Ảnh Tử tức điên, cậu muốn gọi cho Đường Dã nhưng vừa mở điện thoại Cố Yến Nam đã cản lại.
Ảnh Tử lúc này mới sực tỉnh ra.
Đúng rồi, không phải còn cô Cố sao, tự nhiên cậu lại lấy về chút tự tin đã đánh mất vừa rồi.
Người chịu trách nhiệm đơn hàng mới chuyển được một nửa đã sầm mặt ngăn lại các anh em, không cho tiếp tục nữa.
“Này, hàng chỉ có thể giao đúng số tiền Đường Dã đã gửi cho chúng tôi.
Dân làm ăn với nhau, thông cảm cho nhau nhé.” Nói rồi, anh ta nháy mắt ra hiệu cho người của mình đóng cửa kho hàng.
Có thể đem chúng đi bán cho các đại lý khác thu tiền ngay.
Còn cửa hàng Mê Mộng, người bên đòi nợ thuê đã dí tới cửa, ai còn dám bán chịu cho bọn họ nữa.
Đừng trách lòng người vô tâm, nhưng đó là cách vận hàng của cuộc sống này mà thôi.
Ảnh Tử với các anh em muốn thương lượng thêm nhưng anh ta đã kiên quyết rồi, không giao là không giao.
Cuối cùng chỉ có thể dậm chân, hậm hực nhìn chiếc xe thùng rời khỏi cửa hàng.
“Ồ, hình như tôi giúp người ta giải quyết được một phần nợ rồi nhỉ.” Lâm Vũ còn rảnh rỗi không quên thêm mắm dặm muối, thật khiến người chán ghét.
Ảnh Tử không muốn mời anh ta vào trong, cũng không hy vọng hai bên cứ giằng co mãi bên ngoài.
Chợt cô gái cách cậu một cánh tay, cô khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt, bình tĩnh nhìn Lâm Vũ, thả giọng một cách lạnh lẽo: “Giấy nợ.”
Ánh mắt Lâm Vũ hơi biến đổi, anh ta liếm môi nhưng không đưa giấy nợ cho cô, còn giả dạng một quân tử tốt bụng khuyên nhủ: “Cô gái à, chuyện này không liên quan đến em, đừng non dại vội tin người.”
Nghe xem, lời này quả thật nực cười, cô cười khẩy một tiếng, thẳng thắn công khai thân phận cho anh ta nghe rõ: “Nghe đây, tôi là bạn gái của Đường Dã.
Chỉ vậy là đủ tư cách rồi.”
“Cố Yến Nam, đừng…”
“Giấy nợ.” Cố Yến Nam mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa, cô không muốn đối đầu với đám người này, bọn cô còn công việc phải làm, cứ ở đây cãi cọ kéo dài thời gian cũng chẳng giải quyết được gì.
Không phải chỉ là tiền thôi à.
Chuyện có thể giải quyết bằng tiền vậy cứ dùng tiền giải quyết.
Thấy anh ta đã thu lại nụ cười trên môi, hơi nhăn nhó nhìn mình chằm chằm, Cố Yến Nam khó chịu ra mặt, cô gằn giọng: “Các anh không phải chỉ cần tiền à.” Cô nhún vai, đương nhiên nói: “Tôi đưa tiền cho các anh, nhận xong thì CÚT.” Chữ cút cô nâng giọng lên hai quãng như đang cảnh cáo đám bọn họ.
Lâm Vũ không còn cách nào chỉ có thể đưa giấy nợ cho cô.
Xác nhận đúng là giấy nợ hợp pháp, không có sai sót.
Rất nhanh, cô lấy điện thoại ra, vài thao tác cô đã hoàn tất khoản nợ cho chú Năm gì đó.
Lật điện thoại hướng màn hình thanh toán cho Lâm Vũ xem, cô lười biếng nói: “Đã xong, giờ thì đừng làm phiền bọn này làm việc nữa.”
“Em…”
“CÚT.” Lần thứ hai đuổi người, Lâm Vũ cũng không mặt dày khuyên với can nữa, anh ta hừ lạnh, phẩy tay rồi xoay người vọt lên xe dứt khoát rời đi.
Trước đó sâu kín nhìn cô rồi bỏ lại một câu: “Rồi em sẽ hối hận.”
Hối hận vì cái gì? Vì giúp Đường Dã trả nợ? Hay hối hận vì ở bên anh? Dù là gì cũng chẳng liên quan gì tới anh ta.
Thật rảnh rỗi.
Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, dáng vẻ ôn nhu, nhã nhặn ban đầu anh ta để lại đã hoàn toàn bay sạch.
Cũng chỉ là mặt người dạ thú thôi.
Đường Dã và Trung Lật Tử sau khi giải quyết chuyện công xong thì đi thẳng tới bệnh viện thăm Lỗ Định và Tóc Đỏ (Hoàng Châu).
Thời điểm ra về, trên hành lang dài của bệnh viện không quá đông người, chỉ lướt qua hai giây Đường Dã đã sửng sốt.
Trái tim anh như ngừng đập, sau khi sực tĩnh anh không để ý Trung Lật Tử mà chạy nhanh hướng cô gái ngồi xe lăn vừa xuất hiện một cách chớp nhoáng.
Cửa thang máy đã đóng, Đường Dã nhìn số tầng, người bên trong xuống tầng trệt, anh vội dùng hết tốc độ chạy bộ từ tầng năm xuống.
Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc đến mức đã hằn in trong tâm trí, Đường Dã thở hổn hển lê từng bước chân nặng trịch đến trước mặt người nọ.
Anh không nhìn Hứa Linh đang đẩy xe lăn giúp cô ta, chỉ một mực quan sát chăm chú Hứa Mân.
Cuối cùng cái tên của người từng yêu thốt ra từ cổ họng: “Mân Mân.”
Không ai để ý Hứa Linh đã sớm mở camera quay lại toàn cảnh.
Hứa Mân ngồi trên xe lăn, hai tay cô ta bám riết tay cầm, cổ họng nghẹn ứ, muốn nói xin chào với anh nhưng cô ta không hiểu sao lời đến đầu môi lại bị quật trở về, cánh môi run run, hít một hơi sâu mới khẽ giọng: “Đường Dã.”
Đường Dã xúc động xen lẫn sự vui sướng, hai bước tiến lên ôm thân thể gầy gò của cô ta vào ngực, bàn tay to lớn vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của người phụ nữ.
“Tốt quá, tốt quá.” Người còn sống, cuối cùng sự ân hận, áy náy suốt nhiều năm nay trong thâm tâm đã giảm đi phần nào.
Có trời mới biết kể từ ngày nghe tin có khả năng Hứa Mân chưa chết, anh vẫn luôn nuôi hy vọng gặp lại, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng muốn nhìn thấy cô mạnh khỏe mà sống, chứ không phải chỉ là một nấm mồ giữa cánh đồng cỏ lau lạnh ngắt.
Thoáng kích động qua đi, cả hai liền lấy lại bình tĩnh, Hứa Mân dặn Hứa Linh trông coi một chút để hai bọn họ nói chuyện.
Hứa Linh mỉm cười gật đầu, cô ta đứng cách một khoảng vừa đợi vừa trông chừng người của Trịnh Úy Không theo dõi.
Ánh mắt Đường Dã di chuyển xuống cái chăn mỏng đắp trên chân cô ta, anh khó khăn hỏi: “Chân em?”
Hứa Mân cười yếu ớt: “Cứ thế thôi ạ.”
Giọng Đường Dã khô khốc: “Không chữa được sao?”
Cô ta ừ.
“Em…” Chợt cô ta không còn muốn trả lời những gì liên quan đến khuyết tật của mình nữa, chuyển sang hỏi anh: “Anh sống thế nào?”
“Trịnh Úy Không giam em đúng không?” Không trả lời câu hỏi của cô ta, anh hỏi ngược lại.
Hứa Mân im lặng như cam chịu, đó cũng là câu trả lời chính xác nhất.
Cô ta thừa nhận.
Tay Đường Dã cuộn thành nắm đấm, anh cắn răng run giọng: “Em hận anh lắm phải không?”