Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 155

Khương Yếm trả lời xác nhận.
Vẻ mặt của bà cụ trở nên buồn bã, buồn bã xen lẫn tức giận: "Cháu còn trẻ như vậy, nơi này đúng là chẳng ra sao cả, cuộc đời cháu còn dài như thế, sao lại vào nơi này chứ!"
Có vẻ như bà ấy đã trải qua chuyện gì đó, ít nhất là đã chứng kiến ​​chuyện gì đó.
Khương Yếm lại hỏi: "Hai người mới vào đây hai ngày phải không?"
Lúc này, người đàn ông trung niên cũng lên tiếng: "Chú vào ngày hôm kia, còn dì bên cạnh mới vào ngày qua."
Thảo nào, thời gian vào đây quá ngắn, chưa đạt được điều kiện tử vong.
Ánh mắt của Khương Yếm rơi vào gà con và dê con phía sau người đàn ông, những con non được người đàn ông nhận nuôi đã lớn lên một chút, bây giờ trong ánh mắt của dê con đầy vẻ ỷ lại, vẻ mặt của gà con lại có sự ghen tị.
Khương Yếm lại nhìn vào phía sau bà cụ, hai con non mà bà ấy nhận nuôi vẫn còn nhỏ, biểu cảm của hai con non rất giống nhau, ngoại trừ quá giống con người, chúng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Người đàn ông chủ động nói: "Cháu có lẽ cũng phát hiện ra nơi này không bình thường, nhất định đừng nghĩ rằng mình sẽ gặp may, ở nơi đây thực sự sẽ chết người đấy."
"Khi chú đến đây, trong nhà tranh này ban đầu có hai người sống, chúng ta đã trò chuyện với nhau, lúc đó bọn họ đã sống được hai ngày rồi, nhưng sáng hôm sau họ bất ngờ biến thành dê."
Có lẽ đang nghĩ tới cảnh tượng kinh hoàng nào đó, cằm của người đàn ông có hơi co giật, vẻ mặt cay đắng nói: "Chú đã viết di ngôn rồi, nhưng nơi này quá quái dị, cũng không biết vợ và con gái chú đã nhận được chưa."
"Con gái chú mới đính hôn vào tuần trước, haiz, bộ vest cho hôn lễ chú cũng mua rồi, tốn không ít tiền..."
Khương Yếm lịch sự hỏi: "Không biết nên xưng hô với hai người thế nào?"
Bà cụ nói: "Cháu có thể gọi bà là bà  Trang, cháu gái bà và cháu tuổi xấp xỉ nhau, mới vừa tốt nghiệp đại học."
Người đàn ông trung niên nói: "Chú họ Vương."
Khương Yếm nghe người đàn ông trung niên nói, chớp mắt hỏi: "Con gái của chú trông như thế nào?"
Người đàn ông trung niên diễn tả: "Con bé cao như này, rất trắng, con bé bị đau dạ dày nên khá gầy, trước khi đính hôn con bé mới nhuộm tóc màu đỏ, trông đẹp lắm."
Đó là cô gái chết trên bè tre.

Chết tiệt, chết tiệt, tôi thực sự phục rồi...
Mẹ ơi, Khương Yếm đừng bao giờ nói ra, nếu nói ra làm sao có thể sống tiếp...
Khương Yếm thực sự không nói ra.
Cô chuyển chủ đề: "Bây giờ cháu cần một cái nồi, hai người biết chỗ nào có không?"
Vừa dứt lời, bà cụ và người đàn ông trung niên bỗng nhiên nhìn nhau, vẻ sợ hãi trên mặt không thể giả được.
Khương Yếm: "Sao thế?"
Bà cụ nói: "Biết thì biết... Chẳng qua..."
Khương Yếm: "Bà cứ nói thẳng, cháu cần ngay bây giờ, là con trâu  muốn cháu tìm." 
Bà cụ hít một hơi, bà ấy lẩm bẩm nói: "Đó là thứ phải tìm, đó là thứ phải tìm…" Nói xong, bà chống tay đứng dậy: "Vào thời gian này đêm hôm qua, bà và Tiểu Vương nghe thấy tiếng động, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn đi ra ngoài nhìn từ xa, chúng ta đều nhìn thấy, bên bờ sông có một cái nồi, một cái nồi rất lớn."
Người đàn ông trung niên gật đầu đồng ý, chú ấy đang định nói thêm gì đó thì bên ngoài nhà tranh cách đó không xa truyền đến tiếng cửa đóng sầm rất mạnh.
