Tam Nô đang đeo mặt nạ khiến cho hai đứa trẻ ở trong tủ sợ hãi co cụm lại. Người chị run rẩy dùng hết can đảm để hỏi, có vẻ vì mất bình tĩnh nên khá lớn tiếng:
-Các người là ai?
Tam Nô chỉ cười nhẹ rồi đáp:
-Bọn tỷ tới cứu mọi người đây. Đừng sợ.
Thiên Khả cũng bước lại gần, chìa tay ra và nói:
-Mau ra đây nào.
Nhìn vào gương mặt thuần khiết, thánh thiện của Thiên Khả, hai đứa trẻ như được thắp lên tia hi vòng, bọn chúng không kiềm được liền òa lên khóc. Thiên Khả tận tình dìu dắt chúng bước ra khỏi tủ rồi khụy xuống dang tay ôm cả hai vào lòng, vỗ về an ủi:
-Không sao nữa rồi. Mọi chuyện không sao nữa rồi.
Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy đến, đứng từ ngoài ngậm ngùi nhìn vào, vô cùng xúc động. Sau đó họ quay người rời đi, tiếp tục tìm kiếm, đảm bảo không bỏ sót bất cứ người hay vật gì quan trọng.
.
Trong ngôi nhà nhỏ, Thiên Khả lôi đống đồ ăn, thức uống từ trong túi trữ vật bày hết ra bàn để cho hai đứa trẻ no nê một bữa. Thiên Khả chợt hỏi Tam Nô:
-Tỷ xem còn có trường hợp tương tự không?
Tam Nô lắc đầu:
-Nếu không vì những đứa trẻ này sợ hãi, thì ta cũng không phát giác được.
Thiên Khả chống càm nhìn hai đứa trẻ đang dùng bữa vô cùng ngon miệng mà cảm thấy tinh thần được cải thiện rất nhiều. Nàng tò mò hỏi:
-Sao các muội không chủ động đi ra gặp bọn ta?
Đứa trẻ lớn bỗng hiện lên nét buồn bã, im lặng vài giây rồi mới ngập ngừng nói:
-Phụ mẫu dặn muội phải trốn thật kỹ, không được bước ra ngoài. Mấy ngày trước, cũng có người tới hét lớn là tới giải cứu. Nhưng những người chạy ra ngoài đều... bị...
Thiên Khả hạ giọng xuống:
-Ta xin lỗi, hai muội cứ ăn xong đi rồi giúp tỷ giải đáp cũng được.
.
Tìm mãi cũng chẳng thấy dấu vết gì, Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh cũng quay lại hội ngộ cùng Thiên Khả.
Thời gian quý báu, hai bên cũng không vòng vo, đứa trẻ lớn bắt đầu tường thuật lại tất cả những gì nó nhớ.
Cách đây bốn ngày, dân làng Minh Sơn Trấn không thể chờ đợi cứu viện thêm được nữa, bọn họ đồng lòng hợp sức để chống lại yêu quái, những đứa trẻ đương nhiên được phụ mẫu dặn dò trốn kĩ trong nhà.
Hàng trăm người đoàn kết nhưng lác đác chỉ có vài tên nhất giai hậu kỳ là không đủ để đánh bại yêu quái nhị giai trung kỳ. Như một kết cục tất yếu, hàng chục người bỏ mạng vô ích, số còn lại bị bắt tới một chỗ bí mật. Thi thoảng, yêu quái bớt chợt quay lại đây, cải trang thành người cứu viện để xem có còn con chuột nhát gan nào ló mặt ra không.
Chu Tịnh Y đã có cơ hội đọc được nhiều tài liệu mật, đương nhiên tờ mờ đoán ra:
-Yêu quái muốn giữ người còn sống sao? Phải chăng là luyện huyết?
Thiên Khả nghe tới việc luyện huyết thì quá đỗi quen thuộc, dù gì thì Hồ Mẫn hay khoe khoang với nàng về kỹ thuật này, cơ mà nguyên liệu lần này không còn là yêu thú nữa rồi.
-Mau lập tức tìm kiếm bọn họ thôi. Nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ không kịp mất.
Chỉ vừa nghĩ thoáng qua cảnh tượng đó đã khiến nàng rùng mình.
Tam Nô khẽ hỏi:
-Còn hai đứa trẻ này thì sao ạ, thưa phu nhân?
Thiên Khả quay sang hỏi Đặng Hạ Anh:
-Này sư tỷ, gần đây còn ngôi làng nào không?
Đặng Hạ Anh lắc đầu:
-Không. Nếu phi hành thì mất tận ba canh giờ.
Đứa trẻ lớn hiểu chuyện, liền nói:
-Các tỷ tỷ cứ giải cứu mọi người đi ạ. Bọn muội trốn ở đây đã được bốn ngày, thì đợi thêm một chút cũng chẳng sao.
Tam Nô trêu chọc:
-Thế nếu bọn tỷ không còn cơ hội trở về thì sao chứ?
Thiên Khả vội nhắc nhở:
-Tam Tam tỷ... à... đừng nên trêu ghẹo bọn trẻ như vậy! Chúng ta nhất định sẽ cứu mọi người bình an trở về.
.
Tên gọi xưng hô của các phu nhân và tiểu thư trong Kim Gia đối với các nữ hồ lần lượt là Đại Đại, Nhị Nhị, Tam Tam và Tứ Tứ, thêm từ tỷ phía sau. Các giáo đồ thì gọi họ lần lượt là Đại Hồ, Nhị Hồ, Tam Hồ và Tứ Hồ. Cái tên Đại Nô, Nhị Nô, Tam Nô và Tứ Nô chỉ có chủ nhân là Ma Kim được phép gọi.
Riêng Hồ Mẫn tinh nghịch thì thi thoảng hứng lên gọi họ là Nô, đương nhiên do nàng ta là quân sư tình yêu nên các nữ hồ cũng chẳng chấp vặt về chuyện này.
Trong lúc có mặt người ngoài, tên gọi của bốn nữ hồ sẽ được thay đổi hoặc đơn thuần là hạn chế đề cập.
Riêng Đại Nô là đại sứ thương hiệu của Nhật Nguyệt Thương Hội cho nên hiếm khi xuất thủ nhằm che giấu thân phận. Nhưng năng lực của nàng tạm thời là không ai thay thế được nên vẫn phải đích thân làm nhiệm vụ, có thể nói, người biết được chỉ có thể là người yêu hoặc người chết.
.
Không còn cách nào khác, Thiên Khả đành bảo Tam Nô ở lại canh chừng, cả hai người vẫn yên tâm vì đinh ninh trong đầu là Đại Nô vẫn luôn dõi theo sát phía sau.
Chu Tịnh Y không biết điều đó, ả nhếch mép cười thầm trước sự nhân hậu của Thiên Khả: "Tỷ tỷ ngốc thật, lại đem cận vệ giao cho kẻ khác."
Tranh thủ mặt trời còn chưa xuống núi, Thiên khả cùng Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh ráo riết truy tìm tung tích của dân làng.
Dãy núi trập trùng, rừng sâu nước độc không biết bắt đầu từ đâu, Chu Tịnh Y đành dẫn mọi người tới nơi ả từng giao chiến với yêu quái kia.
Bỗng từ xa có một tiếng nổ lớn phía khiến cả mặt đất rung chuyển, những con chim bay nhào ra khỏi tầng tầng lớp lớp tán cây.
"Uy lực này?" Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh lộ rõ sự hoảng hốt trên gương mặt.
Thiên Khả không nghĩ ngợi gì nhiều, liền tức tốc bay tới nơi phát ra cơn chấn động kinh hoàng kia. Chu Tịnh Y bay theo ngăn cản:
-Này, mau dừng lại, không khéo con yêu quái kia đã đột phá lên hậu kỳ. Chúng ta không nên làm liều.
Thiên Khả bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn kia, không màng nguy hiểm tiến lên phía trước, lòng thầm tự nhủ "Chàng ấy đã bảo Đại Đại tỷ có thể đang mạnh nhất Hạ Giới. Có tỷ ấy đi theo bảo vệ, chắc chắn mọi chuyện sẽ không sao! Hàng trăm mạng người vô tội, sao ta có thể mặc kệ chứ."
Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Thiên Khả, đành liều một phen theo sau, tuy bản năng vẫn thận trọng đề phòng giữ khoảng cách phòng hờ lúc xảy ra biến cố thì vẫn có cơ hội tẩu thoát.
Một vùng đất bị san phẳng, cây xanh cũng hóa tro tàn, cát bụi tung bay mù mịt, Thiên Khả ở trên không thể quan sát rõ nên hạ xuống thấp.
Một người mang mũ chùm bịt mặt chậm rãi bước đến Thiên Khả, lúc này nàng ta đang giương khiên chăn tự tin trong thế thủ. Đối phương tới gần thì nàng liền cảm nhận khí tức vô cùng quen thuộc, nàng khẽ nói bằng khẩu hình miệng:
-Đại... Đại... tỷ không sao chứ?
Đại Nô thấy có hai kẻ vướng chân khác, đương nhiên không muốn bại lộ thân phận, đành giả vờ không quen biết. Nàng đổi sang chất giọng khàn đặc, cười lớn tỏ ra thần bí:
-Ha ha, Hạ Giới cỏ rác yếu đuối đến thế sao. Chưa kịp đánh sướng tay thì nó đã tự bạo rồi. Ngươi trông cũng xinh đẹp đấy, có muốn theo hầu hạ cho ta không?
Chu Tịnh Y mặc kệ hiểm nguy, lao xuống đứng chắn phía trước Thiên Khả, ả cười nói:
-Cường giả như ngài há lại cần một ả đàn bà đã có gia đình. Chi bằng thu nhận ta đi.
Đại Nô quay người lại phủi tay tỏ ra hụt hẫng:
-Tiếc thật, có gia đình rồi sao. Ta hết hứng rồi. Hình như phía bên kia có một đám phàm nhân. Các ngươi lo liệu cho chúng đi.
Dứt lời, Đại Nô dịch chuyển rời đi trong nháy mắt. Lúc này Chu Tịnh Y mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền quay sang giễu cợt: