Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 92

*Dịch nghĩa: Hoa rừng đã làm tàn phai màu xuân hồng.

Mạnh Hướng Giang đã chết, người thân sẽ đến nhận thi thể ông lão.

Sớm nhất là mấy giờ sau và muộn nhất là lúc mặt trời lặn, Mạnh Hận Thuỷ chắc chắn sẽ đến. Trước đó đã chào hỏi Khương Yếm qua điện thoại, hơn nữa còn động chạm vào bức tường ở tầng 3, Mạnh Hận Thuỷ nhất định sẽ tìm đến Khương Yếm.

Khi đó hỏi lại chân tướng cũng còn kịp.

Khương Yếm nói mục đích tìm 2 người: "Chắc là ngày mai sẽ cần đến Thẩm Tiếu Tiếu, xác suất Xuân Hồng còn sống không lớn, có lẽ Mạnh Hận Thuỷ sẽ muốn biết tin tức của em ấy hoặc của Tô Tri Ngư."

Thẩm Hoan Hoan hiểu rõ: "Dùng năng lực của Tiếu Tiếu để đổi lấy lời nói thật của Mạnh Hận Thuỷ, đây là giao dịch rất hợp lý."

Thẩm Tiếu Tiếu không ý kiến, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng."

"Vậy đến lúc đó chị Khương Yếm cứ liên hệ trực tiếp với chị em nhé, em không xem điện thoại di động thường xuyên được nên không thể lập tức xem tin nhắn đâu."

"Ừ."

Khương Yếm đứng dậy cáo từ, trước khi ra khỏi cửa, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra điều gì đó nên quay đầu lại nói: "Lâm Hâm Cửu có năng lực gì sao, dường như anh ta có khả năng nhìn xuyên tường."

Thẩm Hoan Hoan sửng sốt, nhất thời cô nàng có chút xấu hổ, mím môi đáp: "Xin lỗi, em còn tưởng là em đã nói với chị rồi, ai dè em lại quên mất."

"Anh ta có đôi mắt âm dương trời sinh, từ khi sinh ra đã nhìn thấy linh thể rồi, sư phụ em nói rằng đôi mắt âm dương của Lâm Hâm Cửu là loại lợi hại nhất, có thể nhìn thấy những vật thể siêu nhiên xuyên qua chướng ngại vật."

"Không sao cả, do trước giờ chị không hỏi em." Khương Yếm hồi.

Sau khi rời khỏi tầng 2, Khương Yếm tiếp tục lên tầng 3, lúc đi đến giữa cầu thang thì Lâm Hâm Cửu đã không còn ở đó nữa.

Cánh cửa tầng 4 chỉ khép hờ lại, Ngu Nhân Vãn ngồi xổm giữa cửa mang giày.

Lúc nhìn thấy Khương Yếm trở về, em ấy thở ra một hơi dài, lại từ từ 

cởi giày ra lần nữa.

"Vừa mới định tìm chị thì chị tới rồi…" Ngu Nhân Vãn ôm Tiểu Oa nhỏ giọng nói: "Chị đi lâu quá à."

Khương Yếm: "Tìm chị làm gì?"

Ngu Nhân Vãn nói bóng gió: "Trên người chị thơm quá, có mùi lẩu nha."

Vừa nói, em ấy vừa hít một hơi thật sâu.

Con quạ đen cũng hít một hơi thật sâu.

Khương Yếm: "…"

Cô lấy hai hộp lẩu tự sôi trong túi đưa ra cho Ngu Nhân Vãn, nói: "Chị muốn đi ngủ, tự em ăn đi."

Ngu Nhân Vãn thụ sủng nhược kinh* chỉ bản thân mình: "Cho em ăn à?"

*Được yêu chiều mà lo sợ.

Khương Yếm thẳng thắn đáp lời: "Thẩm Tiếu Tiếu cứ cố nhét cho chị."

Ngu Nhân Vãn ôm chặt lấy Tiểu Oa,  đôi mắt nhìn sàn nhà, nhỏ giọng oán niệm: "Cho nên đây là người khác tặng chị, chị không ăn nên mới tặng lại em…"

Khương Yếm cụp mắt nhìn đôi tai đột nhiên đỏ lên của Ngu Nhân Vãn, cô nhịn không được tay ngứa véo một tí.

"Khá là nóng nha."

Ngu Nhân Vãn:!!!

Khương Yếm ngáp một cái, vẫy tay, chậm rãi đi ngang qua Ngu Nhân Vãn vào phòng ngủ.

Ngu Nhân Vãn ngơ ngác đứng tại chỗ, qua một hồi lâu, em ấy mới bế Tiểu Oa đang nghẹt thở trong lòng ngực ra.

Tiểu Oa tức giận đến kêu quang quác, nó không ngừng đập cánh vào mặt Ngu Nhân Vãn.

Ngu Nhân Vãn: "Tao, tao không phải cố ý khiến mày nghẹt thở!"

Tiểu Oa phi phi hai tiếng rồi ngậm lấy lẩu tự sôi bay vào phòng bếp, Ngu Nhân Vãn sờ tai mình, em ấy lấy điện thoại di động trong túi ra để mở bản ghi chú của mình.

Sau lần đầu tiên được ngủ chung giường với người khác thì em ấy đều ghi chép lại lần đầu tiên em ấy được người khác tặng quà, lần đầu tiên em ấy gần gũi với người khác vào bản ghi chú của mình.

Ba lần đều là Khương Yếm.

Ngu Nhân Vãn vô cùng biết ơn viết thêm vào:

"Khương Yếm tốt quá."

"Cho dù sau này Khương Yếm chết, mình sẽ không để cho Tiểu Oa moi tròng mắt chị ấy ra, không một ai được phép moi mắt chị Khương Yếm cả."

*

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.

Bầu trời không một gợn mây, ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu thẳng xuống trái đất khiến nhiệt độ bề mặt tăng nhanh.

Nhưng Khương Yếm không phải bị mặt trời chiếu vào tỉnh ngủ mà cô bị hương thơm từ bữa sáng do Ngu Nhân Vãn đánh thức.

Mùi hương thật nức mũi, Khương Yếm lăn lộn trên giường vài phút, sau đó từ từ ngồi dậy.

Rèm cửa dày che hết ánh sáng mặt trời, tầm nhìn trong phòng rất tối, Khương Yếm xoa lông mày, chờ đến khi tỉnh táo lại cô mới nhảy xuống giường kém rèm cửa ra.

Ánh mặt trời chói chang ập vào, Khương Yếm nhắm mắt lại theo bản năng.

"Khương Khương?" Giọng nói thăm dò của Ngu Nhân Vãn phát ra từ phía sau.

Khương Yếm cho rằng bản thân nghe lầm, cô che nửa mắt, xoay người hỏi: "Cái gì?"

"Em đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi." Ngu Nhân Vãn lau khô nước trên tay vào tạp dề, vô cùng vui vẻ nói: "Cháo hải sản, còn có cả tôm chiên nữa, em đã nếm một cái rồi, ăn rất ngon."

Khương Yếm: "Vừa nãy em gọi chị là gì?"

Ngu Nhân Vãn há miệng th* d*c, luống cuống tay chân nhìn Khương Yếm: "Em…"

Khương Yếm nhìn thẳng Ngu Nhân Vãn, mắt thấy sự hưng phấn trên gương mặt em ấy đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy hoảng hốt và chán nản.

"Em xin lỗi…"

Ngu Nhân Vãn ngập ngừng khều tay áo.

Khương Yếm: "Không có lần sau."

"Không biết lớn nhỏ."

Ngu Nhân Vãn nhìn bóng dáng rời đi của Khương Yếm, cho đến khi cảm giác ngột ngạt khiến trái tim cô bị bóp nghẹt yếu đi, cô mới nghiêng đầu bối rối: "Không biết lớn nhỏ…?"

Chờ Khương Yếm ngồi trên bàn ăn, Ngu Nhân Vãn thận trọng liếc mắt nhìn cô.

"… Khương, chị Khương?"

Khương Yếm cau chặt mày như có thể kẹp chết một con kiến, cô không nói chuyện, chỉ cầm muỗng lên hớp một ngụm cháo, sau đó đôi mày cô nhanh chóng giãn ra.

"Thôi."

Khương Yếm lại múc một muỗng cháo, thấp giọng lặp lại: 

"Thôi."

"Thôi, không cần thiết."

Bữa ăn kết thúc, trong suốt bữa ăn, Khương Yếm thỉnh thoảng lại nói "thôi", dưới tầng truyền đến vài tiếng còi ngắt quãng, nhà xưởng cũ ở tầng dưới không có chỗ đậu xe, người có thể đến vào lúc này nhất khẳng định là người nhà của Mạnh Hướng Giang.

Khương Yếm lau miệng và nhìn xuống dưới từ cửa sổ nhà bếp.

Một chiếc xe tang chuyên dụng màu đen và một chiếc xe việt dã màu đỏ.

Ngay cả những người không biết nhiều về những điều cấm kỵ như Khương Yếm cũng biết đưa tang không thể dùng màu đỏ, màu sắc này quá sáng sủa, không thích hợp đưa tang, nhưng chiếc xe việt dã màu đỏ này lại ngừng ngừng bên cạnh xe tang, điều này cho thấy mối quan hệ giữa các chủ xe.

Một lát sau cửa xe mở ra, một cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ rượu cầm chìa khóa xe bước xuống.

"Cạch." Cửa xe bị cô ấy tiện tay đóng sầm lại.

Mạnh Hận Thuỷ đứng cạnh xe chào hỏi với nhân viên bên nhà tang lễ.

Nhân viên nhà tang lễ có vẻ bối rối: "Cô chính là cô Mạnh đã liên hệ với chúng tôi sao?"

Khí thế của Mạnh Hận Thuỷ vô cùng mạnh mẽ, cô ấy tháo kính râm  xuống vui vẻ gật đầu: "Chính là tôi."

"Trang phục này của cô…"

"À, cái này là…" Mạnh Hận Thuỷ nhìn chiếc váy dài màu đỏ của mình, giải thích: "Nhà chúng tôi không kiêng kỵ cái này, ông nội của tôi lúc sinh thời thích tôi mặc đồ đỏ nhất, tôi muốn mặc chiếc váy này để đưa ông đi đoạn đường cuối."

Chàng trai nhân viên nhà tang lễ hiểu ý: "Thì ra là vậy, vậy thì phiền cô nhanh chóng dẫn đường cho chúng tôi lên đi."

Mạnh Hận Thuỷ "ngựa quen đường cũ" lên lầu, người đàn ông lực lưỡng phụ trách khiêng thi thể theo sau lưng cô ấy, cuối cùng là chàng trai nhân viên nhà tang lễ.

Lúc đi ngang giữa tầng 3, Mạnh Hận Thủy vô thức nhìn vào bức tường nơi Hoàng Đại Tiên ẩn náu.

Lúc này, lớp da tường đã bong ra, có thể dễ dàng thấy được những viên gạch đỏ bên trong.

Mạnh Hận Thuỷ sững sờ đứng ở góc hành lang, sắc mặt dần dần tái nhợt. 

Bình Luận (0)
Comment