Rạng sáng tinh mơ, mặt trời còn chưa xuất hiện mà mới báo hiệu bằng vầng hào quang sáng rực một khoảng không, Ma Kim quay lại tầng hầm.
Thiên Khả cả đêm hôm qua nàng đâu được chợp mắt, một phần vì hồi hộp, một phần do Hồ Mẫn lại bắt nàng làm người mẫu, nên sắc mặt có hơi tiều tụy.
Ma Kim tiến lại gần, một tay bóp đồi núi khổng lồ, một tay nựng má và hỏi:
-Này, quyết định được chưa?
Thiên Khả ấp úng trả lời:
-Ta...!chưa.
Hắn bắt đầu giở trò đê hèn, chiếc lưỡi ướt đẫm liếm láp cổ nàng, nàng chả thể phản kháng, chỉ biết im lặng uất ức.
Đôi tay hắn mân mê đôi gò trắng hồng.
Hắn quỳ xuống, khẽ thơm vào khe suối.
-Đừng mà, dừng lại đi.
Cái lưỡi hắn ấm áp đưa vào trong, còn bàn tay thì lo phần bên ngoài.
Thiên Khả chỉ còn cách mím chặt môi để không phát ra tiếng động vì không muốn đánh thức Hồ Mẫn đang ngủ kế bên.
Nước nôi chảy từng dòng xuống bắp đùi, điểm yếu của nàng bị hắn kích thích đến tột đỉnh.
-Này, ta cần đi vệ sinh.
Ma Kim chẳng đáp lời, tập trung vào công việc.
Thiên Khả lo lắng, liền cảnh báo hắn một lần nữa:
-Này, ngươi có nghe không vậy, là tiểu tiện đó, sẽ dơ lắm đấy.
Hắn ngước bản mặt ngông nghênh lên nhìn, cái lưỡi lè dài ra liếm một đường bên ngoài rồi lên giọng thách thức:
-Thoải mái đi, ta chịu trách nhiệm.
Làm đi rồi ta thêm cho ngươi thời gian suy nghĩ, được không?
Mặc dù Thiên Khả cực kì ngại, nhưng mà nghe hắn nói sẽ cho gia hạn nên đành mặc kệ sự đợi xả ra hết "Cho chết ngươi luôn, tên gian ác."
Tất nhiên dòng nước đấy Ma Kim húp trọn không nhiễu giọt nào xuống đất, Thiên Khả rùng mình một cái, cơ thể cảm nhận được sự dễ chịu hiếm có.
Xong việc, hắn đứng dậy, thơm nhẹ lên trán:
-Ngoan nhé.
Ta với Hồ Mẫn phải ra ngoài một chút.
Ma Kim nới sợi dây xích cho Thiên Khả có thể nằm dưới đất thoải mái, tất nhiên tay chân đều bị trói chặt.
-Có thể nào đổi cách trói không, ta mỏi chết mất.
-Lên tầm nhị giai rồi mỏi gì nữa, già cả nên xương cốt có vấn đề à.
Phản ứng của Thiên Khả vậy mà lại bọng má, tỏ vẻ dỗi hờn, trông rất đáng yêu.
Ma Kim sao có thể cưỡng lại.
-Thôi, được rồi, nàng là nhất, muốn sao cũng được.
Hắn đành cởi ra bớt, chỉ có đôi tay vẫn bị trói chặt từ cùi chỏ đến cổ tay.
Ma Kim quay người lại sút một cú cho Hồ Mẫn dính tường rồi bước ra ngoài.
Hồ Mẫn bị đá mạnh như thế liền tỉnh dậy, vẫn là câu cửa miệng quen thuộc:
-Sao anh đánh em?
Cơ mà hắn chẳng thèm ngoái đầu nhìn, nàng ấy đành phải lập tức lon ton chạy theo sau.
Ma Kim ngồi trên lưỡi hái còn Hồ Mẫn thì ngồi trên đùi hắn.
Tất nhiên nàng đang úp mặt vào cổ hắn cặm cụi hút máu.
Ma Kim khen ngợi:
-Dạo này ngươi bớt ngu hơn rồi đấy.
