Dù không thể nhìn thấy gì nhưng cô bé vẫn thích những thứ có màu sắc sặc sỡ, trong đầu cô bé, tất cả những dòng sông đều đầy màu sắc, với những chiếc lá hồng, đỏ nổi trên mặt nước.
Có vài đứa trẻ từng vẽ tặng cô bé một bức tranh như vậy vào ngày sinh nhật của cô bé, lúc đó Bình Bình đã rất vui và đã hôn lên bức tranh ấy rất lâu.
Nhạc Nhất không thích điều ước này: "Em đúng là không có tham vọng gì cả."
Bình Bình hiền lành hỏi: "Vậy mong muốn của Nhạc Nhất là gì thế?"
"Chị muốn sống trong một ngôi nhà lớn và được đi học." Cô bé tự luyến nói tiếp: "Với sự thông minh của chị, chị chắc chắn có thể nhảy một lớp, chỉ cần nhảy thêm vài lần nữa thôi là chị có thể học cùng lớp với khoá trên. Đến lúc đấy khi mọi người gặp chị thì đều phải gọi một tiếng "đàn chị."
"Nhưng điều ước này khó khăn quá, ước muốn thực sự của chị là trở thành sát thủ." Nhạc Nhất diễn tả: "Cầm một thanh kiếm dài như thế này này, mặc áo gió màu đen và đi giày cao gót, chạy nhanh trong đêm mưa và vung vẩy vài cái, chị có thể giết hết kẻ thù và giải cứu thế giới!"
"Ò…" Bình Bình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nhưng cô bé vẫn cảm thấy, Nhạc Nhất nhất định là có thể làm được.
"Chị Nhạc Nhất giỏi quá!!"
Nhạc Nhất lắc đầu.
Thời gian hạnh phúc thì vẫn luôn ngắn ngủi. Nửa năm sau, Tưởng Hà đã đưa vài người xuống tầng hầm.
Bởi vì thị trấn Bạch Sơn cách xa thành phố, nơi có địa điểm biểu diễn ngầm. Hơn nữa mấy đứa trẻ cũng không còn được quan tâm nữa nên Tưởng Hà cũng không còn lo lắng về việc chúng sẽ bị phát hiện nữa. Bọn họ cứ thế sống ở viện điều dưỡng Bạch Sơn.
Bệnh nhân ở viện điều dưỡng Bạch Sơn ít đến mức chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, họ ốm đau rất nhiều, thế nhưng tính tình thì lại rất hiền lành, luôn phát cho mấy đứa trẻ ít kẹo và đồ ăn nhẹ.
Do ngoại hình của mình nên Bình Bình không thể ra ngoài ánh sáng. Thế nên khi mọi người được cho đồ ăn nhẹ, bọn họ sẽ bí mật chạy xuống tầng hầm bên dưới, bò qua phòng đông lạnh, đến phòng của Bình Bình, đem đồ ăn nhẹ đến cho cô bé ăn.
Có lần Nhạc Nhất nhận được một túi khoai tây chiên vị cà chua, cô bé keo kiệt mang cho Bình Bình hai miếng.
Đó là lần đầu tiên Bình Bình được ăn khoai tây chiên.
Cô bé thề rằng đó là món ăn tuyệt vời nhất từ trước đến nay mà cô bé được thưởng thức. Và cô bé cũng đã yêu thích món khoai tây chiên ấy cả đời.
Nhưng cô bé cũng chỉ ăn nó một lần.
Đôi khi không nhìn thấy ánh sáng sẽ an toàn hơn, Tưởng Hà lo lắng mấy đứa trẻ sẽ bỏ chạy, bà ta cũng cảm thấy việc đánh gãy chân sẽ quá phiền phức và việc chăm sóc chúng cũng quá phiền toái nên bà ta đã tiêm thuốc thần kinh cho mấy đứa trẻ. Thuốc có tác dụng phụ nghiêm trọng.
Bằng mắt thường có thể thấy, trạng thái tinh thần của mấy đứa trẻ ngày càng kém đi, trí nhớ lúc tốt lúc không, đôi khi vừa đi tìm Bình Bình thì bọn chúng đã quên mất lý do.
Bình Bình không nhìn thấy gì nên thường thường, cô bé sẽ nghe thấy tiếng bước chân ngập ngừng dừng lại trước mặt mình, nhưng sau đó lại không có ai lên tiếng.
"Ai đó?"
Không có ai nói gì, chỉ có tiếng th* d*c.
Thường phải rất lâu sau, Bình Bình mới nghe thấy một tiếng thở dài.
"Vốn dĩ chị mang thạch hương đào đến cho Bình Bình." Nhạc Dao nói: "Nhưng giờ tìm lại không thấy."
Bình Bình trả lời ngay lập tức: "Không sao đâu mà, chị Nhạc Dao tới gặp em, em rất vui."
"Bọn họ cũng muốn tới." Nhạc Dao nói: "Nhưng gần đây tính tình của Tưởng Hà càng ngày càng tệ, bà ta bắt tất cả mọi người về phòng."
Tính tình của Tưởng Hà vẫn luôn rất tệ, nên Bình Bình cũng không thể tưởng tượng nổi tính tình của Tưởng Hà mà kém hơn nữa thì sẽ tệ thế nào.
Nhạc Dao tiếp tục nói chuyện một mình: "Mấy ngày trước bà ta cảm thấy không khỏe nên đi khám và bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan."
"Trông bà ta như sắp chết vậy."
Bình Bình yên lặng lắng nghe, khi biết Tưởng Hà sắp chết, cô bé không có bất kỳ cảm xúc vui mừng nào, cảm thấy vui mừng trước cái chết của người khác dường như là rất tồi tệ, cuối cùng cô bé nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết rồi."
Ở nơi mà Bình Bình không thể nhìn thấy, ánh mắt của Nhạc Dao rất buồn.
"Nhưng còn Bình Bình thì sao?"
Bình Bình giả vờ không hiểu mà cười: "Nên làm gì thì cứ làm. Mọi người chỉ cần tự chăm sóc bản thân mình thật tốt thôi."
…
Một lời thành sấm.
Đôi khi đau buồn tới quá sớm và người đầu tiên bị số phận phán xét lại là bạn.
Sức khỏe của Bình Bình vẫn luôn trong tình trạng không tốt, sau khi chuyển đến viện điều dưỡng Bạch Sơn, Tưởng Hà đã tiêm cho cô bé rất nhiều loại thuốc để kéo dài tính mạng, nhưng cô bé lại không ngờ tới rằng, chính cơ thể tàn tạ này lại trở thành lý do giúp cô bé sống sót.
Sau khi Tưởng Hà bị ung thư gan, mọi tham vọng của bà ta đều được gói gọn lại chỉ còn một câu - bà ta muốn sống.
Vì vậy, bà ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một lô thuốc đặc trị ung thư gan từ nước ngoài. Thế nhưng vì nó vẫn chưa có thử nghiệm lâm sàng, cho nên một số đứa trẻ tương đối khỏe mạnh đã trở thành chuột bạch thí nghiệm.
Tưởng Hà vẫn luôn liên lạc với phòng khám chui - nơi đã thực hiện các ca phẫu thuật cắt chi cho Bình Bình. Bà ta đã mua lại phòng khám này, những bác sĩ và y tá không có đạo đức nghề y đã đến viện điều dưỡng Bạch Sơn. Phòng thí nghiệm cũng đã được cải tạo, bọn họ không hề tiết chế, thí nghiệm thuốc trên người những đứa trẻ. Tiền của Tưởng Hà chảy ra như nước, nhưng… Bình bình không hề biết gì về những chuyện này.
Lúc đầu, tất cả những gì cô bé biết là những người bạn của mình đột ngột biến mất.
Viện điều dưỡng Bạch Sơn không có việc gì nên nhân viên y tế ra vào cũng không cố ý khống chế âm lượng.
Hai tháng sau, cuối cùng Bình Bình cũng nghe được tin tức.
Cô bé biết được Nhạc Nhất đã được chẩn đoán sở hữu nhóm máu hiếm, cô bé cũng biết suốt hai năm nay có một vị đại gia ở nước ngoài vẫn luôn tìm kiếm nhóm máu hiếm này, vị đại gia đó muốn tìm kiếm nhóm máu này là vì cô con gái quý giá nhất của mình. Cô bé cũng biết rằng có những đứa trẻ được yêu thương thật lòng, nhưng cũng có những đứa trẻ chỉ có thể trở thành ngân hàng máu.
