Dáng Hình Của Em

Chương 47


Đường Dã ngồi trên giường bệnh, anh nhìn chăm chú màn hình điện thoại đến khi cửa phòng có người mở mới nhíu mày tắt điện thoại.
Là Hứa Mân và Hứa Linh.
“Anh thấy thế nào?” Hứa Mân tự đẩy xe lăn đến cạnh giường, cô ta vừa nâng tay muốn chạm vào tay anh thì Đường Dã đã tránh ra.
Anh cau mày, giọng điệu nhạt nhẽo: “Ổn rồi, em không cần đến đây hằng ngày đâu, có Trang Linh rồi.”
Hứa Mân làm sao có thể bằng lòng, cô ta mỉm cười: “Trang Linh phải trông coi cửa hàng mà, em…”
“Anh nói không cần.”
Bị âm thanh nâng cao đầy sự khó chịu của anh chặn họng.

Nụ cười trên mặt Hứa Mân cứng đờ, cô ta chớp mắt ra hiệu cho Hứa Linh ra ngoài.
Nghe tiếng cửa khẽ đóng, cô ta xoắn xuýt các ngón tay vào nhau, không nhịn được mà chất vấn: “Rõ ràng ngày hôm đó tại suối nước nóng anh đã nói… nói yêu em.

Nhưng chớp mắt thái độ đã thay đổi xoành xoạch, Đường Dã… anh có ý gì?”
Đường Dã thở dài, anh mệt mỏi dùng ánh mắt không tình cảm nhìn cô ta: “Mấy hôm nay anh hơi mệt.”

Một lời giải thích chẳng đáng tin cậy nhưng Hứa Mân nguyện tin.
Sắc mặt cô ta đã tốt hơn vừa rồi, duỗi tay nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, giọng mềm mại: “Vậy để em đến chăm sóc anh đi, Trang Linh cũng bận mà.”
Vì kế hoạch của mình, Đường Dã chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

Anh rút khỏi tay cô ta, bảo cô ta anh muốn nghỉ ngơi.
Hứa Mân gật đầu.

“Cần gì phải nói em biết.”
Đường Dã ừ rồi nằm trở lại, hai mắt nhắm nghiền, trong tâm trí chỉ còn lại khuôn mặt lãnh đạm, thờ ơ của cô nhóc vô tình kia.
Sau vài ngày dưỡng thương Đường Dã đã không còn gì đáng ngại, xuất viện về, anh liền đến kho hàng kiểm tra.
Trang Linh ngoài này đang tiếp khách, vị khách nữ có hỏi tới một mặt hàng nhưng trên kệ trưng bày đã hết.
Trang Linh nhìn ngó quanh thấy hai cậu nhân viên đang khiêng vác, không thể bỏ dở giúp cô đi lấy hàng.
Hết cách chỉ có thể tự mình đi, cô nói với khách hàng chờ một lát.
Lại nhờ hai anh chàng kia vừa làm việc vừa nhìn cửa hàng trong lúc cô vắng.
Thời điểm vừa định bước qua cửa kho hàng, từ bên trong truyền ra giọng của Ảnh Tử, bọn họ còn đang nhắc tới chị Nam.
Không hiểu sao Trang Linh lại không tiếp tục đi vào, cô cố tình nép bên ngoài cửa lắng nghe xem mấy người Đường Dã muốn nói gì.
Giọng của Ảnh Tử vẫn tiếp tục: “Anh Dã, cô Cố nếu biết rõ mọi chuyện sẽ hiểu cho anh, nhưng em thấy anh không nên tự mình quyết định, anh làm vậy là không công bằng với cô ấy.”
“Anh chỉ muốn cô ấy bình an.” Đường Dã đáp lại.
Ảnh Tử phân tích cho anh hiểu: “Biết là vậy nhưng anh không nghĩ cho cảm nhận của cô Cố sao? Làm sao anh biết được liệu cô Cố có đồng ý với quyết định của anh không, còn nữa, ít nhiều anh cũng nên nói rõ với cô ấy một tiếng.

Anh muốn cô ấy an toàn nhưng cũng làm tổn thương cô ấy rồi.”
Lần này Đường Dã im lặng, Trung Lật Tử nhảy vào hùa theo: “Đúng vậy ạ, anh không còn yêu chị Hứa Mân, anh yêu cô Cố, vậy tại sao… sao anh không nói thật chứ, cô Cố trông rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của anh mà.”
“Ai?” Giọng của Đường Dã lạnh lẽo dọa Trang Linh suýt thì hô lên hoảng hốt.


Cô ấy kinh hãi co giò bỏ chạy.
Hàng chẳng lấy được, chỉ đành nói dối với khách đã hết.
Khách nữ này cũng không khó tính, lại đổi sang mua thứ khác.
Thành phố M.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Trang Linh, bề ngoài tựa như chẳng có gì thay đổi, thực tế trong lòng cô đang không ngừng dao động.
Nhưng cô giận.
Đúng vậy, rất giận.

Giận người đàn ông đó đã không nói sự thật, để cuối cùng khi cô biết rõ mọi chuyện là từ một người khác.
Sau khi xác định Đường Dã đã xuất viện, hoàn toàn lành vết thương, Cố Yến Nam làm như không để tâm tới những gì Tranh Linh lén lút báo với mình.

Cô vẫn tiếp tục viết tiểu thuyết mới, tiếp tục với cuộc sống ngày thường nhưng… Cố Yến Nam mất ngủ liên tục nhiều ngày nay.
Lúc này bác sĩ tâm lý gọi tới, bảo cô đã lâu rồi không ghé, khuyên cô nên đến kiểm tra.
Cố Yến Nam ngơ ngẩn nhìn tàn thuốc dày đặc dưới chân, bàn tay chạm vào tấm kính lớn trước mắt, thông qua nó quan sát kỹ khuôn mặt người phụ nữ mờ nhạt hiển hiện bên trong.
Dường như cô gầy đi không ít, dường như quầng thâm dưới mắt cô ngày càng đậm màu.
Trở về giường, trằn trọc suốt một tiếng đồng hồ vẫn không đi vào giấc ngủ, Cố Yến Nam quơ lấy lọ thuốc màu trắng trong tủ đầu giường.
Nuốt hai viên thuốc vào bụng, cuối cùng cô cũng chìm vào mộng ác.
Lần đầu tiên cô mơ thấy Đường Dã.


Lại mơ thấy anh thân thể nhuốm đầy máu me che chắn trước cô.
Giật mình tỉnh giấc, ngoài trời tuyết đầu mùa bay khắp không trung, phủ xuống thế gian một sắc trắng tinh khôi.
Thân thể cô lạnh giá, cái lạnh thấm nhuần tận con tim đơn độc.
Từ phòng khám tâm lý về, Cố Yến Nam không ngừng nhớ đến câu nói của bác sĩ La.
“Yến Nam, cháu yêu rồi.”
Có lẽ vậy.
Không phải yêu thể xác của người đàn ông đó, cũng không đơn giản là thích sự hấp dẫn, khác biệt từ anh mà cô thật sự yêu Đường Dã.
Cô dừng lại, đừng giữa biển trời trắng tinh tươm, lòng bàn tay mở rộng, vài bông tuyết chạm vào, rồi lại tan đi, đọng lại đốm nước sạch sẽ, trong vắt.
Tình yêu cô dành cho anh không sạch sẽ như bông tuyết nhưng cuối cùng cô cũng hoàn toàn chân thành, không pha trộn “lợi dụng” hay “mục đích”.
Đơn thuần là yêu thôi.
Người con gái khoác chiếc áo choàng lông vũ màu xanh nước biển, cô ngước mặt để từng bông tuyết vươn trên da thịt, tuy lạnh ngắt nhưng trái tim cô dường như ấm lên rồi..

Bình Luận (0)
Comment