Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 230

Thuyền của Hồ Mẫn bay với tốc độ cực đại, rất nhanh đã đuổi theo sát tên bắt cóc, vẫn như mấy lần trước, khi đuổi sắp tới thì giả vờ hết linh lực nên chậm lại.

Đối phương chỉ có một người, tên đó mặc y phục hệt như phàm nhân, có khả năng ẩn đi khí tức, khó phán đoán được cảnh giới. Mà thường những kẻ như thế, không nhị giai hậu kỳ thì cũng là trung kỳ, xem ra là một dân chuyên, khác biệt với cái đám cảm tử quân khi trước xông vào Kim phủ.

Tiểu Thu mặc dù đã được dặn trước là bản thân có thể trở thành mục tiêu của kẻ thù, tuy nhiên khi gặp chuyện thì không thể bày ra bộ mặt dửng dưng như Ma Kim được.

Con bé đang lon ton đi mua quà vặt thì bị kẻ lạ mặt đánh trúng huyệt, liền lăn ra bất tỉnh nhân sự, một lúc sau tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đang bị cưỡng chế bắt đi, cha và mẹ đang đuổi theo ráo riết đằng sau. Nó theo phản xạ liền vùng vẫy gào khóc nức nở.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Hồ Mẫn không kiềm lòng được tăng tốc thuyền tính vượt qua mặt đối phương để giành lại Tiểu Thu, nhưng Ma Kim đã lập tức cản lại.

- Bình tĩnh đi, chưa phải lúc đâu.

Hồ Mẫn biết đầu óc mình không tính toán lại chủ nhân, đành thuận theo lời hắn mà làm.

Hai canh giờ sau, tên bắt cóc bay vào một hang động khả nghi. Tuy vậy, Ma Kim cùng hai phu nhân quyết định lao thẳng vào đó.

Không ngoài dự đoán, Sắc Dục hội đã mai phục sẵn ở đây, chờ con mồi lao vào lưới.

Tên bắt cóc lúc này tự tin áp chế Tiểu Thu rời khỏi phi cụ, đứng sau vài tên ma nhân nhất giai hậu kỳ, y cười lớn hả hê:

- Ha ha. Không ngờ Kim gia các ngươi lại ngu ngốc đến vậy.

Ma Kim, Hồ Mẫn và Thiên Khả vẫn ở yên trên thuyền bay đang được che chắn bởi Thiên Thuẫn.

Ma Kim đảo mắt nhìn xung quanh để phân tích tình hình rồi đưa ra kết luận: "Điệu hổ ly sơn sao? Cũng không tệ."

Hắn lúc này mới lớn tiếng đưa ra đề nghị:

- Thả con bé ra. Ta sẽ làm theo yêu cầu của các ngươi.

Có vẻ trong khu vực này tên bắt cóc cũng chính là tên đầu sỏ, y lườm mắt đầy nghi hoặc:

- Liệu ngươi đồng ý dễ dàng vậy sao? Ngươi nói dối tệ quá Kim gia chủ à!

Ma Kim ra vẻ kiêu ngạo nói:

- Ha ha, thế thì ta không đóng kịch nữa. Người của ta đã bao vây nơi này. Các ngươi trốn không thoát đâu. Chi bằng thả nghĩa nữ của ta ra, ta sẽ cho các ngươi con đường sống.

Có một tên đồng bọn ghé tai báo cáo với tên bắt cóc, quả đúng xung quanh đây xuất hiện cỡ mười tu chân giả, cảnh giới ước tính là nhị giai trung kỳ. Tên bắt cóc không mấy ngạc nhiên, ban nãy đã đánh hơi được, thậm chí y còn kì vọng người đến có tu vi cao cường hơn.

Tên bắt cóc lớn giọng thách thức:

- Người dám làm liều sao? Chỉ cần ta động nhẹ liền có thể lấy mạng tiểu yêu này.

Ma Kim tỏ ra ngang ngược:

- Ngươi nghĩ ta tiếc mạng nó sao? Ta đây là muốn truy ra sào huyệt của các ngươi mà thôi. Mười nhị giai hậu kỳ đã thừa sức san bằng nơi đây, xem ra ta lo lắng thừa rồi.

Hồ Mẫn và Thiên Khả lúc này mới lên tiếng phản đối:

- Tại sao anh lại làm thế. Tiểu Thu là con gái của chúng ta mà.

- Ta không ngờ chàng lại là người như vậy.

Ma Kim vội hạ giọng:

- Nè, ta chỉ nói vậy để đánh lạc hướng hắn mà thôi, nàng đừng nghĩ sai về ta.

Tên bắt cóc thấy vậy liền khích tướng:

- Không hổ Kim gia chủ sát phạt lãnh huyết, làm rạng danh tu ma giả chúng ta.

Thiên Khả làm ra vẻ mặt kinh ngạc, bất giác lùi lại một bước tránh xa Ma Kim, nàng nói:

- Kim... Chàng thật sự tu ma sao?

Ma Kim tức giận trỏ tay vào địch nhân và thanh minh:

- Ngươi đừng có vu khống, ta và ngươi không phải cùng một hạng người. Thiên Khả, đừng nghe hắn nói bậy, ta thật sự là tu tiên giả mà.

Tên bắt cóc hiếm khi có dịp coi tuồng hay, được đà lấn tới:

- Ra là vị tiên tử đây không biết thân phận thật của Kim gia chủ sao? Không chỉ hắn ta là ma nhân, mà còn cả Hồ Mẫn thánh nữ đây nữa, thăng lên nhị giai đều là nhờ Sát Dục hội bọn ta chu cấp.

Hồ Mẫn mất bình tĩnh nhảy ra khỏi thuyền lao tới kẻ địch và hét lớn:

- Tên khốn khiếp, ngươi mau câm miệng!

Ma Kim kịp thời dùng Dịch Chuyển để khống chế nàng rồi nhanh chân về lại con thuyền có Thiên Khả bảo hộ.

Tuy nhiên Thiên Khả lại tùy tiện đưa ra lời đề nghị với đối phương:

- Ta nghĩ kỹ rồi. Ngươi hãy dùng ta làm con tin, hãy thả con gái của ta ra.

Tiểu Thu lúc này hét lên:

- Mẹ, đừng lo cho con!

Ma Kim vội khuyên nhủ đạo lữ:

- Tiểu Thu nói đúng đó, Kim gia chúng ta không thể thiếu nàng được.

Thiên Khả lạnh lùng đáp lại:

- Ta tự hỏi ta có nên tin tưởng một kẻ tu ma như chàng không?

Ma Kim nuốt nước bọt, đứng thẳng người quay sang đề nghị:

- Thôi được. Các ngươi thắng, ta dùng bản thân làm con tin, ngươi hãy thả con bé ra. Ta trong tay các ngươi thì các ngươi còn sợ không khống chế được Kim gia sao?

Tên bắt cóc không kiềm được xổ một trang cười sáng khoái:

- Ha ha ha, được, Kim gia chủ người nghĩa khí lắm. Nếu vị đại nhân đây có ý tốt như vậy thì ta không thể từ chối được.

Chợt một tên ma nhân dưới trướng ghé tai xầm xì gì đó khiến cho kẻ bắt cóc thay đổi ý định, gương mặt y nở một nụ cười gian xảo:

- Nhưng mà ta nghĩ lại rồi. Ta muốn thánh nữ cơ.

Ma Kim căm phẫn lôi lưỡi hái từ trong túi trữ vật ra giương về phía trước nói lớn:


- Ngươi đừng có mà quá đáng. Ta không đời nào để đạo lữ của ta mạo hiểm. Nếu người muốn đồng quy vu tận thì ta chiều. Dù cho ngươi có nhị giai hậu kỳ viên mãn đi chăng nữa thì những cao thủ ta thuê về thừa sức giết chết các ngươi.

Đột nhiên Hồ Mẫn triệu hồi vũ hồn ra, nhưng nàng không dùng nó để tấn công kẻ địch mà lại quay sang áp chế Ma Kim.

- Nàng tính làm gì?

Ma Kim hốt hoảng nói, Hồ Mẫn không đáp lời, lạnh nhạt đẩy hắn về phía Thiên Khả sau đó lần nữa rời khỏi thuyền tiến về phía đám Sát Dục hội.

- Ta đồng ý trao đổi. Hãy thả con gái ta ra.

Nàng dường như thể hiện sự quyết tâm của mình.

Tên bắt cóc thấy món lời, không nghĩ nhiều liền đồng ý thả Tiểu Thu ra, đồng thời cũng đe dọa:

- Đừng cố làm gì bất thường. Tin ta đi, ta có thể giết cả hai ngay lập tức.

Tiểu Thu chạy tới ôm chầm lấy Hồ Mẫn, nhưng nàng kiềm chế cảm xúc không đáp lại tình cảm ấy, nhanh chóng dùng Bạch Miêu kéo con bé lên thuyền. Bản thân nàng thì chậm rãi đi tới trước, tình nguyện trở thành con tin.

Ma Kim gắng sức một hồi mới gỡ được tơ của Bạch Miêu ra và hét lớn chửi bới:

- Con ngu này, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì thế hả?

Tên bắt cóc lúc này đã nắm thóp được Kim gia chủ, đắc ý yêu cầu:

- Ngươi còn chờ gì nữa mà không cút khỏi đây? Hay ngươi muốn thấy vị phu nhân này bỏ mạng. À mà phải rồi, ngươi nên cầu nguyện đám người ở Hoàng Hà thành toàn mạng đi!

Ma Kim khựng giọng hỏi lại:

- Ý của ngươi là gì?

- Đợi ngươi về thành sẽ rõ thôi. Ha ha ha.

- Khốn khiếp thật, Hồ Mẫn, em hãy đợi ta, ta sẽ sớm trở lại cứu em.

.

Ma Kim quay người lại ra hiệu cho Thiên Khả khởi động thuyền. Nhưng nàng ấy lại bày ra vẻ mặt khó coi, ngón tay trỏ trỏ xuống dưới.

"Đệt, ma khí dụng cụ, Thiên Khả không dùng được. Ta quên tính tới nước này. Giờ sao đây nhỉ, lấy Thiên Thuẫn thay thế thì trông kỳ cục lắm."

Hết cách, Ma Kim đành rút pháo hoa trong túi trữ vật ra, bắn tín hiệu ra ngoài cửa động. Ngay tức thì mười nhị giai giáo đồ xông vào tiếp viện cho hắn.

Ma Kim vội ghé tai nói nhỏ cho chúng nghe hiện trạng, sau đó kêu chúng khởi động phi cụ giúp hắn, cuối cùng cả bọn cùng nhau rời đi.

Không ngờ pha thể hiện vừa nãy của Kim gia chủ đã thành công hù dọa đám người Sát Dục hội một phen, chúng cuống cuồng vào tư thế chiến đấu. Tên đầu xỏ tưởng rằng đối phương nghĩ quẫn, một tay đút vào túi trữ vật cầm sẵn hai lá bùa khói, tính thừa cơ hỗn chiến tẩu thoát.

Lực lượng của Sát Dục hội xung quanh thưa thớt, chủ yếu là nhất giai hậu kỳ, được dăm ba đứa nhị giai sơ kỳ mà thôi, tên bắt cóc ban nãy đúng là nhị giai hậu kỳ nhưng không giỏi chiến đấu quần thể, chỉ chuyên ám sát. Nên y cao lắm kéo theo được một, hai mạng rồi chuồn.

Tuy nhiên, bên phía Ma Kim thậm chí còn kém hơn, hắn chỉ dẫn theo tầm mười tên vừa đột phá nhị giai sơ kỳ, chỉ mới thành thạo kỹ năng phi hành, nếu xảy ra giao chiến thì không khả quan tí nào. Được cái đứa nào đứa nấy mang theo binh khí và giáp phục xịn xò, đối phương hiểu lầm là nhị giai trung kỳ cũng quá đỗi bình thường.

.

Lúc này tại Hoàng Hà thành đang diễn ra một trận đại chiến giữa Nhật Nguyệt giáo và Sát Dục hội.

Mặc dù Sát Dục hội danh tiếng lẫy lừng, lực lượng hùng hậu nhưng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong khi ngạo mạn giao tranh trên sân nhà của Nhật Nguyệt giáo.

Đám ma nhân do U Mỡ cầm đầu tự tin có thể áp đảo đối thủ khi sự dụng hai kế sách quen thuộc, tập kích bất ngờ và điệu hổ ly sơn. Nhưng nào ngờ, hai kế sách đó vốn dĩ đã bị vô hiệu hóa ngay từ đầu.

Cách đó vài ngày, Xích Bích đã bí mật gửi mật thư tiết lộ cho Ma Kim về tham vọng của đại tổng quản Sát Dục hội. Tuy nàng ấy không cho biết cụ thể kế hoạch của thượng tầng là gì nhưng nhờ vào tin tình báo này, Kim gia chủ đã kịp thời soạn sẵn bảng biến số để đối phó.

Đầu tiên hắn kích hoạt báo động đỏ, toàn giáo phái thu hẹp phạm vi tập trung vào Hoàng Hà thành.

Những người khả nghi xuất hiện trong nội thành và ngoại thành đều bị giám sát chặt chẽ.

Vào lúc xuất hiện hai kẻ lạ mặt đứng trước Kim phủ, Ma Kim đã biết đối phương đã khởi động chiến dịch. Chính vì vậy hắn cố tình để giáo đồ theo dõi hai kẻ này một cách lộ liễu, hòng ám chỉ những nơi khác đang canh chừng lỏng lẻo.

Vốn lúc đầu Ma Kim định cho Tiểu Hạ làm con tin, tuy nhiên xem ra đám người Sát Dục hội biết chuyện đứa trẻ này quá tinh ranh, vậy nên đã chuyển mục tiêu sang Tiểu Thu.

Sở dĩ Ma Kim để cho các tiểu chu mạo hiểm là vì muốn Sát Dục hội hạ thấp cảnh giác với Kim gia. Hắn từng biết chuyện tổ chức tàn ác này từng sử dụng cách thức khủng bổ man rợ một thành trì chống đối. Chúng sẽ cử vài tên ma nhân tới địa điểm công cộng để tàn sát phàm nhân bừa bãi, sau đó tự bạo để hao tổn lực lượng phòng vệ.

Chính vì Ma Kim không đủ lực lượng để khống chế hành vi trên, nên hắn buộc lòng phải dùng tới hạ sách. Dù sao người như Ung Mỡ cũng không muốn làm lớn chuyện nếu có thể chúng giải quyết một cách êm đẹp.

Bình Luận (0)
Comment