Thuyền của Hồ Mẫn bay với tốc độ cực đại, rất nhanh đã đuổi theo sát tên bắt cóc, vẫn như mấy lần trước, khi đuổi sắp tới thì giả vờ hết linh lực nên chậm lại.
Đối phương chỉ có một người, tên đó mặc y phục hệt như phàm nhân, có khả năng ẩn đi khí tức, khó phán đoán được cảnh giới. Mà thường những kẻ như thế, không nhị giai hậu kỳ thì cũng là trung kỳ, xem ra là một dân chuyên, khác biệt với cái đám cảm tử quân khi trước xông vào Kim phủ.
Tiểu Thu mặc dù đã được dặn trước là bản thân có thể trở thành mục tiêu của kẻ thù, tuy nhiên khi gặp chuyện thì không thể bày ra bộ mặt dửng dưng như Ma Kim được.
Con bé đang lon ton đi mua quà vặt thì bị kẻ lạ mặt đánh trúng huyệt, liền lăn ra bất tỉnh nhân sự, một lúc sau tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đang bị cưỡng chế bắt đi, cha và mẹ đang đuổi theo ráo riết đằng sau. Nó theo phản xạ liền vùng vẫy gào khóc nức nở.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Hồ Mẫn không kiềm lòng được tăng tốc thuyền tính vượt qua mặt đối phương để giành lại Tiểu Thu, nhưng Ma Kim đã lập tức cản lại.
- Bình tĩnh đi, chưa phải lúc đâu.
Hồ Mẫn biết đầu óc mình không tính toán lại chủ nhân, đành thuận theo lời hắn mà làm.
Hai canh giờ sau, tên bắt cóc bay vào một hang động khả nghi. Tuy vậy, Ma Kim cùng hai phu nhân quyết định lao thẳng vào đó.
Không ngoài dự đoán, Sắc Dục hội đã mai phục sẵn ở đây, chờ con mồi lao vào lưới.
Tên bắt cóc lúc này tự tin áp chế Tiểu Thu rời khỏi phi cụ, đứng sau vài tên ma nhân nhất giai hậu kỳ, y cười lớn hả hê:
- Ha ha. Không ngờ Kim gia các ngươi lại ngu ngốc đến vậy.
Ma Kim, Hồ Mẫn và Thiên Khả vẫn ở yên trên thuyền bay đang được che chắn bởi Thiên Thuẫn.
Ma Kim đảo mắt nhìn xung quanh để phân tích tình hình rồi đưa ra kết luận: "Điệu hổ ly sơn sao? Cũng không tệ."
Hắn lúc này mới lớn tiếng đưa ra đề nghị:
- Thả con bé ra. Ta sẽ làm theo yêu cầu của các ngươi.
Có vẻ trong khu vực này tên bắt cóc cũng chính là tên đầu sỏ, y lườm mắt đầy nghi hoặc:
- Liệu ngươi đồng ý dễ dàng vậy sao? Ngươi nói dối tệ quá Kim gia chủ à!
Ma Kim ra vẻ kiêu ngạo nói:
- Ha ha, thế thì ta không đóng kịch nữa. Người của ta đã bao vây nơi này. Các ngươi trốn không thoát đâu. Chi bằng thả nghĩa nữ của ta ra, ta sẽ cho các ngươi con đường sống.
Có một tên đồng bọn ghé tai báo cáo với tên bắt cóc, quả đúng xung quanh đây xuất hiện cỡ mười tu chân giả, cảnh giới ước tính là nhị giai trung kỳ. Tên bắt cóc không mấy ngạc nhiên, ban nãy đã đánh hơi được, thậm chí y còn kì vọng người đến có tu vi cao cường hơn.
Tên bắt cóc lớn giọng thách thức:
- Người dám làm liều sao? Chỉ cần ta động nhẹ liền có thể lấy mạng tiểu yêu này.
Ma Kim tỏ ra ngang ngược:
- Ngươi nghĩ ta tiếc mạng nó sao? Ta đây là muốn truy ra sào huyệt của các ngươi mà thôi. Mười nhị giai hậu kỳ đã thừa sức san bằng nơi đây, xem ra ta lo lắng thừa rồi.
Hồ Mẫn và Thiên Khả lúc này mới lên tiếng phản đối:
- Tại sao anh lại làm thế. Tiểu Thu là con gái của chúng ta mà.
- Ta không ngờ chàng lại là người như vậy.
Ma Kim vội hạ giọng:
- Nè, ta chỉ nói vậy để đánh lạc hướng hắn mà thôi, nàng đừng nghĩ sai về ta.
Tên bắt cóc thấy vậy liền khích tướng:
- Không hổ Kim gia chủ sát phạt lãnh huyết, làm rạng danh tu ma giả chúng ta.
Thiên Khả làm ra vẻ mặt kinh ngạc, bất giác lùi lại một bước tránh xa Ma Kim, nàng nói:
- Kim... Chàng thật sự tu ma sao?
Ma Kim tức giận trỏ tay vào địch nhân và thanh minh:
- Ngươi đừng có vu khống, ta và ngươi không phải cùng một hạng người. Thiên Khả, đừng nghe hắn nói bậy, ta thật sự là tu tiên giả mà.
Tên bắt cóc hiếm khi có dịp coi tuồng hay, được đà lấn tới:
- Ra là vị tiên tử đây không biết thân phận thật của Kim gia chủ sao? Không chỉ hắn ta là ma nhân, mà còn cả Hồ Mẫn thánh nữ đây nữa, thăng lên nhị giai đều là nhờ Sát Dục hội bọn ta chu cấp.
Hồ Mẫn mất bình tĩnh nhảy ra khỏi thuyền lao tới kẻ địch và hét lớn:
- Tên khốn khiếp, ngươi mau câm miệng!
Ma Kim kịp thời dùng Dịch Chuyển để khống chế nàng rồi nhanh chân về lại con thuyền có Thiên Khả bảo hộ.
Tuy nhiên Thiên Khả lại tùy tiện đưa ra lời đề nghị với đối phương:
- Ta nghĩ kỹ rồi. Ngươi hãy dùng ta làm con tin, hãy thả con gái của ta ra.
Tiểu Thu lúc này hét lên:
- Mẹ, đừng lo cho con!
Ma Kim vội khuyên nhủ đạo lữ:
- Tiểu Thu nói đúng đó, Kim gia chúng ta không thể thiếu nàng được.
Thiên Khả lạnh lùng đáp lại:
- Ta tự hỏi ta có nên tin tưởng một kẻ tu ma như chàng không?
Ma Kim nuốt nước bọt, đứng thẳng người quay sang đề nghị:
- Thôi được. Các ngươi thắng, ta dùng bản thân làm con tin, ngươi hãy thả con bé ra. Ta trong tay các ngươi thì các ngươi còn sợ không khống chế được Kim gia sao?
Tên bắt cóc không kiềm được xổ một trang cười sáng khoái:
- Ha ha ha, được, Kim gia chủ người nghĩa khí lắm. Nếu vị đại nhân đây có ý tốt như vậy thì ta không thể từ chối được.
Chợt một tên ma nhân dưới trướng ghé tai xầm xì gì đó khiến cho kẻ bắt cóc thay đổi ý định, gương mặt y nở một nụ cười gian xảo:
- Nhưng mà ta nghĩ lại rồi. Ta muốn thánh nữ cơ.
Ma Kim căm phẫn lôi lưỡi hái từ trong túi trữ vật ra giương về phía trước nói lớn: