Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 17

Nghe xong quyết định của Lăng Lang, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình khác nhau, Phong Hạo là vui sướng, quản lí là vui vẻ, thư ký nhãn tình sáng lên, người đại diện của Phong Hạo mặt lộ vẻ kinh ngạc, mà người đại diện của Lăng Lang lại là khó có thể tin.

"Vậy được rồi, cứ quyết định vậy đi, " thừa dịp người đại diện không mở miệng, quản lí giành trước một bước hạ chỉ thị, "Về quan hệ hai người, chúng ta cứ xử lý như vầy..."

"Đối ngoại, chúng ta không phủ nhận, không làm rõ, không hồi đáp cũng không công khai, đối với truy vấn của truyền thông, cứ lập lờ, lúc cần thiết, cho mấy tay săn tin một chút ngon ngọt, trước khi phim được công chiếu cần dùng chiêu bài ám muội, thỏa mãn khẩu vị thị hiếu công chúng.”

“Trong lúc đó hai người các cậu mặt ngoài không cần quá nhiều tiếp xúc thân mật, nhưng lại cần tạo nên một quan hệ lén lút thân mật bề ngoài giả dối …Tuy tôi cũng không biết chuyện này có phải là giả dối hay không.”

“Bình thường lúc tiếp thu phỏng vấn, có thể làm bộ như vô ý tiết lộ riêng tư của đối phương, đương nhiên, nhất định phải là điểm tốt. Về mặt phương tiện, có thể tấn công các trang mạng hoặc cộng đồng của giới trẻ, ví dụ trên weibo có thể để lộ vài chuyện nhỏ giữa hai người.”

Quản lí liên tiếp lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, khiến Lăng Lang không khỏi hoài nghi công ty đã sớm có tính toán, cơ bản là không cần tham khảo ý kiến của mình.

"Tôi không có Weibo.” Anh nói

“Cậu có, người follow cũng rất nhiều, tuy rằng hai phần ba là cương thi (chỉ fan giả),” người đại diện giọng điệu không hòa hảo: “Cái người trợ lý ngu ngốc của cậu một mực bắt chước ngữ khí của cậu giúp cậu xử lý.”

“Tài khoản cậu ấy có follow ai không?” Quản lý hỏi.

“Không một người nào,” thư ký thay người đại diện trả lời, “Còn rất giống những chuyện Lăng Lang có thể làm ra, tôi cũng có chú ý, cô ấy COS (cos là cosplay, nghĩa là giả trang) thực sự rất không tồi.”

“Vừa lúc, về kêu cô ấy follow tài khoản của Phong Hạo.”

Phong Hạo cười híp mắt, "Học trưởng, tôi muốn trở thành ngươi duy nhất anh theo dõi nha."

Lăng Lang mặt không chút thay đổi, "Chúc mừng cậu lại có thêm một cái fan cương thi."

Quản lý lại lo lắng nói với Lăng Lang, “Sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ, công ty không tiện nhúng tay, huống chi trước nay cậu vẫn là một ngoại lệ, luôn độc lập độc hành, tự do theo ý mình đã quen. Có điều chuyện này ảnh hưởng sự nghiệp diễn viên của cậu, quan hệ trọng đại, hy vọng cậu lý trí, không nên tùy tiện hành xử, trước khi có bất kỳ hành động gì xin hãy thương lượng với công ty rồi hãy quyết định.”

Hắn lại chuyển qua Phong Hạo, “Cậu tuy không phải nghệ sĩ dưới tay Diệp Thị, nhưng trong chuyện này cậu có ràng buộc với Lăng Lang, nên cũng hy vọng cậu nghe theo sắp xếp của công ty chúng tôi.”

Quản lí hai tay chống trên bàn, thân thể nghiêng tới trước, như đinh đóng cột nói, "Vấn đề cuối cùng, xét về mặt quan hệ xã hội cũng rất quan trọng, không thể có sai sót, đó chính là hai người các cậu không ai được công khai tính hướng, trước khi chưa tìm được lý do thích hợp cũng không, thể, chia, tay!”

Thoát y, hôn môi, vuốt ve, ôm, liền mạch lưu loát.

Hai người cấu xé cắn đánh lẫn nhau, hận không thể đem đối phương ăn luôn vào bụng.

Mỗi một diễn cảm đều tinh tế, mỗi một động tác đều bao hàm tình cảm mãnh liệt.