Cô bé biết nhiều hơn thế.
Cô bé biết Tiểu Thiên đã hôn mê.
Cô bé còn biết Tiểu Gia đã nôn ra máu vào sáng sớm ngày hôm qua.
Cô bé cũng biết chị Nhạc Dao đã bị cắm hơn ba mươi cái ống vào cơ thể.
Biết được Tưởng Hà đang điên cuồng tìm kiếm người thích hợp với Nhạc Nhất đang hấp hối để sau này bà ta có thể kiếm thêm được càng nhiều tiền.
Bà ta muốn tìm một người có thể kế thừa nhóm máu của Nhạc Nhất.
Vào tháng thứ mười một sau khi đến viện điều dưỡng Bạch Sơn, và vào tháng thứ ba sau khi mất đi những người bạn đồng hành của mình, Bình Bình và Nhạc Nhất phù hợp. Chiếc bình bị đập vỡ, cô bé bị Tưởng Hà đưa đến phòng thí nghiệm.
Các chuyên gia cấy ghép tủy xương nổi tiếng trong và ngoài nước đã đến phòng khám chui này và thực hiện các ca phẫu thuật cho cô bé và Nhạc Nhất.
Đồng thời, vì lý do thể chất, ba đứa trẻ còn lại đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng. Một số bộ phận cơ thể khỏe mạnh còn sót lại của chúng đã bị phẫu thuật cắt bỏ và bán đi với giá cao.
Có lẽ là vì biết ơn về giá trị của Nhạc Nhất, sau khi xử lý xác của một số đứa trẻ, Tưởng Hà cũng không bán nội tạng của Nhạc Nhất ngay lập tức mà để cô bé tự sinh tự diệt trên giường bệnh.
Bình Bình đang nằm cạnh cô bé.
Toàn thân cô bé được bao phủ bởi các dụng cụ y tế, còn Nhạc Nhất thì không có gì. Sự tương phản giữa hai cô bé rất rõ ràng.
Bình Bình cảm thấy vô cùng có lỗi với Nhạc Nhất, cô bé không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Rõ ràng là họ đều rất khỏe mạnh.
Rõ ràng việc biểu diễn xiếc rất vất vả và mệt mỏi nhưng họ vẫn rất khỏe mạnh.
Tại sao thoáng cái mọi người đều đã chết?
Vào ngày thứ ba sau khi ca phẫu thuật thành công, Nhạc Nhất tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
"Đúng là xui xẻo mà."
Giọng cô bé yếu ớt nhưng có vẻ tinh thần cô bé đang rất tốt.
"Dù biết có thể sẽ có kiếp sau nhưng chị thực sự rất ghét chuyện sống lại kiểu này."
Trên giường bệnh, Bình Bình khóc không thành tiếng, nước mắt cô bé nhanh chóng trào ra: "Em xin lỗi."
"Xin lỗi khỉ gì." Nhạc Nhất trợn tròn mắt: "Khóc, khóc, chỉ biết khóc thôi."
Nước mắt của Bình Bình vẫn cứ rơi.
Nhạc Nhất lười để ý tới cô bé, lẩm bẩm: "Chẳng qua chỉ thấy hơi đáng tiếc."
"Chị thực sự muốn có cái loại vũ khí ngầu bá cháy đó. Sát thủ giết người đêm mưa giải cứu thế giới, nghe đỉnh quá trời."
Nói xong, Nhạc Nhất thở dài.
Cô bé thò tay vào túi lấy ra một nắm vụn khoai tây chiên vị cà chua, sau đó hơi chán ghét mở tay ra và rắc bột khoai tây chiên xuống đất như thể đang đổ rượu lên mộ.
"Tạm biệt Nhạc Dao."
Mỗi khi rắc một tí cô bé sẽ nói thêm một câu.
"Tạm biệt Tiểu Gia."
"Tạm biệt Tiểu Thiên."
Sau khi rải xong hết, cô bé nắm chặt tay lại và hướng về phía ánh nắng ngoài cửa sổ vẫy vẫy vài cái, giống như muốn đánh bại cả thế giới vậy.
Cuối cùng, hình như cô bé cũng cảm thấy mệt nên đã nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
"Tạm biệt Bình Bình."