Thời gian trở lại một giờ trước.
Loa phát thanh vang lên lúc hai giờ sáng, Trương Minh vẫn chưa ngủ.
Mặc dù đã đoán được tương lai của bản thân nhưng ông ta vẫn cố gắng đứng lên. Dựa theo nội dung trên loa phát thanh, lấy cám lúa mạch từ trong bao ra cho dê mẹ ăn.
Mãi cho đến khi dê mẹ ăn hết hai nắm cám lúa mạch.
"Còn đói không?"
Dê mẹ lắc đầu một cái, hành động như một con người. Trương Minh cười v**t v* nó.
Bây giờ trời đã tối, bốn phía xung quanh tĩnh lặng, ông ta cẩn thận nhìn dê mẹ.
Khi mới nhận nuôi dê mẹ, khuôn mặt của con gái ông ta chỉ hiện ra ở sau ót của dê mẹ. Lúc đó, dê mẹ liên tục sinh ra dê con, ông ta không thể chấp nhận đây là con gái mình, cô bé chỉ mới mười hai tuổi, cô bé chỉ mới học trung học cơ sở mà thôi. Cho dù ông ta biết rằng con gái mình đã chết nhưng vẫn không thể chịu đựng được khi mà dê mẹ mang khuôn mặt của con gái mình nhưng lại trở thành một cái máy sinh sản.
Tuy vậy ông ta vẫn luôn không ngại khổ cực mà chăm sóc dê mẹ.
Nhưng theo thời gian, không chỉ có sau ót mà đầu của dê mẹ cũng càng ngày càng giống con gái ông ta. Cặp sừng dê đã biến mất, mõm dê đang nhô ra cũng co ngắn lại, khuôn mặt dần dần trở nên bằng phẳng. Trên mặt dê mẹ xuất hiện đôi mắt trong veo và đôi môi hồng.
Chắc là không bao lâu nữa, đầu dê mẹ sẽ biến thành khuôn mặt của con gái ông ta.
Chẳng qua ông ta đã không thể chờ đến lúc ấy.
Trương Minh cười một cách đau khổ, tiện tay cầm cám lúa mạch cho gà con ăn. Gà con mổ vào lòng bàn tay làm ông ta đau đớn nhưng Trương Minh giống như không cảm giác được, vẫn luôn nhìn dê mẹ.
Nhìn thấy ánh mắt của Trương Minh, dê mẹ bèn cong miệng cười.
Mặc dù vẻ mặt nhìn có vẻ kỳ lạ nhưng ánh mắt vẫn luôn dịu dàng.
Trương Minh nghĩ, cô bé chưa bao giờ cười như vậy.
Cô bé luôn sôi nổi và năng động, luôn thích cãi nhau với ông, rồi hét lên con nít cũng có sự độc lập và tự do, cho nên cô bé luôn làm một số chuyện tự cho là ngầu. Chẳng hạn như học một vài câu cửa miệng, lại còn len lén đi bấm lỗ tai. Lúc đó, Trương Minh rất tức giận bởi vì cô bé không đi cửa hàng bình thường bấm lỗ tai mà ghé mấy quán ven đường, dụng cụ không khử trùng sạch sẽ nên vừa về đến nhà thì d** tai đã nhiễm trùng sưng lên.
Trương Minh nói: "Ba phải xin lỗi con."
"Hôm đó, ba không nên nổi giận với con, ba chỉ cảm thấy quán ven đường rất nguy hiểm." Trương Minh ngước nhìn trần nhà, kìm nén cảm xúc trong lòng, rồi nhìn thẳng về phía dê mẹ: "Nếu có ai bị bệnh truyền nhiễm đi bấm lỗ tai ở đó thì con sẽ bị lây bệnh".
"Bây giờ ba bình tĩnh suy nghĩ lại, con thật sự làm sai nhưng cũng là do ba chưa dạy cho con những nguyên tắc an toàn vệ sinh, ba quá nghiêm khắc cho nên làm con càng nổi loạn hơn. Hôm đó, ba không nên mắng con, không nên kêu con đi ra ngoài nghĩ lại lỗi lầm, ba không ngờ con chạy ra vùng ngoại thành, cuối cùng không trở lại được nữa."
Trương Minh mất tinh thần ngồi trên giường, dáng người ông không cao, do làm việc dưới ánh nắng mặt trời nên màu da ngăm đen. Dù nhìn như thế nào thì ông cũng chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường.
Cảm giác được tâm trạng buồn bã của ông, dê mẹ bước tới và gục mặt vào đầu gối ông.
Vài phút sau, ông rũ khăn trải giường, phủi bụi, rồi ôm dê mẹ lên giường.
"Con cũng lớn rồi, từ khi học mẫu giáo đã không theo ba nữa. Tối nay là lần cuối cùng hai ba con mình ở cùng nhau rồi"
"Mau ngủ đi."
Nói xong, ông tắt đèn lên giường nằm.
Không gian đen như mực.
Ông như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó nên không ngủ được. Ông có một chút tò mò trong lòng, không biết mình sẽ chết như thế nào, dù sợ hãi nhưng vẫn thật sự thấy tò mò.
Không ai biết bản thân mình sẽ đột nhiên qua đời vào giây phút nào.
Nhưng ông biết.
Chỉ còn mấy giờ nữa thôi.
Người phụ nữ lợi hại đó sẽ không để mọi người cho đàn động vật nhỏ ăn nữa, bởi vì ăn nhiều chúng nó sẽ lớn lên. Người phụ nữ đó cũng sẽ không để mọi người bày tỏ tình cảm với đàn động vật nhỏ bởi vì suy nghĩ mỗi người mỗi khác, chỉ cần thiên vị một chút thì chúng nó sẽ căm hận.
Chỉ cần chúng nó lớn lên nhưng lại ghen ghét nhau thì người nuôi sẽ chết.
Mà ông càng đặc biệt hơn vì ông nuôi dê mẹ chứ không phải dê con. Dê mẹ đã lớn rồi không thể lớn thêm được nữa. Hơn nữa, ông thật sự yêu thương dê mẹ nhiều hơn vì vậy ông cảm nhận gà con căm hận đến mức muốn giết ông ngay lập tức.
Ông suy nghĩ viển vông rồi ngủ quên mất.
Mặc dù mọi thứ nơi này đều đáng sợ nhưng ông thật sự quá mệt mỏi rồi. Suy nghĩ của ông dần dần mơ hồ, thân thể cũng theo giấc ngủ chìm vào màn đêm dày đặc.
Ngay khi ông sắp chìm vào giấc ngủ sâu, một màu đỏ bỗng ánh vào trong mắt, rõ ràng là có ánh sáng chiếu vào mắt ông.
Mí mắt ông run nhẹ rồi từ từ mở ra.
Sau khi mở mắt ra, ông không hề cảm thấy chói mắt nhưng mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đỏ, một thế giới đỏ tươi. Ban đầu, ông nghĩ là giấc mơ nên nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp nhưng cảm giác được tấm ván giường cứng và lạnh, ông đột nhiên nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan.
Trương Minh cẩn thận nhìn thế giới màu đỏ trước mắt, bao cám lúa mạch đã biến mất, nhìn khắp mọi nơi đều không thấy. Trước mắt chỉ có một màu đỏ tươi thuần khiết, còn có một thứ gì đó lông xù xù. Trương Minh nhíu mắt nhìn kỹ hơn, hình như lại có cái gì mới xuất hiện.
Giống như trứng gà sau khi thụ tinh có một điểm đen nhỏ ở trên lòng đỏ trứng.
Trương Minh càng xem càng thấy giống thứ đó, ông nhìn chăm chú khoảng mười mấy giây. Khi ông muốn chạm vào "quả trứng" đó thì màu đỏ trước mắt biến mất.
Thế giới lại trở thành một màu đen như mực.
Trương Minh còn đang hoang mang thì thế giới màu đỏ lại xuất hiện.
"Quả trứng" đó nhúc nhích qua lại giống như nhìn thấy chuyện gì đó rất thú vị.
Thấy cảnh này, Trương Minh bỗng nhiên hiểu ra.
Đó không phải quả trứng, đó là một đôi mắt.
Lúc này, mắt ông chỉ cách đôi mắt đỏ rực đó chừng một centimet. Ông nhìn hướng nào thì đôi mắt đó sẽ lăn tới chỗ đó, đối diện tầm mắt ông.
"Ba ơi, sao ba lại run thế?"
Phía trên đầu ông, có thứ gì đó đang nói vọng xuống.
Trương Minh biết đây không phải con gái ông.
Ánh trăng hắt vào qua khung cửa sổ, Trương Minh nhìn thấy bóng con gà trên tường. Thân hình nó vặn vẹo, to lớn gần như lấp đầy cả căn nhà.
Nó thò đầu đến bên giường ông, há miệng lộ ra chi chít răng nanh: "Sao ba lại sợ?"
"Ba không thương con hả ba?"
Trương Minh rùng mình sợ hãi, ông chỉ là một người rất đỗi bình thường mà thôi. Từ miệng con gà không ngừng nhỏ xuống nước dãi tanh hôi khiến ông lùi về phía sau theo bản năng.
Dê mẹ đang nằm bên cạnh ông bỗng đứng dậy.
Nó kêu mấy tiếng an ủi rồi đẩy ông ra sau lưng nó như muốn bảo vệ ông. Dê mẹ giơ vó trước đạp về phía con gà.
Nhưng lực tấn công quá yếu.
Bất kể là kích thước cơ thể hay sức chiến đấu, chúng nó đều khác nhau rất lớn.
Con gà khổng lồ cắn đứt chân trước dê mẹ một cách dễ dàng, nhai ngồm ngoàm với vẻ mặt rất hưởng thụ.
Tiếng nhai xương cực kỳ chói tai, máu tươi lẫn nước dãi rơi xuống giường. Con gà tham lam nhìn ông và dê mẹ.
Dê mẹ loạng choạng vì mất máu quá nhiều nhưng vẫn cố đứng dậy, nó dùng hai chân sau đẩy mạnh ông và ra hiệu cho ông mau trốn đi.
Con gà khổng lồ như đang xem kịch vui, nhưng càng xem nó càng tức giận:
"Nếu như ba thương con, con cũng sẽ bảo vệ ba như vậy. Dù ba vô cùng yếu đuối nhưng con vẫn sẽ bảo vệ ba!"
"Tại sao ba không thương con?!"
"Tại sao ba lại không thương con?!"