Thì ra sáng nay Hồ Mẫn chủ động trói Thiên Khả trong tư thế gợi dục, treo lên cao, quấn vào khớp gối để chân dạng ra, lại còn choàng dây xích quanh ngực để thu hút ánh nhìn của Ma Kim.
Sau đó ả ta giả vờ ngủ để cho hai người có không gian riêng tư.
.
Ma Kim và Hồ Mẫn đi tới địa điểm hẹn.
Ba tên tiên nhân kia đã đợi sẵn, có vẻ bọn chúng tới sớm để kiểm tra xem có mai phục hay không.
Tên áo xanh chủ động lên tiếng:
-Ngươi rốt cuộc muốn gì, thả sư muội ta ra, nếu ngươi mà đụng tới một sợi tóc muội ấy, ta sẽ không tha cho ngươi.
Ma Kim bình thản trả lời:
-Bình tĩnh, ta chưa làm gì cô ấy cả, ngươi xem thử đi.
Hồ Mẫn đưa cho nữ nhân phía bên kia lá thư của Thiên Khả.
-Sư huynh, đây đúng là bút tích của muội ấy.
Tên áo trắng rút kiếm ra kề sát cổ Ma Kim.
-Rốt cuộc ngươi giấu nàng ấy ở đâu?
Hồ Mẫn tức giận tính giao chiến thì Ma Kim đưa tay lên cản.
Hắn nói với đối phương:
-Bình tĩnh.
Ta chỉ là muốn các ngươi giúp một việc.
-Ngươi đừng hòng giở trò.
-Thật ra việc này có lợi với các ngươi.
Ta sẽ cho các ngươi lấy đầu của ma nhân về lĩnh công.
Ả tiên nữ chen lời:
-Nực cười, các ngươi mới chính là ma nhân.
-Bình tĩnh nào, đợi ta nói hết.
Có một tên ma nhân hiện là chủ nhân của ta, ban đầu ta chỉ muốn bắt cô nương kia về để chọc bọn ngươi thôi, ai dè để lọt vào mắt hắn ta, hắn muốn cưỡng bức cô ấy.
Ta không phải kẻ liều mạng muốn dây dưa với người của Thanh Long, ngược lại, nếu ta thả cô nương kia đi thì ta sẽ cũng bị hắn giết.
Cho nên một vài ngày nữa, ta sẽ dụ hắn tới đây.
Nếu đánh không lại, các ngươi có thể chạy.
Tiếc là nếu chuyện đó xảy ra thì sư muội của ngươi thuộc về hắn.
Cho nên, hãy chuẩn bị cho tốt.
Tên áo trắng cười lớn:
-Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, rõ ràng là ngay từ đầu ngươi muốn nhờ bọn ta trừ khử hắn, để ngươi có thể ngư ông đắc lợi.
-Người gây chuyện cũng không phải ta.
Sự việc đi đến nước này, là do các ngươi chọn.
Thế nào, có chấp nhận giao kèo này không?
-Bọn ta ngoài cứu được sư muội, còn hưởng được lợi ích gì.
-Mạng sư muội ngươi đáng giá mà, cơ thể cô ta ngon lành như thế, nếu được song tu thì chẳng phải tuyệt vời sao.
Sư huynh như ngươi được đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, còn đòi hỏi điều gì nữa.
Nói trúng tim đen, tên áo trắng cũng chỉ đành nói vài câu cho có lệ:
-Ngươi! Được lắm.
Bọn ta cho ngươi một tuần, dẫn tên ma nhân kia đến đây.
Nếu dám giở trò, ta sẽ khiến cho ngươi sống không được, chết cũng không xong.
.
.
Ma Kim và Hồ Mẫn trở về hầm ngục, làm công tác tư tưởng cho bọn ma nhân dưới trướng.
Hắn cẩn thận đến độ cho mỗi tên uống một viên đan gì đó và hù dọa:
-Đây là Trung Tử đan, uống vào thì các ngươi phải trung thành với ta, nếu không thì sẽ bộc phát mà chết.
-Bọn thuộc hạ nguyện trung thành với chủ nhân.
Đám ma nhân này dạo gần đây chăm chỉ luyện huyết, thành phẩm tổng quan cũng khá ổn.
