Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 132

Năng lực của cô bé không bao giờ có thể thay đổi được quá khứ, một năm trước Bình Bình đã biết được điều này.

Trông cô bé có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất cô bé cũng chỉ có thể thay đổi được một số thứ hư vô.

Cô bé có thể thay đổi các thông tin hiện tại, thay đổi khuôn mặt, thay đổi đôi chân bị mất của mình, nhưng cô bé không thể thay đổi cuộc sống của bản thân.

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Khương Yếm, Bình Bình cau mày nói: "Sao chị có nhiều câu hỏi thế?"

"Giờ chị đã biết hết rồi thì em sẽ không hành động nữa. Nhân viên y tế ở đây ép buộc Nhạc Nhất phải thử thuốc, bọn họ chết là không có gì đáng tiếc, số còn lại sẽ giao cho cục cảnh sát. Em đã giết hết mọi người, em nghe nói những người như thế sẽ bị đưa đến trại giáo dưỡng dành cho trẻ vị thành niên, nhưng trước đó chị phải thực hiện lời hứa với em đã."

Khương Yếm: "Hứa cái gì?"

Bình Bình: "Đăng ký hộ khẩu cho bạn bè của em để họ có thể đi học."

Khương Yếm im lặng.

Một lúc lâu sau, cô mới hỏi lại: "Em nghiêm túc đấy à?"

Bình Bình thật sự gật đầu.

"Em nên suy nghĩ lại đi." Khương Yếm cau mày: "Em còn định điều khiển thi thể của các em ấy đến hết đời hay sao?"

*

Bình Bình không có một cái tên hay.

Tưởng Hà kể rằng, khi cô bé còn là con gái của mẹ cô bé, cô bé được gọi là "Bình", nghĩa là lục bình (bèo xanh), sau này, Tưởng Hà đặt tên cho cô bé là Bình, nghĩa là bình gốm.

Bình Bình không thể nhớ nổi, lần cuối cùng cô bé được gọi là "Bình" là khi nào, nhưng cô bé luôn có thể nhớ rõ được một điều.

Cô bé nhớ rằng khi còn rất nhỏ, khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, cô bé đã từng cảm thấy mình bay lên, và như những người ngoài cuộc, cô bé nhìn thấy mình và người mẹ dịu dàng. 

Lúc đó cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé nhớ khi ấy mình cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng, hương sữa ngọt ngào, cô bé thấy ấm áp và vui vẻ.

Đây là tất cả ký ức của cô bé trước khi bị bán.

Ký ức tiếp theo là về Tưởng Hà và rạp xiếc.

Ôi, tất cả những điều này đều nằm trong kí ức của cô bé, cô bé còn nhớ đến một chuyện rất buồn cười nữa cơ, cô bé thế mà đã từng coi Tưởng Hà như mẹ mình. Nhạc Dao đã nhiều lần nói với cô bé rằng, mẹ không như thế này đâu. Lúc đầu Bình Bình không tin vào điều đó, nhưng sau đó cô bé đã sớm hiểu ra.

Tưởng Hà quá tàn nhẫn.

Mẹ của ai lại như thế này? Cô bé vậy mà cho rằng mẹ là một vị trí có thể luân phiên thay đổi, nếu mẹ trước mất đi, mẹ sau sẽ thay thế.

Hóa ra không phải vậy... Bình Bình -  người chỉ nhỏ bằng một hạt đậu nhỏ, cô bé đau khổ nghĩ rằng, dù cô bé không còn mẹ, nhưng cô bé vẫn có vài người bạn tốt.

Tưởng Hà thành lập một thứ gọi là rạp xiếc. Có bốn người tầm tuổi Bình Bình, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Có  những đứa trẻ biết đọc thơ, trong số đó có một cô bé cực kỳ ngầu. Cô bé không chỉ có thể đọc thơ mà còn có thể khiêu vũ với micro, điệu nhảy của cô bé vô cùng đẹp, Bình Bình thích ghé lên bình nhìn cô bé, và cũng thích gọi tên cô bé thật to và trò chuyện với cô bé ấy.

"Nhạc Nhất, Nhạc Nhất, chị có thể dạy em đọc thơ được không?"

Giọng nói của Bình Bình nghe như giọng sữa. 

Nhạc Nhất kiêu ngạo chống tay lên hông từ chối: "Chị không dạy cho đồ ngốc đâu, em là đồ ngốc."

Bình Bình rất buồn bã: "Nhưng Bình Bình không có ngốc mà."

Nhạc Nhất: "Em không phải đồ ngốc sao? Bọn chị đều có họ, chỉ có em là không có, chắc chắn là vì em quá ngốc."

Bình Bình nước mắt lưng tròng nằm ghé lên miệng chiếc bình, mí mắt Nhạc Nhất gần như trợn lên tận trời: "Khóc, khóc, khóc, phiền chết đi được, ai muốn chơi với em cơ chứ, đừng làm phiền chị!"

Từ xa Nhạc Dao cũng nghe được âm thanh, một cái cốc đầu rơi xuống đầu Nhạc Nhất: "Em mới là đồ ngốc, chỉ biết ức h**p Bình Bình!"

Nhạc Nhất ôm đầu khóc lớn, trong khi Bình Bình bật cười với nước mũi nổi bong bóng.

Cô bé được Nhạc Dao mang ra khỏi bình, loạng choạng đi về hướng phía Nhạc Nhất.

"Phù phù, chị ơi, đừng khóc mà." 

Nhạc Nhất thờ ơ quay lại, Bình Bình coi đây là một trò chơi nên cũng quay lại nhìn vào khuôn mặt của Nhạc Nhất, cuối cùng, Nhạc Nhất xấu hổ hét lên và chạy đến chỗ Tưởng Hà mách lẻo. Tưởng Hà đi tới, bà ta bế Bình Bình trở lại bình hoa: "Ai cho phép mày ra ngoài?"

Bà ta hỏi hỏi Nhạc Nhất: "Mày bế Bình Bình ra ngoài à?"

Nụ cười trên mặt Nhạc Nhất biến mất, Tiểu Gia và Tiểu Thiên vừa kết thúc huấn luyện, đứng nhìn lén từ xa xa.

Tưởng Hà nói với mọi người: "Chiếc bình là da của Bình Bình. Người không thể sống nếu như không có da. Mấy đứa muốn Bình Bình không có da à?"

Mấy đứa đã sợ hãi trước sự miêu tả của Tưởng Hà.

Nhưng Bình Bình lại thấy bối rối, cô bé nhìn quần áo của mình, sau đó lại sờ sờ cái đầu nhỏ của bản thân: "Dì Tưởng à, Bình Bình có da mà."

Tưởng Hà quay người lại và cười: "Đừng sốt ruột." 

Nửa tháng sau, sau khi vượt qua cuộc kiểm tra thể chất, Bình Bình phải trải qua một cuộc phẫu thuật.

Đó là một phòng khám nhỏ bẩn thỉu, tối tăm và dơ bẩn. Bình Bình bị nhiễm trùng sau ca phẫu thuật, phải mất cả tháng mới có thể thoát ra được khỏi cổng địa ngục. Cô bé vẫn sống sót, thế nhưng lại vĩnh viễn bị mất đi tứ chi và thị lực.

Việc cô bé mất đi thị lực đã khiến Tưởng Hà bất ngờ, nhưng vì bà ta đã lựa chọn một phòng khám chui - nơi có thể thực hiện bất kỳ cuộc phẫu thuật nào miễn là bà ta trả tiền, nên bà ta đành phải gánh chịu tổn thất. May mắn thay, màn trình diễn của Bình Bình cũng không cần dùng đến thị lực.

Sau khi vết cắt trên tứ chi của Bình Bình trở nên mịn màng trở lại, Tưởng Hà đã bế cô bé vào trong bình.

"Từ giờ trở đi, chiếc bình này sẽ là da của Bình Bình." 

"Từ giờ trở đi, Bình Bình cần phải chăm sóc da thật tốt đấy, con biết không?"

Bình Bình vẫn chưa hiểu chuyện gì nên chỉ gật đầu: "Con sẽ tự lo liệu được."

Cô bé hỏi Tưởng Hà: "Dì Tưởng ơi, thế nhưng con không nhìn thấy gì cả. Con nên tự chăm sóc bản thân mình như thế nào ạ?"

Tưởng Hà mỉm cười và nói: "Không sao đâu nha, dì sẽ giúp con mà."

Bình Bình bối rối gật đầu.

Tưởng Hà rất biết cách phát triển bền vững việc này, bà ta đã xử lý qua chiếc bình. Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc bài tiết trong chiếc bình, bà ta đã khoét một cái lỗ ở phía dưới, để đối phó với những trường hợp khẩn cấp, bà ta đã khắc một cánh cửa linh hoạt ở cạnh bên chiếc bình. Khi Bình Bình cảm thấy lạnh, Tưởng Hà sẽ mở cửa bên và đắp quần áo cho cô bé, khi Bình Bình  cảm thấy khó chịu, Tưởng Hà cũng sẽ mở cánh cửa bên và tiêm thuốc cho cô bé.

Bình Bình thường xuyên được tiêm nhiều loại thuốc khác nhau, mặc dù đang ở độ tuổi phát triển nhanh nhất nhưng cô bé vẫn lớn chậm. Thế nhưng, không có loại thuốc nào có thể kìm hãm được sự phát triển của cô bé, dù chậm nhưng cô bé vẫn ngày càng lớn hơn.

Lúc sáu tuổi, cô bé đã lớn đầy bình.

Chiếc bình dù lớn hơn nhiều so với những chiếc bình thông thường nhưng vẫn quá nhỏ để chứa một đứa trẻ, trong những tháng đầu tiên, Bình Bình luôn khóc lóc, la hét điên cuồng.

"Đau quá! Đau quá!" Cô bé liên tục dùng cằm đập vào chiếc bình: "Chị Nhạc Nhất ơi, em đau quá!"

Nhạc Nhất bịt tai, nhắm mắt lại.

Cô bé luyện tập vất vả cả ngày, toàn thân đau nhức, không muốn để ý đến người khác chút nào.

Nhạc Dao vội vàng chạy đến bên chiếc bình: "Bình Bình, em sao vậy?"

Tiểu Thiên vẩy tấm vải ma thuật, muốn cho Bình Bình xem trò ảo thuật mình mới học được: "Úm ba la xì bùa, úm ba la xì bùa, phù thủy Tiểu Thiên xuất kích! Bình Bình, nhìn anh này!"

Bình Bình mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn về phía giọng nói của Tiểu Thiên: "Anh đang ở phía này à?"

Tiểu Thiên đột nhiên không nói nên lời.

Tiểu Gia liếc nhìn Tiểu Thiên, sau đó kiễng chân hôn lên má Bình Bình.

Bình Bình bỗng nhiên ngừng khóc, cô bé kê cằm vào miệng bình, thấp giọng hỏi: "Là chị Nhạc Nhất đang hôn em phải không?"

Nhạc Nhất trợn mắt đáp: "Đúng, đúng, chị đã hôn em đấy, em đừng khóc nữa."

Bình Bình nghẹn ngào gật đầu.

"Vậy thì em sẽ cố gắng không khóc nữa."

Nhìn thấy Bình Bình thật sự đã ngừng khóc, Tiểu Gia cảm thấy rất khó hiểu, cô bé nhẹ nhàng hỏi Tiểu Thiên: "Sao tớ lại cảm thấy Bình Bình rất thích Nhạc Nhất vậy nhỉ?"

Tiểu Thiên cũng bối rối.

Cuối cùng, Nhạc Dao cũng đoán được nguyên nhân: "Bởi vì Nhạc Nhất là người duy nhất không thương hại Bình Bình."

"Không chút thương xót nào mà mắng mỏ." 

Thế nhưng Nhạc Nhất lại hoàn toàn không cảm thấy rằng Bình Bình yêu quý mình, cô bé lẩm bẩm: "Sao em ấy lại thích em được? Em ấy phải ghét em mới đúng, em ấy cứ khóc thì đến bên cạnh em. Em cũng không dỗ dành đâu, em ấy trẻ con quá."

Nhạc Dao: "Ở đây hai đứa là người bé nhất, em vậy mà còn có gan nói Bình Bình là trẻ con, vậy em không phải trẻ con hả?" 

Tiểu Gia che miệng cười, cầm một chiếc quạt đuôi mèo thật lớn đưa cho Bình Bình.

Bây giờ là giữa hè, có nhiều muỗi, nhưng Tưởng Hà lại thuê tầng hầm không có điều hòa, bọn trẻ nóng quá, trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, Nhạc Dao đề nghị hát tiếp sức. 

"Năm con hổ, năm con hổ, chạy nhanh, chạy nhanh." Cô bé lặng lẽ hát: "Người ta có thể đi trên dây…"

"Có thể biến ra điều thần kỳ!" Tiểu Thiên cực kỳ nhiệt tình hát lại.

"Có thể nhảy qua vòng lửa." Tiểu Gia vỗ tay nói.

"Chỉ muốn ngủ thôi." Nhạc Nhất vùi đầu vào chăn bực bội trả lời.

Vài đứa quay sang Bình Bình, Bình Bình suy nghĩ một lúc rồi hát: "Một người trở thành một chiếc bình."

"Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ."

Bình Luận (0)
Comment