Nghe giọng Ma Kim, Hồ Mẫn liền bày ra bộ dạng yểu điệu thục nữ, nàng đạp lưỡi hái bay thẳng lên sà vào lòng hắn, mít ướt nói:
- Anh ơi, tên kia ăn hiếp em, anh phải lấy lại công đạo cho em đó!
Tiểu Bạch Tuyết giỏi nhất là khoản nghịch ngợm trêu ngươi người khác, nàng nũng nịu với chủ nhân mà chẳng thèm đoái hoài gì cô nương Xích Bích đang đứng sừng sững bên cạnh.
Ma Kim nhẹ nhàng cười và xoa đầu an ủi đạo lữ:
- Đâu, kẻ nào cả gan chọc ghẹo cục cưng bé bỏng của ta.
Ngọn lửa màu đỏ phừng phực cháy lên từ cơ thể Xích Bích, nàng chỉ hận không thể lập tức chém ngay ả tình địch đáng ghét trước mặt, tuy nhiên, ngoài mặt thì vị tiểu thư sắc sảo này vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh.
Hồ Mẫn được nước lấn tới:
- Em cực nhọc lắm mới bắt được tội phạm. Anh phải thưởng cho em đó!
- Ừm. Được thôi, em mau tống kẻ đó vào địa lao đi. Anh đang bận việc rồi.
- Hứ. Anh không sợ tên đó bình phục rồi trả thù em sao. Anh phải đi cùng em áp giải hắn chứ!
- Ừm, em nói cũng phải.
Ma Kim khẽ gật đầu rồi quay sang phía Xích Bích đề nghị:
- Bích cô nương, nếu không phiền thì có thể cùng tại hạ...
Xích Bích cắt ngang lời, lập tức từ chối:
- Thất lễ rồi, tiểu nữ sực nhớ ra bản thân có việc bận. Hẹn ngày khác tái ngộ cùng công tử.
- À phải rồi, tại hạ có vật này muốn tặng tiểu thư.
Ma Kim lấy từ túi trữ vật ra vài cây kim châm nhỏ đưa cho đối phương và giải thích:
- Thấy Bích cô nương sử dụng những sợi chỉ vô cùng lợi hại nên ta nghĩ thứ này có thể bổ trợ cho nó.
Xích Bích liền vui vẻ nhận lấy:
- Đa tạ công tử đã quan tâm, ta chắc chắn sẽ sử dụng chúng một cách thành thạo, ừm, có thể may cho công tử một bộ y phục chả hạn.
- Ha ha, tại hạ tốt số vậy sao, tại hạ cũng mong chờ được thấy tay nghề của Bích cô nương đấy. Thôi, bọn ta đi trước nhé.
- Công tử thượng lộ bình an.
Mặc dù đôi môi nở nụ cười niềm nở nhưng Xích Bích đang nghiến răng kiềm chế sự phẫn nộ: "Bọn ta? Bọn ta cơ á? Để ta xem các ngươi hạnh phúc được bao lâu!"
.
Ma Kim nắm cổ áo tên thảm bại đang gục dưới sàn nhấc lên, sau đó bảo Hồ Mẫn sử dụng thuyền bay để thuận tiện áp giải.
Địa Lao là nơi tập trung giam giữ tội phạm của Hoàng Hà Thành, cũng là nơi các phu nhân hẹn nhau gặp lại trước khi tách ra.
Trên đường đi, Ma Kim cũng không trách móc gì Hồ Mẫn cả mà hắn tập trung vào việc tra khảo tên thành viên của Sát Dục Hội. Chỉ là mấy câu hỏi đơn thuần như lai lịch, mục đích,... những thứ vốn hắn đã thừa biết rồi. Nô lệ hư hỏng cảm thấy khó hiểu nhưng nàng không chen ngang vào vì biết chắc rằng chủ nhân sẽ chẳng làm điều gì dư thừa.
Thiên Khả và Nhị Nô còn đang tự hỏi liệu Hồ Mẫn có truy đuổi được tội phạm hay không thì bất ngờ tiểu muội ấy đem theo cả gia chủ tới.
