Tháng Dị tùy vào từng năm và từng lục địa lại có những dị tượng khác nhau xảy ra, từ bão, lũ, sấm sét,...!cho tới băng tuyết giá buốt.
Tất thảy đều có điểm chung là gây hậu quả nặng nề, tính ra nếu không có Tháng Dị, với khả sinh sôi của nhân loại, dân số trước đến nay đã sớm vượt mốc một tỷ.
Vài năm trước, ở Việt Quốc xảy ra lũ lụt còn năm nay chính là phong bão càn quét dữ dội.
Thậm chí năm sau là lốc xoáy và năm tiếp đó nữa là động đất cũng đã được ghi lại kỹ càng trong sách.
Quy luật tuần hoàn này đã tồn tại từ lâu, được người xưa chiêm nghiệm.
Ma Kim cũng dựa vào đó mà đề xuất các đối sách cấp thiết phòng chống thiên tai cho mấy vị quan cai quản Hoàng Hà, Lưỡng Hà, Khánh Hòa.
Nhờ có vậy, thiệt hại đã giảm xuống tối thiểu, đây là một số những việc công đức to lớn mà hắn đã làm để giúp dân chúng.
Đương nhiên không chỉ có ba vùng đó được hưởng lợi, các viên quan, điển hình là lão già Bạch Gia Khang đã bẩm báo lên vua về những sáng kiến tuyệt vời của Kim gia chủ cho nên những địa phương khác cũng nương theo đó mà cải thiện, đương nhiên không có sự giám sát của Nhật Nguyệt Thương Hội thì những công trình "bình thiên" đó không thể phát huy tối đa công dụng nhưng mà có còn đỡ hơn không.
.
Như bao lần khác, mỗi lần Ma Kim trở về thì Hoàng Hà Thành mở tiệc tưng bừng.
Lần này có phần hoành tráng hơn khi mà đám giáo đồ tổ chức dưới danh nghĩa chào mừng năm mới.
Thế là số lương thực dự trữ còn sót lại trong Tháng Dị được đem đi sử dụng hết.
Tại quảng trường lớn, nằm ở trung tâm tòa thành, chục bếp nướng được bày ra, hương thơm của thịt và những loại bánh bốc ra nghi ngút.
Các thế gia khác trong thành cũng phụ Kim Gia một tay, người thì lo bàn, kẻ lo ghế, có tên thì xin đảm nhận việc trang trí đủ kiểu.
Tất thảy những thứ này đã được đám giáo đồ bí mật sắp xếp, đương nhiên làm sao mà giấu được Ma Kim, nhưng hắn giả vờ không hề hay biết cho đám thuộc hạ vui lòng.
Các phu nhân và tiểu thư ngồi trên thuyền nhìn xuống, họ vô cùng ngạc nhiên khi mà Hoàng Hà Thành hôm nay lại tổ chức một bữa tiệc long trọng đến vậy.
Khách mời giờ đây không chỉ giới hạn là người của các thế gia mà là toàn cư bộ cư dân đang sinh sống tại đây.
Từ giàu đến nghèo, già đến trẻ, trai đến gái, người đến yêu đều nô nức hòa nhịp cùng lễ hội mùa xuân không thể tìm thấy ở nơi khác.
Thậm chí có phàm nhân, gian nhà kiểu cũ đã bị bão đánh sập nhưng họ tạm gác chuyện buồn đó sang một bên mà tranh thủ tới quảng trường để tham dự lễ hội.
Các món ăn, thức uống, tranh vẽ, trò chơi,...!hầu hết là miễn phí, trừ những gian hàng của thường dân muốn kiếm chác chút đỉnh và phô trương tài nghệ.
Bay dạo ở phía trên cao, nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới, các phu nhân cố kiềm chế cảm xúc lại và yêu cầu Ma Kim cho trở về phủ trước.
Đương nhiên Ma Kim đoán được mục đích của họ là gì.
Không gì khác ngoài việc về phòng để trang điểm chỉnh chu.
Ma Kim vốn đã quen với lối ăn mặc xa hoa trên Thượng Giới, cũng phải tạo dáng riêng không để cho các mỹ nhân quanh mình thất vọng.
Hắn kéo ngăn tủ ra, ngắm nghía vài bộ đồ cũ rồi kêu thuộc hạ đem vào phòng vải và dụng cụ may.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ ít ỏi, hắn có thể làm ra một bộ y phục vô cùng ngầu, nhìn vào không ai có thể nghĩ nó chỉ là hàng chắp vá.
Đám thuộc hạ chứng kiến kỹ nghệ may điêu luyện của chủ nhân, không thể không ca ngợi:
-Chủ nhân, ngài còn thứ gì là không biết làm không ạ?
Ma Kim thản nhiên cười nói:
-Ta á, ta cũng chẳng biết nữa.
À, ta đang muốn học cách làm túi trữ vật nhưng chưa có dịp.
.
Đợi đến lúc các nữ tử hoàn tất việc sửa soạn cũng ngót nghét tới xế chiều.
Ai ai cũng khoác trên người bộ cánh xinh đẹp, thậm chí ngay cả em bé Tiểu Đông cũng được bao bọc trong bộ đồ vải màu hồng có gắn phụ kiện tai thỏ vô cùng dễ thương.
Hồ Mẫn vẫn luôn trung thành với bộ đầm trắng xóa, có vẻ nàng rất ưa thích bộ đồ đơn điệu này kể từ sau khi bị Ma Kim giam cầm thuở mới chớm nở, lí do thì chẳng ai biết cả.
Cơ mà sau khi nhìn thấy soái ca diện lên bộ y phục vô cùng độc đáo, đám nữ nhân lại xúm lại tranh nhau yêu cầu hắn thiết kế riêng cho vài bộ để mặc.
Chỉ đến khi Ma Kim hứa hẹn sẽ tặng vào dịp sinh nhật thì họ mới dừng việc nhốn nháo lại.
Không có ma thạch chiếu sáng vô số sắc màu sặc sỡ như trên Thượng Giới, phố phường ở đây lung linh trong ánh lửa đơn điệu được thắp lên trong những chiếc lồng đèn, trên lư đèn dầu hay từ bếp củi.
Trên đường đi, Ma Kim nghĩ ngợi trong đầu "Việc dẫn theo cả cả hội chục người thế này thật là khác so với hồi trước.
Cơ mà cũng chẳng sao, càng đông càng vui.
Nhưng mà mong là...."
Hồ Mẫn bỗng ngắt mạch suy nghĩ của hắn, nàng nói lớn:
-Anh ơi, cõng em!
Ma Kim như thói quen, liền khom người xuống nhưng đại phu nhân Ái Như liền ra tay can ngăn:
-Không thể chiều muội ấy suốt như vậy được.
Chàng phải để Mẫn muội trưởng thành đi.
Hồ Mẫn phồng má chu mỏ cãi lại:
-Gì chứ.
Anh ấy cõng em thì có sao chứ.
Ái Như nghiêm túc giải thích:
-Lúc hai người ở riêng với nhau thì muội muốn trèo lên đầu lên cổ chàng ấy cũng được.
Nhưng hiện tại chúng ta đang đi cùng nhau, đến cả Tiểu Thu nó còn biết không vòi vĩnh mà người lớn như muội lại cư xử như thế sao.
Người ngoài nhìn vào coi ra gì chứ.
Hồ Mẫn liền kéo áo Ma Kim, mếu máo:
-Anh ơi! Tỉ ấy ăn hiếp em!
Ma Kim liền dùng ngón trò búng trán Hồ Mẫn và mắng yêu:
-Con ngu này, Ái Như nói đúng, em không còn nhỏ nữa đầu mà hết đòi bế rồi cõng.
Ngứa mồm nhe răng cắn anh thì người ta lại tưởng em là yêu quái hút máu người.
Hồ Mẫn làm giá, khoanh tay, mắt ngó lơ, miệng nói bằng giọng chảnh chọe:
-Hứ, ai thèm đi chung với mọi người chứ.
Anh cho em một phân thân đi, em muốn đi riêng.
Lâu lâu có dịp lễ hội, đi cả bọn thế này em không thích.
Ma Kim thở dài bất lực trước yêu cầu có phần vô lý nhưng đầy thuyết phục của Hồ Mẫn, đây cũng là thứ mà hắn lo sợ ban này, hắn dễ dàng phân tích ra được nếu chấp thuận thì đây sẽ trở thành tiền lệ, các nữ nhân sau này ỷ y vào việc hắn có phân thân mà làm mình làm mẩy không chịu hòa thuận, gây mất đoàn kết.
Thế là Ma Kim hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng đưa ra câu trả lời:
-Không thích thì cút sang một bên.
Có mọi người ở đây, thiếu đi một người thì cũng chẳng sao.
Hồ Mẫn vô cùng sốc khi bị chủ nhân cư xử phũ phàng như vậy, đôi mắt nàng rưng rưng rồi tuôn lệ thành hai hàng.
Ái Như liền ôm lấy Hồ Mẫn vào lòng vỗ về, an ủi, thậm chí với tư cách là đại tỷ, nàng còn quay sang lên giọng trách mắng phu quân để bảo vệ cho tiểu muội mít ướt:
-Chàng sao lại nói lời tổn thương muội ấy như thế chứ.
Muội ấy còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện mà.
Ma Kim có chút bối rối khi mà bản thân thực hiện đúng theo yêu cầu của dì Như là để Hồ Mẫn trưởng thành, nhưng giờ đây lại bị ăn chửi vì tội la rầy trẻ nhỏ.
Để giải nguy cho bản thân trước hàng chục ánh mắt đang nhìn về phía mình, Ma Kim đành sử dụng tới thiên phú phân tích để giải vây.
Chỉ thấy hắn quay người bước đi, chỉ để lại lời gợi ý:
-Thế sao nàng không cõng em ấy đi?
Kết quả là Ái Như phải cõng Hồ Mẫn trên vai, tuy có hơi mất mặt nhưng mà đây là cơ hội đại phu nhân như nàng chứng minh khả năng thu xếp ổn thỏa cho dàn hậu cung.
Tuy nhiên Hồ Mẫn cũng không muốn tỷ muội khó xử, vênh váo trên cao một tí thì cũng đành ngoan ngoãn xin phép tự mình cuốc bộ được nắm tay Ma Kim.
Cũng không phải lúc nào mọi người đều đi san sát với nhau, có vài thời điểm họ tách ra thành từng nhóm nhỏ để tận hưởng hết trò vui trong buổi lễ hội này.
Chỉ tội nghiệp Ma Kim, hắn phải chạy đôn chạy đáo giữa các gian hàng theo tiếng gọi của các nữ nhân.
-Anh ơi qua đây xem thứ này hay lắm nè!
-Chàng ơi ta mua thứ này về trưng được không.
-Ngài ơi, đút thiếp ăn!
-Cha ơi cha, cha chơi thử trò này đi!
Lễ hội mừng xuân năm nay vốn được tổ chức một cách bất ngờ trong vài ngày cuối Tháng Dị, khi mà tiết trời trở nên bình ổn.
Chính vì vậy tại đây không có sự xuất hiện nhiều khách vãng lai, tuy nhiên dân số trong thành cũng quá đủ rồi.
Có điều việc thiếu vắng tầng lớp tu chân giả khiến lễ hội không xuất hiện mấy gian hàng quý giá gây kích thích các phu nhân.
Còn Ma Kim thì vốn chẳng hề kỳ vọng chất lượng hàng hóa ở Hạ Giới ngay từ đầu rồi, còn những trò chơi trẻ con như ném phi tiêu, quay số trúng thưởng cũng khá ổn nếu như hắn kiềm chế không dùng tới linh lực.
.
Đến giữa đêm, mọi người nhìn lên bầu trời sâu thẳm, trăng đêm này bị mây đen che mờ nhưng những vì sao vẫn còn sáng lấp lánh.
*Đùng đùng.
Tiếng pháo hoa phát ra tứ phía, bay vút lên trời cao rồi nổ tung để lại đốm lửa đỏ tím vàng cam đủ màu trên không trung, trông vô cùng đặc sắc.
Mọi người nắm tay nhau, trong lòng cũng rộn ràng nỗi niềm hạnh phúc.
Ma Kim cũng nhân dịp này sáng tác ra một ca khúc về đề tài năm mới, đại loại là kết hợp việc mô tả cảnh quang và bồi thêm nhiều câu chúc bằng giai điệu mới lạ.
Bằng thiên phú siêu phàm, khoảng thời gian để hắn sáng tác ra một tác phẩm để đời chỉ cho ba mươi phút.
Hắn lấy ra một cây sáo và một cây đàn Thất Âm trong túi trữ vật, đây là hai trong vô số món đồ mà các giáo đồ tặng hắn chẳng vì dịp gì cả.
Tay Ma Kim điêu luyện gảy sợi lần lượt trên bảy sợi dây đàn, mà đến cây sáo tiêu cũng được hắn thôi bằng linh lực từ tay nốt, đương nhiên là do miệng hắn lúc này ngân nga khúc ca mừng xuân.
Đám nữ tử lắc lư cái đầu theo giai điệu tuyệt vời ấy, xen lẫn với đó là tiếng nổ của pháo hoa, nhưng mà chúng thật sự hòa quyền làm một với nhau một cách độc đáo, rất sướng tai.
"Ước gì trong năm nay ta cũng có thể sướng cái khác giống các mẹ nhỉ?" Tiểu Hạ vẫn luôn ấp ủ âm mưu đen tối đối với chính cha nuôi mình, một điều ước mà từ hôm sinh nhật nhưng tới giờ vẫn chưa thành hiện thực.