Dáng Hình Của Em

Chương 63


Mỗi tháng có một ngày thăm tù, ngày thăm tù đầu tiên, anh từ chối không gặp cô.
Cố Yến Nam không có vẻ ngạc nhiên hay thất vọng, dường như cô đã sớm đoán được quyết định của anh.

Cô chỉ gửi cho cai ngục chuyển cho anh một bộ sách, đó là tất cả tiểu thuyết cô đã chắp bút từ khi vào nghề.
Cai ngục kiểm tra kỹ càng bộ sách được bọc tỉ mỉ thấy không có vấn đề mới gật đầu giúp cô mang đi.
Tháng thứ hai của năm tù đầu tiên, Đường Dã vẫn từ chối gặp cô.
Lúc rời đi, cô gặp Hứa Mân và Hứa Linh đang chờ ở sảnh nhà tù.
Cô không định nói gì, nhưng Hứa Mân thì có vài lời cần nói với cô.
Ở nơi này không thích hợp để hàn huyên nhưng hai bọn họ đoán chừng đều chẳng muốn gặp lại đối phương trong tương lai.
“Rõ ràng anh ấy không có tội.” Cô ta vẫn còn ngồi trên xe lăn, cũng không còn mang giọng điệu chứa đầy ý châm chọc cô như trước nữa.

Huống chi cô ta nói hoàn toàn đúng.
Cố Yến Nam yên lặng, cô rất muốn hút thuốc nhưng gần đây đã quyết định cai, cô không phải người dễ bỏ cuộc.
Hứa Mân cũng không tức giận với sự im hơi lặng tiếng của người phụ nữ chói mắt bên cạnh, thời gian thăm tù sắp đến, cô ta không tiện kéo dài thêm.

“Dù ngày đó tôi không nhìn rõ cảnh tượng người bắn liên tiếp năm viên đạn vào Trịnh Úy Không nhưng tôi biết đó là cô.”
Bàn chân Cố Yến Nam hơi xê dịch, lúc này cô mới cụp mi hơi thấp giọng: “Vậy sao cô không tố cáo tôi?” Không lấp li3m, ngược lại cô thừa nhận nhanh đến mức khiến Hứa Mân giật mình.
Vài chiếc lá khô bạch dương theo làn gió xuân bay bổng rồi rơi xuống trước mắt cả hai.
Âm thanh chúng loay hoay trên sàn nhỏ đến gần như vô thanh nhưng Hứa Mân hay Cố Yến Nam lại nghe được.

Đó là nhạc điệu của ký ức, một bản ca quá khứ buồn thiu khiến người ta lưu luyến nhưng xứng đáng để ta nhớ đến trọn đời trọn kiếp.
Người phụ nữ cử động xe lăn, trước khi rời đi, cô ta nhờ Cố Yến Nam nhặt một chiếc lá khô cằn, xấu xí giúp mình.
Cố Yến Nam không nói một lời, khom người nhặt lên rồi đặt vào tay Hứa Mân.
Cô ta nhìn nó rồi khẽ “cảm ơn”.
“Cố Yến Nam.”
Cả hai không còn tránh né mà nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, Hứa Mân chợt cong môi cười, một tầng nước mỏng ẩn hiện trong đôi con ngươi đã trải qua nhiều chuyện bất hạnh của cuộc đời.
Cô ta thành thật cất giọng: “Vì tôi tôn trọng quyết định của anh ấy.” Nói rồi cô ta không nán lại nữa, dứt khoát đẩy xe lăn vào trong.
Ngày 29 tháng 5 không nằm trong ngày thăm tù, mà đối với cô có phải ngày thăm tù hằng tháng hay không cũng không quan trọng, bởi anh không muốn gặp cô.
Hôm nay cô đến chỉ muốn gửi quà sinh nhật cho Đường Dã.

Vì Đường Dã là tù nhân, không thể nhận quà tùy tiện, Cố Yến Nam chỉ có thể gửi anh một hộp socola và bánh kem.

Một chiếc bánh kem khác cô gửi cho cai ngục, hy vọng bọn họ chú ý đến anh nhiều hơn một chút.

Tiếp nữa là cô nhờ họ chụp anh một tấm hình.
Đợi khi nhận được hình chụp, Cố Yến Nam thổn thức mà nhìn ngắm.

Mái tóc của anh đã được cắt ngắn ngủn, dù vậy vẫn không làm giảm đi nét đẹp nam tính và góc cạnh của người đàn ông.
Cô mỉm cười, chỉ là một tấm hình không sắc nét, không phô bày chính diện khuôn mặt anh nhưng cô đã mãn nguyện.
Mỗi tháng, Cố Yến Nam đều để trống lịch làm việc ngày 15 để đến thăm bạn trai, dù vẫn như cũ không gặp được anh nhưng cô không chút nản lòng.


Sự kiên trì đó đến cả những cai ngục cũng cảm động chứ đừng nói người trong cuộc.

Một cái Tết lại đến, Cố Yến Nam tranh thủ gói một phần sủi cảo rồi lái xe đến nhà tù ở ngoại thành.
Nhà tù này nằm trong khu vực thành phố, chỉ cần chạy xe gần hai tiếng.
Cô sớm đã trở thành người quen đối với những nhân viên hành chính ở đây.

Cô mang ít quà tết đã chuẩn bị chia cho từng người rồi mới nhờ cai ngục chuyển phần sủi cảo cho Đường Dã.
Chỉ là lần này cai ngục lại buồn buồn mang hộp sủi cảo tinh tế trở ra trả cho cô.
Hơi thở Cố Yến Nam chậm lại, cô hé miệng khó khăn nói: “Anh ấy… không nhận sao?”
Cai ngục thở dài, anh ta cũng không rõ rốt cuộc Đường Dã nghĩ gì mà liên tục làm tổn thương cô gái nhỏ hiểu chuyện trước mắt, mấy lần cũng cố ý hỏi thử nhưng người đàn ông kia rất kín miệng, vài lần anh ta cũng chịu thua không muốn xen vào chuyện riêng tư của người khác.
Nhưng lần này thì quá đáng thật sự, sủi cao do chính cô bé tự tay gói, nếu yêu thương, quan tâm đã vui sướng mà nhận lấy lòng hảo tâm của người ta nhưng Đường Dã lại phun ra một câu: “Giúp tôi trả lại đi, còn nữa…truyền lời tới cô ấy, sau này đừng đến thăm tôi nữa, như vậy sẽ khiến tôi khó xử.” Thế đấy, có ai lại vô tâm vô tình bằng anh.

Cai ngục tức giận thay cho Cố Yến Nam, lườm anh một cái rồi dậm chân rời đi.
Người đàn ông ngồi bên bàn gỗ nhỏ, ánh mắt dừng trên trang sách một lúc vẫn chưa lật sang trang tiếp theo.
Mỗi một quyển tiểu thuyết cô tặng anh đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, lời thoại của nhân vật cũng gần như thuộc làu.
Đó là những lúc anh cảm thấy có ý nghĩa nhất trong ngày, chỉ cần chạm tay vào từng con chữ trên trang sách, anh như được tiếp thêm động lực.
Thế nhưng có một sự thật anh buộc phải chấp nhận rằng nếu anh cứ lưu lại cho cô một hy vọng nào đó chỉ càng lúc càng kéo cô vào cuộc đời không có tương lai của mình.

Anh nghĩ đã đến lúc cắt đứt những hy vọng trong cô rồi, mà hôm nay chính là cơ hội đó.
Cố Yến Nam không nhận lại sủi cảo, chỉ là khoảnh khắc cô xoay người, cai ngục nhìn rõ hai mắt cô gái đỏ hoe, đến cả bóng lưng thon gầy ấy cũng bày ra sự cô độc và bi thương khiến lòng người thương tâm.
Anh ấy gặp bất cứ ai ngoại trừ cô.
Nếu anh nói cô khiến anh khó xử, vậy được, cô hiểu rồi.

Cô không đòi gặp anh nữa.
Kể từ đó Cố Yến Nam không còn xuất hiện tại nhà tù nhưng mỗi khi cô phát hành sách, đều sẽ gửi đến cho người trong ngục giam, mặc cho anh có nhận hay không.
Giữa năm thứ ba Đường Dã ngồi tù, Cố Yến Nam hoàn toàn ở ẩn.
Không một ai biết cô đang ở đâu, trước khi biến mất cô chỉ thông báo rằng bản thân muốn du lịch vòng quanh thế giới, trong thời gian đó cô vẫn sẽ viết tiểu thuyết thường xuyên.
Cô nói rằng, vì không muốn người cô yêu quên đi sự tồn tại của cô nên cô tích cực ra truyện đều đặn.
Cô cũng nói mình sẽ trở lại vào một ngày mùa xuân của năm nào đó không xác định.
Có nhiều người hỏi tại sao lại là mùa xuân?
Tác giả Nam chỉ đáp đơn giản: “Vì mùa xuân là mùa tái sinh của muôn loài.” Nhưng đằng sau ý nghĩa của câu trả lời ấy chỉ đơn thuần là: Vì khi ấy cũng là thời khắc tự do của người đàn ông cô yêu.

Bình Luận (0)
Comment