Lời tác giả: Cho những ai không đọc Văn án, lặp lại cảnh báo một lần nữa, đây là tác phẩm BDSM chủ nô, công đứng, thụ quỳ, bọn họ đều tự nguyện, tác giả biến thái, người bình thường xin đừng đọc.
PS: Văn này so với “Võng du chi ngã bất phối” (Tên TV: Cám ơn em vẫn cười) khẩu vị nặng hơn, có thể tiếp thu dogslave thì đọc tiếp.
PPS: Văn SM theo hướng đại chúng
Lời Editor: Mình chính là bị Võng du chi ngã bất phối của Dịch tỷ kéo xuống nước
----------------------------------------Phong Hạo dùng bật lửa chậm rãi châm nén hương trong tay, tiếp theo dùng ba ngón tay giữ nhẹ, cắm vào lư hương trước mặt Quan Nhị Gia.
Từ đầu đến cuối quá trình, khóe miệng đều mang theo ý cười bất cần đời.
Có tư cách đứng ở vị trí trước tượng Quan Nhị Gia thắp hương đều là ông chủ lớn của Thanh Long bang. Họ đứng đầu hắc bạch lưỡng đạo, thế lực khắp nơi, thủ hạ hàng nghìn hàng vạn, nhưng khi bái quan công không ai lại không hai tay phụng hương, tất cung tất kính. Cũng chỉ có tân nhậm Thái tử hắc đạo này mới dám đại bất kính như thế, hắn bái thần, lại không tin thần, luôn bướng bỉnh tin rằng vận mệnh con người vĩnh viễn do con người nắm giữ.
Vì vị thúc phụ
(bác) ngoài ý muốn xảy ra chuyện, hắn từ nước ngoài phải trở về tiếp quản nghiệp lớn của gia tộc hắc đạo Thiếu Đông. Bên ngoài đối thủ nhìn chằm chằm, nội bộ các nguyên lão trong bang hội không phục, phía cảnh sát luôn theo dõi sát sao, dù vậy hắn vẫn chưa từng lộ ra nửa điểm ý sợ.
Phong Hạo thắp hương xong, xoay người đi đến phòng, có hai tên đàn em đè Lăng Lang đang lạnh run đợi sẵn bên trong. Phong Hạo không nói một lời đứng giữa phòng, Lăng Lang liền cảm nhận được lực áp bách hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của hắn, thanh âm bất tri bất giác run rẩy, “Thiếu, thiếu gia..”
Phong Hạo mỉm cười, “Là mày thả người?”
“Oan, oan quá thiếu gia, tôi chỉ ngủ gật một chút, không ngờ tên chết tiệt đó…” Lăng Lang nghĩ tới điều gì, vội xốc lên quần áo lo lắng nói, “Nhìn này, tôi cũng bị hắn đánh bị thương!”
Phong Hạo không kiên nhẫn quét mắt nhìn băng vải loang máu quấn ở bụng Lăng Lang, “Nếu thật như vậy nghĩa là mày vô dụng, nếu không phải sự thật nghĩa là mày bất trung. Mày nói xem, một tên hoặc vô dụng hoặc bất trung, tao giữ lại có ích gì?”
Dường như không muốn tốn thêm lời với Lăng Lang, hắn khoát tay áo, thủ hạ hiểu ý, một trái một phải đè tay Lăng Lang. Sắc mặt Lăng Lang lập tức thay đổi, đầu gối khẽ cong quỳ xuống tại chỗ, “Thiếu gia, Thiếu gia…”
Phong Hạo lật tay ra dấu ngừng, Lăng Lang thừa cơ hội giãy khỏi tay một tên, vừa quỳ vừa bò qua ôm lấy chân Phong Hạo, “Thiếu gia, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội…”
Phong Hạo rũ mắt từ phía trên nhìn xuống Lăng Lang, khóe miệng cong lên cười châm chọc, “ Được ”, hắn hạ cằm một chút, “Từ chỗ này chui qua đi, mày vẫn là chó của tao”
Thân mình đang phát run của Lăng Lang chợt cứng đờ, như bị sét đánh trúng không thể động đậy, những người khác trong phòng nghe xong những lời này, không hẹn mà mặt cùng lộ vẻ châm biếm, chờ xem kịch hay.
Mặt Lăng Lang nhanh chóng lướt qua nhiều loại biểu tình, thống khổ rồi mâu thuẫn, cuối cùng là bất đắc dĩ khuất phục, anh cắn răng cúi đầu, hướng dưới khố Phong Hạo bò đi…
“Dừng!”, đạo diễn không chút lưu tình kêu ngừng, “Nói bao nhiêu lần, Thiếu gia lúc này biểu tình thỏa mãn, còn cuồng vọng, cậu nhìn cậu xem, vẻ mặt cứng nhắc như vậy có chỗ nào giống vẻ khí phách phấn chấn của thiếu chủ hắc đạo?”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi”, Phong Hạo cúi người chín mươi độ, “Tôi cũng không hiểu sao cứ đến cảnh này liền vô cùng khẩn trương.”
“Cậu.., haizz” đạo diễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đoạn trước đó rõ ràng cậu biểu hiện không tệ, tại sao cứ đến đây liền gặp trở ngại? Một cảnh đơn giản như vậy, cậu xem cậu NG
(no good, thường dùng trong ngành điện ảnh, chỉ những cảnh quay hỏng phải quay lại) đến vài lần.”
“Thực xin lỗi”, Phong Hạo không ngừng giải thích, “Có thể bởi vì tôi rất kính trọng thầy Lăng
(QT là Lăng lão sư), vừa nghĩ tới việc mình đối với anh ấy thất lễ như vậy liền cảm thấy sợ hãi.”
“Cậu ở bên ngoài kính trọng anh ta thế nào là việc của cậu! Bây giờ là lúc quay phim! Cậu là lão đại, anh ta không phải thầy Lăng gì hết, mà là thủ hạ của cậu, cậu phải dùng uy phong áp chế anh ta, chứ không phải xem anh ta là thần tượng mà cung kính, có biết chưa?”
Đạo diễn răn dạy quở mắng Phong Hạo xong, quay sang Lăng Lang khuôn mặt tươi cười, “Tôi giúp người mới nhập vai diễn, không mạo phạm anh chứ?”
Ngay sau khi đạo diễn hô ngừng, trợ lý đã bước một bước dài đến đỡ Lăng Lang trên mặt đất dậy, giúp anh phủi bụi đất trên đầu gối, vuốt phẳng nếp gấp trên trang phục, thái độ ân cần như hầu hạ một hoàng đế.
Lăng Lang bình thản tiếp nhận việc này, lưng thẳng tắp, mắt không chớp, dù ai thấy cũng không thể liên tưởng đến người vừa quỳ trên mặt đất nước mắt giàn giụa cầu xin tha thứ là một.
Nếu là những cảnh quay thường, NG một hai lần là chuyện như cơm bữa, cả nhóm đối với việc diễn viên NG đã tập mãi thành quen. Nhưng cảnh này trước sau đã NG bảy lần, Lăng Lang phải bò trên đất bảy lần, dù là người tính tình tốt cũng sẽ có ba phần bất mãn, huống chi Lăng Lang vốn nổi danh băng sơn trong giới giải trí, giờ phút này càng không có sắc mặt hòa nhã.
Tất cả mọi người ở phim trường đều thay Phong Hạo đổ mồ hôi lạnh, đáng thương nhất chính là mấy người diễn đám đàn em kia, rõ ràng càng diễn càng khẩn trương chết đi được, mặt vẫn phải mang vẻ châm biếm, cười đến cơ mặt cứng ngắt đến giờ còn chưa thể khôi phục, vẫn duy trì biểu tình quỷ dị.
“Nghỉ ngơi một chút”, không đợi đạo diễn đồng ý, Lăng Lang đã tự tiện ra ngoài. Chờ anh ra khỏi trường quay rồi, đạo diễn mới không biết làm sao vỗ vỗ tay, “Được rồi, nghỉ ngơi nửa giờ thì tiếp tục quay.”
Mọi người đồng loạt nhẹ thở ra, quả nhiên chỗ nào có Lăng Lang đều có áp suất thấp, cũng hết cách, ai bảo người ta là ảnh đế chứ, tính tình và diễn kỹ có tương quan trực tiếp, cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhân viên công tác gần đó tiến đến vỗ vỗ vai Phong Hạo đồng tình. Là một người mới, khi diễn hắn biểu hiện xuất sắc, bình thường tính cách sáng sủa, thái độ làm người lại khiêm tốn, cùng người trong đoàn làm phim giao tình rất tốt.
Về cảnh quay NG bảy lần lần này, nếu xét về góc độ giữ bình tĩnh, không ai dám khoe khoang có thể đối với Lăng Lang làm vậy mà vẫn dửng dưng thản nhiên được, đổi lại là mình chỉ sợ sẽ NG càng nhiều. Cho nên dù họ đều thông cảm cho nỗi khổ của Phong Hạo, cũng chỉ có thể biểu hiện đồng tình.
“Làm sao bây giờ, thầy Lăng nhất định đang trách tôi, có nên tìm anh ấy xin lỗi không đây?” Thanh âm Phong Hạo tràn ngập bất an. Khó có được cơ hội hợp tác cùng thần tượng, lại bị mình dùng phương thức tệ đến không thể tệ hơn nữa làm hỏng.
“Tôi nghĩ không nên”, một nhân viên an ủi hắn, “Vừa rồi cậu không thấy sắc mặt Lăng Lang sao? Giờ cậu tìm anh ta nhất định sẽ cứng họng.”
“Phải đó, hay là chờ anh ấy hết giận hãy đi, huống chi cậu là người mới, chắc anh ấy cũng không tính toán đâu”, người còn lại nói.
Phong Hạo mất mát gật gật đầu.
Sau khi rời khỏi phim trường Lăng Lang cũng không về phòng nghỉ tư nhân của mình, mà lập tức đi vào toilet bên kia hành lang. Đóng cửa phòng rồi, anh quay lưng lại cửa khẽ dựa, nâng tay che kín mắt.
Chết tiệt!
Cứ đứng yên như vậy trong chốc lát, tay Lăng Lang chậm rãi một đường đi xuống, lướt qua hầu kết, không thể kìm lòng mà nuốt một ngụm, lại vuốt qua ngực, rùng mình một cái, chạm đến bụng cách một lớp vải băng mỏng, cuối cùng đến nơi nó muốn đến.
Động tác tay Lăng Lang từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến nặng, ban đầu ôn nhu, cuối cùng có thể nói là thô lỗ, cơ hồ là mang theo phẫn hận mà phát tiết.
Một ngôi sao nổi tiếng luôn dùng tư thái cao quý lãnh diễm xuất hiện trước công chúng, lại có thể vì quay phim mà dục hỏa đốt người, không thể không trốn trong nhà vệ sinh nam tự giải quyết, việc này nếu để lộ ra ngoài, chắc chắn mọi người đều chấn kinh.
Lăng Lang khép mắt, bảy lần NG kia như đoạn phim ngắn chiếu lại trong đầu, dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, một lần lại một lần bò qua dưới khố nam nhân, cảm giác khuất nhục khó nói nên lời này lại khiến thân thể anh không thể khống chế mà nổi lên phản ứng.
Anh hiển nhiên đã đánh giá cao năng lực của người mới kia, vốn nghĩ chỉ cần cắn răng diễn là có thể xong, nhưng qua mỗi lần đạo diễn hô ngừng, Lăng Lang lại sinh ảo giác lẫn lộn giữa diễn và đời thực, tựa như từng nhân viên ở đây đều đang cười nhạo anh hèn mọn hạ đẳng.
Ánh mắt soi mói từ trên nhìn xuống của mọi người như bóc trần Lăng Lang, khiến anh lộ ra trọn vẹn dưới ánh đèn, tùy ý người khác nhìn thấu nội tâm, tất cả bí mật không muốn người biết đều bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật, không thể trốn chạy.
Lời kịch theo tiếng nói từ tính của Phong Hạo, ghé vào tai anh vang lên lặp đi lặp lại, giống như tẩy não anh, “Từ chỗ này chui qua đi, mày vẫn là chó của tao…”
“Uhm…”, khi cao trào đến, Lăng Lang rốt cục không khắc chế được khẽ rên.
Lăng Lang, ba mươi hai tuổi, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, là ảnh đế trẻ tuổi nhất, thái độ làm người cao ngạo, tính cách lạnh lùng, được người xưng Băng Sơn Ảnh Đế.
Bí mật lớn nhất của anh chính là anh là một người cuồng.ngược.đãi không hơn không kém.