Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 138

Thế này sao lại là kho đông lạnh được, đây rõ ràng là phòng đồ chơi, là công viên trò chơi.
Thẩm Tiếu Tiếu: "Đây là…"
Khương Yếm suy nghĩ rồi nói: "Chắc là Bình Bình làm."
"Vào đêm chúng ta đến, Tiểu Gia trốn ở kho đông lạnh."
Thẩm Tiếu Tiếu: "Nhưng không phải mới vừa rồi chị nói Tiểu Gia là giả sao? Mấy đứa bé này đã chết hết rồi, đều bị Bình Bình khống chế. Người đã chết rồi, Tiểu Gia cũng không cảm nhận được cái lạnh…"
"Có lẽ là người giả cũng không đành lòng để bị đông lạnh." Khương Yếm thản nhiên nói.
Bỗng nhiên biểu cảm của Thẩm Tiểu Tiếu trở nên hơi đau buồn.
Khương Yếm đi thẳng về phía đống búp bê kia, sau đó gảy gảy. Sau đống búp bê có một cái cửa sắt cao nửa thước bị che lại, Khương Yếm không do dự kéo cửa sắt ra chui vào, Thẩm Tiếu Tiếu xoa mặt, theo sát phía sau.
Đây là một con đường hầm rất dài, bên trong tường sắt bị gỉ, ngửi thấy mùi tanh của gỉ sét rất nồng.
Dò dẫm bò năm phút, cuối cùng hai người nhìn thấy một vệt sáng rất yếu ớt, đến cuối đường hầm, cửa sắt ở trong cùng cũng không có khóa, Khương Yếm đẩy cửa bò ra ngoài trước tiên.
Hương hoa ngào ngạt đập vào mặt.
Nếu nói cảnh tượng kho đông lạnh vừa rồi chỉ khiến người ta thấy hơi kinh dị, vậy tất thảy mọi thứ ở tầng hầm hai làm người ta cảm thấy không dám tin.
Hoa đúng mùa hay trái mùa này nở đầy từng ngóc ngách, tú cầu trắng như tuyết, hoa nghênh xuân vàng nhạt, hoa mai màu hồng phấn, từng cụm từng đóa. Thậm chí nơi này có hai con mèo sữa mọc lông tơ, sau khi bắt gặp hai người, mèo nhỏ không sợ người lạ trưng cái bụng trắng phau ra, kêu lên tiếng kêu mềm mại.
Bước chân của Thẩm Tiếu Tiếu vô thức thả nhẹ.
Một con mèo nhỏ túm lấy ống quần cô ấy bò lên người cô ấy, Thẩm Tiếu Tiếu không nén được đỡ mèo nhỏ vào trong lồng ngực.
Khương Yếm tiến về phía trước mấy bước, chỗ góc rẽ xuất hiện một chú voi con cao cỡ nửa người.
Trong lúc voi con vung cái mũi thật dài tự do xuyên qua vách tường, bóng dáng của nó mờ nhạt, cứ như thể chỉ là một hình chiếu. Nhìn thấy Khương Yếm, voi con nhảy cẫng giơ cái mũi phát ra tiếng kêu khẽ, Khương Yếm vươn tay sờ lỗ tai của nó. Đúng lúc này một con voi cái không biết đi từ đâu ra, voi cái dùng mũi vòng voi nhỏ vào trong lòng, hai con voi dựa sát như dính vào nhau.
Cảnh tượng ấm áp đến mức khó hình dung bằng ngôn ngữ.
Khương Yếm nhìn hai con voi này mấy giây, rút tay về, quay đầu kêu Thẩm Tiếu Tiếu rời đi.
Thẩm Tiếu Tiếu thả mèo trong ngực xuống.
"Bình Bình sẽ không tổn thương chị gái của em đâu." Thẩm Tiếu Tiếu đi theo bên cạnh Khương Yếm, nói.
Khương Yếm hờ hững đáp lời, không gian dưới lòng đất cũng không rộng lắm, hai ba phút đã đi tới tận cùng.
Thẩm Hoan Hoan ngồi ở cửa gian phòng cuối cùng.
Vừa rồi Khương Yếm phá bỏ khống chế của Bình Bình lên tất cả mọi người, Bình Bình bị phản phệ, linh lực bị thương, từ bỏ khống chế với Thẩm Hoan Hoan.
Thẩm Hoan Hoan nhìn thấy hai người, khẽ nói: "Con bé khóa gian phòng này lại rồi."
Mở khóa cũng không khó lắm, khó chính là hàng linh* như thế nào, làm sao khiến những đứa trẻ kia thuyết phục được Bình Bình.
*hàng linh: hàng phục linh hồn
Khương Yếm lấy ra bức vẽ trên hồ sơ kia của Bình Bình từ trong túi, lúc đó cô vẫn chưa trả bức vẽ này về nhưng cô không biết chắc bức vẽ này là ai vẽ. Nếu như bốn bạn nhỏ đều từng vẽ lên bức vẽ này, vậy cũng khó nói cuối cùng gọi được linh hồn của người nào.
Sau khi nhìn thấy bức vẽ, Thẩm Tiếu Tiếu đau buồn lắc đầu: "Có lẽ không chiêu được hồn người nào cả, dù sao bức vẽ này là mấy đứa trẻ đưa cho Bình Bình mà, coi như chủ nhân là Bình Bình."
Thấy Thẩm Hoan Hoan còn hơi hoang mang, Thẩm Tiếu Tiếu nói với cô nàng tình hình hiện tại.
Sau khi biết Nhạc Nhất chính là Bình Bình, cơ thể Bình Bình chảy dòng máu của Nhạc Nhất xong, Thẩm Hoan Hoan chỉ vào hoa tươi ở cách đó không xa.
"Vừa rồi con bé ho ra máu ở chỗ đó."
Thẩm Hoan Hoan nói: "Nếu máu của con bé đến từ Nhạc Nhất, vậy chắc hẳn có thể gọi được hồn của Nhạc Nhất."
"Dù sao Nhạc Nhất bị ép chấp nhận giải phẫu, chủ nhân chân chính của máu đó vẫn là Nhạc Nhất."
Khương Yếm đi vài bước, đúng là nhìn thấy máu tươi phun tung tóe trên hoa, cô hái bông hoa đưa cho Thẩm Tiếu Tiếu: "Thử xem."
Bên này Thẩm Tiếu Tiếu vừa nhận hoa, Khương Yếm đã vặn gãy khóa cửa.
Mở cửa ra, Bình Bình đang nằm cùng mấy bạn nhỏ khác.
Sắc màu rực rỡ, ga giường thuần trắng trải lên vô số hoa tươi đếm không hết, bốn bạn nhỏ nằm song song với nhau, đôi mắt nhắm nghiền, mỗi gương mặt nhỏ cũng giống như tiểu thiên sứ.
Khương Yếm nhìn lướt qua gương mặt mỗi đứa bé, cuối cùng nhìn căn phòng.
Ở mép phòng có mấy mảnh vỡ gốm sứ, còn có một túi khoai tây chiên vị cà chua.
Khương Yếm cúi người nhặt cái túi đã cũ kia, sau lưng truyền đến giọng nói của Thẩm Tiếu Tiếu.
"Thất bại rồi."
Đây là lần thất bại thứ hai trong vòng hai ngày của Thẩm Tiếu Tiếu.
Lần đầu tiên Khương Yếm đưa tóc của Bình Bình cho Thẩm Tiếu Tiếu, nhưng bởi vì hai người đều cho rằng Bình Bình lúc đó chính là Nhạc Nhất nên Thẩm Tiếu Tiếu đưa ra kết luận sai lầm Nhạc Nhất còn sống nên lúc đó đã gọi hồn thất bại.
Mà lần này vẫn thất bại như trước.
Lần thử thứ ba, Khương Yếm đưa túi nhựa trong tay cho Thẩm Tiếu Tiếu: "Thử một lần nữa."
Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng nhận lấy.
Lúc này hô hấp của Bình Bình rất khẽ, vừa rồi bởi vì phản phệ cô bé nôn ra máu, nên không cách nào vận dụng năng lực trong khoảng thời gian ngắn.
Cô bé đoán cô bé phải nghỉ ngơi tới sáng sớm mới có thể đi tìm mấy người bạn của mình.
Đến lúc đó bọn họ có thể ca hát nơi thiên đường.
Lần này không hát năm lão hổ nữa, bọn họ có thể hát mấy bài hay hay.
Ví dụ như nhoang nhoáng nhoang nhoáng sáng lấp lánh*, ví dụ như bầu trời tối đen buông xuống, ánh sao long lanh mọc theo sau*.
*Lời bài hát của bài Twinkle twinkle little star và Little bugs fly.
Vào lúc Bình Bình đang càng ngẫm càng mơ ước, mặt của cô bé đột nhiên bị bấu.
Bấu vô cùng đau.
Giọng nói thuộc về Nhạc Nhất vang lên trên đỉnh đầu cô bé.
"Trời ơi, em bị điên đấy hả?"
Lông mi Bình Bình hơi run, cô bé mở to mắt giống như đang nằm mơ.
"Em cũng b**n th** quá rồi đấy, em vậy mà muốn trở thành chị em song sinh với chị hả?" Nhạc Nhất bấu mặt của Bình Bình, biểu cảm trên mặt chê bai cực kỳ: "Thẩm mỹ của em không ổn tí nào, mặt em cũng đâu có ưa nhìn hơn so với chị đâu?"
Bình Bình nhìn lên người tên là Thẩm Tiếu Tiếu này, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng.
Nhạc Nhất nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy ngân châm cao chừng nửa người Bình Bình đặt ở phía sau.
Ánh mắt Nhạc Nhất sáng lên, cô bé xoay người nhặt ngân châm lên.
Ngân châm vô cùng sắc bén tùy ý xoay tròn trong tay cô bé, cô bé trưởng thành trong gánh xiếc thú, thứ biết dùng thuần thục nhất chính là thứ đồ này.
"Làm cho chị hả?" Nhạc Nhất nhìn về phía Bình Bình.
Bình Bình không nói ra được thành lời, cô bé mím miệng như khi còn bé, nước mắt vô thức chảy đầy cả mặt.
Nhạc Nhất bĩu môi: "Vẫn chỉ biết khóc."
"Đã dùng mặt của chị thì em phải trở thành một người thật ngầu vào chứ, em định làm chị xấu hổ chết hay gì?"
Bình Bình nóng lòng muốn giải thích: "Em đã cố gắng trở nên ngầu rồi mà."
"Chỉ suýt chút nữa, suýt nữa bọn họ đã bị em lừa rồi, như vậy là mọi người có thể đi học."
Nhạc Nhất: "Đi học?"
Cô bé không tin nổi chỉ vào mấy thi thể khác: "Em tra tấn mọi người như thế sao?"
Bình Bình bày ra một biểu tình ngơ ngác.
Nhạc Nhất trợn trắng mắt: "Có phải em bị ngu không, ai sau khi chết rồi còn đi học nữa hả? Con người sống đến độ tuổi nhất định là có thể về hưu, mặc dù bọn chị không sống tới độ tuổi đó nhưng cũng không muốn quay lại làm việc sau khi chết đâu!"
Bình Bình nhanh chóng liếc mắt với Khương Yếm.
Cô bé nhớ rõ Khương Yếm cũng nói như thế với cô bé.
Nhạc Nhất ném ngân châm cho Bình Bình: "Được rồi, em đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn này nữa, để bọn chị yên giấc đi, ai sau khi chết rồi còn muốn chạy tới chạy lui chứ, xương cốt giòn hết cả rồi."
