Lí do Đặng Hạ Anh xin phép được ở lại Kim Phủ không gì khác ngoài việc bị cám dỗ bởi thức ăn, đồ uống nơi đây.
Là một tu chân giả, khi đặt chân tới cảnh giới nhị giai thì sớm đã không còn bận tâm việc ăn uống, bởi lẽ mọi thứ đều được chuyển hóa thành linh khí trong quá trình tiêu hóa, và linh khí là nguồn năng lượng chính để giúp cơ thể vận động và phát triển.
Thực chất, khi không có gì lót dạ, tu chân giả vẫn cảm thấy đói, chỉ là sau một thời gian dài thì cơ thể dần thích nghi nên không còn thấy sự khác biệt.
Việc rời bỏ một phần bản năng ăn uống khiến cho tu chân giả có động lực để tập trung việc tu luyện hơn, họ sớm đã đánh mất một phần bản năng vốn có.
Tuy nhiên, đó là đối với những món ăn nhàm chán chốn Hạ Giới chứ ẩm thực Kim Gia nằm ở một cảnh giới hoàn toàn khác. Nó là sự kết hợp tuyệt vời của các loại thực phẩm và phụ gia, là tinh hoa của trời đất.
Tu chân giả vốn rất nhạy cảm với linh khí, trong khi đó trong các món ăn của Kim Gia luôn có sự góp mặt của các loại linh thảo, đôi khi còn là thịt yêu thú quý hiếm. Nó chứa hàm lượng linh khí dồi dào và mùi vị độc đáo cùng cách chế biến kỳ công, chỉ cần ngửi mùi thôi đã khó mà cưỡng lại được.
Ở chốn Hạ Giới linh khí nghèo nàn, yêu thú và linh thảo chủ yếu được đem đi làm luyện chế làm đan dược nhằm tối đa hóa lượng linh khí có thể hấp thụ, hiếm có nơi nào hào phóng dùng nó để thưởng thức, nhâm nhi như ở Kim Phủ.
Ma Kim vốn được sinh ra ở Thượng Giới, có cuộc sống dư giả nên đã quen với nó. Hắn từng phát ngôn trong khi đứng trên bục giảng:
-Nếu sống mà khổ, thì sống làm gì? Hãy coi khổ là một phần của hạnh phúc. Vì có khổ, con người ta mới trân quý hạnh phúc. Vậy nên, khi chúng ta khổ luyện, hãy nghĩ về tương lai hạnh phúc mà cố gắng hết sức, còn khi hạnh phúc, thì hãy tận hưởng nó một cách hoàn chỉnh.
Hắn có nói thêm:
-Các ngươi khi gặp ta thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đó là vì trước đây các người quá khổ. Nói như vậy, các người có thể hiểu, khổ và hạnh phúc mỗi người có một định nghĩa khác nhau, cùng một môi trường, có người cảm thấy khổ, có người lại cảm thấy hạnh phúc. Chúng ta không thể ở góc nhìn bản thân, phán xét người khác một cách phiến diện, đặt góc nhìn bản thân vào họ là chưa đủ. Liệu trần đời ai có thể thấu được quá khứ, hiện tại và tương lai của người khác chứ? Đến cả bản thân thậm chí còn chưa chắc đã hiểu được.
Đối với Ma Kim thì tục ăn uống này là một điều hết sức bình thường, nhưng đối với kẻ khác lại là một thứ xa xỉ.
Chính hắn cũng tự nhận thức việc đấy nên thường xuyên dùng tài nấu ăn của bản thân để giúp Kim Gia ngày một hưng thịnh đồng thời khiến cho các nữ nhân bên cạnh thêm hạnh phúc.
.
Ma Kim sau một đêm dài quần quật trả bài cho các đạo lữ thì lại trở về với công việc thường nhật.
Mỗi sự kiện xảy ra thì dẫn đến vô vàn biến số khác. Thậm chí chỉ vì việc Đặng Hạ Anh muốn ở lại đã làm cho mười mấy kế hoạch hắn soạn sẵn trở nên vô dụng, đương nhiên, mười mấy kế hoạch khác được phát thảo ra bù vào.
Trong lúc ngừng tay, thưởng một ngụm trà, Ma Kim nhớ lại đêm thân mật hôm qua, trên môi chợt nở một nụ cười hạnh phúc "Quả thật việc ân ái đã khiến cho tâm trạng các nàng ấy cải thiện lên rất nhiều."
Ma Kim xưa giờ vẫn luôn để ý tới cán cân trách nhiệm trong hậu cung. Với tài cán của mình, hắn thừa sức bao nuôi các đạo lữ, để họ sống nhàn hạ trong Kim Phủ và không cần làm gì cũng có thể tăng tiến tu vi. Tuy nhiên có một điều mà Kim gia chủ khác biệt với những nam nhân khác, đó chính là hắn có thể đọc thấu tâm lý của người khác.
Cũng áp dụng triết lý sướng khổ, hắn cho rằng việc một con người sống bình thản quá sẽ tạo ra trạng thái tiêu cực. Nói dễ hiểu, nếu không để các đạo lữ chịu đựng áp lực, họ sẽ quên đi trách nhiệm bản thân, quên đi ý nghĩa của việc tồn tại và cuối cùng là đánh mất động lực hướng về tương lai phía trước.
Ma Kim coi việc trị gia ngang tầm trị quốc, việc cân bằng tình cảm giữa các đạo lữ trong dàn hậu cung là chưa đủ, phải tạo cơ hội cho họ đóng góp xấp xỉ nhau để họ không tự cao hoặc tự ti hoặc ỷ lại.
Ái Như và Tuyết Hân thay hắn quán xuyến Nhật Nguyệt Thương Hội, người kiểm kê, quản lý sổ sách, người đàm phán, thương thuyết các mối giao dịch.
Thiên Khả thì tích cực làm nhiệm vụ tông môn, mặc dù điểm cống hiến hiện giờ cũng chả quan trọng mấy. Nàng cũng là tấm khiên vững trải khi có biến sự.
Hồ Mẫn thì có đặc quyền theo sát hắn, thân là người nắm rõ tâm cơ của hắn, vì vậy nàng phải đóng vai trò trung tâm cầu nối tình cảm giữa hắn với các tỷ muội khác. Nàng cũng là người duy nhất có thể kiềm hãm những dục vọng bạo tàn của tên biến thái này.
Về phần các nô lệ đặc biệt thì Ma Kim không quá để tâm tới việc cân bằng hai cán cân tình cảm và trách nhiệm. Bởi khác với các đạo lữ, hắn dùng dâm khí làm công cụ chính để thu phục các nô lệ. Cho nên khi nào thấy có ai suy nghĩ tiêu cực thì hắn không cần phải hao tâm tổn sức suy nghĩ kế sách, chỉ đơn giản bổ sung lượng dâm khí phù hợp là xong.
Đối với các nghĩa nữ Xuân Hạ Thu Đông, hệt như cái tên đại diện cho bốn mùa, bọn trẻ có tính cách vô cùng riêng biệt. Nhưng vì chúng tuổi còn quá nhỏ, Ma Kim chỉ đơn thuần cố gắng bồi dưỡng và thương yêu mà thôi. Chính vì vậy, mặc dù nhiều lần ba bé tiểu chu đố kỵ, xích mích trong việc tranh sủng của cha Kim, hắn vẫn vui vẻ bỏ qua và coi đó chỉ là bốc đồng của tuổi trẻ.
Riêng Tiểu Đông do bẩm sinh sở hữu thiên phú đặc biệt, chẳng biết đó là phúc hay họa nên Ma Kim đành tạm thời hạn chế tiếp xúc gần. Hắn dự tính khi nào mọi chuyện ổn thỏa sẽ tìm cách kiểm soát sức mạnh bí ẩn của bé tiểu xà này, tuyệt đối không để xảy ra kết cục bi thảm như hài tử đầu lòng của Lam Ngọc.
.
Đến chiều, Ma Kim có rủ Đặng Hạ Anh và Chu Tịnh Y cùng Kim Gia đi ngắm hoàng hôn, một thói quen, cũng có thể coi như truyền thống tại đây.
Nhập gia tùy tục, Đặng Hạ Anh vui vẻ đồng ý, về phần Chu Tịnh Y thì cũng không thể nào chối từ.
Ma Kim cũng không ngại dẫn theo các nữ hồ khi họ danh chính ngôn thuận trong tư cách cận vệ.
Trên đường đi, Tiểu Thu có hứng thú khi nhìn vào một sạp chợ, nó kéo tay cha Kim, chỉ về phía đó và nói lớn:
-Cha ơi! Con muốn mua!
Thì ra ở đó có bán diều, Ma Kim hào phóng mua cả sạp rồi san sẻ cho cả những đứa trẻ lớn tuổi như Hồ Mẫn và đám nhóc đang tụ tập gần đó.
Bọn họ không đi quá xa mà chỉ dừng chân trên bức tường thành kiên cố phía Tây, nơi cao gần bốn trượng (16m).
Những con diều dần bay vút lên không trung, hòa vào bầu trời vô tận khi được cùng bọn họ sải bước.
Cuốn theo làn gió thổi không chỉ có những cánh diều sặc sỡ đủ màu mà còn là mái tóc suôn mượt của các mỹ nhân và tiếng cười rôm rả.
Lẳng lặng quan sát mọi người thoải mái nô đùa rồi ngước nhìn lên trời cao, Chu Tịnh Y bất chợt quên bén đi nỗi ám ảnh hằn sâu trong lòng mình. Một suy nghĩ thoáng chốc vụt qua trong đầu của nữ nhân này, ả như muốn thời gian được ngừng lại để lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời này.
"Không được, không được, chắc chắn là hắn đang đóng kịch lừa mọi người! Đúng là một tên bỉ ổi mà!" Chu Tịnh Y lắc đầu tự phủ nhận những suy nghĩ lệch lạc.
Khác với sư muội của mình, Đặng Hạ Anh thì không có cái nhìn tiêu cực về Ma Kim, ả có thể thoải mái tận hưởng những phút giây yêu đời: "Đã bao lâu rồi ta mới có dịp nhìn lại cánh diều tung bay?"
Một chút thú vui giản dị của trẻ con không biết tự khi nào hóa thành điều kì diệu trong mắt của những tu chân giả và yêu nhân lớn tuổi.
.
Bỗng luồng gió mạnh khiến con diều của Hồ Mẫn bị đứt. Ma Kim nhân cơ hội cà khịa:
-Ta đã bảo nàng đừng thả dây quá cao rồi mà không nghe:
Hồ Mẫn lập tức triệu hồi ra Bạch Miêu, sủng vật mấy ngày nay bị chủ nhân bỏ rơi, ra lệnh cho nó đuổi bắt con diều đang chạy trốn.
Bạch Miêu là một vũ hồn hết sức đặc biệt, nó chẳng hề để tâm tới mệnh lệnh của Hồ Mẫn, chỉ nằm im một chỗ dùng lưỡi vô tư liếm láp chải lại lông, bỏ ngoài tai lời sỉ vả:
-Con mèo béo ú này, mau đi lấy lại con diều cho ta. Ơ. Con mèo ngu ngốc này, ì ạch ở đó làm gì, mau đuổi theo đi!
Chỉ khi Ma Kim cúi người xuống vuốt ve, an ủi Bạch Miêu thì nó mới chịu nhận nhiệm vụ.
Vũ hồn của Hồ Mẫn cuộn tròn lại rồi lăn theo hướng con diều đã tẩu thoát.