Thiên Khả nán lại vài ngày để nhận nhiệm vụ mới đồng thời nghe ngóng thêm tin tức, dù gì thì tinh hoa khắp nơi cũng đều đổ về dãy núi kì vĩ này.
Ngày Bạch Đường Tuyết còn sống thì Thiên Khả còn có người để dựa dẫm mỗi lần về tông môn. Hai tỷ muội tuy bên nhau không lâu nhưng luôn đong đầy tình cảm bởi tinh thần nồng hậu của Bạch cô nương và sự vô tư của Khả phu nhân. Điển hình là những lúc nhận nhiệm vụ tông môn, Bạch Đường Tuyết luôn tự tin đứng ra bảo đảm khi mà Thiên Khả bị những đồng môn khác chất vấn về năng lực.
"Chỉ tiếc là Tuyết muội số phận bi đát. Ta... ta khi ấy thật vô dụng..." Hôm qua khi đứng trước Tưởng Hồn Thạch, Thiên Khả cũng đã có những phút giây tưởng niệm về nghĩa muội của mình như thế.
Tâm hồn của Thiên Khả nặng trĩu, gương mặt có phần u ám, nàng đội một chiếc mũ vành có khăn che tiến lại bảng nhiệm vụ. Xung quanh có lác đác vài môn đồ, đám người đó đưa mắt liếc nhìn một cái rồi quay đầu bỏ đi. Nàng cũng chả để tâm cho lắm, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu.
Điều khiến Thiên Khả ngạc nhiên hơn cả là những loại nhiệm vụ nhất tinh và nhị tinh thường nhận đều không còn nữa. Nàng không tức giận, mà trái lại còn cảm thấy nực cười: "Đến cả chuyện này mà chàng ấy cũng đoán được sao? Thật là..."
.
Mỗi lần Khả phu nhân sắp đi xa, dù bận cách mấy thì Kim gia chủ đều đích thân tiễn nàng một đoạn, sẵn để kiểm tra tư trang và dặn dò đôi lời.
Hắn dùng hai bàn tay mình vuốt nhẹ mái tóc vàng hoe của đạo lữ, vui vẻ cười nói:
-Lâu không để ý, tóc nàng dài hơn nhiều rồi nè.
Thiên Khả vừa mới trang điểm cho bản thân xấu xí xong, giờ đứng đối diện với hắn, có chút ngượng ngùng, nhưng mà lời mở đầu đó đã khiến nàng không còn nghĩ ngợi lung tung nữa, liền thoải mái đáp lời:
-Ta còn tính cắt tiếp đây.
-Sao thế? Tóc dài đẹp mà.
-Không sao cả, chỉ tại ta thích thế thôi.
-Tóc ngắn để thuận tiện trong lúc chiến đấu phải không? Cũng đúng thật, nhỡ may bị cuốn vào Thiên Thuẫn thì khá nguy hiểm.
-Chẳng có thứ gì giấu được chàng cả.
-Hì hì. Hôm nay tay nghề thẩm mỹ cao hơn rồi đấy. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy xấu tự nhiên.
Thiên Khả đấm yêu vào ngực hắn một cái, xấu hổ nói:
-Có thôi đi không!
Ma Kim cười xuề xòa rồi dang rộng vòng tay ôm lấy nàng, nhỏ nhẹ căn dặn:
-Đợt này về tông môn, nhớ giữ gìn sức khỏe. Ta chẳng biết nàng có bị mấy vị trưởng lão giữ lại hay không, tốt nhất là chủ động ở lại vài ngày, càng muốn rời đi sớm thì nàng sẽ càng bị gây khó dễ. Xa nhà, có lẽ tâm trạng không thoải mái, nàng không cần kìm nén cảm xúc, thoải mái bộc lộ. Vả lại, nhiệm vụ không cần nhận nhiều nữa, nàng thích cái nào thì nhận cái đó, đám nô lệ sắp tới có nhiều việc khác để làm rồi. À ừm, còn gì nữa nhỉ. Phải rồi, ta yêu nàng.
Tựa đầu vào vai Ma Kim, Thiên Khả cảm thấy rất an lòng, nàng thủ thỉ:
-Tên ngốc, về đó có gì đâu mà buồn, chỉ có điều... hơi chán một tí.... Cơ mà, tại sao hôm nay tốt bụng cho tùy ý chọn nhiệm vụ thế?
-À thì... Có thể các môn đồ của nàng sợ nàng tranh nhiệm vụ, nên họ sẽ giành lấy trước. Ta đoán thế thôi, dẫu sao trước đây ta cũng ngăn nàng làm mấy nhiệm vụ khẩn, ngăn nàng trở thành nữ hiệp, nay muốn bù đắp một tí.
-Chàng lo xa quá đi, Thanh Long Môn việc nhiều làm không xuể, há lại tranh giành với ta.... Chàng còn có gì dặn dò không?
-Không.
-Tạm biệt, ta cũng yêu chàng.
.
Thiên Khả đứng lựa những nhiệm vụ còn sót lại, đại đa số đều là công việc nặng nhọc, phần thưởng thì bèo bọt, số còn lại thì là những nhiệm vụ khiếm khuyết thông tin, không thể biết chính xác mức độ nguy hiểm.
"Điều tra khu vực phía Đông Hoàng Hà Thành, bậc nhất tinh, thưởng tương xứng với lượng thông tin, tối thiểu một đồng vàng." Một tờ giấy nhiệm vụ được dán trên bảng khiến cho Thiên Khả chú ý.
"Tại sao lại có nhiệm vụ này chứ, rốt cuộc là ai đã yêu cầu, thật kỳ lạ, một đồng vàng khá ít, đây là lí do không ai nhận à? Hay là có vấn đề nào khác, nhiệm vụ khi xưa cũng tương tự, giá tận mười đồng vàng cơ mà. Đây rốt cuộc là gì chứ?" Nàng chau mày suy nghĩ, rồi quyết định chọn nó để điều tra một phen.
Bất ngờ một bàn tay khác giật lấy tờ giấy từ tay Thiên Khả, nàng quay lại nhìn thì liền nhận ra người đó là kỳ phùng địch thủ của mình, Chu Tịnh Y.
.
Chu Tịnh Y là nữ tông đồ có thiên phú nhất cùng lứa với Thiên Khả, tức là trong lứa ba mươi người cùng vượt qua cuộc khảo thí trong số hơn ngàn thí sinh.
Nhan sắc của ả ta khi xưa có thể nói là một tám một mười so với Thiên Khả, tất nhiên là ở thời điểm hiện tại, con số này đã chênh thành một sáu một mười vì Thiên Khả có sự chăm sóc tận tình của Kim Gia.
Mối quan hệ của cả hai thuở ban đầu khá tốt khi mà Thiên Khả ngưỡng mộ tài năng của Chu Tịnh Y muội muội, người kém mình mười tuổi, còn Trương Tịnh Y cảm thấy xiêu lòng trước vẻ đẹp của Thiên Khả, mỹ nhân có tâm hồn rộng lượng.
Hai người cũng xuất thân bình dân, không phải là danh gia vọng tộc nên cùng chung thế giới quan, nói chuyện rất hòa hợp.
Do Chu Tịnh Y tư chất cao nên được tông môn tập trung bồi dưỡng, đến cả các sư huynh, sư tỷ cũng phải nịnh nọt, tâng bốc vài phần, điều này vô hình chung đã khiến cho ả trở nên tự kiêu, khinh thường những người có thiên phú kém cỏi.
Nhưng Thiên Khả tính tình ngay thẳng, không muốn sư muội mình bị biến chất nên đã hết mực khuyên can. Chu Tịnh Y lại coi đó là sự lấp liếm về tài năng kém cỏi của Thiên Khả, lại thêm có những kẻ khác thừa cơ châm chọc, chia cắt cặp đôi nữ tài nữ sắc.
Đỉnh điểm là trong cuộc tỉ thí để giành lấy cơ hội thăng giai. Chu Tịnh Y đối đầu với Thiên Khả, ả luôn tự đắc là bản thân có thể dễ dàng chiến thắng, ngông cuồng tuyên bố chấp sư tỷ một tay.
Nhưng nào ngờ, Thiên Khả đã luyện được Quy Thuẫn công pháp, sức phòng ngự quá đỗi chắc chắn, Chu Tịnh Y liền tiếp tấn công những không tài nào công phá được.
Sau hơn chục hiệp bất phân thắng bại, khi sức lực đã gần cạn kiệt, Chu Tịnh Y bất ngờ sử dụng tay còn lại để công kích, phá vỡ cái tuyên bố ban đầu của mình. Thiên Khả lơ là, không tập trung vào cánh tay đối phương bất động từ đầu trận tới giờ nên đã bị hất ngã ra khỏi sàn đấu.
Mặc dù đã giành được chiến thắng chung cuộc nhưng Chu Tịnh Y cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Thiên Khả thì ngây thơ hồn nhiên, vui vẻ đứng dậy chúc mừng sư muội đã giành được phần thưởng lớn nhất, dù sao thì lúc mà Chu Tịnh Y đưa ra lời đề nghị chấp một tay thì nàng cũng đã từ chối ngay lập tức. Cho nên việc bị đối phương đánh bại, nàng chỉ nghĩ đơn thuần là do mình bất cẩn và còn thua kém hơn mà thôi chứ chẳng hề cay cú.
Chu Tịnh Y không hiểu được tâm ý của Thiên Khả, coi nụ cười đó là sự khinh bỉ, nhiều đêm gặp ác mộng. Ả không chấp nhận thói kiêu ngạo của bản thân đã bị đánh bại nên sinh ra cảm ghét đố kỵ với người khác. Từ đó, cứ mỗi lần gặp mặt Thiên Khả, ả liền tìm lý do phân cao thấp để hạ bệ vị sư tỷ này.
Cũng may là Chu Tịnh Y sau đó đã trở thành đệ tử chân truyền của tông môn nên hai người họ ít có dịp chạm mặt. Dạo gần đây ả nghe ngóng được nhiều thông tin thú vị về Thiên Khả, liền tìm cách để có thể so tài lần nữa.
.
Thiên Khả vốn không hận thù gì với Chu Tịnh Y, chỉ là không chịu được tính cách ương bướng của cô ta nên không mong mặt đối mặt.
Chu Tịnh Y nói bằng giọng giễu cợt:
-Thiên Khả tỷ tỷ, lâu ngày không gặp. Chưa chết sao?
Thiên Khả điềm tĩnh trả lời:
-Ta vẫn ổn. Còn muội thế nào?
Chu Tịnh Y dường như không đếm xỉa tới câu hỏi của đối phương, ả giơ cao tờ giấy lên đọc rồi cười nói:
-Hoàng Hà Thành? Há há, chả phải nơi Thiên Khả phu nhân đây phục tùng sao?
-Muội nói thế là ý gì? Tờ nhiệm vụ này ta lấy trước mà, mau trả đây.