Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 217

Mặt Trời rạng đông vẫn chưa nhô quá cao, nhưng chuyến xe càng đi về phía Tây, quả cầu lửa ấy dần trèo qua khỏi bức tường thành vững chắc để bám theo đằng sau, nếu lỡ quay đầu nhìn lại thì ngay lập tức bị nắng hè chói chang xộc thẳng vào mắt.

Hàng tre xanh dày đặc như lớp phòng vệ được trồng dọc theo những con đường ngoại ô, ở đây là các đồn điền cao su, kế tiếp là hàng chục nông trường cây ăn trái rồi tới các trang trại chăn nuôi, ngoài cùng, liền cạnh với dòng sông là những vựa lúa trù phú được con sông Hoàng Hà bồi đắp phù sa màu mỡ. Tất cả những thứ đó đều là gia sản của Kim Gia, được tóm gọn trong một cái tên, Nông Trường Phía Tây.

Chiếc xe ngựa đang đậu trên con đường cắt đôi cánh đồng lúa bạt ngàn xanh mướt. Ở xa xa, có vài nông dân dắt trâu ra thăm ruộng, họ đội nón lá, áo sờn vai, vô cùng mộc mạc chân chất, có người thì đứng ở trên bờ đê nhíu mày nhìn quanh, có người thì xắn ống quần lội dưới ruộng kiểm tra thủy lợi.

Chu Tịnh Y chỉ tay về phía Ma Kim, lớn tiếng chất vấn:

-Tại sao ngươi năm lần bảy lượt hành hung Hồ phu nhân?

Hắn ta liền đáp:

-Chỉ là chuyện riêng của gia đình ta. Nếu Chu cô nương thấy chướng mắt, tại hạ xin được phép cáo lỗi.

-Đừng bày ra bộ dạng đó. Lần này, ngươi không ăn nói rõ ràng, đừng trách bổn cô nương không khách khí.

-Thôi thì ta nói vậy, chỉ tại Hồ Mẫn nàng ấy quậy phá như một đứa trẻ, ta chỉ là cố thử dùng mọi biện pháp để giáo huấn.

-Nam nhân lại dùng cách đê hèn để hành hạ sau đó đổ lỗi cho nữ nhi yếu đuối. Bổn cô nương ngày hôm này phải cho ngươi biết thế nào là bài học thực sự.

Ma Kim lười giải thích sâu về việc bản thân dùng bạo lực với Hồ Mẫn, càng cảm thấy không cần phải làm việc đấy nên quay người bỏ đi.

Chu Tịnh Y mọi khi không có cớ để phản kháng, nay thừa dịp ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, ả liền phát động công kích.

Đòn đầu tiên Chu Tịnh Y chỉ phát động hai phần công lực, một roi quật xuống, Ma Kim dễ dàng né trách bằng cách lách người sang một bên.

Hắn gằn giọng thế hiện thái độ nghiêm túc:

-Rốt cuộc, phải làm sao mới dịu lòng Chu cô nương? Đặng tiền bối, xin hãy nói một câu công bằng cho tại hạ.

Hồ Mẫn ở đằng sau nhảy cẫng lên hét lớn:

-Cố lên Chu Tịnh Y. Ngươi nhất định phải thử phản kháng một lần, nếu không, chỉ có thể làm con rùa như Thiên Khả tỷ tỷ.

Ma Kim nhân cơ hội đối phương phân tâm thì bước vội về phía Đặng Hạ Anh, thận trọng suy nghĩ "Dù sao thì không nên làm lớn chuyện. Nhỡ không kiềm chế được mà ra tay giết chết Chu Tịnh Y, diệt khẩu Đặng Hạ Anh, lúc đó dù ta có bốn cái miệng cũng không thể dỗ ngọt Thiên Khả."

