Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 3

“Mày muốn tiếp tục bán mạng cho tao? Được thôi, “ Phong Hạo rẽ chân ra “Từ chỗ này chui qua đi, mày vẫn là chó của tao”.

Lăng Lang chưa bao giờ chịu qua vũ nhục lớn như vậy. Lúc đó anh hoàn toàn có thể đứng dậy cưỡng ép Phong Hạo đang không hề phòng bị, an toàn thoát khỏi Thanh Long bang, trở về làm cảnh sát của anh.

Nhưng mà, vì diệt trừ thế lực đen tối, vì thay người bạn gái uổng mạng báo thù, anh run rẩy bò đi bước đầu tiên, rồi bước thứ hai…

Một đám người xung quanh càn rỡ cười to.

Lăng Lang vừa đi vài bước, không ngờ đùi Phong Hạo không hề báo trước mà dùng chút lực, khiến cho Lăng Lang cả người tiến không được, lui cũng không xong.

Thanh âm tràn ngập mị hoặc của Phong Hạo trong rạp chiếu phim lớn chậm rãi vang lên, “Mày cho là, làm chó của tao, dễ dàng vậy sao?”

Màn ảnh đang chiếu cận cảnh gương mặt Lăng Lang, anh từ từ nhắm hai mắt, ngưng mi, biểu cảm thống khổ. Một lát sau, anh chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt ra, trong ánh mắt kia có không cam lòng, có khuất nhục, có ẩn nhẫn, có quyết tâm, toàn bộ thế giới nội tâm của một cảnh sát nằm vùng, chỉ trong một cảnh này đều được tinh tế biểu hiện.

“---- Xin hỏi cách nhìn của anh đối với bộ phim này thế nào?” Phóng viên ngăn lại khán giả trong buỗi lễ công chiếu phỏng vấn.

“Thực phấn khích, ba người đàn ông giằng co, rất đáng xem”

“Kết thúcthiệt lừa đảo mà, nhưng mà ông đây rất thích.”

“Lần đầu tiên trong mười năm xem phim đến quên ngủ.”

“---- Đánh giá thế nào với diễn xuất của dàn diễn viên?”

“Lăng Lang không hổ là ảnh đế, lần này quả nhiên không làm người khác thất vọng”

“Nhân vật thủ trưởng cũng rất có thực lực, diễn đối thủ của ảnh đế cũng không rơi xuống thế hạ phong chút nào”

“Người đóng Thiếu chủ hắc đạo là diễn viên mới? Thật nhìn không ra nha!”

“---- Cảnh nào cho anh ấn tượng sâu sắc nhất?”

“Là cảnh Thủ trưởng chính tay ngộ thương con gái của mình đi?”

“Cảnh cuối Thủ trưởng nhắm vào đầu viên cảnh sát nằm vùng nổ súng, nhưng viên cảnh sát này lại ôm Thiếu chủ cùng rơi xuống vực.”

“Không, phải là cảnh đặc tả Lăng Lang chịu nhục dưới khố kia, thực khiến người ta đã xem qua là không thể quên được, khắc sâu ấn tượng. Tôi nghĩ đây là cảnh trong toàn bộ phim khiến tôi cảm động nhất. Chứng kiến một màn đó tôi cảm thấy mình bị lây thứ cảm xúc đó, tựa như người quỳ ở đó thừa nhận tất cả chuyện này là mình vậy. Đại trượng phu co được giãn được, Lăng Lang diễn xuất tự nhiên như thế thật khiến người xem thỏa mãn.”



“Học trưởng, phim chiếu xong rồi, chúng ta nhanh đến lễ mừng đi, tối nay không đi không được.” Gương mặt Phong Hạo hiện ra trong tầm mắt Lăng Lang. Anh gần như căm ghét mà liếc mắt một cái.

Cũng không phải Lăng Lang có thành kiến gì với Phong Hạo, nhưng anh vừa mới thưởng thức xong 120’ phim, còn đắm chìm trong thế giới kia, vậy mà Phong Hạo lại dùng bộ mặt Thái tử hắc đạo trưng lên vẻ cảnh xuân sáng lạn xuất hiện trước mặt, dù là ai giờ phút này cũng sẽ có cảm giác hình tượng tan vỡ.

Lăng Lang chậm rãi điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới đứng dậy theo lối riêng cho khách quý ra ngoài.

Bên ngoài sớm đã vây đầy phóng viên, vừa thấy Lăng Lang bước ra, một đám lớn liền rầm rộ vậy quanh.

“Xin hỏi anh có hài lòng với diễn xuất của mình lần này không?”

“Nghe nói anh không vừa ý với vai diễn Thiếu chủ hắc đạo của diễn viên mới Phong Hạo, có thật vậy không?”

“Có phải vì cảnh anh phải chịu nhục kia NG rất nhiều lần mới gây ra mâu thuẫn giữa hai người?”

Đối với loại phỏng vấn kiểu này, xưa nay Lăng Lang đều không đáp, nhưng hôm nay lại phá lệ trả lời một câu trong đó, khiến người đại diện đang mở đường cho anh cũng giật nảy mình.

“Tôi và Phong Hạo không hề có mâu thuẫn, cậu ấy là một diễn viên mới không tệ, rất có tiềm lực.”

Giới truyền thông chấn kinh rồi! Câu nói không đến nơi đến chốn này nếu từ miệng người khác nói ra chính là lời khách sáo, nhưng từ miệng Lăng Lang thì phân lượng tuyệt đối không giống nhau. Từ lúc Lăng Lang thành danh đến nay, chưa bao giờ công khai tán dương một diễn viên mới nào. Nhất thời toàn bộ câu hỏi đều tập trung vào cái nhìn của Lăng Lang với Phong Hạo, quan hệ của hai người, cố gắng đào trong miệng ảnh đế một ít tin tức.

Thế nhưng Lăng Lang hiển nhiên không có ý muốn tiếp tục, những câu hỏi sau của phóng viên cứ như ném vào đống bông, không hề có hồi âm. Lúc các phóng viên đang tràn ngập thất vọng thì người được nói đến Phong Hạo thần kỳ xuất hiện phía sau Lăng Lang.

“Đối với sự việc NG kia…”

Microphone của phóng viên đồng loạt chuyển hướng, tay nhấn thu âm muốn rút gân.

Phong Hạo tiếp tục, “Vì tôi cùng thầy Lăng là lần đầu tiên hợp tác, trong lòng rất khẩn trương, liên tiếp phạm lỗi. Nhưng lúc nghỉ ngơi thầy kiên nhẫn hướng dẫn cho tôi, còn cùng tôi trò chuyện khiến tôi bớt lo lắng, sau đó mới diễn thuận lợi như vậy. Kỳ thực thầy Lăng là người rất thân thiện.”

Người đại diện trong lòng phun máu, thân thiện! Ông đây theo hắn cả đời còn không biết đến cái gì gọi là thân thiện!

Phóng viên nhân cơ hội liên tục đặt câu hỏi: “Lăng Lang lần đầu tiên công khai khen ngợi người mới, xin hỏi là người được khen anh có cảm tưởng gì?”

“Theo tôi được biết anh hẳn là người đầu tiên dùng từ ‘thân thiện’ để hình dung Lăng Lang, vì sao anh ấy lại riêng đối với anh có cái nhìn khác?”

“Có phải tình cảm hai người rất tốt không?”

Phong Hạo lần thứ hai lộ chiêu bài tươi cười: “Thầy Lăng là thần tượng của tôi, tôi ngưỡng mộ anh ấy rất nhiều năm, có thể được anh ấy thừa nhận năng lực là vinh hạnh lớn lao của tôi.”

“Xin hỏi hai bên có mong chờ cùng đối phương hợp tác lần thứ hai không?”

“Cầu còn không được, không biết thầy Lăng có nguyện ý dẫn dắt đàn em tôi đây không?”

Ánh mắt phóng viên lại đồng loạt hướng về phía Lăng Lang, anh chần chừ , “Nếu có cơ hội.”

Lăng Lang hứa hẹn khiến toàn bộ phóng viên đều sáng mắt, người đại diện có thể đoán ngày mai tiêu đề trang đầu các báo tuyệt đối là “Ảnh đế nâng đỡ người mới, tương lai Phong Hạo tiền đồ vô lượng…”

Nghĩ đến đây người đại diện lại muốn rít gào, cũng có ít nhiều người mới theo đuổi một cơ hội thế này nhưng đều phải lui bước trước sự lạnh lùng của Lăng Lang, tên Phong Hạo này không biết có bản lĩnh gì, lại có thể khiến Lăng Lang ban đầu kiên trì phản đối, trong nháy mắt thay đổi thái độ cứ như hai người khác nhau.

Nghĩ thì nghĩ nhưng động tác cũng không trì hoãn chút nào, thói quen nghề nghiệp nhiều năm dưỡng thành biến hắn thành nhà mở đường vô địch, dọn sạch chướng ngại trên đường, đưa Lăng Lang vào xe bằng tốc độ nhanh nhất.

Cho đến khi xe nổ máy, Lăng Lang mới mở miệng hỏi cái người mới nhiều thêm trong xe.

“Cậu chẳng lẽ không có xe sao?”

Phong Hạo cười nói: “Người đại diện đang lái xe của tôi qua, nhưng chỗ này khó chạy vào lắm, cho tôi nhờ xe một chút đi.”

Người đại diện ngồi ở ghế trước thiếu chút bị chuyện cười của hắn đông lạnh chết, nhưng vẫn phải giãy dụa hòa giải: “Phải đó, dù sao đều cùng khách sạn, thêm một người cũng không sao, huống chi thầy Lăng vốn là người rất thân thiện mà.”

Lăng Lang không để ý người đại diện châm chọc, tựa vào lưng ghế nhắm mắt, “ Tôi không muốn tham gia, đưa Phong Hạo đến khách sạn, sau đó về nhà.”

Người đại diện phun một búng máu, “Gì?”

“Cứ nói kẹt xe, qua không được.”

Người đại diện há hốc mồm, lấy cớ này con nít ba tuổi cũng không tin có được không!

“Cậu dù sao cũng là diễn viên chính, không tham dự sợ là không ổn đâu…” Người đại diện trong lòng biết là vô vọng nhưng vẫn gắng kiên trì.

“Không phải chỉ là một buổi tiệc mừng thôi sao? Khởi quay ăn, quay xong ăn, khởi chiếu ăn, phòng vé bán cháy vé cũng ăn, tôi tới đóng phim chứ không phải tới dùng cơm,” Lăng Lang kiên quyết từ chối.

Phong Hạo phốc một tiếng bật cười, “Học trưởng không đi, tôi cũng không đi, phiền anh luôn tiện xin phép giúp tôi đi, lý do là… cùng học trưởng bị kẹt trên đường.”

Người đại diện khóc không ra nước mắt, từ trường này học ra chỉ số thông minh đều có vấn đề sao?

Lăng Lang nghe vậy hơi mở mắt, “Tôi đi hay không người khác đều đánh giá như nhau.”

Ngụ ý, anh không lộ diện tuy sẽ bị nói là dùng chiêu bài kiêu kỳ, nhưng anh danh tiếng như thế nên sẽ không quan tâm, nhưng Phong Hạo là người mới, tội danh sẽ nặng.

Phong Hạo cười nói: “Học trưởng đức cao vọng trọng như thế cũng không để ý người khác phản đối đánh giá mình, tôi lại càng không sao.”

Người đại diện lại phun một búng máu, mẹ nó mới vài phút lại thêm một hình dung từ, đức cao vọng trọng, hắn nhất định phải lấy sổ tay ghi nhớ, lỡ sau này có người hỏi ưu điểm của Lăng Lang, ít nhất có thể nói được hai ba cái.

“Huống chi, tôi cũng không có tiếng tăm gì, không đi cũng không ai phát hiện,” Phong Hạo tự giễu bổ sung.

