Nhạc Nhất có đủ tư cách đàm phán với bác sĩ.
Dù là vì máu, hay năng lực Khuy Linh của cô bé.
Chỉ cần cô bé không nói, cô bé có thể để bác sĩ bí mật rút máu nhiều lần hơn mà không ai biết, giúp gã ta kiếm được số tiền cao hơn rất nhiều so với mức lương của mình.
Kết quả của việc thôi miên những đứa trẻ này quá khả quan, vì vậy việc Khương Yếm nghiêng về hình thức thôi miên này là vì chủ ý tốt.
Nhân viên y tế ở Viện điều dưỡng Bạch Sơn thật sự chẳng ra gì.
Người duy nhất có thể đối xử tốt với những đứa trẻ ở đây dường như chỉ có Nhạc Nhất.
Sau khi Khương Yếm nói phân tích của mình, phòng livestream bất chợt im lặng.
Cô bé không muốn bạn bè mình đau khổ sao?
Nếu bản thân đã không quên được thì cứ để người khác quên đi.
Haiz, đó hẳn là một trải nghiệm quá đau đớn, quên đi cũng tốt hơn.
Khương Yếm không để ý phòng livestream nghĩ như thế nào, cô tiếp tục xem hồ sơ của những đứa trẻ.
Trong hồ sơ có một số đứa trẻ có độ tuổi cụ thể, Nhạc Dao 13 tuổi, Nhạc Thiên và Nhạc Gia 12 tuổi, và Nhạc Nhất 11 tuổi.
Ban đầu Khương Yếm nghĩ rằng Nhạc Nhất chín tuổi là cùng, vì cô bé trông rất nhỏ con. Nhưng bây giờ xem ra đó là do cô bé bị còi cọc, thường xuyên bị rút nhiều máu như vậy, khó mà cao lên được.
Trong hồ sơ chỉ có bấy nhiêu thông tin hữu ích, Khương Yếm chuẩn bị cất túi hồ sơ trở lại.
Lần hành động này dễ dàng hơn nhiều. Bởi vì Trương Lỗi đi làm nên người đứng canh cửa phòng lưu trữ tạm thời là Lâm Hâm Cửu, anh ta mặc áo blouse trắng tựa vào cửa, nhìn thấy Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu đi tới, lập tức đưa tay ra.
Anh ta nói ngắn gọn, xúc tích: "Hồ sơ."
Khương Yếm nhướng mày thờ ơ, đưa túi hồ sơ cho Lâm Hâm Cửu.
Lâm Hâm Cửu cả đêm không ngủ, mặc dù trò chơi này không cần anh ta bắt chuột bạch, nhưng nội dung livestream quá kỳ lạ nên anh ta đứng trước cửa sổ lầu năm quan sát một đêm, đương nhiên đoán ra con chuột bạch này là ai.
Hôm nay ngay khi bị Trương Lỗi gọi đến, anh ta đã bắt đầu tìm kiếm hồ sơ của một số đứa trẻ, nhưng tìm gần nửa tiếng vẫn không thấy nên anh ta đoán rằng chúng đã bị mấy người Khương Yếm lấy trộm, quả nhiên đúng là vậy.
Anh ta nhận lấy không nói gì, quay người bước vào phòng lưu trữ.
Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu trở lại tầng bốn.
Lúc này, Tiểu Thiên và Tiểu Gia đang chơi đá cầu ở hành lang, âm thanh vang vọng khắp tầng bốn.
Để xác nhận sự nghi ngờ của mình, Khương Yếm về phòng lấy hai chai nước, hỏi hai đứa trẻ có muốn uống không.
Tiểu Gia ngượng ngùng ngẩng mặt lên: "Em thực sự có thể uống ạ?"
Khương Yếm gật đầu.
Tiểu Thiên lại không khách sáo lắm, cậu bé đưa tay cầm lấy: "Đương nhiên rồi!"
Cô vặn nắp chai giúp hai đứa trẻ, Khương Yếm hỏi: "Chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, chị còn chưa biết họ của hai em? Không phải họ Tiểu đâu nhỉ?"
Tiểu Thiên thoáng bối rối: "Sao ạ?"
Tiểu Gia cũng có vẻ hơi bối rối: "Em họ Tiểu mà, tại sao không thể là họ này ạ?"
Khương Yếm mỉm cười nói: "Không có gì đâu, chị còn tưởng không ai có họ này."
Hai bạn nhỏ nghe vậy, yên tâm uống nước.
Hai đứa uống được một ít thì nhìn nhau, không biết nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên chạy về phòng.
Một lát sau, hai đứa trẻ cầm theo bốn chiếc ly giấy sạch trong nhà, rót nước ra ly rồi đưa cho nhau, sau đó Tiểu Gia cầm ly nước đưa cho Khương Yếm: "Chị, chị không muốn uống à? Ở đây có ly giấy, chị cũng uống đi."
Khương Yếm lắc đầu đầu: "Hai em uống đi."
Khương Yếm chồng cằm nhìn hai đứa nhỏ uống nước, lơ đãng nói: "Em là người nhỏ nhất trong viện điều dưỡng sao?"
"Nhìn bọn em còn rất nhỏ."
Tiểu Gia gật đầu, bây giờ cô bé đã dạn dĩ hơn nhiều: "Vâng ạ, Nhạc Nhất là nhỏ nhất."
"Không còn trẻ em nào khác à?"
Tiểu Gia suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không ạ, chỉ có bốn người bọn em chơi với nhau thôi."
"Vì em bị bệnh, ba mẹ không có tiền chữa trị cho em nên mới dành một ít tiền tiết kiệm cuối cùng đưa em viện điều dưỡng, lúc ấy Nhạc Nhất đã ở đó trước rồi... Chị đừng nghĩ tính tình cậu ấy không tốt, thật ra cậu ấy ngoài lạnh trong nóng, rất đáng yêu!"
Khương Yếm hỏi cô bé: "Em bị bệnh gì thế?"
"Dạ..."
Tiểu Gia nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, quay sang hỏi Tiểu Thiên: "Tiểu Thiên, tớ bị bệnh gì thế?"
Tiểu Thiên trả lời ngay lập tức: "Bọn em đều mắc bệnh giống nhau, bệnh tâm thần!"
Tiểu Gia chớp mắt, quay lại nhìn Khương Yếm: "Bệnh tâm thần ạ!"
Khương Yếm: "Cụ thể là thế nào?"
Tiểu Gia: "Cụ thể..."
Cô lại nhìn Tiểu Thiên, Tiểu Thiên gãi đầu: "À, chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương? Hình như em từng nghe y tá nói từ này."
Tiểu Gia: "Nhưng mình bị chấn thương ở đâu ha?"
Tiểu Thiên ngập ngừng: "Đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bệnh tâm thần phân liệt, bệnh trầm cảm, chứng hưng cảm...?"
Tiểu Gia phì cười.
Tiểu Thiên lắc đầu kịch liệt: "Ui ui, tớ không nhớ được, đừng hỏi tớ nữa, tớ ghét mấy câu hỏi!"
Khương Yếm cũng định làm khó hai đứa trẻ nữa, vừa đúng lúc Nhạc Dao đi ra khỏi phòng bệnh, thấy bọn họ tụ tập cùng nhau, cười vui vẻ: "Chị có muốn đến chơi với bọn em không? "
"Chơi gì thế?"
Nhạc Dao suy nghĩ một lúc: "Chúng em nhảy lên lưới!"
Vì vậy, Khương Yếm đã đẩy Thẩm Tiếu Tiếu về phía trước, Thẩm Tiếu Tiếu biết cuộc sống bọn nhỏ rất đáng thương, cho nên em rất sẵn lòng chơi chung, tuy nhiên, sau khi chơi được một lúc, em lại khao khát chiến thắng hơn.
Khi hai người đang nhảy trên lưới, vì em nóng lòng nhảy lên trước nên vô tình va phải Tiểu Gia.
Cơ thể Tiểu Gia cũng rất gầy, gần như ngay lập tức lảo đảo sang một bên, Khương Yếm nhanh mắt vội đứng dậy đỡ lấy cô bé.
Cô bé gầy đến mức da bọc xương, bởi vì Khương Yếm vội vàng đỡ lấy nên một góc áo của cô bé bị kéo lên, để lộ chiếc bụng phẳng và một vết sẹo giống như con rết trên người bụng.
Đó là vết thương do phẫu thuật.
"Ôi ôi, chị xin lỗi!!" Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng chạy tới xin lỗi, vừa xin lỗi vừa chỉnh lại quần áo cho cô bé.
Tiểu Gia lắc đầu lia lịa: "Không sao ạ, do em nhảy không tốt thôi."
Khương Yếm chỉ vào bụng cô bé: "Bụng em bị sao vậy?"
"Là phẫu thuật ruột thừa! Một ca tiểu phẫu."
Khương Yếm gật đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã đến giờ ăn tối, Khương Yếm đứng dậy rời đi, Thẩm Tiếu Tiếu cũng tạm biệt mấy đứa trẻ, mọi người cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Bữa tối hôm nay vẫn do Ngu Nhân Vãn nấu.
Theo thông báo trước đây, Ngu Nhân Vãn chỉ cần làm bữa trưa, còn bữa sáng và bữa tối thì hâm lại bánh bao là được. Tuy nhiên, vì món sườn kho tàu bữa trưa của em ấy quá ngon nên y tá trưởng Phương Miêu đặc cách cho phép em ấy đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Nhưng điểm khác biệt so với bữa trưa là buổi tối chỉ có đồ ăn của nhân viên y tế có thịt, còn đồ ăn của bệnh nhân đều là món chay, nhưng với tài nấu nướng của Ngu Nhân Vãn, dù đó là món chay hay mặn đều rất ngon.
Các bệnh nhân vừa xem tin tức ở giữa hội trường, vừa vui vẻ múc cơm vào chén của mình.
Trên màn hình là bản tin buổi tối của thành phố M.
Nét mặt nữ MC trang nghiêm, giọng điệu nghiêm túc nói về tin tức lớn nhỏ hôm nay ở thành phố M. Cuối cùng, trước khi bản tin sắp kết thúc, cô ấy đã nói về thi thể phụ nữ không rõ danh tính được tìm thấy trong rừng của thị trấn Bạch Sơn.
Thẩm Tiếu Tiếu đã xách cơm về cho chị gái mình, Khương Yếm ngẩng đầu liếc nhìn Ngu Nhân Vãn đang ở đối diện mình.
Cả hai đều đoán được danh tính của thi thể nữ không rõ danh tính.
Ngụy Nhàn.
Tuy nhiên, những người trong Viện dưỡng lão Bạch Sơn không biết rằng trong bữa ăn còn có một bệnh nhân khác thản nhiên hỏi: "Y tá Ngụy Nhàn đâu, sao mấy ngày nay không thấy cô ấy vậy?"
"Chắc cô ấy đã đi du lịch rồi. Không phải lần trước y tá Ngụy Nhàn cũng đi du lịch nước ngoài một tuần sao?"
Bệnh nhân đặt câu hỏi gật đầu: "Chắc vậy, cô ấy giàu thật đó"
Khương Yếm ăn xong đứng dậy, Ngu Nhân Vãn cũng đứng dậy đi theo cô.