"Rầm!"
Ba người lập tức im bặt.
Tiếng đánh trống vang lên, là cô giáo Vương đang bước đi, hình như cô ta đang kéo theo thứ gì đó, tiếng sột soạt nghe rất rõ.
Khương Yếm đợi một lúc, cho đến khi tiếng bước chân xa dần, cô mới nhìn hai người họ nói ngắn gọn: "Cháu sẽ quay lại."
"Còn nữa…" Trước khi ra ngoài, Khương Yếm dường như nhớ ra điều gì đó, cô nhìn vào người đàn ông trung niên: "Đừng thiên vị dê con nữa, lát nữa cho gà con một ít thức ăn, để đảm bảo hai con non lớn lên như nhau, còn có thể chống đỡ được một đến hai đêm nữa."
Nói xong cô rời khỏi nhà tranh.
Cách đó hai mươi ba mươi mét, cô giáo Vương bước đi như bay, hai tay cô ta đang kéo theo vật gì đó, từ kích thước có thể thấy, có thể là một người đầu dê và một người đầu gà.
Khương Yếm đi theo cô ta ở phía sau không quá xa cũng không quá gần.
Bởi vì cô giáo Vương đi với tốc độ quá nhanh, đường đi đến bờ sông cần phải mất 15 phút nhưng cô ta chỉ cần dùng một nửa thời gian là đến bờ sông. Có lẽ bởi vì thời gian di chuyển quá ngắn, dù liên tục bị kéo đi, hai con vật trên tay cô ta vẫn chưa chết.
Khương Yếm đứng sau cái cây lặng lẽ quan sát động tác của cô ta.
Người phụ nữ cúi xuống nhặt một ít củi, đi đến bờ sông, không biết cái nồi xuất hiện từ lúc nào, cô ta thuần thục nhóm lửa nấu nước, những con gà và dê có hình dạng của con người bị cô ta nhanh chóng cạo lông, để tránh việc cạo không sạch, cô ta còn bẻ cổ chúng, bỏ chúng vào trong nồi nước sôi nóng hổi, hai con vật lập tức thét lên tiếng thét chói tai của con người, nhưng trong chớp mắt tất cả tiếng thét đều dừng lại.
Cô giáo Vương nắm lấy cổ của hai con vật cho đến khi toàn thân chúng được nấu chín, sau đó cô ta mới lấy ra, cẩn thận nhổ lông trên cơ thể chúng xuống.
Chẳng bao lâu, mùi thịt hấp dẫn trên cơ thể hai con vật trắng nõn bắt đầu lan tỏa.
Cô giáo Vương theo bản năng nuốt nước miếng, cô ta lau miệng, cúi đầu đọc cái gì đó, nhưng vì khoảng cách quá xa, Khương Yếm không nghe rõ cô ta đọc gì, chỉ thấy cô ta ném hai con gà, dê đầu người vào sông, sau đó quỳ xuống thành kính, dập đầu trên mặt đất.
Trong chốc lát, nước sông sôi trào như một nồi nước sôi, một móng trâu khổng lồ vươn ra từ trong lòng sông, nó cuốn hai con vật vào lòng sông, không quá ba đến năm giây, những bộ xương trắng toát bị nó ném lên bờ.
Bộ xương không còn dính một chút thịt nào.
Ngoại trừ dấu răng chi chít, thì giống như bạch ngọc.
Cô giáo Vương thu dọn xương trắng xong, nhanh chóng rời khỏi bờ sông, Khương Yếm thấy hơi buồn nôn, cô xoa cổ họng, đi ra từ sau cái cây, cô dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn nồi sắt, sau đó lấy một ít củi từ bờ sông, chạy về hướng chuồng trâu.
*
Khi Khương Yếm trở lại chuồng trâu, Ngu Nhân Vãn đang hát trong phòng.
Bình thường khi Ngu Nhân Vãn nói chuyện, không làm cho người khác cảm thấy giọng của em ấy nghe rất hay, nhưng hiện giờ khi cất tiếng hát, em ấy biến những lời bài hát bình thường trở nên trầm bổng du dương.
Khương Yếm nhớ lại những trải nghiệm của Ngu Nhân Vãn, vì em ấy xuất thân từ một gia đình hát kinh kịch nên có lẽ em ấy đã học hát từ khi còn nhỏ, nên việc em ấy hát hay là điều dễ hiểu.