Nhưng Hồ Mẫn đã lên kế hoạch suốt cả chặng đường, há lại bị tên đạo lữ của mình dễ dàng phá giải như vậy. Nàng ta bước tới gần Chu Tịnh Y và nói nhỏ:

-Chỉ cần ngươi dám đánh, ta dám nói cho ngươi sự thật. Ngươi chắc hẳn không muốn suốt quãng đời sau này bị anh ta che mắt phải không?

-Được. Ta tin ngươi lần này!

Ma Kim dừng chân, quay lại phía sau, đưa bàn tay phải lên đặt lên mặt nạ hình con thỏ vận ma khí, cặp ma nhãn của hắn dần đổi màu sang đỏ, kích hoạt khả năng nhìn thấu cảm xúc.

"Con mắm Hồ Mẫn không biết lại dùng kế khích tướng gì hiệu quả thế nhỉ? Chu Tịnh Y ngưỡng sát khí khá thấp nhưng bạo khí đã dâng cao đến như vậy. Hay có thể... Hồ Mẫn chính là ép ta dùng tới dâm khí để xoa dịu." Ma Kim cùng lúc sử dụng thiên phú phân tích siêu phàm.

Không tốn thêm một giây phút nào nữa, Chu Tịnh Y bức tốc lao tới lần thứ hai. Lần này ả dùng sáu thành công lực, một roi quét ngang ngay tầm thắt lưng khiến đối phương không kịp nhảy lên hoặc cúi người.

Bất đắc dĩ, Ma Kim phải dùng tới Dịch Chuyển để đối phó. Hắn không thèm dịch lùi về sau để dùng Đặng Hạ Anh làm bia chắn, ngược lại, hắn liều lĩnh áp sát bên cánh phải, dứt khoát tung ra một quyền thẳng mặt nhằm kết thúc trận chiến.

Nhưng Chu Tịnh Y dường như đã đoán trước được nước đi của đối phương, ả liền mượn quán tính của dây roi lộn người lên trước né tránh, đồng thời tiếp lực cho chu kỳ quay của vũ khí, sức mạnh lúc này thực sự là đạt ngưỡng mười thành công lực.

"Không thể đánh lâu dài với hắn, chỉ có thể dùng cách biệt cảnh giới để toàn lực xuất kích ngay từ đầu. Dẫu cả hai cùng bị thương nhưng ta rõ ràng hồi phục nhanh hơn." Chu Tịnh Y đã rõ ràng nghiên cứu rất kỹ cách đối phó.

Tất cả tổ hợp động tác phức tạp thực tế chỉ diễn ra trong chưa đầy một giây, Ma Kim không kịp hồi bộ pháp Dịch Chuyển, chỉ có thể đưa tay trần ra che chắn.

"Trúng rồi sao? Đúng như ta nghĩ, hắn không thể dịch chuyển tức thời liên tục như Khả tỷ do giới hạn về linh lực." Chu Tịnh Y có chút mừng.

Nhưng thứ tiếp theo đã khiến ả ta ngạc nhiên. Ma Kim hướng hai mu bàn tay ra trước, ở đó xuất hiện hai cái mai rùa màu đen sẫm, đường vân màu đỏ rực.

"Quy Thuẫn kết hợp với ma lực cũng không tồi." Ma Kim thầm nghĩ.

Tuy vậy, ma lực của Ma Kim là không đủ để trực tiếp đỡ một đòn toàn lực của nhị giai. Do vậy để thương tổn hạ xuống mức thấp nhất, hắn quyết định không vững tấn mà nhún chân bật nhảy về sau, mượn lực của đòn quất roi để đẩy cơ thể bản thân văng ra xa.

Người ngoài nhìn vào thì nghĩ rằng Ma Kim đã lãnh trọn đòn công kích ấy. Chỉ có Chu Tịnh Y tựa hồ nhận ra việc đối phương đã hóa giải nó một cách triệt để "Tại sao dây roi của ta không dừng lại, là do hắn ta quá yếu hay đã né được, và ban nãy trên tay hắn xuất hiện hình thù quái lạ, là một loại hộ giáp nào sao?"

Ma Kim bị đánh văng xuống cánh đồng, những cây lúa đang trong giai đoạn sinh dưỡng nên mực nước trong ruộng lúc này cao gần bảy phân (7cm), điều này khiến cho toàn thân hắn ta ướt át.

Kim gia chủ làm ra bộ dạng khổ sở, gắng gượng đứng dậy, sau đó triệu hồi lưỡi hái từ túi trữ vật ra làm gậy chống, vờ như đã kiệt sức.

Đặng Hạ Anh lúc này chạy tới gần tính can ngăn hai người nhưng bị Hồ Mẫn chặn lại.

Chu Tịnh Y đứng trên cao lườm mắt nhìn xuống, chú tâm quan sát phản ứng của Ma Kim.

Hắn ta tay ôm bụng, ngực căng phồng thở hồng hộc, ngước đầu nhìn lên hét lớn:

-Chu Tịnh Y, ngươi làm vậy là có ý gì?

Ả ta bình tĩnh đáp:

-Ta đơn thuần chỉ là muốn dạy ngươi một bài học để sau này ngươi bớt đi thói vũ phu.

Ma Kim cười lớn nói:

-Vậy chỉ cần tại hạ sau nay không động tay động chân với Hồ Mẫn và các đạo lữ khác là được chứ gì. Coi như chúng ta làm hòa nhé.

Hồ Mẫn lon ton chạy tới chỗ của Chu Tịnh Y khích lệ:

-Hắ đang câu giờ đấy! Đừng nhân nhượng!

Chu Tịnh Y nghe thế, bèn nói lớn:

-Ta thấy ngươi vẫn là chưa tiếp thu. Vẫn là nên chịu thêm chút đòn roi.

Ả đạp trên mặt nước lao tới đối thủ, mỗi bước chân đều tạo ra lợn sóng lay động tới những cây lúa xanh mướt khiến chúng run rẩy.

"Phụp"

Dường như có cái gì đó đâm xuyên qua đôi hài của Chu Tịnh Y, không đau nhưng đôi ả lập tức tê cứng.

"Là kim châm!" Ả ta có phần sửng sốt nhưng không vì vậy mà lùi bước.

Chu Tịnh Y vụt roi xuống mặt nước đánh bật hàng chục ám khí đã được tên bỉ ổi gài sẵn.

Ma Kim nhân cơ hội lao tới dùng lưỡi hái tấn công. Nhưng đối mặt với Tinh Anh như Chu Tịnh Y, những cú chém lưỡi hái tử thần trứ danh thậm chí còn chẳng thể xuyên qua lớp linh thuẫn chứ chưa nói đến việc đả thương ả ta.

Hầu như Ma Kim chỉ có thể dùng vũ khí cồng kềnh của mình để miễn cưỡng chặn đứng những đợt công kích liên hoàn.


Sau mười phút giằng co vật vã, kẻ công người thủ, kẻ tiến người lùi thì một lời nói đã khiến hai người dừng tay.

-Này, ngươi thua rồi!

Không phải Chu Tịnh Y mà đó là tuyên bố của Ma Kim. Chính ả ta cũng cảm thấy như vậy bởi độc tố đã phát tán khắp cơ thể, sẽ sớm thôi khiến ả không thể cử động. Hắn nói tiếp:

-Yên tâm, không gây chết người đâu, chỉ là suy giảm linh lực thôi. Nhưng đấy là điểm yếu chí mạng của người thuần dùng linh lực như ngươi.

-Thế ngươi định làm gì tiếp theo? Giết ta à?

-Không, ta không muốn giết người hữu dụng như ngươi. Lần này ngươi đã tiến bộ hơn rất nhiều, ở Hạ Giới, kẻ có khả năng vận linh lực kiềm hãm độc tố trong lúc chiến đấu không nhiều đâu. Nếu không phải vì ngươi sơ ý thì có thể đã tay đôi thắng ta rồi.

-Ngươi vẫn là chưa dùng toàn lực.

Ma Kim bỗng đưa lưỡi hái về phía trước rồi đặt ngang, sau đó dùng cả hai tay để nắm chặt cán:

-Thứ vũ khí này, vô dụng rồi.

Hắn đột ngột lên gối khiến cho thanh vũ khí gãy làm đôi trước sự chứng kiến của mọi người.

-Nào, cho ta mượn của ngươi.

Ma Kim thu cái vũ khí đã hỏng vào túi trữ vật rồi chìa tay ra xin xỏ. Chu Tịnh Y có chút ngập ngừng hỏi lại:

-Để làm gì?

Ma Kim gãi đầu nói:

-Thì muốn múa thử vài đường. Có cần ta phải đếm tới ba giây không?

Chu Tịnh Y quay đầu lại muốn thăm dò phản ứng của Hồ Mẫn nhưng phát hiện con nhỏ loi choi ấy tự lúc nào đã trốn đi mất.

Ả ta thở dài, đành miễn cưỡng ném chiếc roi về phía Ma Kim, lên giọng nói:

-Đừng làm bẩn nó.

Ma Kim phẫn nộ hét lớn:

-Bẩn cái con mẹ nhà ngươi à? Nào, hãy nhận lấy!

Dứt lời, hắn ta tay lộn người lên không trung, dùng hết sức bình sinh để quật roi về phía trước.

"Đùng."

Tiếng nổ lớn đến mức chói tai, Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh chẳng kịp nhận thức chuyện gì vừa xảy ra.

Hồ Mẫn nghe động tĩnh, lật đật ôm Bạch Miêu chạy ra hóng hớt:

-Úi chà chà, đánh xong rồi à? Ai thắng vậy?

Chỉ thấy Chu Tịnh Y đang ngồi bệt dưới ruộng, tay chân bất giác run cầm cập, bùn đất thì lấm lem, mặt mày ngơ ngác. Thì ra đòn công kích vừa nãy, Ma Kim cố tình nhắm trật, nhưng dư chấn của nó đã đủ để hất ngã đối phương.

Chỉ với sức mạnh thể lực thuần túy, hắn ta đã làm cho hai kẻ nhị giai ngỡ ngàng. Cú va đập ấy tạo ra một lực kinh hoàng, nước bắn tung tóe lên cao, ba phần trong số ấy bốc hơi do sức nóng của ma sát, chỗ đất phía dưới thì lún một đường sâu cả trượng, cỏ cây xung quanh như những cánh hoa vẫn còn rơi lả tả trong không khí.

-Ha ha ha, giờ thì ngươi cũng bẩn nhé.

Ma Kim cười lớn rồi ngã khụy xuống vì kiệt sức.

Vài bác nông dân từ xa hớt hải chạy tới, nhiệt tình hỏi han rồi dẫn đám người Kim Gia tới nông trại nghỉ ngơi.

-Này này, chúng ta chỉ với năm người liệu có bảo vệ được cho chủ nhân không?

-Ta cũng đang lo lắng đây này.

-Yên tâm, chủ nhân không sao cả, chỉ cần chợp mắt một tí sẽ hồi phục, nếu kẻ địch tập kích thì gọi ngài ấy dậy là xong. Có ngài ấy chỉ huy, chúng ta sẽ bình an vô sự.

-Các ngươi làm sao thế hả, chúng ta là đang hộ tống cho chủ nhân và phu nhân đấy, sao lại nghĩ đến việc làm phiền đến họ.

-Suỵt suỵt, các người nhỏ mồm thôi!

Trong số các giáo đồ cải trang thành nông dân, người có cảnh giới thấp nhất cũng là nhị giai sơ kỳ, ấy vậy mà vẫn mất đi sự tự tin vốn có khi một kẻ nhất giai bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment