Không ai đoán được hành vi của ông ta đến khi Cố Yến Nam bị ông ta dùng sức kéo mạnh, con dao đặt ngay cần cổ thon dài, trắng nõn.
Ai nấy đều kinh hoàng hét ầm lên.
Nhưng đã muộn, chính Đường Dã đứng gần Cố Yến Nam cũng phản ứng không kịp.
Sắc mặt anh tối sầm, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm lưỡi dao kề sát mạch đập ngay cổ cô gái.
Lại dời lên trên, anh thấy cô vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt trước sau không đổi đó.
Chuyện bị uy hiếp này như thể chẳng khiến cô sợ hãi hay mất bình tĩnh.
Đường Dã nhíu chặt chân mày, hai tay anh siết mạnh thành nắm đấm, gắt gao theo dõi từng cử chỉ của tên khốn kiếp kia.
Cố Yến Nam có võ phòng thân nhưng tình huống vừa rồi cô cũng không phản ứng kịp, để bản thân rơi vào tay đàn ông thối này.
Cô không vui rồi đấy.
Lại dám dùng cô làm con tin.
Lợi dụng ai không lợi dụng lại chọn trúng cô.
Vậy thì đáng tiếc cho kẻ hèn xấu số rồi.
“Đừng tới đây, nếu không tao gi.ết ch.ết nó.” Ông ta đã vào đường cùng, tuy chuyện uy hiếp người thế này vô cùng ti tiện nhưng ông ta không thể làm gì khác.
Ông ta không có tiền trả cho chúng, ông ta không muốn phá sản, không muốn làm ăn mày đầu đường xó chợ.
Giết người đương nhiên không dám, ông ta chỉ muốn dọa người một chút.
Cố Yến Nam đè một tay trên cánh tay mập mạp run rẩy của ông ta, cổ hơi ngước lên, xác định lưỡi dao hơi tách khỏi da thịt một đoạn.
Cặp mắt hóa lạnh, dùng lực giữ chặt cổ tay ông tay, khuỷu tay còn lại thúc mạ.nh vào ngực kẻ hèn, nhanh như chớp nhấn trên bả vai ông ta, chân phải duỗi dài mượn lực đẩy đạp vào người đối diện.
Thân thể cô lộn ngược một vòng trên không trung, rồi đáp xuống đất, đảo ngược lại vai vế, cô trở thành người nắm quyền chủ động trong tay.
Con dao thái nằm trong tay ông tay, giờ đây lại bị chính mình kề cổ, chỉ cần bàn tay mảnh mai, trắng trẻo kia dùng lực, chắc chắn ông ta sẽ về trời ngay bây giờ.
Nuốt nước miếng cũng khó khăn, ông ta không dám nhúc nhích dù chỉ một phân.
“Cô gái, đừng, đừng liều.”
Những người trong sòng bạc bị một màn như phim hành động vừa rồi dọa cho hoảng hốt, sau đó là chép miệng thán phục.
Đàn ông biết võ đương nhiên ngầu lòi, nhưng phụ nữ đánh nhau càng mê đắm hơn gấp mấy lần.
Ngực Đường Dã phập phồng không đều, miệng mím chặt, anh tức giận đến muốn lôi cô nhóc này đến đánh một trận.
Cô không muốn sống nữa chăng…
Cố Yến Nam không biết Đường Dã sắp nổi cơn thịnh nộ, mà cô cũng chẳng sợ.
Cánh môi ghé gần con mồi, lời lẽ như muốn chôn sống người ta: “Nếu tôi giết ông, có thể được khoan hồng vì tôi tự vệ.
Ông xem, tôi còn trẻ thế này đi tù vài năm cũng chẳng sao…”
“Cô… cô điên rồi.”
“Là ông khiêu khích tôi trước.”
“Tôi… tôi…” Ông ta muốn khóc, cảm thấy tuyệt vọng rồi, sao lại bắt phải người đáng sợ thế này chứ.
Có phải ông trời muốn đì chết ông ta không.
“Nói đi.” Cố Yến Nam muốn khai thác vài thứ từ người đàn ông này: “Ông thua bạc thì phải trả tiền, ông có chạy đằng trời cũng không thoát nổi chúng đâu.”
“Không… chúng chơi tôi.”
“Chơi thế nào.” Mặc cho người của sòng bạc lải nhải, Cố Yến Nam vẫn kiên quyết tra cho ra chút tin tức.
Cô biết, Đường Dã hiếu kỳ với sòng bạc này, không hẳn là thích thú, dường như nó có liên quan tới bí mật của anh.
“Chúng ăn gian.” Phát hiện lưỡi dao đã dịch ra một chút, ông ta thở nhẹ một hơi, không dám nói liêng thiêng, run rẩy khai báo cho chị đại.
“Ban đầu tôi ăn rất nhiều, sau lại thua một cách thê thảm, đương nhiên chơi bài bạc thì có thắng có thua, nhưng việc tôi thua liên tục, cho đến khi không còn một chút xu nào, cuối cùng chúng dụ dỗ tôi dùng tài sản trong nhà để đặt cược.
Vì tính hiếu thắng muốn lấy lại tiền mà sập bẫy của chúng.
Giờ đến cả giấy tờ nhà cũng thuộc về chúng.”
Bất ngờ Cố Yến Nam chợt buông tay đẩy ngã ông ta xuống đất.
Cô xoa xoa cổ tay đau nhức, như chợt nhớ tới đồng bọn, nâng mắt, sau đó da đầu cô như bị mạng điện đột kích.
Cái ánh mắt giết người của Đường Dã khiến cô không biết nên làm gì tiếp theo.
Giây sau, eo bị Đường Dã cưỡng chế vừa ôm vừa kéo đi.
Người đàn ông nằm bò trên đất bị bắt lại, ông ta khóc lóc, tuyệt vọng dõi theo cô gái kia: “Cứu, cô gái, cứu tôi.
Con gái tôi...”
Cố Yến Nam như bị ai đó đánh mạnh vào lương tâm đã bám mạng nhện bao lâu nay, cô dừng chân, muốn ngoái nhìn lại phía sau nhưng bị Đường Dã giữ chặt ót.
“Đừng lo chuyện bao đồng.”
“Ông ta…”
“Là ông ta tự chui đầu vào rọ.
Cô không cứu nổi.”
Xuống hầm xe, mở cửa, đẩy, sập cửa.
Ầm.
Cố Yến Nam ngồi yên, nhìn thẳng phía trước.
Nửa tiếng trên đường về, không ai nói chuyện, im lặng vẫn hoàn im lặng, một sự kìm nén nào đó tích tụ ngày càng dày đặc.
Khi động cơ xe tắt hoàn toàn, Đường Dã khàn giọng: “Cô nghĩ gì khi hành động như vậy? Cô coi thường mạng sống của mình?”
“Không có.” Cố Yến Nam phủ nhận, mở khóa dây an toàn ra.
Tiếng lạch cạch ấy như cào nhẹ vào trái tim cả hai.
“Tôi đã nhắm chắc sẽ thành công.
Ông ta không phải đối thủ của tôi.”.