Nếu nói đây là một đoạn tình ái nóng bỏng, không bằng nói là một hồi chiến tranh trắng trợn.

Đạo diễn vỗ mạnh đùi, tốt, chính là loại cảm giác này, đây là nghệ thuật mà qua theo đuổi!

Nhân viên công tác cũng bị lay động , trong diễn xuất của hai người, bọn họ không thấy có gì thấp kém hay dâm ô, mỗi một cái hôn môi đều thần thánh đến mức khiến người kính ngưỡng.

Đó là ngọn lửa sinh mệnh hừng hực thiêu đốt, là tình cảm đích thực nhận định sau khi cùng đi qua sinh tử, là nỗi tuyệt vọng vô tận khi niềm hy vọng vuột qua tay, là ánh sáng sinh ra từ trong tuyệt vọng.

Chưa bao giờ trải qua một quá trình quay phim khiến họ cảm động đến thế, cũng chưa từng có đôi diễn viên mà tài năng khiến họ bội phục đến thế, lúc đạo diễn hô “PASS” mọi người đều không thể kìm lòng mà vỗ tay, tiếng la “BRAVO” tràn lan từng đợt.

“Kỹ thuật diễn của học trưởng thật quá tuyệt vời, tôi đều bị anh ảnh hưởng đến mức nhập tâm,” Phong Hạo cảm khái nói, “Thực hận không thể cùng anh lăn trên giường ngay bây giờ.”

“Cậu có thể đừng nói một câu đứng đắn lại tiếp theo một câu châm chọc không?” Lăng Lang thường cảm thấy tư thái của hắn quá mức thành thục, cơ hồ không có kẽ hở.

Phong Hạo nở nụ cười, “Vậy một câu đứng đắn tiếp sau một câu châm chọc thì có thể chứ?”

Hắn ghé sát vào: “Học trưởng, anh lúc ân ái biểu tình thật gợi cảm, tôi vừa rồi thật sự muốn đem anh làm,” hắn lại trở lại khoảng cách bình thường, “Sau khi về nước chúng ta ở chung đi?”

Lăng Lang ngẩn ra, " Câu sau là nghiêm túc?”

“Nghiêm túc.”

Lăng Lang nhìn hắn một lúc lâu: “Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

Phong Hạo tâm hoa nộ phóng (cực kỳ vui vẻ)theo sát Lăng Lang, “Ở chung với tôi có rất nhiều ưu đãi đó, tôi nấu ăn rất ngon.”

“Tôi tự nấu cơm được.”

“Tôi còn có thể làm hết việc nhà.”

“Tôi cũng rất thích dọn dẹp.”

“Ở nhà tôi anh không cần phải làm gì hết.”

“Tôi không thích làm côn trùng ăn bám.”

“Tôi không phải muốn anh làm côn trùng ăn bám, tôi muốn anh là sủng vật của tôi.”

Lăng Lang đứng lại.

"Tôi rất chân thành, " Phong Hạo bổ sung nói, "Câu này là nghiêm túc."

"Tôi có thể tin tưởng anh không?"

Trên màn hình, Lăng Lang sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tan rã, cận kề cái chết.

"Đương nhiên, " Phong Hạo nằm bên cạnh anh, tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng còn gượng chống đỡ, "Chỉ cần tôi còn một hơi thở, nhất định có thể đem cậu còn sống mang về lục địa."

Hắn kiên định bắt lấy tay anh, "Tôi nhất định làm được."

"A, " Lăng Lang cười nhẹ một tiếng, khép lại mắt, "Anh hối hận không?"

Phong Hạo chậm rãi lắc lắc đầu, "Cuộc đời tôi, cho tới bây giờ không biết cái gì gọi là hối hận."

"Phong Lang Phong Lang! Theo gió vượt sóng!"

Đoàn người vừa xuống máy bay đã bị lượng lớn fan bao vây, các cô ai cũng cầm quảng cáo giống nhau, còn có mấy tấm ảnh Lăng Lang cùng Phong Hạo chụp chung, trong đó đương nhiên có tấm ảnh trên bìa tạp chí kia.

“Ai nghĩ ra cái khẩu hiệu rách nát này chứ, lại còn ‘theo gió vượt sóng’”. Người đại diện tâm tình không tốt đến mức muốn chửi thề, “Tôi thấy cũng chẳng khác gây sóng gió bao nhiêu.”

Phong Hạo vốn đang mỉm cười theo lệ với nhóm fan, sau khi nghe được lời hắn thì ý cười càng đậm, ánh mắt loan loan.

Lăng Lang đi phía sau cùng của đoàn, trước sau như một mặt không chút thay đổi, mắt nhìn thẳng không chớp, như thể những người xung quanh đều không tồn tại.

Nhìn thấy hai người một trước một sau đi tới, các fan điên cuồng thét chói tai, tiếng vang muốn thổi bay nóc sân bay.

"Không thể phủ nhận, lượng fan đồng chí lần này đến nhiều hơn so với lần trước nhiều.” Trợ lý nhắc nhở người đại diện.

“Vậy thì sao.” Người đại diện vẫn khó chịu, “Chẳng qua là muốn bát quái chuyện đời tư của Lăng Lang thôi, Lăng Lang cũng không phải loại nghệ sĩ cần dùng scandal để nổi tiếng, nếu cậu ta như vậy đã không phải Lăng Lang mà tôi muốn bồi dưỡng.”

“Gì chứ, anh đang chơi trò dưỡng thành với minh tinh sao?” Trợ lý ngạc nhiên.

“Cô thì biết cái gì,” người đại diện không vui lầm bầm, “Ế khoan, cô đang phát gì đó?”

“Gian hàng trên mạng của tôi,” trợ lý mỉm cười đưa một cái thẻ cho fan, “Hoan nghênh đến thăm gian hàng, hiện tại đang bán đấu giá y phục hóa trang của Lăng Lang bị Phong Hạo xé rách, trên đó còn có chữ ký của hai người nha thân ái ~.”

Fan cuồng đuổi theo Phong Hạo cùng Lăng Lang, đuổi tới trong xe cũng không chịu bỏ cuộc, còn chạy băng băng theo xe, cố gắng chụp nhiều cảnh hai người với nhau một chút.

Nhìn ra được công ty đối với chuyện này vô cùng xem trọng, bình thường để Lăng Lang dùng xe có rèm che giờ đổi thành một cái xe dài hơn, nhét cả Phong Hạo vào, không có lúc nào không ám chỉ với fan hai người họ quan hệ tốt đến mức ngồi chung xe.

Người đại diện từ ghế lái phụ quay đầu dò xét, “Lăng Lang cậu về nhà thu dọn một chút, tôi tìm gian khách sạn cho cậu ở trước.”

Lăng Lang khó hiểu, "Vì sao phải ở khách sạn?"

"Chuyện này..." Người đại diện không được tự nhiên nhìn nhìn Phong Hạo một bên.

Lăng Lang cũng liếc mắt người bên cạnh một cái, "Không cần ngại, anh nói đi."

Người đại diện cẩn thận tìm từ nhẹ nhàng, "Nhà của cậu... đến hạn trả tiền thuê theo hợp đồng, chủ nhà muốn cậu... Cậu trước mắt cứ dọn đi, ủy khuất một chút ở khách sạn vài ngày, ngày mai tôi sẽ đi coi nhà khác cho cậu."

Người đại diện nói dối như thiên phương dạ đàm*, một người như Lăng Lang sao có thể ở nhà thuê, thậm chí lưu lạc tới nông nỗi bị chủ nhà đuổi, nhưng Phong Hạo nghe xong sắc mặt vẫn bình thường, không tỏ ra nghi ngờ gì.

*Thiên phương dạ đàm là tên tiếng Hoa truyện “Nghìn lẻ một đêm”, ở đây ý chỉ những chuyện huyễn ảo không thể xảy ra.

Lăng Lang nhíu nhíu mày, nơi anh ở là do Mạc tiên sinh cấp, những năm gần đây tuy rằng kiếm cũng không ít tiền, nhưng không hề có bất động sản đứng tên mình, anh cũng chưa từng nghĩ đến một ngày đối phương sẽ thu hồi nhà.

“Tôi biết rồi, tôi về thu thập đơn giản một chút lập tức rời khỏi.” Anh bình tĩnh lại.

“Ở khách sạn rất bất tiện, lại không thoải mái, còn có thể bị bọn săn tin theo dõi.” Phong Hạo chen lời, “Chi bằng trước cứ đến nhà tôi ở đi, dù sao nhà tôi rất lớn, cũng rất an toàn.”

