Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 136

Mọi chuyện đã đến nước này, cũng chẳng có gì để giải thích nữa.
Nhiệm vụ kết thúc, Khương Yếm vươn tay về phía Bình Bình, Bình Bình im lặng một lát rồi đưa tay đặt lên lòng bàn tay Khương Yếm.
Khương Yếm nắm chặt cô bé, xoay người đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua 404, cửa phòng bị mở ra.
Tiểu Gia và Tiểu Thiên đi ra.
Hai bạn nhỏ ngửa đầu nhìn Khương Yếm, Khương Yếm nhìn sang Bình Bình rồi lại thu lại ánh mắt.
"Chị, chị thật sự đành lòng để chúng em biến mất sao?"
Hai đứa bé hỏi Khương Yếm.
Khương Yếm: "Đương nhiên là chị đành lòng."
Thế là hai đứa bé ngã xuống trước mặt Khương Yếm.
Tiểu Gia ấm áp dịu dàng và Tiểu Thiên mũm mĩm nằm trên nền gạch lạnh lẽo, mái tóc đen mượt che phủ gương mặt, lồng ngực không còn phập phồng, tựa như đã ngủ thiếp đi.
Bình Bình đang định đấu tranh tư tưởng, nhưng rất đáng tiếc là Khương Yếm thật sự không có tí cảm giác gì với cảnh tượng như thế này.
Đến cả nhịp bước chân của cô cũng không thay đổi.
Khương Yếm đi thẳng về phía trước, hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác đi đến trước mặt cô rồi từng người một đổ xuống, có ông lão thích luyện Thái cực quyền, có dì từng nhiệt tình tám chuyện với Khương Yếm. Rất nhanh, hơn hai mươi thi thể đã nằm khắp hành lang.
Cảnh tượng vừa quái dị vừa tráng lệ.
Bình Bình liếc nhìn Khương Yếm vài lần, mí mắt hạ xuống: "Chị lợi hại thật."
Lợi hại đến mức không chút động lòng.
Khương Yếm không trả lời Bình Bình mà nhắc nhở: "Đừng nghĩ tới việc chạy trốn."
"Năng lực của em vô hiệu với chị, nên chị sẽ dễ dàng bắt được em."
Bình Bình: "Nhưng thế này mọi người cũng không đi học được nữa."
Hoàn toàn có thể đoán trước được, sau khi cô bé rời khỏi nơi này sẽ bị theo dõi mãi mãi, không thể thoải mái điều khiển những người bạn của mình, cũng sẽ không có ngôi trường nào bằng lòng nhận những thi thể bị điều khiển.
"Có lẽ em có thể hỏi thử xem bọn họ chết rồi có còn muốn đi học hay không." Khương Yếm đáp.
"Thật ra nhóm bạn của em cũng không thích học tới vậy đâu, nhất là sau khi chết."
Biểu cảm của Bình Bình hơi kinh ngạc: "Nhưng em nghe trên tivi nói học tập là chuyện cả đời."
"Nhưng đâu có nói sau khi chết cũng phải học tập." Khương Yếm nhấn xuống nút thang máy.
"Em bắt bạn bè chết rồi còn phải đi học, chẳng khác nào nô lệ tư bản phải tăng ca làm việc. Nếu sau khi chị chết còn bị đối xử như thế, chắc hẳn chị sẽ đấm cho em vài đấm."
Suy cho cùng Bình Bình chỉ là một bạn nhỏ mười tuổi, cuộc đời của cô bé bị giới hạn trong căn phòng dưới mặt đất. Giữa sân khấu biểu diễn và phòng thí nghiệm, sau khi nghe xong những lời Khương Yếm nói, cô bé hơi mất tập trung.
Nhưng rất nhanh sau đó cô bé đã lắc đầu: "Không đi học cũng được."
"Có điều thứ em muốn nhiều hơn thế này."
Ngay phía trước cửa chính viện điều dưỡng Bạch Sơn, Khương Yếm đẩy cửa kính ra.
Nhưng Bình Bình không đi tiếp nữa.
Cô bé rút tay mình từ trong tay Khương Yếm ra, lùi lại mấy bước. Hai mươi mấy thi thể lần lượt nhảy xuống từ tầng bốn, sau đó đứng nghiêng ngả lảo đảo sau lưng cô bé .
Đứng chung với thi thể còn có mấy vị nhà ngoại cảm đi tới từ đầu cầu thang.
"Em vẫn muốn thử chạy trốn xem sao."
"Mặc dù không khống chế được chị, nhưng khống chế bọn họ thì thật sự rất đơn giản."
Bình Bình cười với Khương Yếm, trong lòng bàn tay Thẩm Hoan Hoan bỗng dưng lóe lên ánh sáng vàng, dây thừng màu vàng nhanh chóng trói lấy Khương Yếm. Người bị khống chế còn có Ngu Nhân Vãn và Lâm Hâm Cửu, bọn họ bước nhanh về phía trước bao vây lấy Khương Yếm.
Khương Yếm không động đậy.
Bình Bình nhìn cô vài lần, trước khi chạy trốn còn kéo theo Thẩm Hoan Hoan.
Hai chân Thẩm Hoan Hoan không thể cử động, bị kéo lê trên mặt đất. Bình Bình khẽ nói mấy câu, sau đó cơ thể Thẩm Hoan Hoan trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Cô bé dễ dàng kéo lấy Thẩm Hoan Hoan cao hơn mình rất nhiều chạy về phía thang máy.
Khương Yếm không vội mở dây thừng trói trên người mà từ xa nhìn đèn hiện số "-1" của thang máy sáng lên.
Thật ra cô bé này không muốn chạy trốn.
