Lượng tin tức về chuyện của Hà Thanh Nguyên quá lớn, nhưng giờ đây ông đã hôn mê, chẳng thể biết được đáp án chính xác.
Khương Yếm không do dự lâu, cô chuyển trọng tâm vào câu hỏi đầu tiên của Hà Thanh Nguyên.
"Hỏi về đường sống ở nhà tang lễ Nam Tạng."
Khương Yếm hỏi Bình Bình: "Đội đến Nam Tạng đã bị diệt sạch rồi à?"
Bình Bình đáp: "Vừa mới tìm được thi thể, lúc ấy các chị vừa vào trường năng lượng."
"Người dẫn đội là quán chủ của một đạo quán tồn tại từ xưa, là một bà lão, người ta thường gọi bà ấy là tiên cô Bồng Lai, bà ấy rất lợi hại. Nghe nói trước khi xuất phát bà ấy còn mời chị đến Bồng Lai chơi đúng không?"
Khương Yếm gật đầu.
Cô nhớ tới bà lão đó.
Bà lão nói cô giống người bạn cũ trước đây của bà ấy nên khi nói chuyện, câu từ hay thái độ của bà lão đều rất gần gũi. Bốn mươi năm trước, Hà Thanh Phù qua đời lúc giải quyết trường năng lượng ở đảo Bồng Lai, có lẽ bạn cũ trong lời bà ấy là Hà Thanh Phù.
Bình Bình tiếp tục giới thiệu về bà lão: "Năng lực thiên phú của bà ấy là lá chắn, có thể ngăn chặn mọi đòn sát thương của quỷ quái, tự động loại bỏ công kích từ linh lực. Nói cách khác, ngay cả khi bà ấy rơi vào tình huống tử vong, linh hồn phía sau trường năng lượng cũng không thể gây tổn thương cho bà ấy được, xác suất sống sót gần như là một trăm phần trăm."
"Vì có bà ấy dẫn đội nên người trong cục đều nghĩ đã nắm chắc phần thắng, dù khi tất cả các thiết bị livestream bị lỗi hay nhiều ngày mất liên lạc, cục vẫn rất tin tưởng, chờ họ an toàn trở về. Ai ngờ chạng vạng tối hôm trước, ở cầu Phúc Hải Nam Tạng…"
Nói đến đây, Bình Bình dừng lại một lát, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Cô bé chống cằm nói: "Nhà ngoại cảm trông coi gần đó phát hiện thi thể của cả đội, mỗi người chết một kiểu, bị siết cổ, bị dìm chết, thậm chí có người bị bắn chết."
"Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là tuy những thi thể này trông hồng hào như vừa mới chết, nhưng khi kiểm tra thời gian tử vong của linh hồn thì mới biết họ đã chết từ lâu rồi."
Khương Yếm cau mày: "Thời gian tử vong của linh hồn?"
Bình Bình lên tiếng: "Vâng, Cục Quản lý siêu nhiên vừa nghiên cứu và phát minh ra một loại bùa rất có ích, tuy không thể chính xác đến từng phút từng giây nhưng có thể chính xác đến từng ngày. Theo kết quả kiểm tra của lá bùa, tất cả các nhà ngoại cảm đều chết vào ngày đầu tiên tiến vào trường năng lượng."
"Không ai chống đỡ đến ngày hôm sau."
Khương Yếm đã hiểu: "Linh hồn phía sau nhà tang lễ Nam Tạng đã giam thi thể của các nhà ngoại cảm ở trong đó, giữ cho thi thể trông như người sống, mấy tuần sau mới ném thi thể ra ngoài."
"Nó đang đánh lừa chúng ta."
"Đúng vậy." Bình Bình bĩu môi: "Trước đây nơi này là nhiệm vụ cấp 3S, tuy bước vào là thập tử nhất sinh nhưng vẫn có kẻ cứng đầu muốn thử. Bây giờ cấp độ đã tăng đến mức chẳng ai dám nhận, toàn đội có thể bị diệt chỉ trong một ngày, ai mà dám thử nữa."
"Cũng không biết chỗ này sẽ biến thành như nào."
Khương Yếm nhìn Bình Bình, bỗng, cô cười rộ lên.
Bình Bình nói với giọng bực bội: "Chị cười cái gì? Chị cười đáng sợ lắm, chị đừng cười nữa."
"Em đoán xem tại sao Cục Quản lý siêu nhiên lại muốn tổ chức đánh giá các đội?" Khương Yếm thản nhiên bảo.
Bình Bình sửng sốt, song chẳng mấy chốc cô bé đã hiểu ra.
"Cục muốn các chị vào Nam Tạng ư?"
"Chị chắc chứ?"
Khương Yếm tự rót cho mình một ly nước: "Về cơ bản là vậy."
Bình Bình nhíu mày, cô bé lườm Khương Yếm một cái, chần chờ nói: "Tuy các chị rất giỏi, em cũng cảm thấy chị rất mạnh, nhưng…"
Cô bé ăn ngay nói thật: "Vấn đề phân công trong đội các chị chẳng có trật tự gì cả, rất khó tiến công được trong trường năng lượng nguy hiểm như này."
"Trong cuộc đánh giá các đội, thành viên cố định của đội các chị chỉ có bốn người. Người tên Mục Vọng đã có đội, trăm phần trăm sẽ vượt qua cuộc đánh giá, anh ta không thể trở thành thành viên cố định trong đội các chị được. Chưa nói đến việc anh ta có tự nguyện hay không, dù có thì cục cũng không cho phép, còn cái anh Triệu Kha Phổ đó, xét biểu hiện của anh ta, chắc chắn là không vào được kỳ tiếp theo."
"Mà bốn người bọn chị thì…" Bình Bình bất lực: "Cách phân công vị trí cho các thành viên không ổn chút nào, một người ở vị trí chế ngự, ba người còn lại ở vị trí phụ trợ cho vị trí chế ngự."
"Không có vị trí trị liệu, lúc bị thương chỉ biết kêu gào, gặp phải vết thương trí mạng thì xong đời."
"Không có vị trí phòng thủ, các chị không thể thiết lập lá chắn ở nơi nghỉ ngơi, nếu gặp quỷ thích hành động vào ban đêm, chắc chắn các chị không dám ngủ say."
"Cũng chẳng có vị trí tấn công có thể đối đầu trực tiếp với quỷ." Bình Bình khoanh tay: "Một khi rơi vào trạng thái nguy cấp, không ai có thể cưỡng ép cướp người từ tay thuộc hạ của linh hồn phía sau. Chắc là chị có thể chống đỡ được đấy, nhưng trước mắt chị vẫn chưa muốn để lộ thân phận của mình, nên chỉ có thể lén lút gây chút vết thương thôi."
"Tóm lại." Bình Bình tổng kết: "Cách phân công vị trí của đội chị rất có vấn đề."
Khương Yếm quơ ly nước, tạm thời không lên tiếng.
Bình Bình nói không sai.
Thật ra rất hiếm có đội nào như họ, thậm chí vị trí cơ bản nhất như trị liệu cũng chẳng có. Nhưng cô rất hài lòng với tính cách của các thành viên trong đội, đứa sau nghe lời hơn đứa trước, không chạy lung tung, nói gì làm nấy, không hiểu vẫn nghe theo.
Với Khương Yếm, tính cách phù hợp có ích hơn năng lực phù hợp.
Vả lại, phải trải qua thực chiến mới tìm thấy được đội hình phù hợp của một đội chứ không phải dựa vào công thức. Mỗi đội đều có cách riêng để đánh giá thành viên đó có thông qua hay không, không phải chỉ có đội hình phối hợp hoàn hảo mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng nói thì nói thế thôi…
Khương Yếm trầm ngâm.
Không có người am hiểu trị liệu quả là một vấn đề…
Hầu hết đan dược đều chỉ dùng được một lần, nhà tang lễ Nam Tạng cho cô một cảm giác rất bất an, có lẽ thật sự phải đổ máu, tốt hơn hết là nên tìm một nhà ngoại cảm am hiểu trị liệu.
Nghĩ tới đây, Khương Yếm từ từ giương mắt nhìn Bình Bình.
Bình Bình đang cúi đầu nghịch nước trong ly, thấy ánh mắt của Khương Yếm, cô bé nhíu mày: "Sao thế?"
Nhìn biểu cảm của Khương Yếm, cô bé ghét bỏ ngả người ra sau:
"Nói gì thì nói đi, đừng có cười. Chị cười lên trông đáng sợ lắm, như sắp bán em đi vậy."
Khương Yếm giơ điện thoại lên nhìn miệng mình: "Cũng hơi hơi."
Bình Bình: "Chị biết là tốt rồi!"
Khương Yếm đặt điện thoại xuống, thôi không cười nữa.
"Chị nghĩ Cục Quản lý siêu nhiên cũng đã cân nhắc đến vấn đề mà em nói rồi."
Bình Bình không hiểu lắm: "Ồ."
Khương Yếm: "Bây giờ đội đang thiếu nhiều vị trí, nếu dồn hết tất cả vào cùng một lúc thì rất phiền phức, chắc hẳn cục đã có sắp xếp khác."
Bình Bình: "Ừm."
Khương Yếm: "Trước mắt, nhà tang lễ Nam Tạng là trường năng lượng khó nhằn nhất ở Hoa Quốc. Chị không góp mặt trong bảng xếp hạng của Cục Quản lý siêu nhiên, Ngu Nhân Vãn vừa lọt top một trăm, cặp song sinh còn ở hạng ba bốn trăm, nếu muốn bọn chị liều lĩnh tiến vào Nam Tạng thì cục phải có lời giải thích hợp lý cho các nhà ngoại cảm khác."
Bình Bình: "Không phải đội các chị đang đứng đầu sao?"
Khương Yếm rung chân, bình tĩnh bảo: "Trong cục có trên trăm ngàn đoàn đội, trong đó chỉ có bốn năm đội giải quyết liên tục hai trường năng lượng. Bọn chị đứng đầu là vì các nhà ngoại cảm khác thích bọn chị, họ muốn bọn chị lấy giải thưởng, nếu cục mà biết thì xong đời."
"Vậy nên, để bọn chị tiến vào Nam Tạng một cách hợp lý, tất nhiên họ sẽ điều một đội viên có thực lực mạnh vào đội của chị, tốt nhất là người quen, đỡ tốn thời gian hoà hợp."
Bình Bình im lặng một lát rồi gật đầu: "Hoàn toàn chính xác."
Nói xong, Bình Bình lại đợi Khương Yếm nói tiếp nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy cô lên tiếng.
Nửa phút sau, cô bé hoang mang nhìn Khương Yếm: "Sao chị không nói nữa?"
Khương Yếm ngẩng đầu lên, nói vu vơ: "Nghe nói bạn Bình Bình của chúng ta xếp hạng chín trên bảng xếp hạng đúng không?"
Bình Bình: "?"
"Nghe nói trong vòng ba tiếng đồng hồ, bạn Bình Bình đã giải quyết xong một trường năng lượng đúng không?"
Bình Bình vỡ lẽ, cô bé kích động: "Chị có ý gì, chị định làm gì?"
Khương Yếm: "Vị trí trị liệu, Bình Bình."
"Vị trí phòng thủ, Bình Bình."
"Vị trí tấn công, Bình Bình."
"Vị trí chế ngự, Bình Bình."
Khương Yếm chậm chạp đứng dậy, cảm thán: "Quả là hoàn mỹ."
Bình Bình: "…"
Bình Bình: "?"
Khương Yếm xoa đầu cô bé, từng ngóc ngách trong đôi mắt đang cười ánh lên vẻ nham hiểm: "Chắc chắn Cục Quản lý siêu nhiên sẽ sắp xếp như thế, dù sao nếu không giải quyết được nhà tang lễ Nam Tạng, sĩ khí của cục sẽ sụp đổ. Gì mà yêu quái ngàn năm tuổi, gì mà cục trưởng kế nhiệm của Cục Quản lý siêu nhiên, chỉ cần thích hợp thì vẫn phải vào một lần."
Bình Bình ấm ức: "Em còn chưa tròn mười tuổi."
Khương Yếm trêu cô bé: "Giải cứu thế giới là bước đầu tiên để em trở thành chủ nhân của thế giới đấy."
Bình Bình liếc cô: "Vậy thì cũng phải có mạng mới làm được, em đã hứa với Nhạc Nhất và Nhạc Dao sẽ sống lâu trăm tuổi, một phút cũng không được thiếu."
Khương Yếm bật cười.
Bây giờ cũng đã muộn, cô tạm biệt Bình Bình để cô bé tới bệnh viện thăm Hà Thanh Nguyên, đối phương cũng đã kéo khoá balo cẩn thận.
"Em sẽ hỏi rõ ràng." Bình Bình nói với Khương Yếm: "Nếu ông ta bị oan, em sẽ xin lỗi."
Khương Yếm nói một tiếng đáp lại.
Một lớn một nhỏ đi ra cửa, Mục Vọng ngồi đến sắp xuất thần cũng phủi quần áo theo sau, Bình Bình thấy vậy thì quay lại nhìn anh.
"Sao anh lại đi theo chúng em?"
Mục Vọng lập tức cụp mắt xuống, nhỏ giọng trả lời: "Không đi theo nhóc."
Khương Yếm: "Cậu ấy đi theo chị."
Bình Bình "ồ" một tiếng, cô bé đánh giá anh từ trên xuống dưới, còn muốn nhìn mặt anh nhưng Mục Vọng lại cật lực né tránh, nhất quyết không cho Bình Bình thấy mặt.
"Anh ta xấu hổ hay sao thế?" Bình Bình hỏi Khương Yếm.
"Cậu ấy dễ căng thẳng." Khương Yếm đáp.
Bình Bình lại "ồ".
Cô bé lại hỏi: "Nếu vậy thì lúc làm nhiệm vụ sẽ khó khăn lắm đấy, anh ta cũng không nhìn mặt đồng đội của mình à? Đồng đội không cô lập anh ta hả?"
Khương Yếm: "Nói chung là cô lập chưa thành."
Bình Bình: "À..."
Cô bé ngoái đầu nhìn Mục Vọng: "Sao anh không nói chuyện thế? Anh đang nói chuyện với Khương Yếm à? Sao Khương Yếm lại hiểu rõ anh vậy?"
Tai Mục Vọng bắt đầu đỏ lên, Khương Yếm xoay cái đầu nhiều chuyện của Bình Bình lại: "Vì bọn chị sống chung."
Bình Bình hít một hơi thật sâu.
Từ lúc đó, cứ ba bước cô bé sẽ quay lại quan sát Mục Vọng, vừa nhìn vừa dụi mắt, mãi đến khi xuống tầng, chuẩn bị rời khỏi Cục Quản lý siêu nhiên, cô bé mới thở phào một hơi.
"Càng nhìn càng thấy đẹp, em còn tưởng anh ta không chịu nổi khi bị người khác nhìn."
"Miễn cưỡng tạm được."
Cô bé vẫy tay chào Khương Yếm, đeo balo màu hồng nhạt đi xa dần, Khương Yếm cũng không vội, cô nhìn về phía toà nhà gạch đỏ, nơi làm việc của Bộ Quản lý Yêu quái.
Lúc này có hai ông lão đang đứng dưới toà nhà gạch đỏ, một người là Hà Thanh Quang, người gác cổng Cục Quản lý siêu nhiên, người còn lại là ông lão lạ mặt có vẻ ngoài nho nhã.
Có điều, ông lão lạ mặt kia mang lại cho cô cảm giác rất thân thuộc, hình như cô đã cảm nhận được khí tức này ở đâu đó, cảm xúc run rẩy sợ hãi này rất quen. Khương Yếm cất bước đi đến, lúc cô tới gần, ông lão kia đột nhiên quay lại nhìn cô.
Khương Yếm bất động, ông lão bỗng nhiên nở một nụ cười ôn hoà.
"Đã lớn thế này rồi à."
Khương Yếm không nhớ được đây là ai, cô cẩn thận nhận diện ông lão nhưng ông lão đã chủ động nói ra thân phận của mình: "Năm đó, lúc đến nước Khương du lịch, tôi từng lén đi gặp cô một lần."
Khương Yếm sững sờ.
Dường như ông lão nhớ ra điều gì, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: "Hồi còn bé cô rất đáng yêu, song cũng rất đáng thương, chỉ có thể ở trong địa cung. Vợ tôi rất thích cô, cô ấy muốn nhận nuôi cô nhưng Khương Xích Khê không đồng ý, còn cầm chổi đuổi vợ chồng tôi đi."
"Hơn một ngàn năm rồi…"
"Hầy, gần đây tôi có cảm giác thời gian của mình không còn nhiều nữa nên mới tới từ biệt mọi người."
Dứt lời, ông lão nhìn Khương Yếm thật kỹ, rồi lại nhìn Mục Vọng.
"Năm đó Khương Xích Khê muốn tôi cứu cậu." Ông ấy mỉm cười với Mục Vọng: "Tôi nói thuyết pháp Khô Mộc Hoá Cương cho bà ấy, không ngờ lại có tác dụng thật, làm thế nào vậy?"
Mục Vọng và Khương Yếm nhìn nhau, đều chẳng có ấn tượng gì với ông lão này.
"Tôi tưới dầu xác chết ba trăm năm." Một lát sau, Khương Yếm trả lời.
Ông lão cười, sau lại thở dài, cũng không nói tiếp, đeo túi vải nhỏ đi vào trong đêm tối.
Hà Thanh Quang đưa mắt nhìn theo ông lão, nhẹ giọng cảm thán: "Đó là Bạch Trạch."
"Cơ thể được đặt trong Bộ Quản lý Yêu quái là của ông ấy đấy, tu luyện vạn năm, thành người rồi thì không sống nổi mấy chục năm."
"Linh hồn rất mạnh, nhưng thân xác lại quá yếu, tối mai ông ấy sẽ qua đời."