Hồ Mẫn vừa nháy mắt một cái, các phu nhân và nô lệ đặc biệt liền biết ý rời đi.
Chỉ tội cho ba bé tiểu chu phải ở lại chăm sóc cho Tiểu Đông, mà dẫu không có muội muội bé bỏng này đi chăng nữa thì ba ái nữ này vẫn chưa đủ trưởng thành để được phép nhập cuộc.
Tiểu Xuân khều Tiểu Hạ đang ngồi bên cạnh hỏi:
-Các mẹ đi đâu thế Hạ muội?
Gương mặt của Tiểu Hạ lúc này ngập tràn nỗi thất vọng lẫn ganh tỵ.
Con bé tay chống càm, buồn bã nói:
-Nhìn vậy mà tỉ còn không biết sao.
Bọn họ đi phục vụ cho cha đấy.
Tiểu Thu vẫn chẳng thông suốt:
-Muội cũng muốn qua giúp cha! Dạo này muội học được cách dùng kim châm rồi đấy! Hai tỉ ở đây chăm Đông muội nhé!
Tiểu Hạ thở dài một tiếng rồi đáp:
-Qua được thì ta đã sớm qua rồi.
Nói thẳng ra là lúc này bọn họ đang ân ái với nhau đấy.
Không biết khi nào tỉ muội chúng ta mới được diễm phúc đó.
Tiểu Thu đang trên đà hưng phấn nghe vậy liền khựng lại, ngập ngừng nói:
-Vậy là...!không được sao.
Tiểu Hạ bắt chước cha nó, tặc lưỡi một cái cho qua chuyện rồi nói:
-Thật là...!thôi đừng nghĩ nhiều nữa, mau ru Tiểu Đông ngủ rồi kiếm gì đó lót bụng.
Tiểu Thu vui vẻ trở lại, cười tít mắt nói:
-Đúng đúng, ăn nhiều chóng lớn!
.
Ở phía bên này, thấy Hồ Mẫn dắt cả dàn hậu cung vào khiến Ma Kim hoảng hốt mém tí nữa là té xuống giường.
Ban nãy hắn ta chỉ đuổi nô lệ bé bỏng ra khỏi phòng để bản thân tịnh tâm suy nghĩ lịch "tẩm bổ" sao cho các mỹ nhân không ai cảm thấy bị thất sủng.
Ấy vậy mà Hồ Mẫn hiểu lầm là hắn lạnh nhạt với nàng nên nàng nhanh trí dùng số lượng bù chất lượng áp đảo hắn.
"Thôi thì...!thân là nam nhi đại trượng phu, sức dài vai rộng, mấy chuyện này sao có thể làm khó ta." Ma Kim đã đưa ra quyết định, chỉ thấy hắn đứng thẳng dậy, vứt y phục sang một bên, hai tay dang rộng, nói bằng sự tự tin chưa từng có:
-Tới đi.
Ta cân tất!
.
Căn phòng ấy lại chịu một cơn dư chấn hậu Tháng Dị.
Từ sàn tới giường, từ bàn tới ghế, thậm chí từ bồn tắm đến cửa nơi nơi đều rung lắc dữ dội.
Âm thanh của căn phòng này phát ra xuyên qua cả trận pháp cách âm, cũng may là chẳng ai dám tới gần để có thể nghe thấy tiếng động khiêu gợi.
Cảnh tượng lúc này thật nào nhiệt, ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi, hòa lẫn nước bọt và thứ âm dịch, tinh dịch đục ngầu kia.
Ma Kim lúc này chẳng thể nghĩ ngợi ra tư thế gì mới nữa rồi, nữ nhân này vừa giải quyết xong thì hắn túm tóc kéo người tiếp theo vào va nấc điên cuồng.
Đâu ai nghĩ, chỉ vài năm trước đây, Ái Như, Tuyết Hân và Thiên Khả vẫn chỉ là những giai nhân diễm lệ, e thẹn với tình ái, chẳng động lòng với một ai, vẫn giữ cho mình tâm hồn trong trắng, một nét đẹp hồn nhiên hiếm có.
Cơ mà chỉ mới tiếp xúc với dâm khí của Kim chủ không bao lâu, cả ba phu nhân này giờ đây đang giành giật nhau để độc chiếm cái vòi tiểu tiện của phu quân.
"Lựa chọn học Phân Thân Kỹ là lựa chọn sáng suốt nhất cuộc đời ta, lúc đầu ta chỉ nghĩ đây là võ kỹ hiếm hoi mà Lisa có thể lĩnh hội được nên lấy về cho nàng ấy xài thôi, ai ngờ đâu ta mới là người hưởng lợi nhất.
Mười nữ nhân cùng một lúc, nếu không có ba phân thân đồng thời dùng Khiển Xạ Kỹ kích dục bằng kim châm thì sau đêm nay ta chỉ còn là cái xác khô."
Bọn họ lúc này, trong đầu chẳng còn để ý bất cứ thứ gì khác ngoài tình dục, cứ mặc cho bản năng trỗi dậy, tuôn ra những lời nói và hành động dâm đãng để cùng nhau tô điểm cho giây phút thăng hoa.
Đại Nô về muộn tầm nửa canh giờ, nhưng buổi thác loạn này kéo dài cả đêm, so ra cũng chẳng thiệt thòi là mấy.
Kết quả trận chiến, mặc dù đã khiến cho toàn bộ mỹ nữ tê liệt nằm rải rác khắp căn phòng nhưng cơ thể của Ma Kim đã chịu tác động lớn.
Tấm lưng, bờ vai, hai cánh tay, cổ, bắp đùi của hắn có chi chít vết cào cấu và vết cắn.
Vòi tiểu tiện do ma sát liên tục nên đã nóng tới mức ngang với nhiệt độ của một chén trà.
Đôi mắt đỏ ngầu, lơ đễnh, ban nãy bị Hồ Mẫn dùng ngón tay chọc thử một cái xem thử độ cứng, may mà đôi mắt của hắn cứng thật chứ không thì phải tốn thêm một bộ nguyên liệu nhị giai để chữa lành.
Về tình trạng của các nữ nhân, do áp đảo về số lượng nên chẳng hề hấn gì lắm, bọn họ bất tỉnh chỉ là do dâm khí tối thượng của chủ nhân mà thôi, riêng Hồ Mẫn bị Ma Kim đấm mạnh vào bụng gây xuất huyết trong, tuy nhiên nàng thậm chí còn sướng tới mức chả biết bản thân bị trọng thương, đợi đến khi máu trào ra họng thì mới chịu ngoan ngoãn bấu víu hút máu hắn, cũng nhờ vậy mà giờ nàng ấy tỉnh táo nhất trong đám nữ nhân, nhưng nàng sớm bị tên vũ phu vả phát ngất luôn vì cứ cù nhây đòi thêm vài hiệp nữa.
.
Ma Kim sau khi ngủ một giấc thì đã hồi phục thể trạng.
Trong khi đó đám nữ nhân kia vẫn còn đang mê man do nồng độ dâm khí trong phòng lúc này vẫn chưa tiêu tán hết.
Hắn đành bế từng người đặt lên giường, giường có sẵn trong phòng không đủ chỗ nên hắn phải lấy ra thêm vài tấm đệm trong túi trữ vật để trải tạm dưới đất.
Xong xuôi, Ma Kim đứng chống nạnh nhìn lại thành quả của bản thân, khẽ mỉm cười mãn nguyện, mọi người trong Kim Gia cho tới nay vẫn an toàn và vẫn luôn giữ ngọn lửa hạnh phúc.
Chợt Ma Kim nghĩ đến Bạch Đường Tuyết, hắn tự hỏi bản thân liệu quyết định không tự sát thay đổi vận mệnh của nàng ấy có phải là điều sai trái hay không.