Khương Yếm đẩy cửa và bước vào.
Bây giờ khuôn mặt của tất cả con trâu đều trống không, ngay cả miệng và mũi đều không có, giống như một tờ giấy trắng, do việc ca hát, con non được Ngu Nhân Vãn và cặp song sinh nhận nuôi đã béo lên một chút, dính lấy hai người.
Nghe thấy tiếng Khương Yếm trở về, tất cả các con vật đều quay đầu về phía cửa.
Sắc mặt của Khương Yếm không thay đổi, cô không quên lời hứa với con trâu trà xanh trước khi đi ra ngoài, trước tiên cô dạo hai vòng trước mặt nó, trâu trà xanh nhảy lên một cái, đắc ý kéo trâu hương thơm và trâu cường tráng hỏi: "Có hối hận không?"
"Của ta, của ta, của ta đó."
Nó có khuôn mặt trắng to, tuy không có ngũ quan, nhưng vẫn có thể nhìn thấy và nói chuyện.
Trâu trà xanh hiên ngang bước đi xung quanh chuồng trâu, sau khi thu hút đủ sự chú ý, nó nằm trở lại ổ của mình và nói: "Cô làm ta rất có mặt mũi, bây giờ cô có thể nghỉ ngơi."
Khương Yếm nhíu mày: "Như vậy sao được?"
Trâu trà xanh: "Cái gì?"
Khương Yếm xếp rơm, đặt nồi lên, múc một ít nước từ mương trong chuồng trâu, sau đó lấy bật lửa từ túi ra:  "Ngài còn chưa ngủ, tôi làm sao dám nghỉ ngơi?"
"Tôi sẽ hát cho ngài nghe, ôm gà con và dê con mà ngài yêu thích nhất, chúng tôi yêu ngài, chúng tôi yêu ngài."
Vừa nói chuyện, Khương Yếm vừa thêm củi vào đáy nồi.
Trâu trà xanh tỏ vẻ hài lòng: "Cô yêu ta, cô yêu ta."
"Cô là tín đồ trung thành nhất của ta."
Lửa cháy mạnh, nước sôi sùng sục, Khương Yếm xé chân dê từ một xác dê.
Cô nhàn nhã ném chân dê vào nồi, nước trong vắt lập tức chuyển thành đỏ tươi, nồng nặc mùi máu, tất cả dê con trong chuồng trâu đều chậm rãi lùi lại.
Nhưng Khương Yếm mỉm cười, lại nhặt xác của gà con lên.
Tất cả gà con chạy lui phía sau như chạy trốn quái vật.
Khương Yếm bắt chính xác được hai con non của mình, hôn nhẹ l*n đ*nh đầu chúng, một tay ôm chúng vào lòng, sau đó dùng cành cây từ từ khuấy đều xác trong nồi sắt.
Cô bắt đầu ngâm nga ngắt quãng:
"Con xin cảm tạ tất cả mọi thứ Ngưu Tiên ban phát."
"dê con đáng yêu."
Khương Yếm khuấy chiếc chân dê.
"Gà con xinh đẹp."
Khương Yếm tưới nước nóng lên xác gà.
Hiện giờ, trong nồi tỏa ra mùi thịt kỳ lạ, Khương Yếm ngâm nga: "Chúng yêu con, chúng yêu con, vì con là con của Ngưu Tiên, chúng yêu con, chúng yêu con."
"Bàn tay này con v**t v* chúng, trái tim này con yêu thương chúng..."
Vừa hát, cô vừa l**m môi.
"Con trốn khỏi ác thần, trú ẩn trong vòng tay ngài, nếu Ngưu Tiên bị thương, con sẽ khiến cho mình lưu lạc."
Cảm nhận được sự thành tâm và kiên nhẫn của Khương Yếm, hai con mắt mới mọc của tất cả con trâu con nhanh chóng biến mất.
Cảm nhận được sự thành tâm và kiên nhẫn của Khương Yếm, gà con và dê con trong lòng Khương Yếm nhắm mắt lại bắt đầu nôn mửa.
Tôi xin thề, trong đời tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào thành tâm như vậy.
Thực sự rất thành tâm, thực sự rất kiên nhẫn.
Vẻ mặt của cô ấy giống như một cô bé đang chờ đợi gà trong Lễ Tạ Ơn.
...
Những con non không lớn nữa.

Bình Luận (0)
Comment