Ma Kim nhìn thấy hai tên đồng phạm kia có vẻ tốt số hơn nhiều so với nạn nhân của Hồ Mẫn, chúng chỉ bị xây xước nhẹ mà thôi. Hắn liền khen ngợi:
- Hai nàng cũng thật giỏi, có thể áp chế đồng giai dễ dàng như thế.
Nhị Nô tiến tới rù quến chủ nhân:
- Nè, ngài có tính thưởng gì cho em không?
Ma Kim điềm đạm đáp:
- Nếu như đây là tội phạm thì ta thưởng, nhưng xem ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, mọi người mau thả họ đi.
Thiên Khả lập tức phản bác:
- Đám người này ra tay giết người vô tội, có thiếp cùng các tỷ muội làm chứng.
- Thế có ai chết chưa?
Thiên Khả nghe Ma Kim hỏi ngược thì khựng lại suy nghĩ rồi mới đáp:
- Chưa có, nhưng đấy là nhờ thiếp ra tay bảo vệ. Nếu như thiếp không có mặt kịp thời thì đã xảy ra án mạng rồi.
- Nhưng chưa ai chết thì sao nói họ giết người. Cũng có thể họ chỉ đùa giỡn thôi mà. Các ngươi nói có phải không?
Ma Kim quay sang nhìn hai tên đang bị còng tay còng chân kia. Bọn chúng cũng không muốn chết sớm, liền lập tức hùa theo:
- Đúng đúng, bọn ta chỉ muốn luận bàn với các phu nhân một lát thôi. Chứ nếu bọn ta thực sự muốn ra tay thì phàm nhân làm gì có cơ....
Ma Kim bất ngờ dịch chuyển tới bóp miệng cái tên nhanh mồm đó và đe dọa:
- Đủ rồi. Các ngươi chỉ muốn so cao thấp với đạo lữ của ta thôi phải không?
Kẻ đó vội gật đầu ngoan ngoãn:
- Đúng, đúng! Hạ nhân nào dám.
- Cũng may mắn vì các ngươi không có ý định xấu với các đạo lữ của ta. Vậy thôi, coi như chuyện này chỉ là hiểu lầm. Các ngươi có cần bồi thường không?
- Dạ không, không cần đâu ạ, các phu nhân của Kim gia hào hiệp là một điều đáng quý. Trách bọn ta không giải thích rõ ràng mà thôi.
- Vậy coi như chuyện này chấm dứt ở đây. Chuyển lời cho tiểu thư nhà ngươi, ta rất muốn sớm ngày gặp lại nàng và nàng hôm nay vô cùng xinh đẹp. Nếu các ngươi lỡ đãng trí thì xem ra tiểu thư các ngươi không cần giữ người nữa rồi.
- Chúng nô tài biết tội, lập tức chuyển lời tâm tình của công tử đến tiểu thư ngay.
Ma Kim cũng quay sang nói với Nhị Nô:
- Nàng cũng nên lui về được rồi. Mọi chuyện đã ổn thỏa.
- Dạ vâng, thưa chủ nhân.
Nàng hồ ly cũng mau chóng trở lại trạm quan sát để túc trực, chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ mà chủ nhân đã giao phó.
Thiên Khả vẫn không cam tâm đứng nhìn Ma Kim du di cho đám cầm thú, nàng lớn giọng cảnh báo:
- Nếu chàng không xử lý nghiêm, e rằng Hoàng Hà Thành sau này khó đảm bảo an ninh.
Ma Kim bình thản tháo nốt mấy cái còng khóa, đợi khi ba tên kia rời đi rồi thì hắn mới quay người lại nói:
- Ta có chút mệt. Cần người xoa bóp, nếu hai nàng bận bắt tội phạm rồi thì ta đành nhờ đám chu nhi vậy.
Hồ Mẫn nhanh nhảu xung phong:
- Không, để em, em không bận.
Ma Kim hỏi tiếp:
- Còn nàng thì sao, Thiên Khả?