Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 202

Ban đầu, mối giao cảm giữa hai tỷ muội Thiên Khả và Chu Tịnh Y rất tốt, thế nhưng xuất hiện những vấn đề nảy sinh khiến Chu Tịnh Y nghĩ không thông, lâu dần hóa bạn thành thù, cũng chính là hóa yêu thành hận:

-Khả tỷ! Tại sao tỷ lại không tu luyện Long Cường Quyền muội đã nhọc công đem về cho tỷ mà lại tu luyện võ công con rùa tên nam nhân kia xúi giục?

Vốn dĩ Thiên Khả không thể tu luyện Long Cường Quyền dẫu đã cố hết sức. Nàng chỉ có thể thử qua Quy Thuẫn, không ngờ lại khai phá tiềm lực của bản thân. Về vấn đề này, bản thân của Thiên Khả cũng không thể làm gì khác, để mau chóng thăng tiến sức mạnh, nàng bắt buộc phải dùng đến mối cơ duyên này. Người có thiên phú như Chu Tịnh Y đương nhiên không thể cảm thông, ả ấm ức chủ yếu vì Thiên Khả nhận lấy ân tình từ một tên nam nhân.

-Khả tỷ! Tại sao tỷ lại gặp mặt tên họ Đặng đó trong Trà Quán? Trong khi đó bao lần muội mời tỷ đều từ chối.

Thiên Khả vốn chẳng thích mang nợ ai, chỉ là Đặng công tử kia đã vô tình cứu vớt nàng trong lúc nàng vô vọng nhất, y mời nàng uống trà đàm đạo, nàng không thể từ chối. Còn về việc Chu Tịnh Y nhiều lần rủ Thiên Khả không đi, là vì đơn thuần Thiên Khả hạn hẹp kinh tế, không muốn nhờ vả tỷ muội, lại vì tu vi bản thân không có tí tiến triển nên hổ thẹn với đối phương.

-Khả tỷ! Dạo gần đây tỷ dường như đang cố xa lánh muội?

Thiên Khả bị những tông đồ khác ghen ghét vì đã quật khởi, một lần nàng vô tình nghe lén một nhóm môn đồ khác đàm tiếu với nhau về việc Chu Tịnh Y đối tốt với nàng. Có kẻ suy diễn Chu Tịnh Y muốn lợi dụng Thiên Khả, có kẻ lại bảo Thiên Khả bám đuôi Chu Tịnh Y, lại có kẻ châm biếm về xuất thân của hai người. Thiên Khả vì sợ bản thân làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Chu Tịnh Y nên chủ động né tránh đối phương.

-Khả tỷ! Muội ghét tỷ!

Cũng là lần cuối Chu Tịnh Y xưng hô thân mật với Thiên Khả.

"Khả tỷ, một ngày nào đó, ta sẽ đánh bại tỷ và kéo tỷ trở về bên ta." Chu Tịnh Y vẫn luôn ngoan cường với chấp niệm này.

.

.

Ma Kim dùng tay trần nắm lấy sợi roi và bằng một lực kinh hoàng xé đứt nó trước sự bàng hoàng của Chu Tịnh Y.

-Một món vũ khí yếu ớt mà ngươi có thể phát huy sức mạnh của nó đến như vậy. Đáng khen.

Chu Tịnh Y cảm nhận sự đe dọa chưa từng có, thậm chí là lần đối mặt với yêu quái nhị giai trung kỳ cũng không làm ả run sợ đến vậy.

Trong lúc đối phương chưa bình tĩnh, tay vẫn còn đang nắm chặt cán roi thì Ma Kim bất ngờ giật mạnh nó.

*Rắc

Một âm thanh ghê rợn phát ra, tay phải của Chu Tịnh Y đã bị trật khớp.

-Khốn khiếp, làm sao nhất giai như ngươi mạnh đến vậy?

Ma Kim nhếch mép cười:

-Ngươi chưa nghe tới câu, nhất giai luyện cường thể à? So sánh về thể chất đơn thuần, ta là vô đối ở Hạ Giới.

Ngay sau đó Ma Kim bật người lao tới đối phương. Chu Tịnh Y không kịp tránh né, chỉ có thể đỡ lấy đòn tấn công đó.

Nhưng Ma Kim lần này không cường hóa bản thân bằng linh lực, thứ hắn dùng là thuần túy sức mạnh cơ bắp.

Một quyền, hai quyền... tới quyền thứ ba thì Chu Tịnh Y không còn đọc vị được nữa. Ả cố lách người tránh né theo bản năng thì đối thủ bất ngờ hạ thấp trọng tâm tung một cước quét ngang rồi lại đạp thẳng vào bụng.

*Rầm

Chu Tịnh Y lĩnh trọn cú đá ấy, ả văng vào thành đá khiến chúng vỡ vụn, bản thân cũng bị trọng thương. Ả trước giờ luôn là dùng công bù thủ, cảm ứng linh lực để mượn lực của chính đối phương trợ lực cho bản thân phản đòn.

Trong khi đó, Ma Kim lại thường nhử đòn trước để có thời gian quan sát kỹ đối thủ, sau đó tiến phân tích và phán đoán trong tích tắc rồi tổng hợp ra phương án tấn công hiểm trở, mang tính triệt hạ. Lại thêm trò bỉ ổi sử dụng đến độc dược để suy giảm công lực đối thủ.

Chính vì lẽ đó, chênh lệch tu vi của hai người dường như không còn là rào cản nữa.

Đặng Hạ Anh hét lớn như muốn dập đi ngọn lửa sát khí bùng cháy của Ma Kim:

-Vũ hồn xuất kích!

Con khổng tước to lớn lại xuất hiện và lao tới, chiếc đuôi xòe ra như một cánh quạt làm bằng kim loại, cứng, chói và sắc nhọn.

Vì thể chất đơn thuần không thể công kích vũ hồn vốn được kết tinh từ linh lực và linh hồn. Ma Kim lại gần cạn kiệt linh lực nên hắn không thể vận dụng Dịch Chuyển được nữa.

Nhưng Chu Tịnh Y không thể nào ngờ đến, hắn vậy mà lại trực diện đâm đầu vào vũ hồn khổng tước, dùng sức mạnh bất phàm hất nó sang một bên.

Ma Kim cười lớn đầy uy áp:

-Để lại một nửa linh lực để hồi phục thì làm sao đủ sức ngăn cản ta.

Chu Tịnh Y không thể tin được vũ hồn của bản thân lại chẳng thể làm xây xước một tên tu chân giả nhất giai.

Ma Kim hạ giọng nói:

-Yên nghỉ nhé!

Ma Kim siết chặt nắm đấm rồi tung một đấm chí mạng.

*Đùng

Tiếng va đập khủng khiếp giữa tay Ma Kim và Thiên Thuẫn.

Thiên Khả đã kịp thời dịch chuyển tới trong giây phút quyết định.

.

.

Cách đó vài phút, Thiên Khả đang ngoan cường chống đỡ thạch công thì thấy bóng trắng từ xa.

"Mẫn muội?" Thiên Khả ngay lập tức nhận ra, dù sao thì thiên hạ xưa nay không ai trắng bằng Tiểu Bạch Tuyết.

Hồ Mẫn dùng tay múa may ra hiệu Thiên Khả bí mật phân thân qua đây, tránh bị Tam Nô phát giác.

Thiên Khả đương nhiên không hiểu ý tiểu muội muốn nói là gì, nhưng vì đang bận tay phòng vệ nên cũng chỉ còn cách duy nhất là dùng Thiên Thuẫn thổi bay cát bụi dưới chân rồi để lại tại chỗ một phân thân, bản thể thì dịch chuyển tới chỗ Hồ Mẫn để không cho thích khách phát hiện.

Tuy là hai động cơ trái ngược nhau nhưng kết quả vẫn coi như là một.

-Khả tỷ ơi! Anh ấy đang gian díu với Chu cô nương ở bên kia kìa!

Hồ Mẫn khẩn trương mách lẻo, nàng ta cũng không muốn chủ nhân của mình lạm sát khiến Thiên Khả đau lòng.

Thiên Khả nghe được tin đó, không lập tức phi hành tới mà thản nhiên trả lời:

-Ta bên này bận bảo vệ người của Minh Sơn Trấn. Muội thay ta giáo huấn chàng ấy đi.

-Biết gì không? Nãy giờ toàn là phân thân của anh ấy tấn công đấy.

-Thật sao? Hèn gì nãy giờ ta cứ cảm thấy kỳ lạ, cơ mà đám phân thân này có chút tiết kiệm linh lực.... Không lẽ...

Thiên Khả nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không nghĩ ngợi gì thêm mà ngay lập tức phi hành tới hang động kia.

.

Ma Kim nhìn thấy Thiên Khả, liền kìm nén lại ngưỡng dục vọng trong người lại, hắn không thể cố chấp tấn công, mà dẫu có làm vậy thì cũng không thành công vượt qua sức phòng ngự của đạo lữ.

Chu Tịnh Y ngơ ngác nhìn hình ảnh Thiên Khả hiên ngang bảo vệ, lòng ả tràn ngập hi vọng, khẽ mỉm cười:

-Khả tỷ...

Ma Kim gãi đầu cười gượng gạo trước ánh mắt căm phẫn của Thiên Khả:

-Hì hì, bằng hữu của nàng năng lực cũng khá đấy. Xứng đáng làm nô lệ của ta.

Thiên Khả không thèm nói chuyện với hắn, vứt khiên xuống đất rồi quay người lại xem xét thương tích của Chu Tịnh Y:

-Muội có sao không?

-Ta... hự...

Chu Tịnh Y phun ra một ngụm máu, độc dường như đã lan tỏa ra khắp cơ thể, không thể dùng linh lực để khống chế được nữa.

-Kimmmm! Mau giải độc!

Thiên Khả hét lớn, Ma Kim ngoan ngoãn tiến đến cứu người. Hắn lôi từ cơ thể đối phương ra chục cây kim độc, sau đó đối sang những cây kim chuyên dụng để rút độc.

Cả ba người cứ thế im lặng trong vài phút, không ai nói ai điều gì. Ma Kim lúc này cảm thấy cơ thể có chút rạo rực, liền xoa đầu Chu Tịnh Y và hỏi:

-Này, nếu ta giao Thiên Khả cho ngươi. Ngươi có bằng lòng vì ta làm một chuyện không?

Chu Tịnh Y chưa kịp phản ứng thì Thiên Khả đã gạt tay Ma Kim rồi đẩy hắn ra, tức giận mắng chửi:

-Tên độc ác này, có thôi đi không!

Chu Tịnh Y là người ngoài, sao mà biết được thủ đoạn tàn độc của Kim gia chủ, ả vì tình mà ngông cuồng nói:

-Bất cứ chuyện gì! Ngươi cứ nói.

Ma Kim đưa hai tay lên mắt, sau đó lẳng lặng gỡ cặp kính áp tròng ra, may mắn là Thiên Khả nhanh trí chắn tầm nhìn giữa hai người. Là đạo lữ của hắn, hơn ai hết, nàng hiểu rõ chỉ có hai loại người biết được bí mật này của hắn, một là thân quyến, hai là tử thi.

"Đôi mắt chết chóc đó, nó thật đẹp!" Thiên Khả không ngờ bản thân đã rất nhiều lần nhìn thấy nó nhưng hiện tại lại bị mê lực cuốn hút khiến nàng sững sờ vài giây.

Chỉ có một bước nữa thôi thì Ma Kim sẽ để lộ ma nhãn của mình cho Chu Tịnh Y. Lúc này Thiên Khả đột ngột tự xé toạc y phục của bản thân, để lộ cặp hồng đào trắng to mơn mởn dâng hiến cho tên biến thái đứng đối diện.

Ma Kim và Chu Tịnh Y ngây người ra cho đến khi Thiên Khả hét lên:

-Chu muội. Mau rời khỏi đây. Tuyệt đối không được ngoảnh đầu lại. Mau! Ta không thể cứu muội nếu muội còn bướng bỉnh nữa đâu!

Chu Tịnh Y nghe vậy lập tức lê thân tàn chạy khỏi đó, không dám ngoảnh đầu lại, đương nhiên một phần trong ả như chết đi.

Ma Kim dùng những giây phút lí trí cuối cùng để đeo lại cặp kính áp tròng, phòng ngừa có kẻ khác đột nhập vào đây trông thấy, dù sao thì lát nữa trời có sập thì hắn cũng không thể nào ngưng việc thưởng thức món mồi ngon trước mặt.

.

.

Ở phía bên kia, khi các phân thân của Ma Kim đồng loạt biến mất thì Đặng Hạ Anh cũng mau chóng quay trở lại bảo vệ đoàn người.

Phân thân của Thiên Khả không như Ma Kim có thể tùy ý diễn xuất mà chỉ thực hiện theo bản năng. Nếu địch thủ đã tan biến thì nó sẽ đứng bất động như trời trồng.

Tam Nô có chút nghi hoặc liền đi tới bắt chuyện.

Hồ Mẫn thấy sự việc đã bị bại lộ nên cầm Bạch Miêu trên tay, chúi mông nó thẳng vào mục tiêu, bóp bụng bắn cái "bẹp".

Tơ nhện nhanh như thoắt bắn xuyên qua cơ thể giả mạo của Thiên Khả khiến nó bốc hơi giữa thanh thiên bạch nhật. Tam Nô chưa kịp định hình lại thì cũng bị lọt một cục bông chui tọt vào miệng.

"Tơ của Bạch Miêu? A. Ngon phết. Thì ra là Khả phu nhân dùng phân thân chuồn đi. Bây giờ ta có đuổi theo cũng chẳng kịp. Thôi thì đành ở lại câu kéo thời gian." Tam Nô thầm nghĩ.

Vừa hay lúc đó Đặng Hạ Anh trở về, Tam Nô bình tĩnh giải thích rằng:

-Thiên Khả phu nhân thấy Chu cô nương đi lâu chưa về nên đuổi theo tìm kiếm. Phu nhân bảo ta mau hộ tống thường dân trở về trấn. Nếu một chút nữa họ vẫn chưa quay lại thì ta sẽ đi tìm.

-Được thôi. Quyết định vậy đi.

Đặng Hạ Anh quay sang nói vào đám người trong gia tộc:

-Nào mọi người, chúng ta tiếp tục lên đường! Có ai bị thương không?

Sở dĩ Tam Nô không lập tức rời đi là vì phải quan sát Đặng Hạ Anh và gia quyến của ả ta, đề phòng có kẻ tò mò mà rước họa vào thân.

Hồ Mẫn thấy cũng không còn việc gì vướng bận nên chạy lại phía hang động hóng hớt.
Bình Luận (0)
Comment