Cô bé cũng biết bản thân chắc chắc không thể thoát được nhưng cô bé vẫn chạy. Bởi vì không có h*m m**n sống sót, thậm chí cô bé còn không trốn ra bên ngoài mà đi xuống tầng hầm 1.
Khương Yếm thở dài một hơi, lúc này điện thoại di động của cô bỗng nhiên rung lên.
"Xin cô cứu cô bé."
Là tin nhắn Hà Thanh Nguyên gửi đến.
Khương Yếm đưa tay che khuất camera, hỏi: "Tại sao?"
Hà Thanh Nguyên: "Nếu cô bé có thể sống sót, sau này cô bé sẽ tiếp quản cục quản lý siêu nhiên."
Có thể là bởi vì Khương Yếm mãi không trả lời, Hà Thanh Nguyên tiếp tục nói: "Cứu cô bé, cô có thể lấy đi bất kỳ một món đồ cất giữ nào của Bộ Quản lý Yêu quái."
"Chỉ vậy thôi?" Khương Yếm bĩu môi.
Cứu người có tiềm năng phát triển thế này mà chỉ cấp một món đồ cất giữ thì quá keo kiệt quá rồi.
Rất nhanh, tin nhắn kế tiếp của Hà Thanh Nguyên đã gửi đến.
"Tôi biết Khương Xích Khê sau khi chuyển thế ở đâu."
Đầu ngón tay Khương Yếm bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.
Một lát sau, cô trả lời: "Tắt tất cả camera của mọi người đi."
Hà Thanh Nguyên là Phó cục trưởng cục quản lý siêu nhiên, có quyền kiểm soát tuyệt đối ở mặt này.
Một giây sau, toàn bộ camera của năm nhà ngoại cảm phát ra một tiếng "tít", màn hình tối đen ngay lập tức.
Toàn bộ người xem không hiểu chuyện gì, ngớ cả người.
"Sao thế này?"
"Bình Bình tắt camera của mọi người rồi à?"
"Con bé muốn làm cái gì vậy?"
Khương Yếm không biết phòng phát sóng trực tiếp đã nghĩ lệch hướng cả rồi, thân là thủ phạm, cô tùy ý giơ tay ra, yêu lực lớn mạnh tràn ra từ lòng bàn tay. Chỉ mất chưa đến nửa giây, bệnh nhân chặn trước mặt cô co rút toàn thân như bị điện giật. Khương Yếm không thèm nhìn tới phản ứng của bọn họ, tự bỏ tay xuống.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả bệnh nhân đều ngã phịch xuống đất.
Mấy nhà ngoại cảm cũng được khôi phục trở lại từ trạng thái bị điều khiển.
Lâm Hâm Cửu xoa trán, vịn tay cầm chậm rãi ngồi trên ghế sô pha ở sảnh chính.
Ngu Nhân Vãn hơi lảo đảo, Tiểu Oa trong ba lô của em ấy run rẩy thò đầu ra, hoảng sợ nhìn về phía Khương Yếm.
Thẩm Tiếu Tiếu choáng váng ôm đầu, em vô thức dò dẫm về phía người bên cạnh: "Chị?"
Bên cạnh không có một ai.
Lần này dù đầu óc em có mê man cỡ nào cũng tỉnh táo lại, vội vàng nheo mắt nhìn xung quanh: "Chị?"
Khương Yếm đẩy vai một cái: "Xuống hầm với chị."
Thẩm Tiếu Tiếu hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn vội gật đầu: "Chị gái của em đang ở tầng hầm 1 sao?"
"Ừm, bị Bình Bình dẫn đi rồi."
Bởi vì Khương Yếm và Bình Bình giằng co với nhau trong 405, tin tức không truyền được ra ngoài nên Thẩm Tiếu Tiếu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Khương Yếm vừa đi xuống lầu với cô ấy vừa lời ít ý nhiều thuật lại tình hình.
Cuối cùng, cô quấn một vòng dây đỏ lên cổ tay Thẩm Tiếu Tiếu: "Một lát nữa đeo vào, như thế sẽ không bị ảnh hưởng."
"Dạ dạ."
Bây giờ Thẩm Tiếu Tiếu đang lo lắng tình hình của chị gái không có tâm trạng đâu kinh ngạc trước năng lực của Bình Bình và tác dụng của sợi dây đỏ này. Hai người xuống tầng với tốc độ nhanh nhất.
Nhiệt độ của tầng hầm 1 thấp hơn sảnh chính rất nhiều.
Cửa sắt của phòng đông lạnh ở cuối cùng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, chiếu rọi bóng dáng mơ hồ của hai người.
Khương Yếm vẫn nhớ rõ Bình Bình từng nói, phòng thí nghiệm dưới lòng đất nằm ngay bên dưới kho đông lạnh. Cô không cố tình hạ giọng, tiến đến trước kho đông lạnh, đẩy cửa lớn nặng nề ra.
Tất cả những thứ đập vào mắt khiến cô sững sờ.
Thẩm Tiếu Tiếu sau lưng vội ló đầu ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong kho đông lạnh, cô ấy cũng khiếp sợ trợn tròn mắt.
Khác với kho đông lạnh trong tưởng tượng, toàn bộ nơi này đều có độ ấm.
Vách tường được quét vôi thành màu hồng, giấy dán tường là gấu nhỏ hoạt hình màu cam. Ở trong góc kho đông lạnh chất đầy búp bê đáng yêu, có búp bê ghim nơ con bướm, củ cà rốt đeo nơ. Kỳ diệu nhất chính là mặt đất toàn cỏ màu xanh nhạt tươi tốt, giữa sân chơi còn có xích đu tinh xảo vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment