-Bình tĩnh, ta có thể giải thích.
Không để Ma Kim có cơ hội trình bày, Ái Như đã vội lao tới tặng một đạp ngay hạ bộ.
Hắn đau điếng khụy xuống đất.
Nàng cũng mau tới đỡ hai mẹ con Tuyết Hân đứng dậy và an ủi:
-Hai người đừng lo lắng, đó chỉ là nước ép dưa hấu, không có độc đâu.
Hai người đó nghe vậy liền vỡ òa, quỳ lạy cảm tạ Ma Kim, người hiện vẫn đang nằm lăn lộn với nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần "Ta nói trong đấy có độc khi nào?"
Ái Như sau đó cũng đã mang hết những gì đêm qua hắn gạ gẫm nàng để thuyết phục mọi người ở đây.
Tất cả là những phân tích, suy đoán kĩ lưỡng về việc bán nước trái cây có những ưu thế vượt trội so với những mặt hàng như đan dược, vũ khí, sủng kỵ, tửu,...
Thứ nhất, đó chính là giá nguyên liệu cực rẻ, chủ yếu là các mặt hàng nông sản bình dân dễ trồng dễ mua, không phải tốn quá nhiều phí vận chuyển.
Thứ hai, dễ sản xuất, một đứa trẻ nếu được chỉ dạy thì chỉ sau vài ngày đã có thể thành thạo, không phải bỏ ngân lượng để thuê các bậc trí giả hay đào tạo người mới.
Thứ ba, thị trường cực kì rộng, trai hay gái, già hay trẻ, nhất giai hay cửu giai đều có nhu cầu thưởng thức.
Thứ tư, không hề độc hại, ngược lại rất bổ ích.
Thứ năm, không hề có thế lực nào cạnh tranh, thậm chí Ma Kim cũng tính cho kế hoạch lâu dài bằng cách yêu cầu thành chủ cho cái lệnh bài độc quyền kinh doanh mặt hàng này tại Hoàng Hà Thành.
Thứ sáu, có thể mở rộng chi nhánh sang các thành lân cận, thậm chí khắp toàn Hạ Giới.
Dưới sự trình bày của bà chủ Ái Như, mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng, bắt đầu hăng say làm việc.
Bản kế hoạch cũng đã được Ma Kim chuẩn bị sẵn từ sớm, thuộc hạ chỉ cần dựa vào đó là làm.
Những biến cố xảy ra dường như đã được lấp đầy bởi những hi vọng về tương lai đẹp đẽ.
Đến chiều, Ma Kim đi tới khu rừng phía Đông để săn mồi.
Hồ Mẫn đi về cứ điểm bí mật với trạng thái tuyệt vọng, sáng nay khi trở vào trong thành thì ả ta đã nghe tin sét đánh, toàn bộ thủ hạ của ả bị giết sạch không chừa một ai.
-Khốn khiếp, nào là hứa hẹn giúp ta có thể bay lên trời, trở thành tiên nữ, ta mới bất chấp vứt bỏ nhân tính để uống máu tanh hôi.
Vậy mà bọn vô dụng đó bị Kim công tử xử lý gọn gàng.
Tức chết ta mất, nếu như chàng ấy biết ta liên quan tới họ, chắc chắn sẽ không tha cho ta.
"Bong" Ma Kim chơi bẩn đập lén phía sau khiến ả ma đầu ngất xỉu.
Sẵn có cả một gian phòng với các dụng cụ chuyên để giam giữ, Ma Kim cột chặt tứ chi Hồ Mẫn với tư thế dang rộng hai tay hai chân.
Ả tả mơ hồ tỉnh dậy, phát hiện bản thân bị giam cầm, liền giãy giụa và hét lớn:
-Là ai dám dùng thủ đoạn bỉ ổi với ta?
Không một ai trả lời, ả ta vẫn cứ cố gắng thoát khỏi nhưng hoàn toàn vô ích.
Khoảng mười lăm phút sau Ma Kim mới trở lại, trên tay cầm theo cái đùi gà.
Hắn ta liền nói với cái giọng đểu càng
-Ô tỉnh rồi sao, cô nàng ngực nhỏ.
-Là ngươi?
-Ăn không? (Ma Kim giơ cái đùi gà ra)
-Đừng đùa nữa! Mau thả ta ra!
-Thả ngươi cho ngươi giết ta à?
-Ta không làm hại huynh đâu.
Ta hứa đó.
-Thề đi!
-Tiểu nữ xin thề, nếu nửa lời dối trá sẽ bị sét đánh!
-Không, ta sẽ thay trời trừng phạt ngươi.
Chịu không?
-Được thôi, chàng thả ta ra đi, rồi ta sẽ giải thích mọi chuyện.
Ma Kim nhét cái đùi gà vô miệng của Hồ Mẫn, sau đó cởi trói cho nàng.
-Ta giết ngươi, tên khốn!
Hồ Mẫn sau khi được thả ra liền lao tới tấn công hắn, móng vuốt của nàng dài ra, liên tục cào cấu.
Tuy cùng là nhất giai hậu kì, nhưng mà dường như đòn tấn công của nàng hoàn toàn vô hiệu với hắn!
-Sao có thể, lần trước ta nhìn thấy thì ngươi là nhất giai trung kì mà.
Dẫu cho có tiến lên hậu kì thì cũng không mạnh thế này, ngươi là quái vật à?
-Không, ta nhất giai hậu kì ngang với ngươi, nhưng ngươi lúc này đã bị nhiễm độc rồi.
-Bỉ ổi!
Ma Kim không hề nương tay, vội bẻ hết ngón tay của Hồ Mẫn.
Sau đó bắt trói ả lại, có điều lần này là trong tình trạng lõa thể.
-Ngươi thật nham hiểm!
-Ngươi thì không giữ chữ tín gì cả.
Ma Kim nhặt cái đùi gà lên, nhét vào họng của nàng ấy:
-Ta chưa cho phép mà dám nhả ra thì ta khoét lỗ trên mặt người rồi nhét nó cố định đấy.
Thế mà Hồ Mẫn vẫn cứ ngoan cố nhổ cái đùi gà vô người hắn.
-Có giỏi thì làm đi.
Thế là xong đời của cô gái bé nhỏ, hắn dùng lưỡi hái khoét vào hai cái má của nàng sau đó nhét cái đùi gà xuyên qua.
-Aaaaaaaa, ta sai rồi, aaa.
-Không ngờ ta sở hữu vũ khí có thể đâm xuyên cơ thể nhất giai hậu kì à?
Ả ta đau muốn ngất đi, cái miệng lúc này bị xỏ qua, mỗi lần muốn nói đều vô cùng đau khổ.
-Ngày trước, ngươi bảo Phạm gia tha cho ta một mạng phải không? Lúc nãy ta đã trả lại món nợ đó cho ngươi rồi, nhưng mà ngươi không thích sự nhẹ nhàng nhỉ?
Hồ Mẫn nói với cái giọng líu ríu, căn bản hiện giờ có một khúc xương xuyên qua họng nàng, không thể dễ dàng cử động lưỡi.
-Cầm thú.
Ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.
-Ngươi nói gì ta không nghe rõ, nhưng mà để ta nhắc lại, ngươi vốn dĩ đã là ma rồi, cũng đã giết không ít người để tu luyện nhỉ?
-Từ khi nào...?
-À, từ cái hôm ta nghe ngươi tiết lộ cái tên Hồ Mẫn, nói sao nhỉ, bốn trăm năm sau ngươi say mê ta lắm đó.
-Tên điên.
-Để ta chứng minh cho ngươi thấy!
Thế là hắn dùng tay và lưỡi để kích dục nàng.
Loại cảm giác này Hồ Mẫn lão thành còn chết mê chết mệt, huống hồ là thời điểm non nớt chưa từng nếm thử vị ngọt của sắc dục.
Cơn sung sướng đấy dường như xua tan mọi cảm giác đau đớn ở các khớp ngón tay bị bẻ gãy hay vết thương còn rớm máu trên mặt.
Nàng không ngừng rên rỉ và tiết ra âm dịch.
"Khoan đã, thứ này, chẳng nhẽ do Hồ Mẫn còn trinh sao? Không phải, nó, nó tinh khiết hơn cả của mẹ và ba mỹ nhân kia.
Rốt cuộc là tại sao?"
Ma Kim tụt quần xuống, đưa cái vòi tiểu tiện đã hóa khổng lồ từ bao giờ.
Hồ Mẫn nhìn nó với ánh mắt đê mê, thèm thuồng, dòng thác của nàng như không bao giờ cạn, sau khi bắn ướt ra sàn ba lần mà vẫn còn âm ỉ chạy.
Hắn ta đặt nó ma sát với cái khe nhỏ xíu nhưng cũng rất múp míp.
Hắn như trêu ghẹo nàng, không chịu đâm vào, nàng không nhịn được nữa, liền van xin:
-Làm ơn đút vào đi! Làm ơn!
-Ta chỉ chờ ngươi nói thế thôi.
Nhưng hành động của hắn lại là lùi ra, tự xử lý cái vòi tiểu tiện chứ không dùng đến thể xác bé bỏng của nàng.
-Ngươi giết ta đi, khốn nạn, ngươi giết ta luôn đi!
Hắn cảm nhận sự tuyệt vọng của nàng một cách khoái chí.
Xong xuôi, hắn bắn vào rốn nàng để nó từ từ chảy xuống.
Sau đó Ma Kim rời khỏi đó và để lại lời nhắn:
-Ta sẽ tra tấn ngươi bảy đêm.
Ma Kim trở về, trời đã gần khuya.
Ái Như có vẻ vẫn chờ cơm, hắn xoa đầu nàng:
-Chẳng phải ta đã dặn đêm này ta ăn bên ngoài sao?
-Lỡ chàng lại quên ăn như hôm bữa.
-Ngốc quá.
Thế nàng hâm đồ ăn đi rồi hai đứa mình cùng ăn nào.
-Dạ.
Thấy nàng cười vui vẻ, Ma Kim cũng thấy an lòng phần nào "Dù sao ban nãy cũng chỉ mới ăn được một con gà rừng."
Đêm đó, Ma Kim điên cuồng đâm liên tục vào Ái Như, khiến nàng rên vang lên khắp cả phủ.
Dù sao thì cái việc tự xử ban nãy không thể lấp đầy được dục vọng của hắn.
Tuyết Hân đang ở ngoài sân ngắm trăng, nghe được tiếng la hét của Ái Như, tò mò đi đến, dù gì thì cả ngày hôm nay, tỉ ấy đối xử rất tốt với nàng mà không hề có chút dị nghị gì cả.
Sau lớp màn cửa mỏng manh, Tuyết Hân chứng kiến thể xác hai người họ hòa quyện làm một, con tim của nàng cũng bắt đầu xao xuyến.
Sáng hôm sau, tâm trạng Ái Như cực kì sảng khoái, đêm qua Ma Kim cũng đã giúp nàng thăng lên nhất giai trung kì.
Nàng bắt gặp Tuyết Hân, định chào hỏi vui vẻ thì dường như muội đang cố ý tránh mặt, chỉ cúi người chào rồi đi ra chỗ khác.
-Này, Hân muội, có chuyện gì sao, trông muội tiều tụy thế, đêm qua không ngủ à?
-Dạ không, muội chỉ là có chút hồi hộp, hôm nay chúng ta lần đầu tiên ra mắt sản phẩm mà.
-Ra là vậy, muội đừng có cố sức quá nha, có chuyện gì thì nói với tỉ.
-Dạ vâng, muội biết rồi.
Ma Kim đêm qua vẫn chưa thỏa mãn "Chả nhẽ bây giờ ta ghé qua cưỡng hiếp Hồ Mẫn, à không, ta rõ là đang thèm tra tấn cô ta.
Vô lý, tại sao nàng ấy rên rỉ đau đớn lại khiến ta kích thích đến vậy, chả nhẽ ta sa đọa đến thế rồi sao.
Cái tiếng rên ấy, rất giống với nô lệ, không thể nào, tối nay ta phải làm rõ mới được.
Nhưng mà bây giờ cái kia nó vẫn chưa ngừng biến to, phải làm sao đây."
Trong lúc Ma Kim đang bức bối thì bắt gặp Hân tiểu thư đi ngang qua.
"Thôi xong, xong rồi, ta tự sát mất!" hắn bắt đầu không thể nào làm chủ hành vi được nữa.
Thế là để tránh việc gây ra tội lỗi không thể dung thứ, hắn đành chạy một mạch tới chỗ Hồ Mẫn.
Nàng ta nhìn hắn bằng ánh mắt vô hồn.
