Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 15

Trên một con thuyền nhỏ giữa biển rộng mênh mông, Lăng Lang cùng Phong Hạo đang liều chết vật lộn, Lăng Lang tuy không phải đối thủ của Phong Hạo, nhưng cận kề sống chết, con người thường có thể bộc lộ tiềm năng vượt xa thường nhân.

Phong Hạo dựa vào thể năng cùng sức mạnh đều hơn Lăng Lang, đối phương lại có vết thương trên người, rốt cục chiếm thượng phong, nhưng bản thân cũng bị Lăng Lang đấm vài cái, hai người đều vết thương chồng chất, thở hồng hộc, Phong Hạo miễn cưỡng đứng, chĩa súng vào Lăng Lang đang ngã dưới sàn thuyền.

Lăng Lang đối mặt họng súng của hắn, giãy dụa vài lần đều không được gì, cuối cùng cam chịu nằm xuống đất.

“Anh tốt nhất trước hết đập chết tôi rồi bỏ tôi lại.” Lăng Lang vừa thở gấp vừa nói: “Tôi không muốn chết đuối, lại càng không muốn bị cá nuốt sống.”

“Khi cậu còn sống ăn cá sống nhiều như vậy, trước khi chết bị cá ăn sống một lần đã sao?” Đến lúc này Phong Hạo còn tâm tư nói đùa.

“Nếu không chê, anh có thể ăn luôn tôi, vậy còn có thể chống đỡ lâu một chút.”

Trên thuyền có hai người, đồ chuẩn bị lại chỉ cho một người, muốn sống sót vào đến đất liền, hai người chỉ có thể lưu lại một.

“Đúng là ý kiến hay, tôi lớn như vậy, cái gì cũng nếm qua, nhưng chưa ăn qua thịt người nha.”

Phong Hạo thấy Lăng Lang mất máu rất nhiều, xác nhận anh đã không còn thể lực giãy dụa, lúc này mới thận trọng thu hồi súng.

Hắn nhìn quanh một chút, Lăng Lang là một người tâm tư kín đáo, chỉ cần là nhu yếu phẩm chạy trốn trên biển, hắn tin tưởng đối phương tuyệt đối có chuẩn bị trước.

Phong Hạo kiểm kê vật phẩm tiếp tế dưới khoang thuyền, quả nhiên ở bên trong đã phát hiện một cây chủy thủ sắc bén.

Lăng Lang nhìn thấy Phong Hạo cầm chủy thủ đi từng bước về phía mình, còn rất đồng ý quyết định của đối phương, "Suy nghĩ của anh rất đúng, đạn rất quý, tiếng súng còn dễ dàng chọc đến phiền toái."

"Nhưng anh phải nhớ kỹ tẩy sạch máu trong khoang thuyền, nếu không dễ dàng dẫn tới cá mập nha."

"Câm miệng!" Chủy thủ lạnh như băng dán lên gương mặt của anh, Lăng Lang lập tức khép miệng lại.

Tay nắm chủy thủ của Phong Hạo giơ cao lên, ngay sau đó, trên biển truyền ra một tiếng kêu kịch liệt thảm thiết.

Lạch cạch một tiếng, viên đạn trong cơ thể Lăng Lang bị đào ra, rơi trong khoang thuyền, lăn mấy vòng.

Lăng Lang chuẩn bị rất đầy đủ, cồn, băng gạc, băng dán, mấy phút đồng hồ sau liền phát huy công dụng.

"Vì sao?" Lăng Lang nói chuyện gian nan tựa như âm thanh phát ra từ trong cổ họng .

"Tôi nếu đã mang cậu ra, lại để cho cậu chết nhanh như vậy, chẳng phải là rất mất mặt sao?" động tác băng bó của Phong Hạo rất quen thuộc, vừa nhìn chính là vì thường xuyên bị thương mà luyện được.

"Nơi này cách lục địa rất xa, nước ngọt chỉ đủ một người dùng, anh hiện tại không giết tôi, hai người chúng ta sẽ cùng chết trên biển."

"Vậy thì chờ đến lúc phải chết nói sau, " Phong Hạo đang xem bản đồ hàng hải .

"Thực sự đợi cho tới khi đó, anh sẽ hối hận."

Phong Hạo đem tầm mắt từ bản đồ chuyển đến trên người Lăng Lang, " Cuộc đời tôi, cho tới bây giờ không biết cái gì gọi là hối hận."

Lúc Lăng Lang trong thuyền bước ra suýt nữa không đứng vững, Phong Hạo đỡ anh một phen, "Cẩn thận."

Lăng Lang bình ổn cước bộ, vượt qua một thoáng choáng váng trước mắt.

Hai người còn đang trên đất bằng, bốn phía đều là màn sân khấu xanh mượt, thuyền này mặc dù là giả, lắc lâu vẫn có thể làm cho người ta sinh ra phản ứng say tàu.

"Có khỏe không?"

Lăng Lang lắc đầu, ai theo Lăng Lang lâu đều biết, Lăng Lang không chỉ ít nói, số lần gật đầu cũng rất ít, đại bộ phận ngôn ngữ đều có thể dùng lắc đầu thay thế, lúc này lắc đầu nghĩa là không sao.

Phong Hạo đem thẻ phòng đưa cho anh, “Tôi còn phải quay, anh về nghỉ ngơi trước đi.”

Lăng Lang quét mắt thẻ phòng trong tay đối phương, “Tôi có phòng, vì sao phải đến phòng cậu? Lại nói, cậu không sợ tôi đem cái chìa khóa lấy đi?”

Phong Hạo đem thẻ phòng nhét vào tay anh, "Cái chìa khóa ở trong tủ sắt, mật mã là sinh nhật học trưởng, học trưởng có thể thuận tiện nhìn xem có cái gì mình thích, tối nay chúng ta thử xem."

Lúc Phong Hạo trở lại phòng, Lăng Lang đã không còn ở đó. Thẻ phòng là nhân viên chuyển cho hắn, cái chìa khóa trong tủ sắt cũng không thấy, đối với việc này Phong Hạo cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Cùng lúc đó, Lăng Lang đang nằm trên giường mình cách đó chỉ vài mét mà trằn trọc, tuy nửa năm nay chất lượng giấc ngủ của anh luôn không được tốt, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng thế này. Nhất là sau một đoạn thời gian ở chỗ Phong Hạo ngủ rất ngon, loại cảm giác mất ngủ ban đêm này càng khiến người ta khó mà chịu nổi.

Lăng Lang đứng lên tìm hai viên thuốc và nước để uống, hiệu quả vẫn không rõ rệt, lăn qua lăn lại đến khuya mới miễn cưỡng thấy một chút buồn ngủ, vừa mơ màng một lúc điện thoại trong phòng lại vang lên, Lăng Lang vô cùng hối hận trước khi ngủ không rút dây điện thoại.

Người đại diện vốn không ôm hy vọng gì điện thoại kiểm tra, không ngờ lần này lại có người tiếp, thầm nói chết chắc rồi.

“A ha ha, Lăng Lang cậu đang ở đây hả… A không đúng không đúng, tôi gọi lộn số, cậu ngủ ngon!”

Lăng Lang một phen rút điện thoại dây, nhưng lần này nói sao cũng ngủ không được .

Phong Hạo mở cửa, sau khi nhìn rõ ràng người đứng ngoài cửa, trên mặt là vui vẻ ngoài mong đợi, hắn nghiêng thân để Lăng Lang tiến vào.

"Ngủ không được sao?"

Lăng Lang lắc đầu.

Phong Hạo đóng cửa lại, vui mừng đem anh ôm vào lòng, "Anh có thể chủ động tới tìm tôi, thật sự quá tốt rồi."

"Học trưởng giấc ngủ luôn luôn không tốt sao?" Phong Hạo nhìn Lăng Lang đang ngủ trên khuỷu tay mình.

"Không, chỉ gần đây mới như vậy."

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lăng Lang không muốn trả lời.

“Học trưởng không muốn nói cũng không sao, tôi rất vui có thể làm thuốc ngủ của anh, sau này bất cứ khi nào anh ngủ không được, đều hoan nghênh tới tìm tôi.”

Lăng Lang khi đó đã có chút buồn ngủ, trong miệng mơ hồ như nói mớ: “Vậy lần sau tôi cũng không thể mặc đồ ngủ sao? Ít nhất cũng cho tôi mặc cái quần lót đi.”

Phong Hạo mỉm cười, "Không được, mặc kệ có tôi ở đó hay không, đã lên giường của tôi, không thể mặc quần áo, đây là quy củ của tôi."

Điện thoại trong phòng vang lên một tiếng, Phong Hạo cảnh giác nhấc lên ống nghe, "Alo?"

“Là tôi.” Thanh âm người đại diện rõ ràng không vui, “Lăng Lang đang ở chỗ cậu?”

Phong Hạo đưa mắt nhìn Lăng Lang bên người, tối hôm qua ngủ quá muộn, tiếng chuông điện thoại cũng không đánh thức được anh.

Hắn hạ thấp giọng, "Học trưởng còn đang ngủ, có chuyện gì không?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít khí tức giận.

“Có việc, nếu cậu ta không cần phòng của mình thì đem hủy phòng đi, còn có thể giúp đoàn phim bớt đi ít kinh phí.”

Phong Hạo cười, “Tôi sẽ suy xét lời anh.”

Người đại diện cảm thán chỉ số thông minh của người trường Hồ Ảnh thật thấp, đang nói dỗi nghe cũng không hiểu.

“Quên đi, hai cậu xem thời gian rồi đến đây đi, đừng quên hôm nay phải đi khu bờ biển phía Đông quay dã ngoại.”

Phong Hạo cúp điện thoại, Lăng Lang cũng mơ mơ màng màng tỉnh, "Đang nói chuyện với ai?"

“Người đại diện của anh gọi đến kiểm tra phòng.” Phong Hạo hôn nhẹ lên trán anh chào buổi sáng.

“Nói gì?”

"Nói chúng ta bị muộn rồi ."

Lăng Lang ngồi bật dậy, bởi vì quá nhanh nên trước mắt tối sầm, lại ngã xuống.

“Chậm một chút,” Phong Hạo giúp anh xoa xoa mắt.

"Mấy giờ rồi?" Lăng Lang nhìn đồng hồ, "Trời, tôi lại có thể ngủ thẳng đến giờ."

“Nhìn anh ngủ rất ngon, không đành lòng đánh thức.”

Lời Phong Hạo nhắc nhở Lăng Lang, tối hôm qua anh lăn qua lộn lại ngủ không được, nhất thời ý thức mơ hồ gõ cửa phòng Phong Hạo, buổi sáng tỉnh lại đối mặt Phong Hạo cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Phong Hạo phát giác anh xấu hổ, không dấu vết chuyển đề tài, "Đứng lên đi, hôm nay phần quay của chúng ta rất nặng.”

Ngoài bờ biển phía Đông hòn đảo nhỏ, phong cảnh vô cùng mê người, nước biển xanh lam, bờ cát trắng, cách đó không xa là một khu rừng rậm rạp.

Phong Hạo đem hết khí lực còn lại, kéo Lăng Lang từng chút lên bờ, trên mặt cát lưu lại dấu vết hẹp dài.

Phong Hạo mệt mỏi sau khi hoàn thành một loạt động tác đơn giản, không thể không đặt mông ngồi trên bờ cát thở dốc, đợi khôi phục thể lực một chút, mới giãy dụa hướng đến rừng rậm.

Tìm được nguồn nước rồi, điên cuồng nhào vào, lặn một phát đến đáy hồ, một lát sau trồi lên mặt nước, vui vẻ ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, rất nhanh trở về bờ biển, lần thứ hai đi vòng lại trong tay đã có thêm một cái lá cây rất to.

Phong Hạo đem nước trong lá cây hướng miệng Lăng Lang đổ, nước theo môi đối phương chảy xuống, làm ướt một mảng cát sau cổ anh.

Phong Hạo không chút nghĩ ngợi liền ngậm hết phần nước còn lại vào miệng, tiếp theo môi kề môi đút nước cho Lăng Lang, Lăng Lang mi mắt động một chút, chân mày nhíu chặt, sau đó điên cuồng ho khan.

Lăng Lang mở mắt ra, gương mặt Phong Hạo gần trong gang tấc, hai người nhìn nhau chăm chú, ai cũng không nói gì, bầu không khí ái muội khiến người khẩn trương.

Phong Hạo dần cúi thấp đầu, bọn họ thậm chí nghe được tiếng tim đập của nhau, tại một khắc môi sắp chạm môi, Phong Hạo đột nhiên ngẩng đầu điên cuồng chạy ra ngoài.

Lăng Lang cả kinh, rất nhanh liền phát hiện đối phương vì sao có cử động này, giờ phút này một cỗ khí lực mạnh mẽ trước nay chưa từng có tràn vào cơ thể anh, anh đứng lên lảo đảo vọt đến bên người Phong Hạo, bắt tay lên miệng hướng giữa biển liều mạng thét: “Này! Chúng tôi ở đây!"

Thanh âm Lăng Lang biến mất trong mặt biển rộng, không có nửa điểm hồi âm, Phong Hạo thấy thế rút súng lục ra, giơ lên cao, lại chậm chạp không bóp cò.

"Còn không mau nổ súng? Anh đang làm gì? Mau nổ súng đi chứ!" Lăng Lang dùng sức lay Phong Hạo, Phong Hạo lại gắt gao nhìn chằm chằm phía xa, vẻ mặt lạnh lùng.

Lăng Lang cuối cùng từ phản ứng của đối phương phát giác có điểm không ổn, anh không muốn tin tưởng gian nan quay đầu lại, sau khi nhìn rõ ràng, tia sáng trong mắt cũng ảm đạm

Kia rõ ràng là một con thuyền hải quân.

“BRAVO! WONDERFUL! Qua (tôi) muốn thêm chỗ này một chút!” Đạo diễn hưng phấn kêu to.

Biên kịch vội vàng chạy tới, " Thêm thế nào?"

“Không cần kịch bản!” Đạo diễn bỏ qua âm thanh của biên kịch, vội vọt tới trước mặt hai người, mi phi sắc vũ kêu lên, "Làm tình! Sau đó các cậu phải làm tình!"

Lăng Lang có một loại xúc động muốn đem đầu của hắn nhận vào cát, "Chúng tôi trôi trên biển một tháng, người cũng muốn sắp chết, thể lực đâu mà làm chuyện này?"

"Đây là điện ảnh! Là nghệ thuật! Nghệ thuật cao hơn cuộc sống!" Đạo diễn giơ cao hai tay, “Thời điểm lâm vào tuyệt vọng, sẽ kích phát thú tính nguyên thủy của con người, đây là nghệ thuật qua muốn biểu đạt!”

Phong Hạo vui vẻ, "Đạo diễn ngài nói tiếng Trung thật tốt."

"Phi thường cảm tạ."

“Lúc này ngài phải nói ‘đâu có đâu có’.”

“Đâu có. Tóm lại, theo lời qua nói mà làm. Kịch bản hai người tự do phát huy, nhớ là nhất định phải biểu hiện được loại cảm giác đem sinh mệnh bùng nổ phóng túng một lần cuối cùng!”

“Tự do phát huy nha học trưởng, anh đoán xem hai người chúng ta có ăn ý không?” Phong Hạo cười hỏi.

Lăng Lang đã tiến vào trạng thái chuẩn bị, "Tốt nhất là có, cảnh quay này nhất định phải cố một lần là qua."

Sau khi để ý đó là một thuyền hải quân, sức lực cả người Lăng Lang nháy mắt bị rút ra, không có gì càng khiến con người khó chấp nhận hơn nỗi tuyệt vọng nấp đằng sau hy vọng, anh khẽ cong gối quỳ xuống, thống khổ che kín mặt.

Phong Hạo chậm rãi buông súng, tùy tay ném một bên, cũng quỳ một gối xuống, ôm Lăng Lang.

Ôm nhau như thế trong chốc lát, Phong Hạo lần theo cổ đối phương, một đường tinh mịn hôn đến bên môi, từ lúc hai người phát sinh quan hệ trong ngục đến nay, đây là lần đầu tiên hắn biểu đạt tình cảm của mình ôn nhu như thế.

Lăng Lang bị hắn áp đảo ở trên bờ cát, khi hắn cắn cắn chỗ hầu kết, vẫn không nhúc nhích tùy ý đối phương, đầu lưỡi Phong Hạo nhẹ nhàng liếm một cái, người dưới thân lập tức từ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Lăng Lang đột nhiên quấn lấy cổ của đối phương, chủ động cùng hắn ôm hôn, vô luận từ góc độ nào đều nhìn ra được hai người đã động tình. Lăng Lang ôm Phong Hạo lăn một vòng, từ phía dưới đổi tới mặt trên, ngay sau đó, một vật thể lạnh như băng để ở ấn đường Phong Hạo.

Lăng Lang nương theo một vòng lăn vừa rồi, lấy được súng ngắn trên mặt đất, nhất cử nhất động của anh nhắc nhở Phong Hạo rõ ràng, quan hệ của hai người họ từ trước đến nay đều không phải tình nhân gì cả.

Đã từng là Phong Hạo ở trên, Lăng Lang ở dưới, Lăng Lang chính là bị bắt thừa nhận xâm phạm của hắn như vậy.

Hiện giờ, vị trí trên dưới đã đảo lộn, Lăng Lang dùng súng chĩa vào đầu hắn, khí lực lớn đến mức hận không thể đâm thủng da xương.

Hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, hô hấp đều vì nụ hôn sâu vừa rồi mà có chút hỗn loạn.

Thời gian như ngưng đọng tại giờ khắc này, trong đất trời chỉ còn lại hai người họ.

Phong Hạo ngưng mắt nhìn người trước mặt, không có phẫn nộ, không có sợ hãi, không có hối hận.

Trong mắt Lăng Lang hiện lên một tia phức tạp, anh ném súng, ôm lấy đầu Phong Hạo, hung hăng hôn xuống.
Bình Luận (0)
Comment