"Nhưng, nhưng mà…"
Thấy Bình Bình còn muốn nói tiếp, Nhạc Nhất ra hiệu tay: "Em cũng đừng tới tìm bọn chị."
"Bốn người bọn chị xếp hàng với nhau dưới địa phủ, nếu em muốn xếp cùng bọn chị thì phải chen hàng, loại hành vi này rất không tốt."
"Vả lại, em dễ làm mọi người áy náy lắm, mọi người đều hy vọng em sống đến một trăm tuổi."
Bình Bình lắp bắp nói: "Thật sao?"
Lạc Nhất gật đầu: "Ừ, bây giờ mọi người đang ở bên cạnh chị, mọi người có chuyện muốn nói với mày."
Bình Bình không dám tin mở to mắt.
Cô bé cho rằng có thể gặp được Nhạc Nhất đã là chuyện tốt nhất rồi, vậy mà có thể gặp được toàn bộ mọi người sao?
Xuất hiện trước mắt chính là Tiểu Thiên, cậu bé vỗ lên thi thể đã mập hơn vài vòng của mình, cười ngốc: "Cảm ơn Bình Bình, anh thật sự mập thêm hai mươi lăm cân rồi, đã là đàn ông thì cơ thể phải khỏe mạnh!"
"Có điều, kiếp sau anh lại bảo vệ em nhé, đến lúc đó em nhất định nhỏ hơn anh rất nhiều, anh sẽ tống cổ người xấu đi giúp em!"
Bình Bình: "Kiếp sau…"
Tiểu Thiên gật đầu khẳng định: "Em sống lâu một chút, kiếp sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"
Người thứ hai chính là Tiểu Gia, cô bé khá thẹn thùng, sau khi trông thấy Bình Bình cũng chỉ hôn lên mặt cô bé một cái.
"Sống tốt nhé."
"Bình Bình vẫn chưa đi ngắm sông nhỉ, con sông rực rỡ sắc màu, ngày mai đi ngắm đi thôi."
Bình Bình nghẹn ngào ôm lấy Tiểu Gia.
Người xuất hiện cuối cùng chính là Nhạc Dao.
Nhạc Dao nhìn Bình Bình hồi lâu, nở nụ cười thật ấm áp.
"Sau khi chết con người sẽ biến thành ngôi sao, nên nếu Bình Bình nhớ chị thì hãy nhìn lên trời, chị sẽ luôn dõi theo Bình Bình."
"Chỉ cần Bình Bình vui vẻ, chị sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh."
Sau cùng, Nhạc Nhất cũng bất đắc dĩ ôm lấy Bình Bình.
"Mặt của chị giao cho em rồi đấy."
"Ngầu hơn chút nhé, Bình Bình."
Bình Bình quyến luyến kéo tay của Nhạc Nhất.
Mãi cho đến khi Nhạc Nhất biến mất, khi Thẩm Tiếu Tiếu một lần nữa có được quyền khống chế cơ thể, rốt cuộc Bình Bình không còn kiềm chế cảm xúc của mình nữa.
Có bao người có thể chịu đựng được loại ly biệt này?
Cơ thể của cô bé không kiềm được run rẩy, tiếng khóc thút thít nối liền không dứt, từng giọt nước mắt lớn chảy trên mặt của cô bé, rơi xuống quần áo.
Cô bé nắm lấy vạt áo của Thẩm Tiếu Tiếu gào khóc.
Khương Yếm ở bên cạnh hạ giọng hỏi Thẩm Hoan Hoan: "Còn có thể làm như vậy được à?"
Thẩm Hoan Hoan khẽ lắc đầu: "Đương nhiên không thể."
"Tiếu Tiếu chỉ có thể gọi được linh hồn của một người."
Khương Yếm khẽ gật đầu.
Vì vậy đều là Nhạc Nhất hết.

Bình Luận (0)
Comment