỗng đứng lên, tiến lại chủ động phụ lão bà múc cháo ra chén, nàng nhẹ nhàng thăm hỏi:
-Tại sao tuyết trời lạnh thế này, bà không ở nhà nghỉ ngơi? Chẳng phải Nhật Nguyệt Thương Hội đã chu cấp phí sinh hoạt cho các lão bối rồi sao?
-Lão ở nhà thì chẳng có ai chuyện trò nên muốn kiếm việc gì đó làm giải khuây.
Dù sao cũng sắp gần đất xa trời rồi.
Lão phải cố sống quãng đời còn lại sao cho ý nghĩa như Kim chủ đã dạy.
Hồ Mẫn ngồi đối diện cười nói trêu chủ nhân:
-Anh đấy, giáo huấn kiểu gì mà vô tình khiến người khác chết sớm hơn vậy.
Ma Kim tặc lưỡi rồi trả lời:
-Dù sao thì con người ta cũng sẽ phải chết mà.
Không chết nay, cũng chết mai, đôi khi chết lại là con đường giải thoát khỏi khổ đau.
Thiên Khả liền lên tiếng phản bác:
-Nhưng mà sinh mệnh là vô giá, sống được khi nào hay khi ấy, chúng ta phải biết trân trọng nó chứ.
Tuyết Hân cũng góp lời:
-Em cũng nghĩ vậy, mặc dù sinh lão bệnh tử là thứ không thể tránh khỏi trong kiếp phàm nhân, nhưng mà chúng ta không nên coi chết là con đường giải thoát như vậy, sinh mệnh chỉ có ý nghĩa khi mà ta trân trọng chúng.
Đại Nô cũng nêu lên cảm nhận của riêng mình:
-Thật ra, nếu sống cô độc thì ta cảm thấy thật vô vị, dẫu sống có lâu hơn thì cũng chỉ là đợi dòng thời gian thay đổi.
Người trẻ thì còn có cơ hội để trông mong về tương lai, chứ thọ nguyên gần cạn, sống hay chết, chẳng ý nghĩa gì cả.
Thanh Thanh vừa xếp chén, vừa đáp lời:
-Dù thời gian có ngắn ngủi thì chúng ta vẫn phải có niềm tin chứ.
Tuy không giúp được tất cả nhưng nếu ngài cho phép thì ta sẽ nhận lão bà ấy vào Cô Nhi Viện, mỗi ngày chỉ cần làm vài việc vặt rồi chơi đùa cùng mấy đứa trẻ thôi.
Lão chủ quán dường như nhận ra điều gì đó, run run bàn tay, gương mặt sửng sốt, lấp bấp nói:
-Chẳng nhẽ, các người là...!là...!Kim Gia...!còn...!đây...!
Ma Kim đứng lên, cởi mũ trùm đầu và tiến tới chỗ xe đẩy, hắn muốn thể hiện sự tốt bụng, hòa đồng trước mặt mọi người nên không ngần ngại tháo găng tay của bản thân ra rồi chìa ra phía trước, miệng nở một nụ cười tỏa nắng, nhẹ nhàng nói:
-Tại hạ là Kim, gia chủ của Kim Gia.
Rất vui được gặp.
Lão bà không ngờ rằng bao ngày tháng chen chúc chỉ có thể quan sát Kim chủ diễn thuyết từ xa tại quảng trường lớn mà hôm nay lại có cơ hội chạm mặt với thần tượng, được chiêm ngưỡng dung nhan thật sự của hắn, được bắt tay với hắn...
Tim của bà ta đập liên hồi, đôi mắt ngấn lệ, cái mũi đỏ ửng lên, hơi thở không đều, tay chân bắt đầu mất đi sức lực...
Lão bà bất ngờ ngã xuống, Ma Kim vội đỡ lấy, Ái Như còn hoảng đến độ quẳng chén cháo đang múc dở xuống đất khiến nó vỡ cái xoảng.
Ma Kim lặng người nói:
-Chết, chết rồi.
Ái Như liền thắc mắc:
-Chết gì cơ? Chẳng nhẽ...
Ma Kim từ từ dìu thi thể đặt dựa lưng vào chiếc xe rồi kết luận:
-Mạch đã ngừng, bà ta qua đời rồi...!Nguyên nhân có thể là vì kích động mạnh.
Mấy nữ nhân chỉ biết câm nín khi đột ngột chứng kiến khoảnh khắc này, vừa nãy họ còn thảo luận về giá trị của sinh mệnh mà vài phút sau đã có một sinh mệnh ra đi bất đắc kỳ tử.
Tiểu Thu òa khóc nức nở, thế là theo hiệu ứng đám đông, mấy nữ tử khác cũng sụt sùi rơi lệ.
Cứ ngỡ hôm nay sẽ có một câu chuyện ấm lòng xuất hiện giữa mùa đông khắc nghiệt, ai mà ngờ đâu, dòng đời lại vô tình đến vậy.