"Đây chính là quy tắc chuồng gà sao?"
Trương Độ gật đầu: "Phải, chúng tôi đã dựa theo quy định trên mảnh giấy này lấy được xác gà rồi."
Khương Yếm đưa tờ giấy lại: "Cậu xem lại đi, đây có phải quy tắc chuồng gà không?"
Trương Độ ngơ ngác nhận lấy tờ giấy.
Lam Lâm và Kẹo Bạc Hà cũng đi tới, ba người nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ban đầu vẫn còn mù mờ không rõ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt Lam Lâm đã trở nên trắng bệch.
Trên tiêu đề của tờ giấy đó chỉ có hai chữ "Chuồng gà".
Không có chữ "quy tắc", các quy tắc cụ thể cũng không có số thứ tự.
Khương Yếm đang định nghỉ ngơi, cô mở cửa ra, để làn gió đêm thoải mái lùa vào chuồng trâu.
"Linh hồn phía sau lợi dụng lối tư duy theo quán tính của con người."
Khi nhìn thấy chuồng gà thì sẽ thấy mảnh giấy này là quy tắc chuồng gà, do đó không do dự mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc phân tích quy tắc cụ thể ở trên tờ giấy, hình thức qua ải của Trường Năng Lượng này đúng là các quy tắc quái đản, nhưng không có nghĩa là tất cả các bẫy đều chỉ tập trung ở trong "quy tắc".
Khương Yếm đặt hai tờ giấy lại với nhau rồi tổng kết: "Sự kết hợp của hai tờ giấy này lại với nhau mới là quy tắc chính xác - "quy tắc chuồng gà và chuồng dê."
Cho nên quy trình thao tác chính xác là tìm mảnh giấy có viết tiêu đề "Chuồng gà" này trước, sau dựa theo quy tắc cụ thể của nó để lấy được xác gà, tiếp theo là đi đến chuồng dê, căn cứ theo quy tắc của mảnh giấy ở chuồng gà để tìm quy tắc của chuồng dê, tiếp tục dựa theo quy tắc của chuồng dê để tìm được xác dê."
Quy tắc trên mảnh giấy chuồng gà chỉ có năm điều.
Mà điều đầu tiên chính là: "Không được di chuyển phá hỏng bất cứ vật gì trong phòng."
Điều thứ năm là: "Không được nhìn xung quanh, tất cả các đáp án đều ở trên mặt đất."
Điều này tương ứng với điều thứ nhất của quy tắc chuồng dê: "Không được thay đổi vị trí của tờ quy tắc."
Điều hai là: "Không được ngẩng đầu lên."
Theo trí nhớ của Khương Yếm, ở giữa chuồng dê có một cái ao.
Cho nên, phương pháp chính xác có lẽ là: Dựa vào hình ảnh phản chiếu trong ao tìm được quy tắc dán trên nóc chuồng dê, sau đó sử dụng phương pháp xếp chồng để người này nâng người kia lên, dùng gương hoặc camera của điện thoại di động để xem và ghi nhớ nội dung cụ thể của quy tắc chuồng dê.
Quá trình vô cùng đơn giản.
Nhưng Nghi Lương đã chết rồi.
Khương Yếm có hơi khát nước nên cô không nói gì nữa, dựa theo "quy tắc nuôi gà và dê con", bây giờ bọn họ đã có thể rời đi luôn, cho nên cô rời khỏi chuồng trâu trước.
Ngu Nhân Vãn chạy chậm đuổi theo.
Thẩm Tiếu Tiếu vẫn còn hơi mơ hồ, em suy nghĩ mọi thứ luôn chậm hơn ba nhịp.
Thẩm Hoan Hoan nhìn ánh mắt mơ màng của em gái mình, chỉ có thể cẩn thận giải thích nói: "Quy tắc chuồng gà có năm điều, quy tắc chuồng dê có bốn điều, "quy tắc chuồng gà và dê" có tổng cộng chín điều, số thứ tự có lẽ là từ một đến chín, vì để người khác không phát hiện ra điều này, cho nên linh hồn phía sau chỉ đơn giản là không đánh số thứ tự trên hai mảnh giấy này."
"Và quan trọng hơn là, chín điều quy tắc của "quy tắc chuồng gà và chuồng dê" đều áp dụng cho cả chuồng gà và chuồng dê, cho nên trong chuồng dê cũng cần phải tuân thủ quy tắc của chuồng gà, nhưng Nghi Lương không biết điều này."
"Chuồng dê ở phía sau của chuồng gà, con đường bên cạnh đã bị chặn lại, tất cả mọi người đi đến chuồng dê nhất định sẽ đi qua chuồng gà, vì vậy là có đường sống, chẳng qua…. không phát hiện ra, con đường sống này không nằm trong quy tắc cụ thể, thật sự rất khó."
Thẩm Hoan Hoan thở dài.
Sau khi tạm biệt đám người Lam Lâm, cô nàng kéo Thẩm Tiếu Tiếu rời khỏi chuồng trâu.
Lam Lâm đứng ở cửa chuồng trâu hồi lâu.
Rất lâu sau, lâu đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bước chân của đám người Khương Yếm càng lúc càng xa.
Cô ấy mới nhẹ nhàng hỏi Kẹo Bạc Hà: "Lúc đó Nghi Lương thực sự không còn thở nữa sao?"
Kẹo Bạc Hà ngẩn người: "Chị Lam, chị đã nhìn thấy rồi mà, cơ thể và đầu của Nghi Lương…." Cô ấy hít sâu một hơi, cắn chặt răng nói tiếp: "Là do em dùng năng lực nối lại mà."
"Không sao, chị chỉ hơi hoảng hốt thôi."
Lam Lâm nghĩ đến cảnh tượng khi bọn họ vừa đến cửa chuồng dê, lúc đó Nghi Lương đã ném quy tắc ra khỏi cửa chuồng dê rồi hét lớn là không được ngẩng đầu lên. Mỗi lần cô ấy nghĩ đến cảnh tượng này, cô ấy luôn cảm thấy tiếng "cộp" đó quá vang rồi.
Thật sự rất vang.
*
Sau khi Khương Yếm rời đi, cô đi đến túp lều ở phía bên trái trước.
Lúc này chú Vương và bà Trang vẫn chưa ngủ, hai người đang ngồi ở góc túp lều dường như đang đợi ai đó.
Khương Yếm đẩy cửa bước vào, sau khi hai người nhìn thấy Khương Yếm, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Bà nghĩ tối hôm nay cháu sẽ đến nên đã đợi thêm một lúc nữa." Bà Trang chống gậy cười nói: "Cô gái, cháu đã mang nồi cho mấy con trâu đó chưa?"
Khương Yếm gật đầu: "Rồi ạ, cháu phải cảm ơn hai người."
Bà Trang liên tục xua tay: "Chuyện này đều là dựa vào chính con thôi."
Khương Yếm mỉm cười: "Hai người không buồn ngủ sao?"
"Không buồn ngủ không buồn ngủ, ban ngày đã ngủ rồi." Chú Vương giải thích: "Ban ngày chúng ta không thể ra khỏi túp lều này được, chỉ có thể ra ngoài sau khi mặt trời lặn, khóa học nuôi trâu của chúng ta bắt đầu sớm hơn các cháu, tám giờ tối lúc các cháu đến đó chúng ta đã chăm sóc đàn trâu xong rồi."
Khương Yếm gật đầu hiểu ý.
Cô đến đây là có một số câu hỏi muốn hỏi.
Bởi vì thời gian hai người vào Trường Năng Lượng quá ngắn, gà và dê non vẫn chưa được nuôi lớn, cho nên khả năng tử vong do bị gà dê ăn thịt vẫn chưa xảy ra, nhưng trạng thái của hai người đều rất tốt, không giống như là bị kích động bởi những con mắt khác thường của con trâu.
Cho nên cô hỏi: "Hai người làm thế nào để chăm sóc đàn trâu đó vậy? Cũng là hát khi thấy mắt chúng nó xuất hiện sao?"
Hai người nhìn nhau, đều thấy khó hiểu.
Bà Trang lắc đầu: "Bà không hiểu những điều này, cho nên vừa thấy mảnh giấy đó bảo bà hát là bà bắt đầu hát bài hát cái gì mà chúng yêu con, chúng yêu con đó luôn."
Khương Yếm khá kinh ngạc.
Cô phát hiện mình vẫn đánh giá thấp bà lão này, hóa ra bà ấy cũng phân tích ra chỉ cần con trâu có mắt thì sẽ có tình huống dị thường.
Nhưng những lời tiếp theo của bà Trang lại khiến cô dở khóc dở cười.
"Người già trí nhớ không tốt." Vẻ mặt bà Trang có hơi bất đắc dĩ: "Con nói xem, cô giáo Vương đó hát một lần thì đã đành, lúc hát cũng chẳng nói trước một tiếng là phải nhớ kỹ, thế là lúc đó bà chỉ loáng thoáng nhớ được hai câu, chỉ có thể nhẩm từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc khóa học nuôi trâu."
"Nhưng đám trâu đó cũng khá ngoan, ngoại trừ việc không có ngũ quan không quá dọa người, việc cần làm cũng không khó lắm, chỉ là giúp chúng nó cắt móng, chải lông thôi. Tối qua lúc vừa mới vào bà rất sợ, có con trâu còn bảo bà nghỉ ngơi sớm đi, nó nói nó là một Ngưu Tiên tốt bụng kính già yêu trẻ.
Chú Vương gật đầu: "Chú cũng vậy."
"Chú không nhớ lời bài hát nên cứ nhẩm trong miệng mãi…. Chú kinh hoàng bạt vía mất hai đêm, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, những con trâu đó vẫn luôn không mở con mắt thứ ba, chúng nó có con mắt thứ ba sao?"
Vẻ mặt của Khương Yếm có hơi kỳ lạ.
Cô không nghĩ đến vẫn còn tình huống này.
Trong tiềm thức cô cảm thấy ai cũng có thể nhớ được lời bài hát, nhưng khó khăn nằm ở việc phân tích tình huống bất thường của con trâu, hóa ra vẫn còn tình huống như thế này.
Hai người đơn giản là chó ngáp phải ruồi thôi.
Khương Yếm muốn hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng lúc này chú Vương đột nhiên cau mày, chú ấy ôm lấy lồng ngực, cúi người xuống.
Bà nội Trang đột nhiên lo lắng, bà ấy chống nạng lo lắng đi đến chỗ người đàn ông: "Sao vậy? Đau tim hả?"
Chú Vương cuộn người mấy phút rồi mới đứng thẳng lên nói: "Không sao, đột nhiên tim cháu đập nhanh thôi."
"Đêm nay cháu vẫn luôn cảm thấy trái tim rất đau, làm cháu nhiều lần nhớ lại hồi con gái cháu còn nhỏ… Hay là con bé đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Bà Trang vội vàng phỉ phui hai tiếng rồi nói: "Trẻ con nói không biết kiêng kỵ, trẻ con nói không biết kiêng kỵ!"
"Con gái và vợ cậu vẫn tốt mà!"
Chú Vương nhướng mày nói: "Bà nói đúng."
"Chúng ta đều là người tốt, người xưa thường nói, người tốt sẽ sống lâu."