Hắn vừa nói xong, người đại diện lập tức dùng sóng điện mắt giết chết hắn, phòng ốc rộng có chỗ xài hả? Hai người các cậu còn không phải ở chung một phòng? An toàn có chỗ xài sao? Cậu mới là người nguy hiểm nhất thế giới á!

Hắn lại cố gắng dùng ý niệm thao túng Lăng Lang: mau cự tuyệt mau cự tuyệt mau cự tuyệt mau cự tuyệt!

Lăng Lang hạ xuống mí mắt, chưa nói nhận lời, nhưng cũng không cự tuyệt, người đại diện vốn đã quen thuộc anh hiểu rằng, đây chính là biểu hiện anh ngầm đồng ý.

WTF! Người đại diện căm giận quay đầu đi, không chịu chết tử tế mà nhìn qua kính chiếu hậu, lúc chứng kiến Phong Hạo lại trộm hôn Lăng Lang, hắn rốt cục xù lông , "Hai người các cậu thu liễm một chút cho tôi!"

Phong Hạo đã trở thành người thứ ba sau người đại diện được vào nhà Lăng Lang, nhưng hắn rất tự giác lưu tại phòng khách, không tự tiện tiến vào phòng ngủ của anh.

Lăng Lang yên lặng vào nhà thu thập hành lý, anh ở đây mười năm, vậy mà đồ đạc thiết yếu cần mang đi còn không đầy một thùng.

Những minh tinh khác, các thương hiệu may mặc cung cấp trang phục nhiều đều mặc không hết, Lăng Lang lại chỉ có vài bộ, về phương diện này anh thật sự không hề giống một ảnh đế, thậm chí không giống một nghệ sĩ.

Sau khi chuẩn bị tốt đồ đạc của mình, anh nhìn quanh một vòng, cuối cùng lấy cái tủ sắt ở đầu giường, đặt cùng một chỗ với hành lý.

Làm xong tất cả chuyện này, anh mới đến căn phòng cách vách, hoa hướng dương trong bình đã khô héo từ lâu, cái màn hình LCD trên tường vẫn như cũ tối đen một mảnh. Bạn đang �

Lăng Lang đến vị trí quen thuộc của mình quỳ xuống.

“Mạc tiên sinh, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi tới gặp ngài.”

“Cảm tạ ngài chiếu cố tôi nhiều năm qua, điều duy nhất tôi tiếc nuối, chính là không thể giáp mặt ngài nói lời cảm ơn.”

Anh trầm mặc một lát.

“Ngài muốn tôi trong vòng mười năm không yêu bất luận người nào, tôi đã làm được.”

“Ngài nói bây giờ tôi có thể yêu, tôi lại không biết yêu thích một người là cảm giác gì.”

Anh cúi đầu, “Dù vậy, tôi vẫn muốn thử một chút, tôi…”

“Tôi không biết anh còn có thói quen cầu nguyện với TV.” Một thanh âm chen ngang.

Lăng Lang giật mình đứng dậy, quay đầu lại trợn mắt nói, "Ai cho cậu vào?"

Phong Hạo không trả lời, mà lẳng lặng đi đến phía sau anh, ngẩng đầu nhìn cái màn hình LCD cách đó không xa.

Lăng Lang cũng quay đầu lại, chuyên chú dừng mắt cùng một chỗ.

Cảm thấy trên vai có lực ép, Lăng Lang không hề phản kháng quỳ xuống.

Phong Hạo cúi người, ôm anh, tầm mắt lại từ đầu tới cuối không rời chỗ kia.

"Cho tới nay, anh là từ góc độ này nhìn lên người phía bên kia màn hình sao?" Thanh âm hắn như chú ngữ trầm thấp vang lên bên tai Lăng Lang.

"Tôi rất hiếu kỳ, người đó là ai đây?"

Lăng Lang trên mặt tràn ngập vẻ thành kính bình thản.

"Mặc kệ hắn là ai, dường như đã muốn vứt bỏ anh."

Bàn tay Phong Hạo tham tiến vào cổ áo Lăng Lang, cuối cùng dừng lại nơi ngực trái.

"Tín ngưỡng đột nhiên biến mất, nơi này nhất định trống rỗng phải không?"

Lăng Lang nhắm mắt lại.

Phong Hạo buộc chặt ôm ấp, "Dùng tôi đến lấp đầy, thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment