Khi Kim Gia đang quây quần thưởng thức bữa tối trong phòng khách, một tỳ nữ hớt hải chạy vào báo tin:
-Bẩm, vị cô nương hồi sáng lại tới.
Ái Như, sau đó là các tỷ muội khác ngoại trừ Hồ Mẫn, đứng lên tính thu dọn chén đũa để nhường chỗ cho vị khách kia thì Ma Kim vội ngăn cản:
-Này, không sao đâu, cứ ăn uống bình thường đi chứ.
Tuy vậy hắn vẫn quay sang lườm Hồ Mẫn và dặn dò:
-Mở miệng sủa bậy một từ là cấm túc một ngày đấy.
Hồ Mẫn quay mặt chỗ khác ngó lơ:
-Hứ.
Lúc Xích Bích bước gần tới cửa thì mới hay cả nhà người ta đang ăn, nàng cảm thấy có chút ngại ngùng nên ghé tai nô tỳ của Kim Gia nhỏ nhẹ nói:
-Phiền ngươi báo lại cho gia chủ, ta sẽ chờ ngoài này. À phải rồi, hoa viên của phủ các ngươi chắc không cấm vào nhỉ?
-Dạ không, tiểu thư cứ thoải mái ạ. Cơ mà chủ nhân của ta có mời người vào dùng bữa chung.
-À, bảo chàng ấy là ta lót dạ rồi, mọi người cứ ăn ngon miệng, ta chờ gia chủ của ngươi ở chỗ xích đu, nói hắn không vội.
-Dạ vâng, tiểu nữ sẽ bẩm báo lại cho ngài ấy ngay.
.
Xích Bích tựa lưng trên chiếc xích đu, ngẩng đầu ngước nhìn đêm trăng tỏ, thi thoảng có vài đám mây đen giăng lối nhưng chẳng thể nào ngăn được vầng hào quang sáng rực.
Nàng hít một hơi sâu, trong lòng có chút hồi hộp: "Mặc dù xung quanh có hàng chục kẻ đang ẩn trong bóng tối lăm le nhưng không khiến ta cảm thấy khó chịu. Thậm chí ta còn thấy thoải mái hơn khi mọi khi. Thật lạ. Không biết khi nào tên đáng ghét kia mới ra đây tiếp đón ta nhỉ?"
Tầm mười lăm phút sau, không gian tĩnh mịch dần trở nên huyên náo, Xích Bích phát giác có ai đó đang bước tới gần, nàng nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi sao trông gợi cảm hơn.
Ngờ đâu, không chỉ một mình Ma Kim xuất hiện mà hắn còn dẫn theo cả dàn hậu cung, bao gồm các đạo lữ và nô lệ đặc biệt, vài người còn cầm trên tay ngọn nến với những hình thù dễ thương.
"Cách tiếp đón này hơi nồng hậu rồi. Hắn nghĩ ta muốn kết giao với đám nữ nhân nhà hắn à, điên thật rồi?" Nàng có phần thất vọng.
Nhưng dẫu sao cũng đang trong tư cách là khách, Xích Bích đành đứng dậy, nhún người duyên dáng chào:
-Tiểu nữ hân hạnh được gặp Kim gia chủ cùng các quý phu nhân.
Ma Kim đang đeo một chiếc mặt nạ hồ ly, không che toàn bộ gương mặt mà để hở phần miệng. Thật ra ban nãy hắn đang ăn thì nghe tin đối phương tới nên đeo vào để thuận tiện cho việc dùng ma nhãn quan sát, hắn lười nên không tháo ra để đổi cái khác.
Tên háo sắc này không ngần ngại nâng cằm mỹ nữ, nhẹ nhàng nói:
-Để nàng đợi lâu rồi, thật ngại quá.
Nhưng lần này ngưỡng dâm khí của Ma Kim khá thấp nên không thể khiến đối phương mê mệt như hồi sáng. Tuy vậy, Xích Bích đã trót động lòng rồi nên không dám khước từ cử chỉ thân mật của hắn, chỉ e thẹn đáp lời:
-Người ngại là tiểu nữ mới đúng. Đáng nhẽ không nên tới lúc đêm muộn như vầy, làm phiền tới Kim gia chủ và các thê thiếp.
Bỗng nhiên nộ khí hùng hậu trỗi dậy xung quanh Ma Kim, đương nhiên không phải của hắn mà là của các mỹ nhân khuynh thành.
"Thôi toang rồi. Ta đã làm gì sai sao? Khiến họ nổi cơn thịnh nộ. Rõ ràng ta đã giải thích cặn kẽ rồi mà!" Đây là lần thứ hai Ma Kim cảm thấy áp lực như thế này, lần đầu là lúc bị các tỷ tỷ hiểu lầm lúc còn ở Tình Phủ.
Thật ra dàn hậu cung cũng chả ghen tuông gì một con cờ trong kế hoạch của hắn. Nhưng mà trong lời nói của Xích Bích ẩn chứa nỗi ấm ức suốt bấy lâu của đám người này.
Tuyết Hân cười híp mắt, thanh thoát nói:
-Xích cô nương nói đùa rồi. Bọn ta chỉ là đạo lữ chứ đâu đủ tư cách để làm thê thiếp của chàng ấy.
Xích Bích tuy quỷ kế đa đoan nhưng mặt tình cảm chẳng có chút kinh nghiệm nào, nàng vô tư nói:
-Thế sao? Vậy ta chờ ngày được gửi thiệp mừng, mọi người đừng quên ta nhé.
Và thế là cả dàn hậu cung quên béng đi thỏa thuận hồi chiều với gia chủ. Bọn họ, dẫn đầu là Ái Như, lên tiếng chất vấn:
-Ta nghĩ mãi không biết người của Sát Dục Hội tiếp cận bọn ta là có ý gì? Chắc không phải là hợp tác nhỉ?
Kế đó là Tuyết Hân:
-Xinh đẹp thế này, không khéo tiểu thư đây mới xuất giá trước bọn ta.
Chưa kịp để những người khác thêm mắm thêm muối thì Ma Kim đã vội khoác vai Ái Như và Tuyết Hân, nhắc nhở:
-Các nàng cầm nến chi cho mỏi tay, mau đặt xuống dưới đất đi, kẻo làm tắt ngọn lửa bây giờ.
Ái Như và các đạo lữ khác lúc này mới sực tỉnh khỏi cơn giận mù quáng, vội vã đáp lời:
-Dạ vâng. Thiếp rõ rồi.
Hắn vừa phân tích những biến số trong tích tắc liền quyết đoán nói:
-Mọi người mau chóng giới thiệu với Xích tiểu thư rồi còn về phòng nghỉ ngơi.
Đây rõ ràng là một lời đuổi khéo của Ma Kim. Thật ra ban đầu hắn muốn mượn sự hiện diện của dàn hậu cung để dò xét động thái của Xích Bích và đồng thời giúp gỡ bỏ lớp cảnh giác của nàng ta đối với họ sau này. Tuy nhiên hắn quên tính tới việc người nhà của mình mới là bên nổi đóa, có lẽ là do hắn đã đặt niềm tin vào họ nhầm chủ đề.
Để tránh sự việc trở nên tệ hơn thì Ma Kim quyết định dời lại kế hoạch này "Xem ra ta đã quá gấp rút, họ chưa thích ứng kịp, thôi thì để từ từ dạy lại, dẫu sao cũng không phải chuyện một sớm một chiều."
Thế là từ Ái Như cho tới tứ nô, mỗi người đều lịch sự tự giới thiệu danh xưng và thân phận cho đối phương. Thanh Thanh và Lam Ngọc, hai nàng giờ có thể vỗ ngực nhận mình là quản gia, bốn nữ hồ thì vẫn là cận vệ của Ma Kim.
Sau khi chào hỏi xong xuôi thì bọn họ cũng thuận theo ý Ma Kim mà vui vẻ rời khỏi đó. Hắn bỗng có dự cảm chẳng lành, liền kéo Thiên Khả qua một góc dặn dò:
-Xem chừng Hồ Mẫn giúp ta, nàng ấy tự dưng ngoan quá, chắc hẳn đang âm mưu gì đó.
-Chàng nghĩ xa rồi, muội ấy chắc đang sợ bị cấm túc thôi.
-Ta cũng mong là vậy.
.
Khi chỉ còn lại nam thanh nữ tú trong không gian riêng tư, Ma Kim ân cần dìu Xích Bích ngồi xuống xích đu, hai chân khẽ khàng đưa đẩy.
Những ngọn nến lung linh tỏa sáng, tỏa hương thơm thảo mộc dịu nhẹ kích thích cả thị giác lẫn khứu giác khiến cho bầu không khí trở nên lãng mạn.
Đôi mắt đỏ rực của Ma Kim ẩn sau lớp mặt nạ quan sát nhất cử nhất động như thú săn đang rình mồi còn nàng thì e dè chả dám nhìn lén dù chỉ một cái.
"Xem ra Xích Bích đã rung động, tuy nhiên chưa đủ để khiến cô ta quỵ lụy. Có lẽ ta không nên hướng chủ đề về chuyện hợp tác." Hắn bắt đầu phân tích rồi đưa ra phương án tối ưu.
Mỹ nữ thấy hắn im lặng một hồi, bèn chủ động mở lời:
-Cuộc sống hiện tại của chàng rất hạnh phúc nhỉ?