Hồ Mẫn chủ động lao vào trước, vẫn như lần trước, bàn tay ả ta biến ra móng vuốt sắc bén, dùng bộ pháp đặc biệt để tiếp cận và liên tiếp cào xé.
Cách chiến đấu này khá đơn giản nhưng hiệu quả, nếu như không bị áp chế sức mạnh dưới địa phủ, một đường cào của ả có thể xé rách cả ngọn đồi, thêm vào đó là với tu vi lục giai hậu kỳ đỉnh phong, ả có thể tấn công liên tục không ngừng, nếu nói về sức bền thì ả ta đứng nhất nhì so với những cao thủ cùng cấp.
Phía còn lại, sức mạnh xà yêu dung hợp với lưỡi hái cũng không hề tầm thường, bản năng chiến đấu khiến cô ta không quá bị Hồ Mẫn áp đảo.
Cô ta giữ thế phòng thủ và cố gắng thích nghi với bộ pháp của Hồ Mẫn, tìm thời cơ phản đòn.
Nhưng với kinh nghiệm vài trăm năm của Hồ Mẫn thì xà yêu tái thế sao có thể so bì được.
Luồn lách qua hai lưỡi dao ngắn dài, Hồ Mẫn cào năm đường trúng lên ngực của xà yêu.
Cũng may núi đồi của xà yêu không lớn như Hồ Mẫn, chứ không thì đây là vết thương chí mạng mất rồi.
Tay trái của xà yêu khôi phục về trạng thái bình thường, đè chặt vết thương ngăn máu ứa ra nhưng có vẻ vô dụng.
Ma Kim thấy vậy liền bảo tạm dừng cuộc chiến lại và bảo xà yêu lui về bên chủ nhân.
-Mẹ hãy truyền ma lực lên người cô ta xem nào.
Ly Ly nghe theo, hai tay đặt lên lưng cô ta, vận luồng ma khí mà truyền vào nhưng không có chuyển biến tích cực.
Thấy xà yêu rơm rớm nước mắt, Ma Kim kêu cô ta chuyển về dạng vũ khí.
Mặc dù dạng bán nhân mang vết thương nhưng có vẻ chuyển về thế này đã khôi phục, tuy nhiên nỗi đau vẫn chưa dừng lại.
Ly Ly vuốt ve an ủi cây lưỡi hái của mình, nó thì lại khóc lóc làm nũng với nàng.
Nàng cười vui vẻ nói:
-Nhìn thế này giống lúc con còn bé lắm đó Ma Kim.
Ma Kim đáp lời:
-Ơ, con trai của mẹ mít ướt thế hồi nào.
-Lúc còn vừa biết đi, con đã chạy đâm sầm vào cánh cửa, nó bị móp một tí, còn con thì khóc òa ra.
Mẹ phải bồng bế dỗ dành con mới chịu nín.
Ngay từ nhỏ con đã khao khát tự do đến vậy rồi.
-À thật ra thì...!lúc đó mẹ không cho con bú nữa, con cố tình làm thế để mẹ vạch vú cho bú nữa thôi, chứ tự do có ý nghĩa gì cơ chứ.
-Hả? Con nói thật sao, lúc đấy con chỉ vừa mới hơn ba tháng tuổi thôi mà.
-Thật mà, con còn nhớ con bú sữa tận nửa canh giờ mới chịu đi ngủ cơ.
-Sao con nhớ được thế, mẹ con chả nhớ kĩ cơ.
-Thì nằm trong kế hoạch của con cả mà.
Tử Nguyệt nhéo tai hắn:
-Đệ từ bé đã giở cái trò biến thái này rồi à.
Xà yêu lúc này thỏ thẻ:
-Chủ nhân ơi muội cũng muốn.
Ly Ly hiền hậu trả lời
-Muội lớn rồi mà, đừng tị nạnh như vậy chứ.
Ma Kim thấy vậy liền chạnh lòng, điều đó khiến hắn ta nhớ về nô lệ trong lòng.
Hắn vươn vai, đứng thẳng và nói:
-Coi như kiểm tra xong rồi, đệ để nó ở đây, Hồ tỉ cứ mặc nhiên sai bảo nó.
Hồ Mẫn bỉu môi:
-Mới động có tí đã kết thúc rồi sao, ta chưa giải tỏa tâm lý mà.
-Thôi, có muốn làm gì thì làm con xà yêu kia kìa.
-Ta nên làm gì với nó đây?
-Thì đệ đã bảo tùy ý tỉ mà.
Miễn đừng để nó động dục với đám nam nhân là được tất.
Xà yêu tức giận hét:
-Này, sao ngươi lại cứ thích ép buộc ta thế.
Ma Kim chẳng đoái hoài gì lời của cô ta, tiếp tục căn dặn:
-Nó sẽ ở đây đến khi nào tỉ thấy hài lòng.
Chăm sóc nó giúp ta.
Kích dục nó để nó có thể duy trì hình dạng xà nhân.
Ma Kim kéo tay hai nữ nhân kia đi về, lưỡi hái kêu gào níu kéo Ly Ly, nàng có chút không nỡ, cứ quay đầu lại nhìn.
Hắn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, liền nói vọng vào:
-Ở lại vui vẻ, lần sau quay lại cho ta biết tên của ngươi.
Xà yêu ngẩn người:
-Tên, tên của ta là gì?
.
Mặc dù Ma Kim đã căn dặn mẫu thân, nhưng nàng ấy vẫn lén lút tìm cớ đi gặp vũ khí của mình.
Nhưng suốt mấy tháng hắn cứ bám lấy nàng, nàng đi đâu hắn theo đó, lúc hắn ngủ, nàng bẽn lẽn chạm chân xuống đất thì đã bị hắn kéo vào ôm chặt vào lòng, lúc nàng đặt chân vô khu luyện dục thì bị hắn cưỡng chế khiêng về phòng.
Hết cách, nàng liền nhờ tới Tử Nguyệt, thế là hắn thừa cơ ép hai mỹ nhân ngủ chung luôn.
Tất nhiên là Tử Nguyệt "bất lực" cũng đành phải đồng ý.
Thời gian trôi qua, các bản báo cáo đều cho ra kết quả tích cực.
Địa Ngục giờ đây đã chuyển sang diện mạo mới.
Khu luyện huyết cũng từ từ cải cách theo xu hướng nhân đạo hơn, mặc dù oán hận của tù nhân giảm nhưng bằng phương pháp luyện huyết mới của hắn, chất lượng của huyết tinh khối ngày càng tăng cao cả về số lượng lẫn chất lượng.
Chính điện được hắn thiết kế sáng sủa hơn, thêm nhiều "phòng khách" khác phục vụ cho các cai ngục hạ cấp.
Ai nấy trong địa ngục đều tin tưởng và thán phục tài năng của tiểu ma vương.
Phía giáo phái bắt đầu để ý tới nhưng chưa dám manh động, dẫu sao thế lực dưới Địa Ngục không phải dạng vừa.
Ma Kim cũng nhờ Vô Diện thiết kế một bộ đồ cho lưỡi hái, mặc dù không phải chuyên môn nhưng Vô Diện cũng vui vẻ đồng ý giúp.
Không có "nô lệ", Ma Kim cũng buồn chán mà tập trung vô tu luyện chứ không đi vòng vòng nghịch ngợm nữa.
Số huyết tinh khối thượng hạng địa ngục trích ra mỗi tháng đưa cho hắn giờ đây đếm không xuể, cả ba người cắm đầu vô hấp thụ cả ngày lẫn đêm mà cũng còn dư.
Nhiều lần Tử Nguyệt bật đèn xanh nhờ Ma Kim dùng thiên phú giúp nàng vượt cấp nhưng với đầu óc hâm hâm của hắn tất nhiên là chẳng hiểu ý nàng.
Nàng thì lại chẳng dám nói thẳng, thế nên đành cắn răng tự lực tu luyện.
Trong thời gian này Tử Nguyệt cũng đã thăng lên tam giai hậu kỳ.
Nàng dối lòng mình là để dành lên tứ giai nhờ hắn giúp thăng luôn một thể nhưng cứ thấy bứt rứt trong người, thế nên nàng hay cáu gắt, sai việc hắn cả ngày.
Mỗi khi đêm về, Ma Kim lấy cớ giữ hai người không cho đến thăm xà yêu, đòi được nằm giữa.
Trước khi ngủ lần nào Tử Nguyệt cũng lên tiếng phản đối, lúc hắn chọc ghẹo đụng chạm nàng thì nàng lại phản ứng khá dữ dội, hết nhéo sưng cái tai, gõ đầu cốc cốc đến cả việc đóng cửa đòi nhốt hắn ngoài phòng, nhưng nàng lại nằm đấy thao thức chờ hắn ngủ trước, rồi lẳng lặng ôm lấy hắn vui vẻ mà ngủ sau.
Ma Kim cũng biết việc này nhưng giờ thiếu đi nô lệ, trình của hắn sao có thể hiểu dụng ý phụ nữ cơ chứ.
Ba tháng trôi qua kể từ ngày lưỡi hái bị bỏ rơi.
Ma Kim cũng động lòng trắc ẩn mà cho Ly Ly gặp "con gái".
Thế là bộ ba hí hửng tới phòng của Hồ Mẫn, cánh cửa mở ra, đập vô mắt họ là cảnh nữ nhân kia đang vui vẻ nghịch thác nước với nhau.
Đuôi của xà yêu ngoe ngoảy trong cửa hậu của Hồ Mẫn.
Hai gương mặt dâm tiện ngơ ngác quay sang nhìn họ.
Bốn người con gái theo bản năng hét lên, cai ngục đứng phía xa nghe thấy lập tức chạy tới.
Tất nhiên là Ma Kim liền tỏa ra luồng sát khí đuổi đám thuộc hạ đi.
Hồ Mẫn và xà yêu lật đật ngồi dậy, cả hai vớ vội lấy cái mền trên giường quấn người.
Ma Kim cũng theo bản năng chạy tới chọc ghẹo họ:
-Nè, sớm biết có trò vui thế này thì ta đã tới đây sớm hơn rồi.
Hồ Mẫn lấy mấy ngón tay ướt nhèm đi đút vào miệng hắn:
-Chịu thôi, con bé nó sắp hóa lại dạng vũ khí nên tỉ đành phải bổ sung cho nó tí dâm khí, nhưng có vẻ không đủ rồi, đệ giúp một tay với.
Ly Ly lúc này cũng đi tới ôm lấy xà yêu mà vỗ về còn nó khóc nức nở:
-Chủ nhân, nô tì nhớ chủ nhân lắm.
Sao chủ nhân không chịu ghé thăm nô tì, chủ nhân hứa rồi mà!
-Ta cũng muốn lắm, nhưng mà...
-Có phải là tên độc ác kia ngăn cản không?
Dứt lời, xà yêu chỉ tay về phía hắn, ngón tay trỏ hóa thanh lưỡi dao.
Ma Kim chẳng để tấm lắm, vẫn đang nắm lấy bàn tay Hồ Mẫn mút chùn chụt từng ngón tay.
Thấy hắn chẳng để ý tới mình, xà yêu phát ra nguồn dâm khí, tuy nhiên do cô ta chưa thể kiểm soát nên khiến Tử Nguyệt đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng, nàng vội vàng lùi bước đưa tay che chắn.
Thế là chọc giận Ma Kim, hắn vận hẳn vũ hồn mang theo sát khí lao tới cô ta.
Ly Ly vội dùng tay không đỡ lấy, tuy còn một chút sát khí tán ra thôi cũng khiến cho xà yêu sởn gáy, run rẩy.
Ma Kim nhìn sang Tử Nguyệt, thấy nàng không sao rồi sau đó bước tới chỗ xà yêu.
Ly Ly dùng kỹ năng tối thượng để cản Ma Kim, nàng lao tới ôm hắn và nói bằng cái giọng nũng nịu:
-Thôi đừng có nóng giận với con bé nhaaa!
-Hở? Con có làm gì nó đâu, con chỉ muốn tặng nó món này thôi.
-Hứa nhé!
-MAU BỎ RA!
Ly Ly đành buông tay.
Hắn tiếp tục đi tới chỗ xà yêu, bất ngờ tát một cú thật mạnh.
Cô ta ôm mặt uất ức:
-Ngươi, ngươi....
-Đừng có mà làm người phụ nữ của ta hoảng sợ.
À, có cái này tặng ngươi nè.
-Ta không cần thứ gì từ tên độc ác như ngươi.
-Lúc ta còn nhẹ nhàng thì ngoan ngoãn đi.
Ma Kim lấy từ trong túi một cái nơ, nhẩm vài câu thần chú ngắn gọn, nó đã hóa thành bộ đồ xinh đẹp.
Hắn chủ động giúp cô ta mặc bộ đồ, một cái váy xinh xinh giúp cô che phần nhạy cảm, một chiếc áo ngắn tay rộng để hở cơ bụng rắn chắc.
Bộ đồ ôm sát người cô ta vừa vặn.
Hắn thầm nghĩ "Đúng là Vô Diện theo dõi nhất cử nhất động của mình, đến số đo ba vòng của cô ta mà hắn cũng biết!"
-Này, ưng ý rồi chứ, bộ đồ này ta nhờ một bằng hữu thiết kế cho, có thể tùy chỉnh hai dạng, dạng cái nơ khi nãy và dạng bộ đồ, nó cũng sẽ tự động chuyển đổi theo ngươi, một lưỡi hái tử thần thêm một cái nơ, nghĩ đến thôi là thấy dễ thương rồi!
Nữ xà yêu e thẹn, quay sang hỏi Ly Ly:
-Chủ nhân thấy nô tì như nào?
-Đã bảo đừng gọi ta là chủ nhân mà, cứ xưng là tỉ muội cho thân thiết, tỉ thấy muội bây giờ trong rất duyên dáng đó.
Hồ Mẫn ghé tai Ma Kim nói nhỏ:
-Nè, Ma đệ, đệ có thể nhờ vị bằng hữu đó may cho ta một bộ không?
-Hả, không, tự đi mà nhờ người khác, tỉ thử nhờ Vô Diện xem.
-Có chết ta cũng không nhờ tên điên đấy.
-Ta không muốn tỉ chết đâu.
Ma Kim lại gần xà yêu, không biết trong đầu hắn nghĩ gì mà tự nhiên lấy ngón tay chọc nhẹ vô lỗ rốn của cô ta và nói:
-Này, tên của ngươi là gì?
Xà yêu lập tức phản xạ lùi lại, hét vào mặt hắn:
-Hỏi thì hỏi thôi đụng vào đấy làm gì?
Cô ta khoanh tay, ngẩng mặt làm giá:
-Nhưng trước khi ta nói cho ngươi biết, ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.
Ma Kim cười hồn nhiên trả lời:
-Được thôi!
Xà yêu trở về dáng đứng bình thường, nghiêng nhẹ đầu hỏi:
-Ơ, sao ngươi đồng ý dễ thế.
Hờm, thật ra cũng không có gì quá đáng lắm, ta chỉ muốn người bỏ khăn che mắt ra.
Ma Kim bật cười:
-Haha, tưởng chuyện gì lớn lao, muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của ta, sao không nói sớm.
Haha!
Cô ta đỏ mặt, hét:
-Ta....ta không muốn thấy bản mặt của người, chỉ là hơi tò mò thôi.
Lần nào gặp ngươi cũng đeo cái khăn đó, lúc đầu ta còn tưởng ngươi bị mù cơ.
Hắn lại gần, hai tay kéo xà yêu lại gần, để mặt cô ta sát gần mặt hắn, nhẹ nhàng nói:
-Nè, nhớ giữ bình tĩnh nhé.
Nếu ngươi hốt hoảng trước vẻ đẹp này thì ta sẽ ăn thịt ngươi đó.
Ta thèm lắm rồi.
Cô ta làm cái mặt dè bỉu, khinh khi:
-Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ tên tự luyến.
Hắn bất ngờ hôn nhẹ lên trán cô ta.
Chiếc khăn biến mất để lộ ra đôi mắt đáng sợ nhất địa ngục.
-Aaaaaaaaaaa