Tính cả thi thể thanh niên trai tráng bị thảm sát trong rừng và ma nhân bị Ma Kim giết thì gần hai trăm tên, số lượng này cộng với khổ luyện đủ để đưa nguyên dàn thuộc hạ này đạt tới nhất giai hậu kỳ viên mãn.
Tổng số nô lệ ở hầm ngục hiện có khoảng ba mươi người, bảy phần trong số đó là nữ nhân, tất nhiên là do trong vụ thảm sát hôm bữa Ma Kim phân biệt giới tính rồi.
Mà cũng không biết có phải vì nhờ chọn lọc như thế nên đám thuộc hạ trông khá trung thành, nam thì mừng vì thoát khỏi tình trạng nhiều chày giả chung một cối, nữ thì mê mẩn sự ngầu lòi của Ma Kim, nhưng chủ yếu vẫn là vì thực lực của bọn chúng thăng tiến nhanh vượt trong chỉ vài ngày thay chủ.
Mặc dù Ma Kim phân tích như thế, nhưng mà ngoài các đạo ra, hắn không tin tưởng ai cả.
.
Trong khi chờ đợi phía trên cử người tới thì Ma Kim quyết định tập luyện cho cả đám này.
Hắn ta hào phóng dạy cả cực phẩm bộ pháp Dịch Chuyển, nhưng khi hỏi thì bọn hạ đẳng còn chẳng biết phân loại bí tịch, đám lâu la đa số vì ham dục vọng mới dấn thân vào con đường tu ma.
Bất lực, Ma Kim đành mở lớp học miễn phí.
Vì là khóa sơ lược về tu chân giả nên hắn mời tới Ái Như, Tuyết Hân và cả Thiên Khả nữa
Lần đầu được vào hầm ngục, ba nữ nhân bất ngờ lắm, cứ ngỡ sẽ là một chốn địa ngục nào ghê rợn của đám tu ma độc ác nhưng không, trông nó rất khang trang và sạch sẽ, lại còn thơm tho nữa chứ.
Tất nhiên là nhờ đống thi thể được cất giấu kĩ lưỡng, trong vài canh giờ chuẩn bị ngắn ngủi mà đám thuộc hạ đã lau chùi tinh tươm, lại còn ra ngoài hái hoa hái cỏ để trang trí "Đúng là khi âm thịnh thì mấy cái tiểu tiết được chú trọng hơn hẳn."
Ma Kim sai đám nam nhân ra ngoài đốn củi, bố trí sẵn một phòng học truyền thống với dãy bàn dãy ghế dài, có thước, bảng,....
.
Ma Kim đứng trên bục giảng, rất ra dáng một người thầy tận tụy khai mở cho đám người phía dưới một chân trời tri thức hoàn toàn mới.
Bắt đầu từ việc Cửu Giai Giới có ba tiểu thế giới Thượng, Trung, Hạ,...
Mặc dù hắn bảo là kiến thức tổng quát nhưng những gì Thiên Khả đúc kết được ở giang hồ và tông môn suốt mấy chục năm chỉ bằng năm phần trong một buổi giảng vỏn vẹn hai canh giờ.
Nàng lúc này hăng say phát biểu, còn chả để tâm đến đám tu ma xung quanh.
Sau khi học xong lý thuyết, Ma Kim cũng cho cả nhóm ra ngoài thực hành ngoài thời.
Dưới khí trời mát mẻ dễ chịu, Ma Kim hào sảng nói:
-A hèm, sau đây ta sẽ truyền dạy lại cho các ngươi công pháp bổ trợ, cực phẩm bộ pháp Dịch Chuyển.
Vì khi nãy hắn có phân tích cho đám học trò về xếp hạng bí tịch nên giờ nghe tới hai từ "cực phẩm" thì bọn chúng liền hú hét sung sướng như vừa mới chết đi sống lại vậy.
Hổ Trung đại diện cho đám "học trò", dẻo mồm nói:
-Chủ nhân tốt với thuộc hạ như thế, dù có chết ngàn vạn lần cũng không thể trả được ân tình này.
