Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 28

Nụ cười ngốc nghếch trên mặt Hùng An dần dần biến mất, Thẩm Hoan Hoan im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Tiếu Tiếu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, gặm chiếc bánh mì nhỏ, Triệu Sùng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, giả vờ đọc tin tức.

Lúc lâu sau, Trình Quang mím môi nhỏ giọng nói: "Hừ, mấy người hay ra vẻ đúng là đáng ghét!"

Lời nói của Khương Yếm thực sự khiến tôi cạn lời QAQ

Không phải chứ, như này được xem là đơn giản sao? Nhìn cái này chẳng thể liên hệ được tới cái kia, ngoại trừ cô ra ai lại nghĩ chúng có liên quan với nhau chứ?!

Mong chờ màn trình diễn trong số tiếp theo (Ánh nhìn chết chóc.jpg)

Nhưng công bằng mà nói, trong tập này, thực sự thì Khương Yếm là người duy nhất có đủ tư cách nói như vậy...

Không quan tâm không quan tâm không quan tâm, lúc đầu tôi còn than phiền với bạn bè tập này rắc rối, kết quả Khương Yếm đột nhiên nói ra một câu như vậy! Mẹ nó, ông đây ghét nhất là những người phô trương làm màu đấy!

Khương Yếm ngước mắt lên chờ câu trả lời, nhưng mãi không có ai đáp lại cô, vì vậy cô hỏi lại lần nữa. Lần này Giang Ngữ Tình cuối cùng cũng lưỡng lự mở miệng: "Ekip chương trình sẽ cố gắng… tiến bộ?"

Khương Yếm có cảm giác rằng dường như họ không nói về cùng một chuyện, nhưng cô vẫn "ừm" một tiếng, cúi đầu tiếp tục lau tay.

Giang Ngữ Tình: "…"

Trình Quang thấy Khương Yếm đã kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng Giang Ngữ Tình vẫn không có ý định rời đi, cậu nhanh chóng đảo mắt nhìn chị dâu. 

Giang Ngữ Tình: "?"

Đôi mắt của Trình Quang sắp đảo lên trời, cậu cố gắng tạo dáng môi: "Đừng nhìn chằm chằm vào chị ta, đừng – nhìn – nữa. "

Giang Ngữ Tình nhíu mày, cuối cùng thu hồi ánh nhìn tò mò, đi đến hàng ghế sau cùng nói chuyện với cặp chị em sinh đôi.

Trình Quang thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm nay cậu đã nghiêm túc duy trì bảo vệ hòa bình thế giới rồi đấy nhỉ?

*

Sau buổi trưa, xe buýt dừng ở cổng khu dân cư nơi Khương Yếm sống.

Khương Yếm xuống xe, đẩy vali vào khu dân cư, quanh hồ trong khu dân cư, có một nhóm người già đang cho cá ăn, họ vừa di chuyển cổ ở bên trái vừa di chuyển khuỷu tay ở bên phải. Khi thấy Khương Yếm quay về, động tác của họ đột ngột dừng lại, khuôn mặt họ bày tỏ vẻ kinh ngạc.

"Ôi, cô gái, sao cả người đầy bùn đất thế này?" Ông lão nói rất lớn tiếng, giọng nói này làm cho mọi người chú ý đến.

Nhiều ánh mắt nhìn đến, Khương Yếm mặt vô cảm nói: "Rơi xuống cống nước."

Bước chân của bà cụ nhanh chóng dừng lại, lùi lại vài bước, từ xa an ủi cô: "Nhanh nhanh về nhà tắm rửa đi. Không sao đâu cô gái, đời người phải ngã mấy lần mới tính là trọn vẹn đấy!"

Khương Yếm: "Bà cũng từng bị ngã ạ?"

Bà cụ: "Chưa từng."

Khương Yếm: "Cả đời này..."

Bà cụ: "Ôi chaooooo..."

Khương Yếm lại gần bà cụ hai bước, bà cụ hoảng sợ đến mức rơi cả tóc giả, bà không ngừng nói: "Nhanh lên, nhanh lên, đi đi."

Khương Yếm rời đi một cách lạnh lùng, không gặp trở ngại trên đường,  không có ai đến gần cô trong vòng ba mét. Khương Yếm bước vào toà nhà, mở khóa, đứng cạnh cửa cởi hết quần áo, vừa đóng cửa lại, cô bước nhanh vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen tắm đi tắm lại ba lần.

Nửa giờ sau, Khương Yếm lau tóc rời khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ trước khi quay lại phòng khách. Cô mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong trống rỗng, cô đi vòng quanh bàn trà nhưng vẫn không có gì để ăn.

Khương Yếm nghĩ đến lời mời lúc nãy của Thẩm Hoan Hoan.

Em ấy nói muốn ăn cái gì ấy nhỉ?

Lẩu uyên ương? Là thứ gì chứ?

Khương Yếm tìm kiếm trên điện thoại xem thử lẩu uyên ương là thứ gì, nghỉ ngơi trên sô pha một lúc, thay quần áo mới, đi theo hướng dẫn chỉ đường đến quán lẩu gần khu dân cư nhất.

Quán Lẩu đang kinh doanh phát đạt, thực đơn ghi những dòng như "800 chi nhánh trên toàn quốc" và "xxx chân thành giới thiệu" nhiều chữ giống vậy, Khương Yếm gọi tất cả các món trên thực đơn có dòng chữ "đề xuất nổi bật" rồi ngồi đợi ở chỗ của mình.

Người phục vụ đến hỏi: "Xin hỏi bàn của cô có bao nhiêu người? Có cần đợi mọi người đến đông đủ rồi lên món không ạ?"

Khương Yếm: "Chỉ có mình tôi."

Không hiểu sao cô lại cảm thấy ánh mắt của người phục vụ đột nhiên trở nên dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Được, được, vậy tôi giúp cô dọn bớt bát đĩa không cần thiết."

"Ừm."

Đây là lần đầu tiên sau khi hóa hình mà Khương Yếm ăn ở quán, trong khi chờ đồ ăn, Khương Yếm cẩn thận đếm số tiền trong tay, Hà Thanh Nguyên đưa cho cô đều là tiền mặt, hiện tại cô vẫn còn hai ngàn hai trăm tệ. Cô lấy ra ba trăm tệ, đặt nó lên bàn.

Từ khi bắt đầu đếm tiền, có ánh nhìn từ bàn bên cạnh quét qua, Khương Yếm cất tiền đi, quay lại nhìn trực tiếp. Người đàn ông đối diện rõ ràng rất xấu hổ, Khương Yến nhìn chằm chằm anh ta không nói một lời, thấy người đàn ông ngày càng căng thẳng: "Tôi chỉ cảm thấy... mang theo nhiều tiền như vậy ra khỏi nhà không được an toàn cho lắm..."

Khương Yếm: "Tôi không thấy vậy."

Người đàn ông: "... Haha, được rồi, được rồi."

Thức ăn cuối cùng cũng được dọn lên, Khương Yếm thu hồi ánh mắt, phía người đàn ông truyền đến một hơi thở nhẹ nhõm như vừa sống sót sau tai nạn.

Sau khi Khương Yếm đưa tiền cho người phục vụ, cô chuyên tâm vào việc chuẩn bị đồ nấu lẩu, thậm chí còn chạy theo trào lưu chuẩn bị một bát nước chấm.

Hoàn toàn không chú ý tới có hai bóng người xuất hiện ở cửa.

Hầu như mỗi lần Thẩm Tiếu Tiếu và chị gái livestream xong đều chọn ăn lẩu để chúc mừng, vừa rồi hai người tắm xong sau đó thảo luận một chút, họ cảm thấy ăn ở nhà không tạo được bầu không khí đúng nghĩa, vì vậy họ tìm kiếm một quán lẩu được đánh giá cao trên mạng, rồi liền lái xe đến đó.

Kết quả vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Khương Yếm đang một mình ăn lẩu ở bên cạnh cửa sổ.

"Hề hề, miệng nói không ăn, nhưng không phải vẫn đến đây sao." Thẩm Tiếu Tiếu lập tức muốn chạy tới tìm Khương Yếm: "Chị, ăn lẩu một mình cô đơn lắm, chúng ta cùng ăn với Khương Yếm đi!"

Thẩm Hoan Hoan vội vàng ngăn cản động tác của Thẩm Tiếu Tiếu: "Đừng."

Thẩm Tiếu Tiếu vội vàng dừng lại: "Tại sao?"

"Bây giờ chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, không phải Khương Yếm đang đợi chúng ta đâu," Thẩm Hoan Hoan kéo em lên tầng hai: "Với cả, nếu đến chào hỏi, Khương Yếm dù có muốn ăn một mình cũng sẽ ngại từ chối."

Thẩm Tiếu Tiếu không chịu thua: "Sao lại từ chối? Chúng ta là quan hệ từng ngủ chung giường đó!"

"Nhưng cũng sẽ có lúc muốn yên tĩnh một mình dùng bữa mà." Thẩm Hoan Hoan bắt chước Thẩm Tiếu Tiếu, bất mãn hất cằm lên: "Em ồn ào quá."

*

Sự việc ở thôn Tằm nhanh chóng được giải quyết, vào ngày Khương Yếm và những người khác hoàn thành nhiệm vụ, tin tức liên quan đã được phát sóng trong bản tin buổi tối của Giang Thành. Hiện tại trong thôn Tằm có tám đứa trẻ bị bắt cóc, trong số đó có năm đứa trẻ đã liên hệ được với ba mẹ ruột của chúng thông qua cơ sở dữ liệu thông tin của trẻ em mất tích. Khi tin tức phát sóng cũng phát sóng khoảnh khắc khi bố mẹ ruột nhận điện thoại, họ hạnh phúc đến rơi lệ, làm cho vô số người cảm động.

Sau khi ăn lẩu xong Khương Yếm đi dạo vòng quanh Giang Thành, khi trở về nhà, vừa vặn nghe được bản tin này trên xe buýt. Cô nhìn xuyên qua những vòng tròn của tay vịn đang chuyển động, đánh giá những người trên xe, người hoàn toàn xa lạ trong thành phố này, bởi vì một tin tức mà làm họ trở nên xúc động, nhỏ giọng bùi ngùi, những gì họ nói không gì khác ngoài "quá tốt rồi", nhưng trong bầu không khí này, tất cả mọi người giống những người bạn lâu năm hòa mình vào chung một loại cảm xúc.

Đây chính là con người.

Khương Yếm thu lại ánh mắt.

Sau khi về nhà, cô thay bộ đồ ngủ rồi ngã lên giường, khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là ngày hôm sau.

Khung cửa sổ làm bằng gỗ mang đậm nét cổ điển, chia cắt hai cánh cửa, bên ngoài cửa sổ là bóng cây xanh đung đưa, ánh nắng màu cam không kiêng nể gì trải rộng trên tấm thảm màu trắng, Khương Yếm giẫm lên ánh nắng, mở cửa sổ ra.

Gió buổi sáng còn hơi se lạnh, Khương Yếm thoải mái dựa vào cửa sổ, vừa hóng gió vừa cầm điện thoại lên. Trong điện thoại có tin nhắn chưa đọc, trên đó ghi rõ vị trí xếp hạng và địa điểm nhận thưởng.

Đêm qua Cục Quản Lí đã làm việc đến khuya, căn cứ vào số lượng người xem trực tuyến của phòng phát sóng trực tiếp trong thời gian làm nhiệm vụ, dựa trên tổng thể hiệu suất của thí sinh và sự bình chọn của khán giả, sau khi thực hiện phân tích tổng hợp, cuối cùng xác định ra ba người đứng đầu.

Không có bất kỳ sự nghi ngờ nào, Khương Yếm đã giành được vị trí đầu tiên.

Có điều, không biết phần thưởng là gì.

Khương Yếm ném điện thoại di động sang một bên, làm tuần tự theo từng bước: rửa mặt, thay quần áo. Sau khi sửa soạn mọi thứ xong, cô ngồi ăn một phần chè trôi nước ủ rượu hương quế ở ven đường, cuối cùng chậm rãi đi đến nơi được thông báo qua tin nhắn.

Đây là một tòa nhà văn phòng ba tầng bình thường, thậm chí có phần cũ kỹ, lớp sơn trắng bên ngoài bức tường phần lớn đã bong ra, cả tòa nhà không đáng giá bao nhiêu.

Lúc này Trình Quang đang đứng trước tòa nhà, trong miệng ngậm một miếng bánh mì cắt lát, trong tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt, không biết đang xem cái gì. Khương Yếm đi đến gần cậu, liếc nhìn sang: "Cậu đang xem gì vậy?"

Trình Quang đang rất hưng phấn, vô thức trả lời: "Gỗ bị sét đánh ấy, anh ấy mới bắt đầu livestream."

Khương Yếm: "Gỗ bị sét đánh?"

Trình Quang đương nhiên nói: "Đúng rồi, chị cũng nhanh xem đi, nếu không xem sẽ lãng phí một trăm năm đó."

Khương Yếm: "Xem cái gì? Làm sao để xem?"

"Không phải chứ, cái này mà cũng không biết sao..." Ngữ điệu của Trình Quang rõ ràng đã cao hơn, cậu ngẩng mặt lên định nói thêm, nhưng khi nhìn thấy trước mặt là Khương Yếm, trong giây lát vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi.

Khương Yếm gật đầu: "Đúng là không biết thật." Cô có chút tò mò: "Đó là cái gì thế?"

Trình Quang phỏng đoán tâm trạng của Khương Yếm, trong lòng run sợ hướng điện thoại về phía cô, chỉ vào tên phòng livestream đang phát sóng Gỗ bị sét đánh: "Là streamer nổi tiếng, xuất hiện ba năm trước, chỉ trong một năm đã đứng top 10 trong bảng xếp hạng chính thức của Hồng Chẩm, bây giờ đứng thứ ba trong bảng xếp hạng, rất đỉnh. "

"Không những siêu đỉnh mà còn cực kỳ chăm chỉ, trong suốt ba năm không nghỉ, kết quả, một tuần trước anh ấy ngừng livestream, mọi người đều lo lắng cho anh ấy. Tôi mới nhận được thông báo về buổi livestream của anh ấy, nhất thời không kìm lại được..." Trình Quang giải thích với Khương Yếm lý do không để ý đến cô.

Khương Yếm: "Có thể tha thứ."

Trình Quang như được hồi sinh lại: "Đúng đó, đúng đó."

Khương Yếm: "Vậy đi thôi?"

Trình Quang: "Được, được."

Ở bên ngoài Cục Quản Lí trông khá cũ kỹ, bên trong cũng không khác biệt nhiều, đủ để khiến người ta nghi ngờ rằng đây có phải là một tòa nhà nguy hiểm. Khương Yếm đi theo Trình Quang đến cuối tầng một, bước vào cửa thang máy. Bên ngoài thang máy có một ông lão đang cầm theo một máy radio kiểu cũ, phát ra tiếng nhạc cổ điển, nhìn thấy hai người liền vui vẻ hỏi: "Đi đâu vậy?"

Trình Quang: "Đi Tương Tây học dẫn thi."

Ông lão mở ngăn kéo ra một lúc, lấy ra một vật giống như bùa gỗ đào, sau đó ném vào trong thang máy nói: "Đi lên đi."

Trình Quang cùng với Khương Yếm đi vào thang máy, giải thích với cô: "Mỗi lần lên lầu đều phải báo ám hiệu. Nếu không có bùa gỗ đào đó, trong thang máy chúng ta sẽ gặp quỷ đập tường*."

*Hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở ngoại ô, bị nhốt trong vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.

Khương Yếm gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Sau khi đến tầng ba, Trình Quang đi thẳng đến nơi chọn phần thưởng, Khương Yếm vừa đi vừa nhìn cách bày trí xung quanh.

Toàn bộ tầng ba chiếm diện tích vượt xa ngoài sức tưởng tượng, nhìn thoáng qua không thể nhìn hết, khác xa với kiểu bố trí truyền thống Trung Quốc mà cô nghĩ, ở đây không có đồ nội thất nào bằng gỗ cẩm lai, cũng không có gương bát quái hay kiếm gỗ đào. Nền nhà là bề mặt đá cẩm thạch sáng bóng, ngẩng đầu lên là một chiếc ti vi màn hình khổng lồ, hàng chục, hàng trăm phòng livestream theo cách chia màn hình đang được chiếu trên màn hình khổng lồ, lúc này có ba người đứng trước màn hình khổng lồ, hai nam một nữ, ăn mặc như giới thượng lưu, lướt nhanh ngón tay qua các phòng livestream, thấp giọng thảo luận điều gì đó.

Rất nhanh, mấy người dừng động tác, họ phóng to một phòng livestream, tên phòng livestream rõ ràng là Gỗ bị sét đánh

Khương Yếm dừng bước một chút, quan sát nhà ngoại cảm đứng vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng chính thức.

Dưới góc nhìn của phòng phát sóng trực tiếp, chỉ xuất hiện đôi bàn tay trắng nhợt nhạt, ống tay áo len được xắn lên, cùng với một sợi dây tơ hồng rất mảnh trên cổ tay. Trình Quang nhận thấy bước chân của Khương Yếm thay đổi, cũng dừng lại, nhìn theo tầm mắt của Khương Yếm nói: "Phòng phát sóng trực tiếp đơn thì như vậy mà, nhìn từ góc thứ nhất sẽ không lộ mặt., nhưng một người bình thường khi kết thúc livestream sẽ đối mặt với màn hình chào khán giả. Nhưng người nổi tiếng này là một ngoại lệ, suốt ba năm qua anh ấy chưa bao giờ chào hỏi cũng như để lộ mặt."

"Như vậy nhiều người suy đoán danh tính của anh ta rất nhạy cảm, không thể tiết lộ."

Khương Yếm: "Cũng có khả năng là do sợ hãi xã hội."

"..." Trình Quang cười hai tiếng: "Ha ha, chị thật hài hước."

Khương Yếm không để ý đến Trình Quang, cô đứng khoanh tay, ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn. Phong cách livestream của Gỗ bị sét đánh cực kỳ nhanh chóng và mạnh mẽ, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, sau khi vào toà nhà đơn vị, anh ấy chỉ nói vài câu với một người đàn ông, sau đó nhét giẻ lau miệng anh ta. Vác anh ta l*n đ*nh tòa nhà, sau đó đi xuống tầng dưới để tìm mục tiêu tiếp theo.

Hình thức này được lặp lại năm lần, cuối cùng, năm người đàn ông mạnh mẽ bị anh ấy trói chặt trên đỉnh tòa nhà. Người thiếu niên đứng trước mặt năm người, giọng nói êm tai, nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng lời nói lại rất thiếu kiên nhẫn.

 "Nói."

Năm người ấp úng hoặc là cúi đầu giả chết hoặc là giãy giụa nhưng đều không nói gì.

