Tầm ba mươi phút sau, Ma Kim đã xử lý xong ngưỡng dục vọng của mình, hắn ta hôm nay không sát sinh nên chỉ cần bấy nhiêu là đủ để trấn tỉnh.
Ma Kim lấy y phục dự phòng trong túi trữ vật ra nhanh chóng mặc vào sau đó thu dọn bãi chiến trường. Thiên Khả vẫn còn nằm dưới đất, vẻ mặt tỏ ra thèm thuồng, dường như còn muốn vắt kiệt đối phương.
Cặp tình nhân vui vẻ tay trong tay bước ra khỏi hang động tăm tối.
Hồ Mẫn và Chu Tịnh Y vẫn chưa đàm đạo xong, vẫn đang hăng say cãi nhau về nhân sinh quan. Vừa hay lúc Ma Kim bước tới, loáng thoáng nghe được tiếng mắng rủa của Chu Tịnh Y:
-Tên khốn gian ác đấy chắc chắn sẽ vứt bỏ các người sau khi hết giá trị lợi dụng thôi.
Ma Kim nhiệt tình chen ngang vào:
-Sau khi đến Trung Giới, ta sẽ chia tay dàn hậu cung. Nếu ngươi còn sống đến lúc đó thì có cơ hội tán tỉnh được Khả tỷ của ngươi đấy.
Chu Tịnh Y tức giận hét:
-Tên khốn khiếp, im miệng lại cho ta!
Phản ứng của Ma Kim chỉ là cười lớn đầy sảng khoái, lòng thầm nghĩ: "Người gì mà đụng đến tình cảm thì sát khí lại giảm ngay. Thật là thú vị."
Thiên Khả đứng bên cạnh, dè dặt xin phép:
-Thiếp cởi trói cho muội ấy nhé?
Ma Kim xoa đầu Thiên Khả căn dặn:
-Lát hồi nàng bảo Đặng cô nương cùng quay về Hoàng Hà Thành một chuyến.
-Dạ vâng!
-Nào đi thôi con lép, chúng ta về trước sửa soạn.
Hồ Mẫn chu mỏ phồng má phẫn nộ:
-Đừng gọi em là con lép mà!!!
Thiên Khả tò mò hỏi:
-Lép là gì á chàng?
Ma Kim dùng ngón tay ấn nhẹ vào bộ ngực căng phồng của Thiên Khả và đáp:
-Là không có cái này này!
Hồ Mẫn ấm ức, liền triệu hồi Bạch Miêu và chỉ tay về phía tên độc ác kia ra lệnh:
-Bạch Bạch, tấn công!!!
Đương nhiên Bạch Miêu chẳng dại nghe theo lời xúi giục của chủ nhân. Ngược lại nó còn phóng lên vai Ma Kim, dụi đầu vào má hắn để rù quến.
Ma Kim áp mặt vào bộ lông mềm mại của mèo béo, cố ý để lộ động mạch vùng cổ và xương quai xanh đầy gợi cảm:
-Em xem ra hồi phục hoàn toàn rồi nhỉ?
-Dạ chưa dạ chưa!
Hồ Mẫn lập tức thay đổi thái độ, khẩn trương lôi thuyền ra, lại còn nhu mì cúi người mời chủ nhân thượng tọa.
.
Thiên Khả vừa cởi trói cho Chu Tịnh Y vừa nhẹ nhàng an ủi:
-Chuyện của muội, ta đã dàn xếp với chàng ấy. Cứ yên tâm đi, chàng ấy sẽ không làm hại đến muội đâu.
Chu Tịnh Y sốt sắng hỏi:
-Thế còn tỷ thì sao?
-Ta á, ta đường đường là Khả phu nhân của Kim Gia. Chàng ấy có giận lắm thì chỉ quát nạt ta mà thôi.
-Tỷ nói dối! Vừa nãy hắn ta làm gì tỷ, bộ nghĩ ta không thấy hay sao hả? Lại còn những vết thâm tím trên cổ của tỷ
Bất giác che đi những vết máu tụ trên cổ, cột mốc đánh dấu chủ quyền mỗi khi Ma Kim ân ái với nữ nhân nào đó, Thiên Khả bối rối trả lời:
-À thì, cái này gọi là đánh yêu, ta cho phép chàng ấy làm như thế mà. Muội không hiểu được đâu.
Thấy vẻ mặt có phần xấu hổ của sư tỷ, Chu Tịnh Y cuối cùng cũng tin được phần nào lời nói của Hồ Mẫn. Giờ đây, trong lòng ả chỉ còn một điều vướng bận:
-Tỷ này...
-Sao? Muội nói đi.
Chu Tịnh Y ngượng ngùng hỏi nhỏ:
-Tỷ... sau tất cả mọi chuyện... tỷ có... có ghét muội không?
-Đương nhiên là có giận một chút vì tính ngang bướng của muội. Nhưng suy cho cùng, cũng là vì muội lo lắng cho ta mà phải không? Hì hì, sao ta có thể ghét muội được chứ.
-Khả tỷ... cảm ơn tỷ. Muội sau này sẽ không tùy tiện chen ngang vào hạnh phúc riêng của tỷ nữa.
-Thật sao? Muội lại trở thành sư muội ngoan của ta rồi.
Trong lúc phi hành trở về Minh Sơn Trấn, Thiên Khả có căn dặn sư muội đôi lời:
-À phải rồi. Ta dặn này, lần tới gặp mặt Kim công tử, chàng ấy có hỏi gì thì cứ thành thật trả lời... Hừm, nói sao nhỉ. Thật ra chàng ấy vốn đã biết tất cả rồi, có thăm dò thì cốt lõi cũng chỉ để xem xét thái độ của muội mà thôi. Với cả tuyệt đối đừng để lộ sự tình ngày hôm nay ra ngoài. Nhớ kỹ lời ta đấy.
-Dạ vâng, muội đã rõ.
.
Dân chúng Minh Sơn Trấn òa lên mừng rỡ khi thấy hai vị nữ hiệp còn lại quay trở về. Đặng Hạ Anh và Tam Nô đang ngồi trong phòng chờ, nghe tin liền vội chạy ra đón.
Nữ hồ thấy lạ khi Chu Tịnh Y vẫn còn sống "Xem ra phu nhân đã tới kịp, nhưng mà họ sao về trễ thế nhỉ? Chả nhẽ chủ nhân dùng dâm khí để tẩy não Chu cô nương... Không, không, chắc chắn Khả phu nhân sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Dù là gì đi nữa thì ta phải thay chủ nhân canh chừng kỹ mới được."
Chợt Tam Nô chú ý đến bộ y phục có phần lấm lem của Chu Tịnh Y và ngược lại, y phục của Thiên Khả lại sạch tươm như mới thì đã tự có cho mình câu trả lời: "Đã thay đồ rồi sao? Lại còn dấu hằn đỏ trên cổ. Có lẽ đây là lý do họ tốn thời gian đến vậy. Đáng nhẽ ta nên tranh thủ tới đó mới phải, bỏ lỡ một dịp tốt rồi. Tiếc quá đi thôi!"
Đứa bé gái lớn khi trước trốn trong tủ đồ kia, lúc thấy ân nhân bình an thì vô cùng vui sướng, nó chạy ào tới ôm chầm lấy Thiên Khả cảm thán:
-Thật may quá! Thần tiên tỷ tỷ đã trở về!
Thiên Khả vui vẻ đáp:
-Chả phải tỷ đã nói rồi sao. Tỷ sẽ đem mọi người bình an trở về mà hì hì.
-Tỷ có tìm thấy phụ thân của muội không?
Nghe câu hỏi này, Thiên Khả bỗng sựng lại không biết phải trả lời thế nào.
Ngay sau đó có một người đàn bà chạy tới nắm tay đứa trẻ trách mắng:
-Yến nhi, con nói lung tung gì đấy.
Rồi bà ta quay sang phía các đệ tử Thanh Long Môn, cúi rạp người xuống cảm tạ:
-Ân tình to lớn này, hạ nhân chỉ có thể dùng kiếp sau làm trâu làm bò đền đáp.
Thiên Khả liền đỡ đối phương đứng thẳng dậy và khiêm tốn nói:
-Không, các hạ đừng nói thế. Cứu người là trách nhiệm của tu chân giả bọn ta.