Rất nhanh đã đến Tháng Dị, y như tên gọi, khắp Hạ Giới xảy ra dị tượng.
Các Cổng Ngoài đồng loạt mở ra, nồng độ linh khí toàn Hạ Giới tăng vọt.
Ma Kim cùng đoàn tùy tùng đã đợi trên ngọn núi hơn một canh giờ, khi mặt trời lên tới đỉnh điểm, họ liền cảm nhận luồng khí mạnh luân chuyển, một cái lỗ sâu không đáy hiện ra, đó là Cổng Ngoài, nó lớn gấp đôi cái lần trước mà hắn đã trông thấy, bọn họ cứ thế lần lượt tiến vào trong Trung Tâm.
Ở phía cổng bên kia thì do Trương Định Hùng lo liệu cũng không khác mấy.
Vừa từ bóng tối nhảy xổ ra, cảnh vật đập vào mắt Ma Kim là một khu đầm lầy với những bãi bùn nhầy nhụa, tổng thể nổi bật với màu nâu có đất, xanh của của lá và xám của đá núi sừng sững.
Đương nhiên, đây không nằm ngoài tính toán vì trước khi đi thì Đại Nô đã miêu tả sơ qua rồi, chỉ là bọn họ không thể bay, nên vừa vào thì đã té sấp mặt vào bãi bùn khiến cho y phục lấm lem, lại có hàng ngàn, hàng vạn con đĩa nổi lềnh bềnh, con nào con nấy bự bằng cả bàn tay, nếu dính vào người thì chỉ có cách dùng dao khoét da thịt mới có lấy ra được.
Cũng may, Ma Kim đã cho chuẩn bị những bộ đồ kín từ đầu tới chân, Hồ Mẫn chỉ cần lôi thuyền ra rồi cả bọn áp dụng phương thức phi hành đặc biệt như trước là có thể cùng thoát khỏi sình lầy rùng rợn này.
Tuy chỉ có vậy mà Hồ Mẫn làm cũng không xong, cái túi trữ vật bị rơi xuống ống quần, Đại Nô phải bế phu nhân vô dụng này lên trước, loay hoay một tí mới xong việc, mém tí là cả bọn chết ngạt trong bầy linh trùng kia.
Họ bay tới một hang động gần đấy, thường thì Đại Nô cũng hay nghỉ ngơi ở đây mỗi khi vào Trung Tâm săn bắt.
Để tránh có thú lạ chiếm chỗ, nàng đã che giấu cửa hang vào bằng một tảng đá lớn.
Thiên Khả tính dùng Thiên Thuẫn để đả thông lối ra vào nhưng Đại Nô vội ngăn cản rồi không nói không rằng tự mình khiêng tảng đá bự gấp trăm lần cơ thể xuống dưới chân núi.
Lúc quay lại thì nàng mới giải thích:
-Ta kiếm mấy ngày mới thu được tảng đá bự vậy đó.
Đập đi thì phí lắm, để lại còn xài nhiều lần.
.
Đã có chỗ để nghỉ chân, bọn họ nhanh chóng tháo bộ y phục nặng trịch ra, ăn một tí lót dạ rồi tranh thủ xúm lại bàn kế hoạch tác chiến.
Khu vực năm trước Ma Kim tiến vào, ở đó vốn rất ổn định, các bãi quái xuất hiện không có sự thay đổi nhiều theo thời gian vì chúng sống theo bầy, ít khi di chuyển mà thường định cư trong vùng lãnh thổ nhất định.
Còn đối với vị trí hai Cổng Trong lần này, xung quanh toàn là linh, ma thú mạnh mẽ, mà kẻ mạnh thường cô độc và di chuyển không tuân theo quy tắc nào cả.
Ma Kim dự định tiếp tục dùng U Hương Tỏa để con mồi tự tìm đến nhưng mà Đại Nô liền chặn đứng ý tưởng dại dột đó.
Nguyên nhân là vì khứu giác của đám thú xung quanh đây cực kỳ nhạy cảm, có thể phản ứng với cả trăm dặm, bản thân nàng lúc trước có thể săn mồi thành công là nhờ vào khả năng che giấu mùi hương.
Nếu như cố tình dùng mùi hương để dụ chúng tới, không khác gì tự sát, dù là toàn bộ trận pháp đem theo được bày ra thì vẫn không nhằm nhò gì.
Ma Kim liền thắc mắc:
-Thế còn thính giác của chúng thì sao?
Đại Nô nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:
-Nếu so với khứu giác thì thính giác của chúng có vẻ không quá tốt.
Chỉ như những con sơ kỳ mà thôi.
-Thế thì tốt quá.
Bạch Miêu sẽ lo liệu chuyện này.
Hiện tại, thứ ta cần nhất là một tấm bản đồ được chú thích đầy đủ.
Nhị Nô liền lên tiếng:
-Ngài hãy giao cho bọn em.
Bọn em hứa sẽ hoàn thành một cách sớm nhất.
Ma Kim đồng ý, nhưng hắn đưa ra điều kiện:
-Bốn tỉ muội các ngươi phải đi cùng nhau để đảm bảo an toàn.
Tứ Nô thắc mắc:
-Nhưng chẳng phải như vậy sẽ làm chậm tiến độ sao ạ?
-Không vấn đề gì cả.
Ta luôn đặt an toàn lên trên hết.
Ta cho các ngươi đi cùng nhau là để có thể đi sâu vào từng ngõ ngách để lấy thông tin chi tiết.
Tuyệt đối phải luôn cẩn thận, không được hấp tấp, khi quay về mà dù chỉ một người bị thương thì ta sẽ khiến ba người còn lại chịu nỗi đau tương tự, còn nếu một người chết thì ta sẽ cho cả bốn đoàn tụ.
Nghe rõ chưa?
-Dạ rõ! (Bốn nữ hồ đồng thanh)
.
Bốn nữ hồ chưa đi được bao xa thì Ma Kim lập tức nói Hồ Mẫn cùng hắn đuổi theo sau.
Ma Kim gọi lớn:
-Khoan! Chờ ta đã!
Đại Nô liền tức tốc quay lại, hỏi:
-Chủ nhân còn việc gì sai bảo ạ?
Ma Kim lấy đà nhảy sang tấm thảm khiến cho năm nữ tử ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Hắn liền phủi tay xua đuổi Hồ Mẫn:
-Nàng về đi.
Ta quyết định đi theo để vẽ bản đồ.
Trí nhớ siêu phàm của ta sẽ giúp ích rất nhiều.
Thời gian là vàng ngọc.
Hồ Mẫn nghe vậy, liền vòi vĩnh được đi theo:
-Em cũng muốn đi, em cũng muốn đi!
Ma Kim quơ tay ra, thoắt cái sáu cây kim đã ghim vào thịt chặn đứng dòng luân chuyển các huyết đạo của Hồ Mẫn, hắn nói:
-Chỉ cần một cây nữa thì em sẽ bất động đấy.
Mau quay về.
Ngoan anh thương.
Trong Trung Tâm khác với bên ngoài, anh không chiều chuộng em được đâu.
Anh đang nghiêm túc đấy.
Hồ Mẫn òa khóc, chẳng hiểu sao nàng ấy có thể kiểm soát tuyến lệ hay đến thế, nàng rưng rưng mếu máo:
-Anh không thương em, anh bỏ em theo...
Bỗng một cây kim châm xuất hiện ngay trước trán của nàng, nàng lé mắt nhìn, vẻ mặt của nàng lúc này rất hài hước khiến cho Nhị Nô và Tứ Nô buộc miệng cười.
Ma Kim liền lên giọng đe dọa Hồ Mẫn:
-Nếu lần này không nghe lời, thì anh sẽ trói em lại đến hết Tháng Dị thì thôi.
Hồ Mẫn chỉ biết lấy tay dụi mắt, buồn bã nói:
-Thôi anh đi đi, em chúc mấy người hạnh phúc.
Chỉ có em là cô độc mà thôi.
Ma Kim quay sang hối thúc:
-Đi thôi nào.
Kệ nàng ấy.
Đại Nô theo lời chủ nhân, tiếp tục lên đường.
Nhưng mà Hồ Mẫn lì lợm vẫn đuổi sát theo sau, hắn bực mình quát lớn:
-Em thật sự muốn chọc anh nổi điên à?
Hồ Mẫn liền nhe răng cười hì hì rồi nói:
-Ở trong hang động chắc sẽ chán lắm.
Anh chỉ em vài trò tiêu khiển đi nếu không em sẽ sờ soạng mấy bé tiểu chu mất.
Ma Kim xét thấy lời của Hồ Mẫn có lý, bèn nghĩ ngợi trong đầu rồi trả lời:
-Mọi người có thể thám hiểm hang động đấy.
Hồ Mẫn tròn mắt đáp:
-Nhưng mà em thấy nó đâu rộng lắm đâu.
-Thì đập đá tìm kiếm điều thú vị đi.
Ngọn núi đó cao như thế, chắc chắn có gì đó bên trong.
-Dạ vâng!!! Mọi người đi sớm về sớm nhé.
Hồ Mẫn vẫy tay chào, cho tới khi thấy bóng dáng họ xa khuất, nàng bĩu môi chê bai:
-Hứ, đồ độc ác.
Trù cho mấy người gặp quái khủng phải co giò bỏ chạy rồi nhờ tới bé mèo của ta.
.
Trên đường bay, Ma Kim cảm thẩy không an tâm, liền kêu đánh một đường vòng để theo sau Hồ Mẫn, đợi đến khi tận mắt thấy nàng ấy chui lại vào hang động thì hắn mới tiếp tục cuộc hành trình.
Cứ cách khoảng mười dặm, Ma Kim sẽ thả một phân thân xuống dưới để dò đường, bốn nữ hồ dạo gần đây cũng được hắn chỉ dạy Phân Thân Kỹ, mỗi người có thể triệu ra một cái trợ giúp.
Sau hai canh giờ, trời bắt đầu chập tối, bỗng một con ác điểu từ đâu bay tới tấn công, cái móng của nó có to bằng một người trưởng thành.
Với kích cỡ này, tu vi ước tính phải là nhị giai hậu kỳ, Ma Kim liền ra lệnh cho Hồ Mẫn hạ thảm xuống để tận dụng địa hình.
Con ác điểu đó cũng theo sát phía sau, nó vỗ cánh một cái liền tạo ra luồng xung kích mạnh mẽ đủ để làm nghiêng hàng cây.
Bốn nữ hồ phải đồng loạt hợp lực mới có thể chống đỡ lại cú thử sức ấy.
Nếu bốn nữ hồ đồng loạt lao lên tấn công, chắc chắn sẽ có thể chống trả lại.
Tuy nhiên lúc này lại có Ma Kim ở đây, hắn không thể bay, nếu để hắn ở dưới mặt đất thì rất nguy hiểm, còn nếu mang hắn lên trên, thì càng nguy hiểm hơn.
Ma Kim ngay lập tức nãy ra kế sách, hắn liền nhảy lên lưng bảo Tứ Nô cõng hắn rồi hỗ trợ phía sau, giao cho ba tỉ tỉ giải quyết con ác điểu.
Mặc dù có tí hèn nhát nhưng xem ra cách này là cách duy nhất khả thi.
Đại Nô, Nhị Nô, Tam Nô liền biến hình, không còn gì vướng bận, ba nữ hồ thỏa sức dồn cơn phẫn nộ lên con ma thú kia.
Dẫu là một chọi ba nhưng con ác điểu này vẫn cứ ngoan.
Nó liên tục đập mạnh bộ cánh khổng lồ trên không trung để khiến cho đối phương loạng choạng rồi thần tốc lao tới công kích bằng móng vuốt, tuy đơn giản những khá hiệu quá.
Ba nữ hồ phối hợp tâm đầu ý hợp, chị đỡ em nâng mới có thể khéo léo xen kẽ thay nhau phòng thủ và tấn công.
Bọn họ chưởng linh khí nhiều hướng để tạo sức bật mỗi lần ác điểu lao tới, rồi lại dùng Hồ Trảo để gây sát thương, quá trình lặp lại chục lần.
Con ác điểu cũng có linh tuệ, nó biết dù cố thế nào vẫn không thể triệt hạ ba nữ hồ cao cường kia, nó liền nhắm ngay vào Ma Kim và Tứ Nô đang bay ở cách đó không xa, thế là nó giả vờ tấn công Tam Nô rồi ngay lập tức phóng tới con mồi yếu ớt.
Ma Kim và Tứ Nô thấy quái vật lao tới, mặt không biến sắc, họ cầm trên tay sợi dây rất dài, mỗi người cầm một đầu dây, không hề né tránh khi ác điểu lao tới.
Một tiếng xoẹt phát ra, lại là chơi chiêu Phân Thân Kỹ, chỉ thấy một làn khói nhỏ do Âm Ẩn phát ra che đi một thị giác của ác điểu, cái cổ nó đã bị sợi dây trói chặt, Đại Nô ngay tức khắc đuổi theo, nàng níu theo sợi dây mà có thể cưỡi lên con chim lớn này "Dễ còn hơn cưỡi trên người chủ nhân!"
Ác điểu lượn vòng tròn cố gắng hất văng đối phương ra nhưng không thể, tu vi cả hai có thể nói là xêm xêm nhau, một trong hai chỉ cần để đối phương nắm được điểm yếu là coi như mất mạng.
Tuy nhiên, Đại Nô chỉ bức vài sợi lông vũ rồi buông tha cho nó, dù gì nhiệm vụ quan trọng lúc này là vẽ bản đồ.
Ở trên giao tranh căng thẳng là thế nhưng Ma Kim và Tứ Nô lại đang cháo lưỡi trên cành cây, nam thì vô sỉ luồn tay vào kẽ áo đối phương, bóp bóp nặn nặn, nữ thì trơ trẽn thò tay vào lưng quần đối phương, xoa xoa vuốt vuốt.
Đương nhiên đối với ma thú thì Âm Ẩn vẫn hữu hiệu một mức nhất định, tuy nhiên hắn vẫn cần nô lệ cung cấp một ít linh lực qua đường miệng, và đồng thời tăng thêm dâm khí, chứ nếu không, phân thân ban nãy cũng không thể đánh lừa con ác điểu kia.
Cũng may là túi trữ vật mà hai phân thân thả xuống dưới không bị tổn hại gì, Nhị Nô và Tam Nô dễ dàng bắt lấy.
Thấy Đại Nô lành lặn quay trở lại, bốn người tụ lại với nhau, ngắm nghía mấy chiếc lông, quyết định dùng nó để trang trí tấm thảm rồi tiếp tục lên đường.
Dù là trải qua giao tranh thắng lợi nhưng người làm giáo chủ như Ma Kim lại không vui vẻ gì cho lắm, để các nữ tử bảo kê tận răng thế này thì có tí động chạm vô lòng tự trọng của nam nhân, hắn chỉ có thể tét mông đám nô lệ mấy cái cho hả dạ.