Hắn thở dài một tiếng, tự an ủi bản thân như bao lần khác rằng nàng ấy đã tự mình chọn cái chết, không phải do người khác, càng không phải do hắn.
Nhưng hắn vẫn chưa thể nào nguôi ngoai chuyện đó mà vẫn luôn tiếc thương và tự trách.
.
Ma Kim kêu một tên giáo đồ chở hắn đến chỗ của của Trương Định Hùng, tức nơi giam lỏng của nữ nhân họ Đặng.
Để tránh tai mắt, tửu quán hôm nay không tiếp khách ngoài nên trông khá vắng vẻ, Trương Định Hùng vẫn luôn theo sát mục tiêu, có hai bốn nhị giai sơ kỳ khác cũng canh gác xung quanh.
Ma Kim trong chiếc mặt nạ hình con thỏ chậm rãi bước đến bàn mà Đặng cô nương đang nhâm nhi giải sầu.
Thân thủ cao thâm giúp hắn di chuyển không để lại tiếng động, vừa vỗ vai một cái đã khiến đôi phương giật mình.
Ma Kim cười xuề xòa nói:
-Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Đặng cô nương nhận dạng hắn qua giọng nói, liền mắng chửi:
-Tên khốn Nguyễn Kim nhà ngươi.
Muốn dọa chết ta hay sao?
Ma Kim kéo ghế sát lại ngồi gần mỹ nữ, thủ thỉ như đã quen thân từ lâu:
-Thiệt ngại quá.
Lỗi ta.
Ta kính cô nương một ly.
Ma Kim tùy tiện vơ lấy cái ly đang uống dở của đối phương lên khiến cô nương ấy nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy hắn kéo nhẹ mặt nạ ra để trút rượu vào họng thì tâm trạng nàng ta liền dịu lại.
Trong lúc nữ nhân đang lơ tơ mơ thì Ma Kim trực tiếp nói về chính sự:
-Cô nương đây có mối quan hệ với nghĩa đệ Bạch Thiên Thu của ta sao?
-Ngươi...!biết rồi sao?
-Đừng nói với ta rằng Bạch Khung xúi ngươi tới đây nhé.
-Chuyện này...
-Ta chỉ đoán thôi.
-Ừm, không như những gì ngươi nghĩ đâu.
Ma Kim cười lớn quay sang phía quầy nói lớn:
-Mau lấy ta thêm một ly và mười chai rượu.
Không say không về!
Rồi hắn lại tháo mặt nạ ra, nhìn vào mắt đối phương, lịch sự hỏi:
-Cô nương đây có thể cho ta biết quý danh không?
-Ta tên Đặng Liễu Nhi.
Lúc này vừa hay tên thuộc hạ đem rượu tới.
Ma Kim rót đầy rồi đứng dậy, cúi đầu, hai tay cung kính cầm ly, nghiêm trang nói:
-Xin Đặng tiểu thư thứ lỗi cho tại hạ đã mạo phạm hôm qua.
Tại hạ có mắt như mù, nếu cô nương muốn trách phạt gì, tại hạ xin nhận.
Đặng Liễu Bình lúng túng, lật đật đứng dậy nói:
-Không cần khách khí vậy đâu, ta cũng không giận gì ngươi cả.
-Đặng tiểu thư thật là có tấm lòng nhân từ.
Nghĩa đệ ta thật tốt khi có một tri kỷ như thế.
Ma Kim được đà lấn tới kể về Bạch Thiên Thu ngồi xuống, đương nhiên đại đa phần là bịa đặt, nhưng mà nữ nhân đối diện mãi ngắm nhìn nhan sắc có hắn, lời nói có sơ hở cũng chẳng thể nhận ra.
.
Thì ra Đặng Liễu Nhi là vị hôn thê của Bạch Thiên Thu, đã đính ước từ nhỏ, tuy nhiên do trời sinh Thiên Thu khuyết Đới Mạch, không tài nào vận động linh lực nên bị người đời chê cười.
Y sợ rằng kết hôn với Liễu Nhi sẽ làm nàng ấy bị liên lụy, vậy nên y mới mạo hiểm đi khắp nơi để tìm cách chữa trị, Hoàng Hà Thành cũng chỉ là một trong những nơi thiếu niên trẻ này từng ghé qua.
Đặng Liễu Nhi hay tin Bạch Thiên Thu qua đời, lòng nàng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ hận bản thân vô dụng, không thể làm được gì hơn.
Cách đây không lâu nghe tin Kim chủ tới Bạch Gia nên cũng tò mò tới xem, cốt là để hỏi thăm người huynh đệ kết nghĩa của vị hôn phu đã mất.
Nhưng khi nghe Bạch Đường Cung lập lại vụ án khi trước, nàng bắt đầu hoài nghi về Ma Kim nên đã tới gặp riêng hỏi rõ và đương nhiên Bạch Đường Cung lúc này đang bị tình cảm che mờ mắt nên cố tình trả lời úp mở.
Ngay hôm sau, vụ việc kinh hoàng xảy ra đã gây ra cái chết của hai huynh muội Bạch Đường chấn động Kinh Dương Thành, Liễu Nhi càng thêm phần chắc chắn về suy nghĩ của mình "Hắn ta mới chính là chủ mưu đứng sau cái chết của Thiên Thu ca ca!"
.
Cứ thế chỉ trong vòng một canh giờ ít ỏi, hàng chục bình Hương Tửu được đôi nam nữ này uống ồng ộc như nước lã.
Đặng Liễu Nhi cũng vì thế mà bị Ma Kim dùng lời lẽ mật ngọt mê hoặc, khiến những nghi vấn trước đó tan theo mây khói.
Chẳng hạn như Ma Kim nghẹn ngào tường thuật lại một chi tiết giả trân bằng cái giọng run run chất chứa xúc cảm:
-Trước lúc lâm chung, đệ ấy có gửi gắm ta phải bảo vệ một mỹ nhân mà đệ ấy hết lòng yêu thương.
Nhưng chưa kịp nói tên thì đã...
Khi sắc mặt của Liễu Nhi ửng đỏ, đôi mắt lờ đờ, hắn thấy thời cơ đã đến, không ngần ngại đặt tay vòng qua eo nàng, kề sát mặt, hơi thở nồng nặc mùi rượu thơm phức, tình tứ hỏi:
-Tiểu thư đã say, có thể để tại hạ đưa về phòng không?
Đặng Liễu Nhi có chút ngượng ngùng nhưng tự nhủ bản thân đang say "Có sự cố gì cũng còn đường lui, á, ta đang nghĩ điều gì thế này, cơ mà dù gì thì hắn cũng đẹp trai quá đi, sao mà mỗi lần ở gần hắn, ta lại rung rinh thế này?"
Thế là nàng ấy e thẹn khẽ gật đầu đồng ý.
Chỉ chờ có vậy, Ma Kim đưa tay còn lại nâng đỡ khớp gối bế Liễu Nhi lên như một vị hoàng tử bế công chúa.
Hắn cứ thể đưa nữ nhân mới gặp không được bao lâu về phòng riêng, đặt nàng nhẹ nhàng lên giường, kê gối, đắp chăn rồi hạ thấp trọng tâm xuống, đặt lên trán đối phương một nụ hôn rồi đường hoàng đi ra ngoài, không quên đóng cửa.
Đặng Liễu Nhi cô quạnh trong phòng, có chút hụt hẫng, nhưng không lâu sau đôi mắt dần díu lại rồi thiếp đi.
Tửu lượng Ma Kim rất cao, chục bình ban nãy chẳng có chút hề hấn gì, họa may nếu thêm vào đó tí máu thì hắn còn buồn ngủ.
Giải quyết xong việc của đám nữ nhân, Ma Kim cứ thế ung dung đi tới phòng làm việc để lập danh sách phân bổ tài nguyên hậu thí luyện.