-Sớm thế đã tới tìm ta sao?
Không nói không rằng, hắn ta lao tới nàng, áp dụng những thứ tàn nhẫn như lóc da, xẻo thịt.
Cô ta không thể chịu đựng được nên ngất đi.
Hắn ta cũng dần bình tĩnh cảm xúc trở lại.
Nhìn thấy thể xác của Hồ Mẫn bị hắn giày xéo, hắn cũng thấy xót thương.
Vội vàng chạy ra khu rừng để hái thuốc, sẵn tiện kiếm chút gì đó cho nàng ăn.
Hồ Mẫn cũng dần hé mắt tỉnh dậy, ả không còn bị treo lên nữa, cái miếng xương xỏ qua miệng cũng đã bị tháo ra, tuy là chân vẫn bị khóa, nhưng mà rõ là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ma Kim lên tiếng:
-Ta xin lỗi, lúc nãy ta mất kiểm soát.
Nàng căm hận hắn, không thèm trả lời lại.
Hắn bôi lên những vết thương của nàng chất bột gì đó, lúc đầu khiến nó rát bỏng lên, nhưng mau chóng khô lại và làm cơn đau biến mất.
Hắn vừa chữa trị cho nàng, vừa tâm sự:
-Này, ngươi ở tương lai, có thân hình rất khác đấy.
Ngực này, mông này, tất cả đều rất lớn.
Giờ thì ngược lại, cái gì cũng teo nhỏ hết.
Hay là do người chưa dậy thì nhỉ?
-Ta đã hai mươi tuổi rồi.
-Ơ, thế thì kì lạ nhỉ?
-Đám ma nhân cho ta uống thứ gì đó làm ức chế sự phát triển của cơ thể.
-Ra là vậy, bảo sao khi không dùng nữa sẽ phát phì.
Ngươi biết nếu như kế hoạch thành công, năm ngươi bảy mươi tuổi sẽ được tiến lên Trung Giới đó.
-Tiếc là ta không còn cơ hội đó nữa.
-Chủ nhân gì đó của ngươi, hắn lừa ngươi thôi, sau khi lên đó, ngươi chỉ là một công cụ cho hắn thỏa mãn.
Ngươi sẽ bị giam cầm như này trong suốt mấy chục năm đấy.
-Ngươi nghĩ ta tin ngươi sao.
-Tùy thôi, năm ngày nữa ta sẽ thả ngươi đi, ngươi có thể lựa chọn mà.
Nếu muốn lên Trung giới thì đi theo hầu hạ ta cũng được.
Dù sao ta cũng có việc cần lên đó.
-Tên cặn bã, có chết ta cũng không theo ngươi.
-Haha, đúng là trẻ con mà.
Khác hắn với Hồ Mẫn phiên bản từng trải.
-Bớt xàm ngôn đi, ta còn lớn tuổi hơn ngươi đấy.
-Chắc ngươi cũng đói rồi.
Mau ăn đi.
Ma Kim lấy ra một dĩa thịt nướng, còn có cả món tráng miệng.
Bụng Hồ Mẫn kêu lên, nhưng nàng vẫn chưa đụng vào.
Hắn cười vui vẻ nói:
-Sao đấy, ta không bỏ độc đâu mà.
Nàng đưa hai tay ra trước, các ngón tay buông lỏng.
Hắn nhìn thấy liền nhớ lại đêm hôm qua đã bẻ gãy cả mười ngón tay của cô ta để tự vệ.
-Xin lỗi nhé, để ta giúp ngươi.
Thế là hắn đút nàng ấy ăn, ban đầu thì vẻ mặt của Hồ Mẫn có chút miễn cưỡng, nhưng mà sau khi nếm được hương vị tuyệt vời này, nàng liền nhai ngấu nghiến, đến nỗi cái lỗ trên miệng lại ứa máu ra.
-Này, từ từ thôi.
Còn nhiều thời gian ăn mà.
Tối nay ta đem cho ngươi nước ép trái cây nhé, còn ngon hơn thứ này.
Nhìn vết thương trên gương mặt ngây thơ của nàng, hắn hối hận việc ra tay tàn bạo "Ngăn nàng ấy cắn lưỡi thì còn nhiều cách mà, sao ta lại chọn cách này cơ chứ."