Lần thứ tư, cô ấy đến gặp Hàn Huỳnh Hoả.
Hàn Huỳnh Hỏa đang tập thể dục trong ký túc xá, cô ấy nâng hai quả tạ lên xuống. Phồn Tinh cảm thấy mình chính là quả tạ trong tay Huỳnh Hỏa, cô ấy có thể nhấc lên và lắc lắc một cách dễ dàng.
Nhìn thấy Phồn Tinh, Huỳnh Hoả lau mồ hôi và ném ba lô lên người Phồn Tinh. Giống như muốn khoe cái gì đó.
"Cậu chạm vào quai đeo bên trái của nó coi."
Phồn Tinh chạm vào quai đeo bên trái.
Hàn Huỳnh Hoả ngồi bên cạnh cô ấy, liên tục thúc giục: "Chạm vào quai đeo bên phải nữa đi." Như muốn khoe khoang cái gì đó rất thú vị.
Phồn Tinh cẩn thận làm theo hướng dẫn, cuối cùng đi đến kết luận: "Quai đeo bên trái rộng hơn quai đeo bên phải."
Hàn Huỳnh Hoả gật gật đầu: "Mình mới phát hiện ra là mẹ mình đã may nó như thế cho mình, bởi vì mình thuận tay trái hơn đó."
Phồn Tinh đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, giọng nói không khỏi ngày càng lớn hơn: "Vậy sao? Nhưng bà ấy vẫn không yêu cậu đâu!"
Nụ cười trên mặt Hàn Huỳnh Hỏa cứng đờ.
Cô ấy theo bản năng thẳng lưng lên: "Mình biết."
"Nhưng... Bà ấy không nói với mình điều này. Bà ấy đã bí mật may nó."
Cô ấy nhấn mạnh: "Bí mật!"
Phồn Tinh đột nhiên cảm thấy không biết phải nói gì hơn.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: "Việc nhỏ này có ý nghĩa gì sao?"
"Sao lại bí mật cơ chứ? Mình e là chẳng qua cậu quá đa cảm thôi."
Hàn Huỳnh Hỏa sắc mặt đen xì, tới mức có thể so sánh với than luôn rồi. Cô ấy đẩy Vân Phồn Tinh ra khỏi phòng: "Cút đi, tôi không muốn nghe cậu nói nữa!!"
Vân Phồn Tinh đứng ở cửa một lúc.
Cuối cùng Ngô Mai đã đưa cô ấy rời đi.
"Có một số đứa trẻ chính là như vậy." Ngô Mai nói: "Nếu nhận được một chút yêu thương, liền sẽ kiên trì đáp lại gấp mười lần, trăm lần. Mẹ Hàn cho Huỳnh Hỏa thấy được một tín hiệu của sự yêu thương. Cái này không tốt chút nào. Thôi được rồi, tối nay mình sẽ tới gặp dì Hàn và nhờ dì dập tắt ngọn lửa này mới được."
Nhưng ngọn lửa lại không hề tắt.
Huỳnh Hoả tập trung truy tìm tín hiệu của sự yêu thương mà mẹ dành cho cô ấy từ khắp nơi. Từ cán dao được quấn quanh thân, cho đến bộ quần áo vá chằng vá chịt, rồi đến bộ quần áo mới được giấu dưới đáy tủ, cuối cùng là tìm ra ngày được in trên tấm vé số.
"Mẹ luôn bắt mình kiếm tiền cho em trai đi học. Nếu đã như vậy thì ngày hôm đó đáng lẽ ra mẹ sẽ không đuổi mình ra khỏi nhà!" Cô ấy hét lên: "Đáng lẽ ra mình không nên bị mẹ đuổi ra ngoài." - -
Vân Phồn Tinh cho rằng Hàn Huỳnh Hoả thật ngu ngốc. Cô ấy đang cố gắng chứng minh rằng mình được mẹ yêu thương nhưng nếu cô ấy không chứng minh được thì sao?
Họ yêu cô ấy.
Sau khi quay người lại, Phồn Tinh phát hiện, chỉ có Hạ Hoa mới có thể thoát khỏi đây.
Sau đó là Huỳnh Hoả.
Chỉ có hai người bọn họ là không hề biết chân tướng nhưng xác suất Hàn Huỳnh Hỏa có thể thoát ra ngoài lại thấp hơn Hạ Hoa.
Bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có Hạ Hoa phẫn nộ.
Những gì thế giới này mang đến cho Phồn Tinh vô cùng tồi tệ, đáng lẽ ra cô ấy cũng phải tức giận như vậy.
Thời gian trôi nhanh.
Dù bạn hy vọng hay không móng đợi đi nữa thì nó cũng sẽ đến, lễ hiến tế được bắt đầu bên bờ sông.
Dòng sông xa trở thành dòng sông gần, cây cối ven bờ rũ bỏ những chiếc lá vàng khô héo, chúng trôi trên sông, đung đưa và biến mất cùng dòng nước. Vô số khuôn mặt nhìn về phía dòng sông, sau đó tầm nhìn của họ va phải hang động. Mẹ nắm tay ba, bà nội nắm tay ông nội. Những bài hát cổ xưa kèm theo âm thanh nghẹn ngào của tiếng đàn. Tất cả dân làng đều ngâm nga những lời hát không rõ, cách phát âm khó hiểu và ý nghĩa không thể giải thích được.
Đó là để cầu phước.
Hạ Hoa ở trên sông nhẹ nhàng cởi bỏ dây trói, cô ấy cảm thấy mình làm rất nhanh chóng.
"Tớ lại tiến bộ rồi." Cô ta nhìn mọi người.
Ngoại trừ Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm, mọi người lần lượt cởi bỏ dây thừng, Từ Hành thì đang cầm quạt ngồi trên thuyền, Ngô Mai thì thầm một bài thơ.
Từ Hành hỏi cô ấy đang thì thầm gì vậy.
Ngô Mai chỉ vào dòng chữ trên chiếc quạt của cô ấy.
"Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không giống đâu, trên này là thiếu niên du hành."
Từ Hành gập chiếc quạt lại rồi ném thẳng xuống sông.
"Pháp sư nói sau khi vào hang động thì có thể chạm vào nước, không cần nhìn hai bên, cứ nhảy xuống sông rồi bơi ra." Hạ Hoa trừng mắt nhìn Từ Hành: "Đã là lúc nào rồi mà cậu còn đùa chứ?"
Vân Phồn Tinh nghe thấy động tĩnh, quay lại nhìn họ rồi mỉm cười.
Hạ Hoa chưa kịp nói câu "đẹp", máu của Vân Phồn Tinh đã bắn tung tóe.
Hết thuyền này đến thuyền khác đi vào hang.
Tiếng "cọt kẹt" vang vọng trong hang động.
Hạ Hoa ngơ ngác đứng trên thuyền, ngẩng đầu lên, dòng máu ấm áp không ngừng chảy dọc trên má.
"Nhảy đi!" Vân Minh Nguyệt ở trước mặt cô ấy quay lại hét lớn.
Hạ Hoa còn chưa kịp hiểu tại sao Vân Minh Nguyệt lại ngừng hát, cô ấy đã bị Từ Hành ở phía sau kéo xuống sông.
Nước sông buốt lạnh.
Bởi vì không có d*c v*ng phẫn nộ hộ thân, Vân Phồn Tinh đã bị Ngưu Tiên nuốt chửng trong vài miếng trước khi nó tóm lấy người thứ hai.
Diệp Điềm ở giữa không trung quay sang vẫy tay với Hạ Hoa, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền, rơi nước mắt:
"Xin lỗi, Hạ Hoa..."
Hạ Hoa không biết tại sao Diệp Điềm lại nói xin lỗi, cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không nghe được một lời giải thích.
Nước sông cuồn cuộn bóp nát lục phủ ngũ tạng của cô ấy, Từ Hành đẩy Hạ Hoa về phía Vân Minh Nguyệt trước khi bị bắt.
Hang động rất dài, tới mức dường như không có điểm kết thúc.
Hạ Hoa bàng hoàng trước sự việc bất ngờ, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng bi thảm như vậy, tiếng xương gãy của bạn bè cô ấy chói tai đến nỗi nước sông chuyển sang màu đỏ tươi, Vân Minh Nguyệt là người bơi giỏi nhất ở đây. Cô ấy không giải thích nữa, chỉ có thể ôm Hạ Hoa cố gắng bơi về phía trước.
Cho đến khi Vân Minh Nguyệt bị bắt.
"Không ngờ bản tiểu thư đây còn sống được một ngày…" Cô ấy từ xa chỉ vào mặt Chu Hạ Hoa, chửi rủa: "... mà vẫn phải may áo cưới cho cậu*!"
*May áo cưới cho người khác" có nghĩa bóng chỉ việc bản thân mình vất vả bận rộn mà chẳng được gì.
"Đang nhìn cái quái gì vậy?! Bơi nhanh lên! Cậu và Hàn Huỳnh Hỏa mau bơi nhanh đi!!"
Những chiếc móng vuốt khổng lồ gần như đã khuấy đảo dòng chảy con sông và gây ra những cơn sóng lớn.
Ngưu Tiên thích để dành những món ngon nhất tới cuối cùng. Cho nên, Chu Hạ Hoa và Hàn Huỳnh Hoả là món cuối cùng đó.
Năm chùm ánh sáng trắng lơ lửng giữa không trung, đôi mắt của Ngưu Tiên dường như sáng lên một chút.
Chuyển động nhai của nó chậm lại.
Nước sông cuồn cuộn cuốn lấy người, Chu Hạ Hoa bị cuốn xuống sông, cô ấy cảm giác như phổi mình sắp nổ tung luôn rồi. Dường như bạn bè biết nhiều chuyện hơn cô ấy, cô ấy dường như cũng đoán được điều gì đó rồi.
Vẻ mặt của Hàn Huỳnh Hoả bỗng chốc tỏ ra sáng tỏ.
Trước đây Hàn Huỳnh Hỏa đã đưa ra nhiều giả thuyết ngốc nghếch, thế nhưng đều bị bạn bè của mình bác bỏ, giờ đây bạn bè của cô ấy lần lượt chết đi, điều này có nghĩa là giả thuyết của cô ấy đã đúng.
Cùng Hạ Hoa bơi về phía trước, cô ấy vội vàng thốt lên: "Con biết mẹ yêu con."
Chẳng bao lâu, năm chùm ánh sáng trắng biến thành sáu chùm.
Ngưu Tiên ngừng lại mọi động tác, mở ra lối thoát của dòng sông trước mặt Hạ Hoa, Hạ Hoa quay đầu nhìn lại, cuối cùng không chút do dự lao ra khỏi hang.
Trong mơ hồ, cô ấy vẫn có thể nghe thấy tiếng vọng cuối cùng của Hàn Huỳnh Hỏa.
"Bơi đi."
"Bơi ra ngoài đi, Hạ Hoa."