Ba nam diễn viên chính không thấy hai, chắc chắn sẽ không khiến người khác chú ý, người đại diện vừa gào thét trong lòng vừa nhắn tin cho trợ lý đang đợi ở hội trường, nói cho cô biết hai vị đại gia này không đi, sau đó nhanh chóng tắt điện thoại di động, đỡ cho kế tiếp bị quấy rầy.

“Nếu học trưởng không đi dự tiệc, hay là đến nhà tôi đi?” Phong Hạo dứt khoát nhiệt tình mời.

Cậu ta ngay cả nhà tôi còn chưa qua đây này, người đại diện thầm nghĩ.

Lăng Lang theo dõi hắn không lên tiếng.

“Đến nhà tôi cùng xem <dũng giả vĩnh sinh> được không? Gần đây bề bộn quá, lâu rồi không xem lại.”

“Sinh ra, sống, chết đi.. Mỗi người đều không thoát được vận mệnh đó.”

“Các người sớm muộn cũng có ngày phải chết, nhưng ta, hôm nay, ở đây, sẽ còn sống mãi.”


Tiếng nhạc vang lên, đèn tắt, màn kéo lại, mười giây yên tĩnh, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm.

Phong Hạo bật đèn, ánh sáng bất ngờ khiến Lăng Lang nhắm hai mắt lại, nhưng màn kết cục còn lưu trong võng mac, như đọng lại nơi này, thật lâu không tan.

“Mỗi lần xem đều phấn khích như vậy,” Phong Hạo tán thưởng.

“Theo cái nhìn hiện tại, kỹ thuật diễn rất non nớt, lời kịch cũng thô”, Lăng Lang nói thế cũng không phải là khiêm tốn, thẩm mỹ của quần chúng đổi mới từng ngày, kịch bản lúc trước từng oanh động vườn trường, giờ xem ra bất quá cũng chỉ là tác phẩm bình thường mà thôi.

“Học trưởng không cần coi nhẹ mình như vậy, ít nhất trong cảm nhận của tôi nó là vở kịch kinh điển khó mà vượt qua, nhất là đoạn cuối khi diễn viên bị bắt đến đài gia hình, tôi đã xem lại rất nhiều lần.”

Nghe xong lời của hắn, không hiểu sao cổ họng Lăng Lang có chút khô khốc: “Có nước không?”

“A, tôi đi lấy.” Phong Hạo bước nhanh hướng bếp.

“Nước đá.”

“Được.” Nguồn :

Lăng Lang giữa lúc chờ đợi rảnh rỗi, phát hiện một đĩa CD trên đầu đọc, thực mới, mặt trên không hề có nhãn hoặc thuyết minh gì, gợi lên lòng hiếu kỳ của anh.

Đĩa CD bày thoải mái chỗ sáng thế này, hẳn là trong đó không có gì riêng tư.

Lăng Lang thuận tay lấy đĩa cũ ra, bỏ đĩa mới vào, tìm điều khiển từ xa, nhấn nút phát.

Sau một đoạn trống, trong TV xuất hiện khuôn mặt Lăng Lang thống khổ giãy dụa.

Khi khuôn mặt chính mình xuất hiện trên TV một khắc này, Lăng Lang thực không thể tin vào mắt mình, đó là nguyên bản cảnh quay Phong Hạo NG bảy lần, không hề qua cắt nối biên tập hay xử lý, anh mang tâm trạng vô cùng phức tạp xem hết lần thứ nhất, mới phát hiện sau đó còn có lần thứ hai, lần thứ ba…

Lăng Lang nhắm mắt cũng có thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ba camera, ba vị trí quay, mỗi góc độ mỗi phương vị đều nhắm ngay chính mình, thu lại từng biểu tình dù rất nhỏ của anh.

Đây là lần đầu Lăng Lang chứng kiến biểu hiện của Phong Hạo lúc trước khi NG, mỗi lần đều đến gần cuối, ánh mắt Phong Hạo nháy mắt trở nên rụt rè sợ hãi cứng nhắc, hoàn toàn không tương xứng với Thái tử hắc đạo ngang ngược trước đó , khó trách lần nào cũng bị đạo diễn kêu dừng.

“Qua—“

Cuối cùng đạo diễn kêu một tiếng “qua”, đánh thức Lăng Lang, lúc này anh mới phát hiện Phong Hạo đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

Lăng Lang dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn: “Cậu vì sao có những cảnh quay hỏng hôm đó?”

Phong Hạo liếc mắt lên TV, hình ảnh đang dừng ở đoạn quay cận cảnh khuôn mặt Lăng Lang, “Anh nói cái này sao? Là tôi đặc biệt đến phòng chế tác hậu kỳ của công ty lấy được”

“Cậu làm cách nào lấy được?” Những cảnh quay thô là bản quyền của nhà sản xuất, dù không tiêu hủy cũng nghiêm cấm truyền ra ngoài, ngay cả đạo diễn cũng không có quyền hỏi đến.

“Lén đi cửa sau.” Phong Hạo hướng anh nháy mắt, “Học trưởng ngàn vạn lần đừng lộ ra ngoài nha”

Lăng Lang lúc này mới nhớ tới lúc trước trợ lý đã nói cậu ta là em trai của nhà sản xuất, “Cậu cần nó làm gì?”

“Vì tôi muốn tiến bộ”, Phong Hạo ngại ngùng cười cười, “Tôi nghĩ tôi biết vì sao đạo diễn lại hô ngừng nhiều như vậy, vì tôi diễn thực sự không tốt.”

“Vì sao cứ phải là cảnh này?”

“Vì đoạn này để lại ấn tượng sâu nhất cho tôi, nhất là…” Phong Hạo hơi hơi cúi đầu xuống, “Lúc ấy khiến học trưởng vì vậy mà không vui, tôi thực cảm thấy rất áy náy”

“Tôi muốn xem kỹ, về sau không bao giờ phạm sai lầm đồng dạng nữa, cho nên mới nhờ biên tập giúp tôi ghi ra một bản”. Phong Hạo thật cẩn thận thăm dò, “Học trưởng, anh không để tâm chứ? Tôi thật sự không có ác ý.”

Thấy Lăng Lang bán tín bán nghi tiếp nhận lý do thoái thác của mình, ý đề phòng cũng tiêu tan hơn nửa, lúc này Phong Hạo mới nhớ đến ly nước trên tay, hai tay đưa qua: “Học trưởng, nước của anh”

“… Cám ơn.” , cảm giác yết hầu khô khốc nhắc nhở Lăng Lang, anh nhận ly nước uống một hơi cạn sạch, nhưng vẫn cảm thấy người khô nóng khó nhịn.

“Tôi dùng nhà vệ sinh một chút được chứ?”

“Không cần khách sáo vậy” , Phong Hạo chỉ cho anh, “Phía bên kia”

Lăng Lang vốc nước lên mặt, nín thở niệm hai lần Tâm kinh, đây là một đoạn lời thoại trong phim anh từng quay, mới miễn cưỡng đè nén xuống khô nóng khó hiểu kia.

Nhà Phong Hạo hơi lớn, mọi cửa phòng đều đóng, chỉ có duy nhất một cửa phòng rộng mở hấp dẫn Lăng Lang.

Biết rõ tự tiện vào phòng người khác là thất lễ, nhưng Lăng Lang vẫn không nhịn được vươn tay tìm công tắc đèn trên vách tường.

Ánh đèn nháy mắt tràn ngập căn phòng, Lăng Lang mở to mắtkhông biết nói gì, đây hiển nhiên là phòng ngủ của chủ nhà, trên tường thế mà lại treo một tấm ảnh lớn của mình.

Trên ảnh chụp không phải gì khác, chính là cảnh cuối kịch lúc anh bị trói lên pháp trường xử bắn trong <dũng giả vĩnh sinh>.

Lăng Lang còn chưa khôi phục từ trong khiếp sợ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, “Ha ha, bị anh phát hiện rồi.”

Anh xoay mạnh người, là Phong Hạo!
Bình Luận (0)
Comment