Ma Kim bỗng nhiên đứng dậy, đi vòng qua đằng sau, theo thứ tự ghế ngồi ngoài cùng bên trái, hắn lấy tay tháo mũ của Ái Như ra rồi vuốt nhẹ mái tóc nàng ấy, tự tin giới thiệu với bên phía Bạch Gia:
-Đây là đại phu nhân của Kim Gia, Ái Như, bà chủ của Nhật Nguyệt Thương Hội, gia sản của Kim Gia phát triển là nhờ vào sự dìu dắt của nàng ấy.
Ái Như khẽ cúi đầu chào hỏi:
-Tiểu nữ bái kiến các vị công tử.
Phu quân của ta nói quá mà thôi, các vị đừng hiểu nhầm nhé.
Bạch Lâm Tiêu liền trang nhã đáp:
-Nghe danh đã lâu, nay mới dịp gặp mặt.
Chủ nhân của thương hội lớn nhất Việt Quốc không chỉ tài giỏi mà còn là một mỹ nữ khuynh thành.
Nghe đến đây, Ái Như ngại đến đỏ mặt, cái mũi có chút hỉnh lên, đương nhiên nàng biết rõ nếu khiêm tốn quá sẽ hóa kiêu ngạo nên chỉ đành khẽ nói lời cảm ơn.
Ma Kim quay sang phải, hướng về phía Thiên Khả, nàng ấy không như Ái Như, không phải là người thường xuyên đứng trước công chúng, lại còn sở hữu nhan sắc tuyệt trần nên tốt nhất không nên để lộ dung nhan thật, vậy nên hắn chỉ vỗ vai nàng và nói lớn:
-Còn đây là nhị phu nhân, người của Thanh Long Môn, nàng ấy đã cứu mạng cả Kim Gia rất nhiều lần.
Thiên Khả khẽ gật đầu chào hỏi:
-Tiểu nữ bái kiến các vị.
Bạch Lâm Tiêu liền vui vẻ đáp:
-Thiên Khả cô nương, chúng ta là đồng môn đấy.
Thiên Khả giả vờ ngạc nhiên, nói:
-Thật sao? Bạch Lâm Tiêu huynh đây là sư huynh của tiểu nữ sao? Sau này còn nhờ vả nhiều ạ!
Kế tiếp, Ma Kim khom người, đặt cằm lên đôi vai hao gầy của Tuyết Hân, cười nói:
-Đây là tứ phu nhân, Phạm Tuyết Hân, đây có thể coi là thanh mai trúc mã của tại hạ, nàng ấy hay thay ta đi đối ngoại, giọng nói rất ngọt đó.
Chẳng hiểu sao hôm nay lại có chút nhút nhát.
Có lẽ do trước mắt là các công tử tuấn tú.
Tuyết Hân cũng như hai tỉ tỉ, khẽ cúi đầu chào, nhẹ nhàng nói:
-Tiểu nữ bái kiến các tiền bối.
Tuổi con nhỏ, còn nhiều sai sót, có gì mong các vị bỏ qua cho.
Bạch Hoàng lúc này chợt lên tiếng:
-Có vẻ như tại hạ phải kết giao với Nhật Nguyệt Thương Hội mới được dịp nhìn thấy dung mạo thật sự của cô nương đây.
Tuyết Hân biết ý, tính dùng tay vén tấm vải che mặt lên, dù gì nàng luôn rất vâng lời về cái vụ bôi tro trát trấu, nhưng chưa kịp làm gì thì đã được Ma Kim sờ đùi nhắc khéo.
Nàng tinh ý, liền đáp trả:
-Tiểu nữ cũng mong tới dịp đặc biệt ấy.
Ma Kim nhìn sang Hồ Mẫn hai tay cầm hai cái đùi gà cạp một cách ngon lành thì tắt cả hứng thú, vậy nên hắn tiện tay gõ đầu nàng một cái và giới thiệu qua loa:
-Đây là tam phu nhân.
Tính cách trẻ con vô tư, ta sẽ cố không để nàng ấy làm phiền tới các vị tiền bối.
Hồ Mẫn nuốt ực đồ ăn rồi bỏ hai cái đùi gà xuống chén, lật đật lấy giấy lau tay tính chào hỏi.
Cơ mà đợi nàng làm xong thao tác đấy thì Ma Kim đã bước qua tới chỗ của Tiểu Thu.
Hồ Mẫn bọng má nhưng thấy chủ nhân làm lơ nên này cũng chẳng biết làm gì khác ngoài việc tiếp tục ăn "Hứ, biết vậy khỏi lau tay."
Ma Kim dùng cả hai tay bẹo má Tiểu Thu rồi vui vẻ nói:
-Đây là Tiểu Thu, con gái ta, khá hoạt bát.
Tiểu Thu đang bị cha nhào nặn không thể cúi đầu được nên chỉ có thể vẫy tay chào:
-Tiểu...!nữ....!bái kiến...!ạ!
Lần lượt hai bé tiểu chu còn lại cũng tương tự, Tiểu Hạ thì là thông minh, còn Tiểu Xuân là chị cả mạnh mẽ.
Tới phần của Lam Ngọc và Thanh Thanh, hắn đặt hai bàn tay lên vai hai nàng rồi giới thiệu chung:
-Đây là Lam Ngọc còn đây là Thanh Thanh, hai nữ nhân này có thể coi là thê thiếp của ta.
Ngoài ra còn có em bé Tiểu Đông khá là dễ thương.
Tiểu gia đình họ tu yêu nhưng rất là tốt bụng đó.
"Tu yêu sao? Việc này ta đã từng nghe tới nhưng không ngờ hắn ta lại thẳng thắn đề cập vào lúc này." Bạch Hoàng thầm nghĩ.
Bỗng có một vị công tử khác, trông điệu bộ khá thư sinh, y chồm người về phía trước, lên tiếng thắc mắc:
-Lam Ngọc cô nương chính là kỳ thủ xuất sắc nhất Việt Quốc đó phải không? Có thể cùng tại hạ trao đổi một ván cờ không.
Tại hạ rất hâm mộ kỳ nghệ siêu phàm của cô nương.
Lam Ngọc tình cờ gặp được người hâm mộ, có chút ngại ngùng, giữa nhiều người thế này, chỉ có thể cười tươi đáp:
-Tiểu nữ rất vui vì có người nhớ đến.
Không biết quý danh của công tử là...
-Tại hạ Bạch Cương Quyết!
-Thế có gì chiều chúng ta giao hữu vài ván nhé.
Nhưng không biết chủ...!Kim gia chủ...
Ma Kim cười sảng khoái nói:
-Haha, chuyện này ta có bao giờ cấm cản nàng đâu chứ, cứ tự nhiên đi nâng cao trình độ đi, sau này có gì dạy ta đánh cờ.
Cuối cùng, còn lại bốn nữ hồ, Ma Kim nãy giờ cứ đắn đo không biết nên trao họ danh phận gì mới phải, bởi lẽ đây là lần đầu tiên công khai giới thiệu cả dàn hậu cung với người ngoài, tuy vậy phân tích siêu phàm của hắn nảy ra hàng vạn biến số chỉ trong tích tắc, liền cho ra kết quả:
-Còn bốn mỹ nhân này là các cao thủ ta mời về để trấn giữ Kim Gia.
Chỉ là tình cờ gặp gỡ, tuy vậy họ rất trung thành.
Ta cũng rất yêu quý bọn họ và coi họ là thành viên trong đại gia đình.
Biệt danh của họ lần lượt là Đại Nô, Nhị Nô, Tam Nô và Tứ Nô.
Trước cũng từng ghé qua Bạch Phủ để đón tại hạ trở về.
Tuy có chút thất vọng vì địa vị xem ra cũng chẳng thể so sánh với hai nô lệ đặc biệt khác là Lam Ngọc và Thanh Thanh.
Nhưng mà bù lại lần này được chủ nhân cho phép nhập tiệc và thẳng thừng giới thiệu như vậy trước người lạ đã là may mắn lắm rồi.
Các nữ hồ so ra vẫn là lớn tuổi hơn những tu chân giả trước mặt, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi.
Bên phía Bạch Gia để ý nhất là bốn nữ hồ, mặc dù Đại Nô đã cố ý toát ra linh lực nhị giai trung kỳ nhưng mà vẫn không thể tránh khỏi sự hoài nghi.
Thân phận của các nữ hồ vô cùng bí ẩn, đến cả các gián điệp các thế gia khác cử đi do thám cũng không hề có một chút thông tin gì cả.
.
Tán ngẫu chuyện ngoài lề ít phút, Ma Kim chủ động xoáy vào chuyện chính, dẫu sao hắn thấy đỉnh đầu của Bạch Hoàng sắp bốc khói đến nơi, hắn nghiêm túc hỏi:
-Bọn ta đây là lần đầu lên kinh diện kiến.
Không biết các tiền bối đây đã đi lần nào chưa.
Nếu từng thì có thể chỉ điểm cho tại hạ được không? Tại hạ không muốn vì sự thiếu hiểu biết của bản thân mà vô tình đắc tội đến những vị vua quan.
Bạch Lâm Tiêu liền đáp:
-Chuyện này, tại hạ không rành cho lắm, xem ra chỉ có thể nhờ Trung Sơn gia huynh.
Bạch Trung Sơn chính là cái người cao ráo kia, giọng y khàn khàn nói:
-Ta nghĩ Kim công tử với cách hành xử tinh tế sẽ không mích lòng ai đâu, tuy nhiên, có một ngoại lệ, một tiền bối biệt danh là Xích Mạ, một thái giám trưởng quản, thực lực vô cùng cao cường, có thể nói là đứng đầu Việt Quốc, y vô cùng khó tính, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
Ma Kim không thể được cảm xúc nữa, gương mặt của hắn lộ rõ vẻ thỏa mãn, tự tin nói:
-Tại hạ vô cùng biết ơn lời răn bảo của vị huynh đài đây.
Ở đây có chút thành ý, mong là nó sẽ tô điểm cho con thuyền này.
Ma Kim lôi ra trong túi trữ vật một bức họa lớn bằng một sải tay.
Bức tranh tả cảnh bình minh rực sáng với mặt trời là viên hồng ngọc sáng rực.
Cây cỏ là lục bảo lấp lánh.
Một con phương hoàng tử ngọc dang rộng đôi cánh hướng về phía chân trời.
Thậm chí bốn góc của bức tranh được khảm bốn viên linh thạch nhất giai trên khung gỗ quý và giấy vẽ chính là bạch kim lát mỏng.
Tổng giá trị nguyên liệu lên tới ba ngàn đồng vàng, đối với tu chân giả chẳng đáng bao nhiêu, nhưng do đích thân Ma Kim rảnh rỗi tự tay làm cho vui nên có thể coi là báu vật độc nhất vô nhị.
Chưa để bên đối phương ngắm nhìn kỹ thì phía Ma Kim, các nữ nhân đã tỏ ra thèm thuồng.
Đại Nô mạnh dạn lên tiếng:
-Hay là ngài để lại bức tranh cho thiếp đi.
Thiếp sẽ đổi với ba viên nhị giai linh thạch hạ phẩm.
Ái Như thân là bà chủ của Nhật Nguyệt Thương Hội, riêng vài tài chính đâu thua kém ai, liền tăng giá:
-Sao chàng có món đồ đẹp thế này mà không nói.
Các vị công tử đây là tu chân giả, chắc sẽ không hứng thú với món đồ màu mè này.
Chi bằng thiếp gửi họ hai bộ thăng giai hạ phẩm, có thể dùng nó để đổi nguyên liệu cần thiết.
Ma Kim lớn tiếng quát mắng:
-Hai nàng có thôi ngay không, thân là hai nữ nhân ta tín nhiệm nhất mà trong lúc này lại hành xử như thế.
Đây là đồ ta dùng tấm lòng thành kính để tặng, tại sao có thể dùng vật chất để đánh đổi.
Làm như vậy là đang xúc phạm cả ta và các vị tiền bối.
Đại Nô và Ái Như lật đật đứng dậy, cúi thấp người đồng thanh nói:
-Bọn thiếp sai rồi! Bọn thiếp xin lỗi.
Bạch Lâm Tiêu lúc này cũng vội đứng dậy, xua tay nói lời hạ nhiệt:
-Hai phu nhân đây cũng là muốn có ý tốt.
Kim công tử đừng trách họ.
Ma Kim cũng đứng lên, tiện tay trao cho đối phương bức họa.
Tu chân giả còn lại bên phía Bạch Gia có chút phản ứng, y sở hữu một vóc dáng cường tráng, trang phục tối giản để lộ bắp tay vạm vỡ, nước da hơi ngăm đen, tóc hơi xoăn thả dài tự nhiên, không ai nghĩ người như vậy lại hứng thú tới mỹ thuật, y lên tiếng lịch sự xin phép:
-Có thể cho ta xem thử được không?
Bạch Lâm Tiêu đáp:
-Được thôi.
Yên Sơn huynh cứ tự nhiên.
Chỉ thấy tên tu chân giả đó mở to mắt sáng rực, dùng ngón tay vuốt ve cảm nhận bức họa, lại còn dùng mũi để ngửi.
-Tuyệt, tuyệt vời.
Bức họa này là thứ kiệt tác xuất sắc nhất ta từng thấy qua.
Bạch Yên Sơn không kiềm lòng, liền đứng thẳng dậy, giơ bức tranh lên hỏi:
-Mạn phép cho tại hạ hỏi tác giả của bức tuyệt họa này là ai?
Hồ Mẫn vừa nhai cơm nhem nhép, vừa nhanh nhảu trả lời:
-Là anh ấy chứ ai, cả thế giới này, nói về mấy thứ nghệ thuật, chủ nhân của ta là số một!
Ma Kim gãi đầu ngại ngùng nói:
-Bức họa này là do tại hạ làm trong một tháng trời.
Tuy vất vả nhưng rất vui khi có được thành quả vượt sức mong đợi.
Không biết huynh đài đây thấy nó thế nào?
Bạch Yên Sơn hai tay cẩn thận ôm bức tranh vào lòng, cúi người sát xuống bái phục:
-Tại hạ Bạch Yên Sơn, một tu chân giả vô danh, không ngờ may mắn được gặp mặt một nghệ nhân bất phàm như Kim công tử.
Bức tranh quý giá này, ta tuyệt đối sẽ gìn giữ thật kỹ.
Dứt lời, y quay sang nói với Bạch Trung Sơn:
-Gia huynh, thay vì dùng nó để trang trí cho con thuyền, có thể tặng cho đệ được không?
Bạch Trung Sơn vốn lúc đầu cũng chẳng hứng thú gì mấy đối với bức họa nay, tuy nhiên sau khi nghe mấy lời tâng bốc vừa nãy, trong lòng cảm thấy có chút thú vị nên khi nghe đệ đệ xin xỏ, y không chấp thuận ngay mà nói:
-Cái này là Kim công tử tặng cho Bạch Gia.
Trước mắt thì phải theo ý của công tử.
Sau này chúng ta sẽ bàn bạc thêm.
Bạch Y Sơn nghe vậy, cũng đành vui vẻ đồng tình, dẫu sao hai người họ là huynh đệ, muốn xin cả con thuyền này còn được nữa là.
Thế là y đi vòng ra sau lưng Ma Kim, treo tranh lên hướng tường bên này để có thể vừa ăn vừa ngắm.