Dáng Hình Của Em

Chương 2


Không nghĩ ngợi nhiều, canh chuẩn xác khoảng cách, cô lao ra chặn lại xe bọn họ.

Biết rõ hành động của mình rất ngu dốt nhưng cô chỉ có mỗi cách đó, đã sắp chập tối rồi, cô mà còn lang thang ở đây thì có khả năng sáng mai cô chỉ còn là một cái xác chết.

Nguyên nhân chết còn rất vô nghĩa.
Chết vì cóng.
Bị tài xế mắng đến đỏ mặt, cô cũng không quan tâm, từng bước đến gần.
Ngước mặt, nhìn người nọ, giọng cô run run: “Xin lỗi đã làm phiền, có thể cho tôi xin quá giang về thị trấn Hạnh Phúc không?”
Trung Lật Tử vừa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt mà vẫn xinh đẹp lạ thường của cô gái, nhất thời ngẩn ra, đến khi cô lặp lại lần nữa, cậu như ma xui quỷ khiến gật gật đầu: “Được, được chứ.”
Cố Yến Nam nhếch miệng: “Cảm ơn.” Nước mưa tạt trực tiếp vào mặt khiến da thịt đau rát, cô vuốt mặt hai cái, đi vòng qua bên cửa ghế phụ, lúc này mới phát hiện trong xe còn có một người đàn ông khác, chỉ là bị cần quét và làn nước đọng trên khung kính làm mờ, không nhìn rõ diện mạo.

“Chưa hỏi kỹ thân phận người ta đã cho lên xe, cậu giỏi nhỉ?”
Giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng đầy ý tứ dạy dỗ.
Trung Lật Tử xấu hổ gãi gãi tóc: “Em thấy chắc cô ấy bị lạc đường.”
“Lạc gì ở đây.” Miệng nói nhưng cuối cùng Đường Dã vẫn chấp nhận cho người kia đi nhờ.
Trung Lật Tử thở nhẹ, may quá, anh Dã không làm khó cô gái đáng thương.
Đường Dã nhíu mày, bảo Trung Lật Tử hạ cửa xe.
Anh ngó cô gái một giây hơi nâng giọng: “Đứng xa một chút.” Người nọ giật mình, ngẩng mặt nhìn chằm chằm anh, không quá hai giây như hiểu được ý của anh liền ngoan ngoãn lùi lại.
Cửa xe được Đường Dã mở ra, anh nhảy xuống khỏi xe, mất kiên nhẫn hất cằm: “Lên nhanh.”
Cố Yến Nam gật đầu, nâng chân, bàn tay mảnh mai giữ lấy cạnh cửa xe, có điều giày cô hơi trơn, trượt một cái, giây tiếp theo sau lưng có một bàn tay hữu lực đỡ cô vững vàng tiếp đất.
Đợi Đường Dã ngồi trở lại, cửa xe đóng sập một tiếng, cô nghiêng mặt nhìn góc nghiêng góc cạnh của anh lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”
Thầm đánh giá người đàn ông này thật lạnh lùng.
Khoang xe chật chội, Cố Yến Nam cố gắng thu nhỏ mình, nhưng cô đã bị nhiễm lạnh, vừa hắt xì hai cái, trước ngực xuất hiện một chiếc khăn lông.
Là người bên cạnh đưa.
“Cảm ơn.”
“Cô gái, sao cô lại lạc ở đây?” Trung Lật Tử thử hỏi, cậu đang lái xe nên không dám liếc ngó lung tung.

Nhưng có thể đoán, cô đã xảy ra chuyện gì đó, vì nơi này làm gì có người nào ngu xuẩn mà chạy vô đây dạo bộ.
Cố Yến Nam nghĩ tới nguyên nhân khiến mình lâm vào hoàn cảnh chật vật này, liền khó chịu, cô không định giấu bọn họ: “Tôi sang thị trấn bên cạnh du lịch, lúc về thuê một chiếc taxi, không nghĩ tới gặp một tên đàn ông háo sắc.


Trong lúc giằng co tôi nhảy khỏi xe, lại không chú ý đang trên con đường vắng tanh thế này.”
Rõ ràng chuyện đáng sợ như vậy, mà cô lại kể với tư thái bình thường, không chút lo lắng, như thể chỉ đang nói đến chuyện ăn một bữa cơm không hợp khẩu vị.
Đường Dã nhìn sang cô, khuôn mặt tinh tế, làn da trắng sứ không tì vết, từ trên xuống dưới không phải đồ hiệu nhưng không ảnh hưởng đến khí chất lạnh lùng, xa cách cô toát ra.

Là kiểu người gặp chuyện xấu cũng không dễ bị mất bình tĩnh.

Trông qua tuổi tác còn rất trẻ, phải trải qua một quá khứ thế nào mới nuôi dưỡng ra tính tình lạnh nhạt đó.
“Anh muốn hỏi gì sao?”
Bắt gặp đôi mắt trong vắt của cô, Đường Dã không lúng túng vì bị bắt tại trận nhìn người ta.

Anh thuận theo hỏi, cũng không nhìn cô nữa: “Cô là du khách ở trấn Hạnh Phúc?”
“Đúng vậy.” Sau đó im lặng.
Trước mặt xuất hiện cẳng tay màu đồng nam tính cùng một bình giữ nhiệt, Cố Yến Nam không khách sáo nhận lấy.

Nước ấm vào bụng, dễ chịu hơn khá nhiều.
Xe dừng trước một khách sạn năm sao, Cố Yến Nam nói cảm ơn lần nữa mới xuống khỏi xe.
“Tôi là Cố Yến Nam, có duyên gặp lại.” Vẫy vẫy tay với hai người đàn ông, Cố Yến Nam xoay người chạy vào nhà nghỉ, không ngoảnh lại lần nào.
“Còn trẻ nhưng trông lạnh lùng khó gần nhỉ.” Trung Lật Tử muốn xin wechat người ta lắm nhưng ngại có anh Dã đi cùng, biết là không có cơ hội nhưng đàn ông mà, gái đẹp ở trước mặt làm sao có thể phớt lờ, huống chi còn là một mỹ nhân như hoa như ngọc.
Đường Dã không lên tiếng, Trung Lật Tử liếc sang thấy anh đã nhắm nghiền hai mắt giống như đã ngủ.
Cậu bĩu môi tập trung lái xe về cửa hàng.
Một ngày lăn lộn mệt mỏi, sau khi về phòng, Cố Yến Nam tắm nước nóng ngay.
Ăn đại một gói mì lót bụng, uống thêm một liều thuốc cảm, sau đó cô đánh một giấc đến tận sáng hôm sau.
Dự tính ở đây đến khi chán chường mới rời đi, Cố Yến Nam mang tâm thái vừa du lịch vừa làm việc tận hưởng kỳ nghỉ dài hạn sau khi tốt nghiệp đại học..

Bình Luận (0)
Comment