Thiếu niên không còn sự kiên nhẫn, cuối cùng, anh ấy dời tầm mắt xuống, lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, lưỡi dao đã mòn đi rất nhiều, cán dao còn ít máu khô, xem ra đã thu hoạch được không ít mạng người.

Câu chuyện của con dao này quá khắc sâu đến nỗi năm người họ đều giật mình, đôi môi run rẩy không ngừng. Trong phút chốc, người đàn ông ở giữa đột nhiên vặn vẹo kịch liệt, gã vặn bản thân thành một chiếc bánh quẩy, cố gắng đến mức mặt đỏ tía tai, cuối cùng dùng lưỡi đẩy miếng giẻ trong miệng ra ngoài.

"Tôi nói, tôi nói, tôi bị bịt miệng, không phải là tôi không muốn nói…" Người đàn ông nóng lòng nói, vừa khóc nức nở vừa kể khổ: "Chuyện đó không liên quan gì đến tôi, đều là lỗi của nhà họ Lương, gia đình tôi sợ bị trả thù nên mới không báo cảnh sát!!"

Động tác của chàng trai trẻ rõ ràng ngơ ngẩn một chút, chậm rãi thu dao lại, ngoài ra gỡ giẻ lau ra khỏi miệng bốn người còn lại, giọng điệu cứng nhắc: "Xin, xin lỗi, vậy mấy người cũng nói đi."

Khương Yếm cười thành tiếng.

Trình Quang cảm thấy hơi xấu hổ. Là loại xấu hổ mới vừa khen thần tượng của mình, thần tượng lại mất mặt trước đối tượng vừa được giới thiệu, xấu hổ quá. c** nh* giọng thúc giục Khương Yếm: "Chọn phần thưởng, chọn phần thưởng, chọn phần thưởng thôi."

Biết được tình hình của người đứng vị trí thứ ba của bảng là như thế nào, Khương Yếm không xem livestream nữa, cô theo Trình Quang đến phòng nhận thưởng. Trình Quang đứng ở ngoài cửa đưa cho Khương Yếm một tấm thẻ gỗ đào: "Phần thưởng ở trên kệ bên trái, trên đó có thể chọn bất cứ thứ gì. Thẻ gỗ là đồ dùng một lần, sau khi chọn được rồi, chị đặt nó ở bên trên, sau đó có thể lấy phần thưởng rồi."

Vì Trình Quang không lọt vào top ba, nên khi chọn quà, chỉ có Khương Yếm là người duy nhất ở trong phòng.

Cô chọn rất nhanh, không quá ba đến năm phút đã ra khỏi phòng và đi khỏi tòa nhà.

Không lâu sau khi Khương Yếm rời đi, ông lão tại cầu thang nghe nhạc cổ điển trước đó vội chạy vào phòng, ông ấy đi thẳng đến cái kệ ở bên trái, lật qua lật lại mọi thứ vài lần, cuối cùng chạy ra ngoài bắt được Trình Quang đang ở đại sảnh xem livestream.

"Trình Quang cái đồ thua cuộc kia." Ông ấy vừa giậm chân vừa chọc vào trán Trình Quang: "Thằng nhóc này, ta bảo con giữ phòng cho ta, con lại xem livestream, livestream!!"

Trình Quang vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy sư thúc?"

Hà Thanh Quang kéo tai cậu: "Hôm nay ai đã vào phòng đó?!"

"Chỉ có Khương Yếm vào thôi. Chị ấy đứng đầu cuộc bình chọn của khán giả nên đến đây để nhận phần thưởng." Trình Quang đau đớn cắn răng: "Sư thúc nhẹ tay một chút, tai con sắp rớt ra rồi, rớt ra rồi, ôi!"

Nghe đến tên, Hà Thanh Quang mới nới lỏng tay: "Cô gái mà sư phụ con lén thu nhận đó à?"

"Đúng, đúng!" Trình Quang vội vàng trả lời.

Hà Thanh Quang buông tai Trình Quang nhanh chóng ra ngoài gọi điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment