-Lâm Gia có công lớn nhất trong cuộc trường chiến, triều đình đặc biệt thưởng một bộ thăng giai thượng phẩm cho thiếu niên xuất chúng Lâm Bất Phàm.
Lời của đại thái giám vừa dứt, cả đám người bên dưới liền trầm trồ tán dương.
Ma Kim và Đại Nô nhiệt liệt vỗ tay hòa chung bầu không khí với đám người kia.
"Thì ra mức thưởng tối đa chỉ là thượng phẩm sao, ái chà, nếu để cho bọn nô lệ ta sử dụng thì hay biết mấy.
Điều đáng quan tâm là tên thiếu niên kia, tuy mới hai mươi hai tuổi mà đã đạt mức nhất giai hậu kỳ viên mãn, quả thật không tầm thường.
Có nên thủ tiêu không nhỉ?" Ma Kim thầm nghĩ.
Những tên tu chân giả còn lại của Lâm Gia điển hình như Lâm Hạ nhận được một bộ thăng giai trung phẩm.
Điều khiến cả đám người trong sảnh điện này bất ngờ nhất chính là đại thái giám thu bảng công trạng lại khi còn chưa đọc tới lượt Kim Gia.
Xích Mạ đang hùng hồ đọc lời kết:
-Những gì mà các chiến binh quả cảm làm ngày hôm nay sẽ được sử sách ghi....
Bỗng có một tên không biết trời cao đất dạy lên tiếng cắt lời, không ai khác chính là kẻ mang biệt danh Tử Thần:
-Còn Kim Gia của tiểu bối thì sao? Ngài có bỏ sót hay nhầm lẫn gì không?
Xích Mạ phẫn nộ liền dậm chân xuống đất tỏa ra luồng linh khí xông thẳng tới phía Ma Kim.
May mà Đại Nô được chủ nhân dặn trước nên nàng đành làm ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ, cùng hắn vờ bật ngửa ra sau do xung kích.
Xích Mạ hét lớn:
-Tên nào to gan, dám chất vấn bổn tỏa!
Ma Kim vội vàng quỳ rạp xuống đất run rẩy khiến cho vài tên xung quanh không nhịn được che miệng cười khẩy.
Ma Kim không van xin mà ngược lại, hắn thẳng thừng nêu ra quan điểm:
-Bẩm tiền bối, tại hạ là Nguyễn Kim, đã ra sa trường kết liễu nguyên soái của Sa Quốc.
Xét về lý thì Kim Gia bọn ta phải được triều đình ban ân mới phải.
Lâm Hạ đinh ninh trong bụng rằng tình địch lần này sẽ toang "Há há, không biết xin tha mà lại còn dám giương oai với đại thái giám.
Uổng công Trung Sơn huynh đã dặn dò ngươi."
Xích Mạ lúc này gằng giọng nói:
-Đúng là ngươi có công lao to lớn trên chiến trường, nhưng mà lỗi ngươi phạm phải cũng không hề nhỏ.
Trả lời cho ta, dịch bệnh ở Lưỡng Hà gây ra cái chết của ngàn người vô tội, có phải do ngươi chủ mưu?
Ma Kim cúi mặt xuống, ậm ừ:
-Việc này...!đúng là do tại hạ làm.
Xích Mạ tiếp tục chất vấn:
-Ngươi đã ngăn cản quân đội ở Khánh Hòa thừa thắng xông lên chiếm lĩnh phần đất trống?
-Đúng là tại hạ đã ngăn cản.
-Ngươi và thuộc hạ của ngươi đã rút lui khỏi Mạt Thổ mà không báo trước, khiến thế trận đảo chiều?
-Đúng là có việc đó.
-Những việc đó, ngươi nói xem, triều đình nên xử ngươi như nào mới phải.
Ma Kim lúc này bỗng đứng dậy, tuy nhiên vẫn giữ dáng vẻ khúm núm, cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
-Ở Lưỡng Hà, nếu không dùng dịch bệnh để đẩy lùi quân thù thì chúng ta phải mất hàng chục vạn binh lính để đoạt lấy.
Trong trường hợp bất thành, việc đứt quãng nguồn lương thực sẽ gây ra nạn đói khiến hàng chục vạn bách tích không còn đường sống.
Thử hỏi, hi sinh vài ngàn người thân mang bệnh tật yếu đuối sống nay chết mai ngài cảm thấy không tương xứng sao? Ở Khánh Hòa, chiến sự trên đà chiến thắng không phải do binh lính chúng ta vượt trội hơn địch, mà là do tại hạ đã dùng mưu trí để đoạt lấy từ quân thù, tuy nhiên, điều này sẽ khiến Sơn Quốc ngậm đắng nuốt cay, họ sẽ chấp nhận dồn toàn lực để tái chiếm Khánh Hòa, tại hạ sở dĩ làm vậy là vì muốn dùng địa hình để tạo nên rào chắn phòng thủ tuyệt đối, giữ vững biên cương một thời gian dài mà không hao binh tổn tướng.
Còn tại Mạt Thổ, lúc đấy quê hương của tiểu bối bất ngờ bị thú triều đe dọa, đó là nơi tại hạ sinh ra và lớn lên, nếu không quay về kịp lúc ắt sẽ ân hận cả đời, đồng thời, khi hợp tác với Lâm Gia, họ đã chứng minh cho tại hạ thấy bản lĩnh tuyệt vời của họ, tại hạ tin tưởng họ có thể thay tại hạ lãnh đạo chiến trận nên mới vô tư thoái lui, ngài nói xem, hành động như thế, có trái với đạo lý hay không? Ngài xem, ta có xứng đáng là nhân tài ngàn năm có một của Việt Quốc hay không?
Xích Mạ bị Ma Kim dùng lập luận để phản biện, chỉ có thể hạ giọng nói:
-Điều ngươi làm không thể nói là không có lý, tuy nhiên, pháp có quốc pháp, gia có gia quy, ngươi tự ý hành động mà không hỏi ý kiến triều đình, nếu không xét tội thì người sau lấy đó làm gương mà tùy tiện hành động gây ra tổn thất lớn.
Lúc đó ai gánh chịu hậu quả đây?
Ma Kim mặc dù có hàng trăm, hàng ngàn cách bẻ gãy lập luận đó của đối thủ, tuy nhiên hắn biết rõ không nên ép người quá đáng nên cắn răng câm nín.
Xích Mạ thấy đối phương không đáp trả, bèn tiếp lời:
-Luận công luận tội, đúng là ngươi nhiều công hơn tội.
Triều đình sớm đã có phương án giải quyết.
-Xin tiền bối cứ nói.
-Ngươi sẽ nhận được một bộ thăng giai thương phẩm...
Đám người bên dưới nhốn nháo cả lên khi nghe thấy sự ưu ái đặc biệt này của triều đình dành cho Kim Gia.
Tuy nhiên Ma Kim chưa kịp vui mừng thì đối phương lại tiếp tục nói:
-Nhưng có một điều kiện, ngươi và thuộc hạ phải tiếp tục cống hiến của Việt Quốc.
Ma Kim liền lập tức thắc mắc:
-Bẩm tiền bối, cống hiến ở đây là gì ạ?
-Chính là gia nhập quân đội chính quy, chỉ huy quân đội mở rộng lãnh thổ, đem lại phồn vinh cho Việt Quốc.
-Việc này...
-Ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần cống hiến trong năm mươi năm là đủ.
-Tại hạ có điều muốn tiền bối giải đáp.
-Ngươi cứ hỏi.
-Tại hạ có vị đạo lữ làm bà chủ của Nhật Nguyệt Thương Hội.
Nếu tiểu bối gia nhập quân đội, há chả phải cơ đồ này phải vứt bỏ sang một bên sao? Còn nếu không từ bỏ thì lại càng rắc rối.
Ngài chắc cũng đã biết, Nhật Nguyệt Thương Hội trong thời gian gần đây, đã vươn lên trở thành thương hội dẫn đầu về thủ công nghiệp và lương thực.
Nếu tại hạ đồng thời vừa sở hữu quyền lực lẫn tài lực, thứ lỗi tại hạ nói thẳng, e rằng Kim Gia sẽ bị nhiều thế lực để mắt tới, an toàn của các đạo lữ và các con, có mười bộ thăng giai thượng phẩm cũng chẳng bằng.
Họa may mười một bộ còn suy nghĩ lại.
Lâm Hạ đứng lên lớn tiếng xỉ vả:
-Tên tham lam kia, ngươi biết cả Việt Quốc còn chưa tới mười bộ thăng giai thượng phẩm không hả?
Ma Kim lắc đầu:
-Thế thì không còn cách nào khác, tại hạ xin chối từ.
Chỉ là, ít ra Kim Gia cũng nên được một bộ thăng giai trung phẩm, điều đó mới khiến tại hạ sau này có thêm động lực để đóng góp cho triều đình, cho đất nước.
Lão già Xích Mạ phủi tay rồi nói:
-Người đâu, đem một bộ cho hắn.
Ngươi đấy, Nguyễn Kim, sau này phải tận lực vì đất nước.
-Dạ rõ!
Ma Kim lập tức cúi gập người xuống vái lạy tạ hoàng ân.
Sau đó hắn dùng hai tay cung kính nhận lấy bộ thăng giai, hắn không khỏi bật cười lớn hả hê như một kẻ vừa mới nhặt được kho báu vậy rồi quay mặt lại đằng sau giương cao lên khoe khoang
Kế tiếp, Ma Kim trở về chỗ an tọa, không quên giấu ngay bộ thăng giai vào trong nhẫn trữ vật.
"Làm như có ai giành giật với hắn không bằng!" Một tên tu chân giả Đặng Gia nhận xét.
"Tên này, bây giờ mới lộ rõ bản chất sao?" Bạch Yên Sơn tự hỏi.
Đến ngay cả Đại Nô cũng có chút bức xúc trong người khi chứng kiến dáng vẻ hèn mọn của chủ nhân ban nãy.
Ma Kim còn chẳng để nàng ấy thắc mắc mà đã chủ động khai sáng:
-Nàng nói xem, những tên kia có còn dè chừng ta không?
Đại Nô ngay lập tức hiểu ra vấn đề, lòng tự trách: "Đến ta là thân cận còn nghĩ sai thì huống hồ những kẻ lạ mặt kia.
Bề ngoài, những câu nói của ngài ấy vô cùng tự mãn, nịnh hót và tham lam nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa nội hàm khiến đối phương không thể công kích.
Ngài ấy có thể dễ dàng phủi bỏ tội trạng, nhấn mạnh công trạng, từ chối lời yêu cầu của triều đình nhưng đồng thời có thể thu lợi về cho Kim Gia.
Không những thế còn có thể khiến đối thủ xem thường thực lực cá nhân nhưng lại chú trọng tầm quan trọng của cả tập thể.
Ngài ấy, quả thực...!a...!giỏi quá đi mất...!Đúng như Hân phu nhân đã nói, tỷ muội bọn ta có cố gắng thể nào thì quả thực chẳng xứng với ngài ấy."
Ma Kim bất ngờ kéo tay Đại Nô để dưới bàn và nắm chặt lấy, điều này khiến trái tim nhỏ bé của nữ hồ đập thình thịch, chẳng còn đầu óc để suy nghĩ thứ gì cả.
Vì ban nãy nô lệ đặc biệt này đã phối hợp trơn tru diễn một màn kịch hay nên hắn muốn thưởng nóng mà thôi chứ không có ý gì khác, nhưng quả thật là nóng thật, cơ thể của Đại Nô lúc này đã nóng ran, thiếu chút nữa đã trực tiếp đè hắn ra như buổi đầu gặp mặt.
.
.
Ở phía bên kia, các mỹ nữ đang tung tăng dạo chơi, họ thích thú ngắm nhìn vẻ hào nhoáng tráng lệ của chốn hoàng cung.
Khắp nơi đều có hoàng y vệ canh gác cẩn mật, thi thoảng bắt gặp vài cung nữ e thẹn lướt qua, cũng có lúc phải nhường đường cho các phi tần quý tộc.
Một canh giờ cứ thế trôi qua mau chóng, Hồ Mẫn ngủ quên trên lưng tỉ tỉ, dù gì chỉ có lúc ngủ thì tiểu bạch nữ này mới không quậy phá.
Bọn họ tiến đến hoa viên, nơi đây có trồng rất nhiều loại hoa đủ màu đủ sắc đang tỏa hương ngào ngạt dưới ánh ban mai.
Cũng chính vì những tia nắng ấm áp này đã đánh thức Hồ Mẫn tỉnh dậy.
Cái miệng chúm chím của nàng nhiễu cả nước bọt lên vai của Thiên Khả bắt đầu chép chép mấy tiếng, sau đó...! cạp cái phốc vào thớ thịt mềm mại.
Thiên Khả bất ngờ liền vô thức hét lên khiến cho mọi người quay lại nhìn.
Hồ Mẫn vẫn hút được một tí thì mới sực nhớ hiện tại đang ở giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng một tí nao núng ấy đã mau chóng bị lấn át bởi huyết dục "À ừm, máu của tỉ ấy ngon thế nhỉ.
Trước có cắn thử của Như tỉ và Hân muội nhưng không thấy có gì đặc biệt.
Anh ấy từng nói rằng cảm nhận điều đặc biệt ở ta và Khả tỉ...!Đây là nguyên nhân sao? Chuyện này phải kể lại cho anh ấy biết mới được.
Giờ thì...!tiếp tục nghiên cứu nào!"
Thấy Hồ Mẫn vẫn cứ ngậm chặt cổ của Thiên Khả không buông, Nhị Nô vội vàng nắm đầu Hồ Mẫn kéo nàng ấy ra.
Vì chênh lệch chiều cao nên Nhị Nô hoàn toàn có thể nhấc bổng Hồ Mẫn chân không chạm đất, sau đó nữ hồ này kề mặt sát lại đe dọa:
-Nếu còn hư hỏng như thế, ta sẽ điểm huyệt để ngươi bất động đấy!
Hồ Mẫn chống nạnh lườm mắt xuống:
-Ngươi nghĩ ngươi có thể kiểm soát ta sao con nô lệ thấp kém kia?
-Thế để ta thử nhé!
-Ta thách ngươi đấy.
Ái Như nhanh chóng bước tới vỗ vai cả hai người, nhỏ giọng nhắc nhở:
-Ở xung quanh đây có tai mắt.
Nghe thế, Nhị Nô đành thả Hồ Mẫn xuống, sau đó quay mặt đi hướng khác.
Ái Như nhéo tại Hồ Mẫn quát mắng:
-Muội không được trêu chọc như thế nữa nghe chưa!!!
Ngay lúc đó, một công tử vốn đang ngồi trên ghế đá ở phía xa xa dùng khinh công đạp thủy sen hồ bay tới đây, y bật quạt làm ra điệu bộ thư sinh, lên tiếng hỏi:
-Thứ lỗi cho tại hạ thắc mắc, cô nương đây là người hay yêu?