Ma Kim cười đáp bằng cái giọng đầy triết lý nhân sinh:
-Thôi không sao cả, chỉ cần một lòng hướng thiện, giúp ích cho đời, thì coi như là đã không phụ tâm huyết của ta!
Ái Như và Hồ Mẫn nghe thế có chút lạ lẫm, dẫu thi thoảng đúng là hắn có tích đức thật, nhưng mà những lời thiện lành giả tạo này thì là lần đầu nghe.
Nhưng mà phàm nhân tầm thường sao mà biết được hương vị âm dịch của Thiên Khả tuyệt vời nhường nào, hắn không phải hơi đâu tốt bụng chia sẻ như thế nếu không hưởng lợi gì.
Hắn chỉ dựa theo phân tích để tìm ra con đường chinh phục trái tim thuần khiết của Thiên Khả hiệu quả nhất thôi.
.
Khi ông mặt trời sắp lặn thì buổi học kết thúc, đám thuộc hạ lui về hầm ngục tiếp tục công cuộc luyện huyết.
Ma Kim sử dụng con bài tẩy cuối cùng để chinh phục nữ nhân kia, hắn liền đề xuất:
-Này, chúng ta đi ngắm hoàng hôn đi.
Ngồi trên tán cây cổ thụ nhìn ngắm phía chân trời xa xa, khung cảnh lãng mạn, có tiếng chim gọi nhau về tổ.
Lựa vị trí sát cạnh Thiên Khả, hắn tự chà hai bàn tay lại với nhau để ma sát sinh nhiệt, sau đó đặt nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của nàng.
Nàng cũng vô thức nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, tim đập nhanh làm hai gò má ửng hồng, ngại ngùng xao xuyến.
-Mái tóc của nàng dưới ánh chiều tà, thật rực rỡ.
.
Khi khu rừng chìm trong bóng tối thì bọn họ mới trở về.
Ma Kim đi cùng với Ái Như và Tuyết Hân hướng vào thành, tuy nhiên hắn không về Kim Phủ vội mà ghé qua lò rèn.
Sau vài canh giờ miệt mài, hắn giao cho thợ rèn vài sản phẩm mẫu và bảo:
-Những thứ này, làm cho ta ba mươi bộ y hệt.
Ma Kim quay lại tầng hầm gặp Thiên Khả.
-Cho ngươi một phần quà đây nè.
Nàng hí hửng mở ra xem "Rốt cuộc là gì mà khiến hắn đích thân tới đưa vào đêm khuya thế này, món ăn mới à, hay là đồ uống, cũng có thể là trang sức quý giá,...!aaaa thiệt là biết làm người khác tò mò."
Nàng vui vẻ xòe tay nhận lấy.
Ma Kim giao ra và nói:
-Ta đa, bất ngờ chưa?
Thiên Khả chết lặng, thì ra món quà của hắn chính là một bộ còng màu hồng nhỏ gọn.
Hồ Mẫn đứng kế bên ghen tỵ, liền nhõng nhẽo vòi vĩnh:
-Chủ nhân yêu dấu của em, em cũng muốn có!
Thiên Khả nghe vậy, không chần chừ liền đưa lại bộ còng cho Hồ Mẫn và nói lớn:
-Này, ta cho ngươi đó.
-Thật sao, cảm ơn ngươi, yêu ngươi nhất.
Ma Kim có chút chạnh lòng, vì sáng nay Thiên Khả than thở vụ khó chịu do bị trói bằng dây xích nên hắn mới bỏ tâm huyết ra phân tích và thiết kế cho nàng thứ phù hợp hơn, thế mà lại bị nàng phũ phàng như vậy.
Ma Kim đành rút ra một cây roi đưa cho Hồ Mẫn rồi khẽ nói:
-Ta đi về đây, chúc hai nàng vui vẻ.
Hồ Mẫn biết ý, đá long nheo một cái rồi cười nói:
-Dạ, em hiểu rồi! Anh yêu ngủ ngon.
Em sẽ không nương tay đâu.
Nghe có vậy, Ma Kim mới yên tâm mà ra về.
Tối đó, Thiên Khả được thưởng thức cả hai món pháp bảo thần kì cùng lúc.